Mấy ngày sau, mùng ba tháng ba tết Thượng Tị, ngày hôm sau liền phải phát binh từ Tung Huyện theo ước định.
Hôm nay Khương Hằng cùng Cảnh Thự đều không có đi ra ngoài ăn tết, một mình Cảnh Thự ở trong một gian phòng gần như trống không, ngồi quỳ nhìn kiếm Liệt Quang gác trên giá kiếm, bắt đầu ngồi thiền mười hai canh giờ.
Đây là thói quen y dưỡng thành khi ở thành Lạc Nhạn, cũng là Trấp Lăng dạy cho y, trước khi hành quân đánh giặc, tâm nhất định phải tĩnh, đặt nguyên thần ở ngoài giết chóc, bảo trì thanh tỉnh.
Khương Hằng không có quấy rầy y, biết trận chiến này đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng, quyết định tương lai của bọn họ.
Tống Trâu thay hắn trở thành giám quân của Cảnh Thự, theo y xuất chinh.
Hắn thì sẽ đi tới Giang Châu, giúp Cảnh Thự ổn định hậu phương, tùy thời giao thiệp cùng Thái Tử An, hiệp trợ điều phối binh lực nước Dĩnh.
Khương Hằng đi qua phủ thành chủ, nơi này canh giữ nghiêm ngặt hơn trước nay rất nhiều, ba bước một người năm bước một trạm đứng canh gác, Tống Trâu càng quét sạch sẽ một dặm xung quanh phủ, cấm bất kỳ bá tánh gì tới gần, chỉ thiếu điều để vệ binh vây lên dắt tay Khương Hằng.
"Ta cảm thấy ta nên đi sớm hơn một chút mới tốt, "Quá làm phiền các ngươi."
"Vạn kim chi khu, tọa bất thùy đường*, đây là chuyện hợp tình hợp lý."
*Thân thể ngàn vàng, thì không ngồi dưới xà ngang nhà chính: Ý tứ là người cất giấu nhiều vàng bạc thì không nên ngồi dưới mái hiên ngoài chính đường, vì sợ sẽ có mái ngói rớt trúng.
Ý nói thấy nơi nguy hiểm thì nên tránh đi.
Tống Trâu ở trong hoa viên thưởng thức cây Thược Dược của y, đây là cách để y suy nghĩ rõ ràng, một vị quan huyện, nhưng lại có được loại Thược Dược có một không hai trong thiên hạ kia, cũng là người không làm việc đàng hoàng.
"Có lúc hạ quan cảm thấy," Tống Trâu lại ngẩng đầu nhìn Khương Hằng nói, "Tung huyện xác thật cũng nên bồi dưỡng thích khách, nếu không gặp phải những chuyện như thế này thật sự là bó tay không có biện pháp."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng mà huấn luyện thích khách, cũng không phải là chuyện tốn ít thời gian, cướp đi sinh mệnh một người chỉ để thỏa mãn sự khát máu, cùng với cái gọi là 'trung thành', quá tàn nhẫn."
"Đúng vậy." Ở điểm này, Tống Trâu cũng giống Khương Hằng, tôn trọng mỗi người bọn họ, tôn trọng sinh mệnh của bọn họ, tôn trọng lựa chọn của bọn họ, tôn trọng ý chí của bọn họ.
Bởi vì giống nhau, cho nên hiểu được.
Y thay đổi cái đề tài, nói với Khương Hằng: "Lần này ta vì Võ Lăng Hầu chiêu mộ 8000 binh sĩ, đây là tất cả những gì Tung huyện có thể lấy ra, dù sao Ung Quân tuy kính ngưỡng hắn, nhưng xét đến cùng cũng là vì dốc sức cho nhà họ Trấp."
"Cảm ơn," Khương Hằng nói, "Thật sự đã giúp ta giải mối nguy lửa sém lông mày."
Hai vạn binh mã của Cảnh Thự có thể chinh chiến, nhưng vạn nhất Trấp Tông tự mình suất lĩnh Ung Quân, bọn họ dám chiến đấu với đồng đội cũ trước đây sao?
Tống Trâu thở dài: "Nếu năm đó sớm làm như vậy một chút, có lẽ Lạc Dương cũng sẽ không bị huỷ diệt."
"Nên tới thì sẽ tới." Khương Hằng ở một bên ngồi xuống, an ủi Tống Trâu, nói, "Huống chi lúc trước Tung huyện tuy giàu có, nhưng nếu muốn tập hợp lên 8000 binh lính, thật sự cũng không đủ."
Bảy năm trước Tung huyện phải nuôi dưỡng vương đô, tiền đều cuồn cuộn không dứt mà điều động đến triều đình, nào có dư thừa? Nguyên nhân chính là vì bảy năm này, số tiền lớn ở kho huyện chưa hề động tới, mới có thể nuôi quân phát lương.
Tống Trâu hỏi: "Khương đại nhân đã chọn được người cuối cùng chưa?"
"Không có." Khương Hằng mỏi mệt nói, "Ta vốn tưởng rằng đã chọn được rồi, hiện tại xem ra, vẫn là không được."
Khương Hằng hiểu được Tống Trâu yêu cầu điều gì, từ sau khi rời đi Lạc Dương, mục đích của bọn họ cũng chỉ có một, Khương Hằng nắm giữ Kim Tỉ và Tống Trâu ở bên cạnh hiệp trợ, dựa theo di mệnh của Cơ Tuần, tìm kiếm ứng cử viên mới có thể thống lĩnh Thần Châu, giúp người đó trở thành thiên tử kết thúc thế cục thiên hạ tranh đấu này.
Lúc ban đầu Khương Hằng lựa chọn Triệu Linh, sau đó lại bởi vì Cảnh Thự, từ bỏ nước Trịnh sửa lại chọn Ung, nhưng hành động của Trấp Tông làm hắn ý thức được, hắn không thể chọn Trấp Tông.
Quan trọng nhất không phải là vì Trấp Tông muốn giết hắn, mà là Trấp Tông vì mục đích cá nhân, sẽ giết bất kỳ một người nào ông ta muốn giết.
Điều này tuyệt không thể dung túng, nếu không một khi ông ta nắm giữ quyền lực tuyệt đối, chính sách sẽ không thể nào thi hành.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Hằng cùng Tống Trâu trực tiếp và chính thức mà thảo luận vấn đề này, từ góc độ trách nhiệm cùng mục tiêu lẫn nhau, bọn họ không phải cấp trên dưới cấp, mà càng giống một cặp chiến hữu.
Trên đời này, Tống Trâu là người hiểu được sự khó khăn của Khương Hằng, thậm chí so với Cảnh Thự còn hiểu được chí hướng của hắn hơn.
"Tương lai như một đám sương mù." Khương Hằng có chút mờ mịt mà nói.
Tống Trâu khom người, xúc ra Thược Dược của y, nhổ ra trồng đến một cái vườn hoa khác, quay đầu lại nói: "Nếu như không được, Khương đại nhân suy xét một chút, bản thân mình?"
Khương Hằng cười lớn, nói: "Tống đại nhân, ngươi đây là muốn hại chết ta."
Hắn đương nhiên biết, Tống Trâu chẳng qua chỉ đùa một chút.
Nhưng thời điểm Cơ Tuần đem Kim Tỉ giao cho hắn, xác thật có nói qua, nếu ai cũng không được, vậy tự lập làm thiên tử cũng không ngại.
"Tuy rằng đối với quốc quân có rất nhiều yêu cầu," Khương Hằng thở dài, cầm lấy gáo nước giúp Tống Trâu vẩy chút nước đến trên lá cây hoa Thược Dược mới được nhổ qua trồng, "Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đến lượt ta tự mình đi làm, cũng không nhất định sẽ tốt hơn so với bọn họ.
Quá khó khăn."
Tống Trâu không có tiếp lời này, ngược lại nhìn hoa như suy tư gì nói: "Khương đại nhân, những cây hoa Thược Dược này, đều là nhờ người từ Tây Xuyên mua tới, ngài cảm thấy đẹp không?"
"Rất đẹp," Khương Hằng nói, "Không thể nghĩ được Tống đại nhân lại có bản lĩnh này."
"Nhưng lúc mới đem về," Tống Trâu nhìn ngắm nói, "Thật sự rất bình thường, màu rất tầm thường, hoa lại nhỏ.
Tựa như ngài nhìn thấy, sau khi hòa vào nhau lại làm người cảnh đẹp ý vui, màu sắc và hoa văn đều là thiên hạ khó tìm, đã qua một đời lại một đời, đã qua nhiều năm rồi, chiết cây, trồng hoa, chọn giống, cuối cùng mới có được thành quả."
Khương Hằng gật gật đầu, hiểu được Tống Trâu mượn chuyện trồng hoa, cùng hắn thảo luận về vấn đề chọn ứng cử viên.
"Đời sau hơn đời trước," Khương Hằng nói, "Vốn nên như thế.
Mới đầu ta đem ứng cử viên định ở trên người quốc quân, sau lại phát hiện thật sự không được, mới đổi thành Thái Tử các quốc gia.
Nhưng mà người dù sao cũng không giống như hoa, Tống đại nhân, Thược Dược có thể tự do tự tại mà sinh trưởng, nhưng người thì không được, dù sao cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Thông thường sau khi loại ra những cây hoa mà ta muốn," Tống Trâu nói, "Những cây mà ta trồng trước đó liền sẽ bị diệt trừ tận gốc, dù sao tâm lực có hạn, đất cũng có hạn, ánh mặt trời cũng có hạn, chất dinh dưỡng lại càng có hạn."
Khương Hằng không nói gì, hiểu được Tống Trâu đang nhắc nhở hắn, thủ đoạn của hắn vẫn là quá mềm yếu, cẩn phải mở rộng quy mô.
"Ta nghĩ lại đã." Khương Hằng đáp.
Khương Hằng đã so sánh qua trữ quân mới của các quốc gia, ngoại trừ nước Lương, hắn đều đã gặp qua.
Trên thực tế Trấp Lung là người hắn đặt nguyện vọng, tương lai y sẽ là một quốc quân thích hợp, còn có thể trở thành thiên tử hay không, còn cần dạy dỗ thêm.
Vấn đế của nước Ung Quốc liền ở chỗ, trước mắt xem ra, Trấp Tông không cho phép hắn thay đổi con trai mình, Trấp Lung kế thừa chính là niềm tin của ông ta, mà không phải niềm tin của Khương Hằng.
Suy nghĩ của Tống Trâu vừa đơn giản vừa trực tiếp, nếu như ngươi đem Trấp Tông giết đi thì sao? Có vấn đề gì sao? Sảng khoái mà giết chết Trấp Tông, ngươi có thể nâng đỡ Trấp Lung lên ngôi, vấn đề giải quyết dễ dàng.
Mục tiêu quan trọng nhất lúc này của hắn, chính là sống sót.
Có khi Khương Hằng nhớ tới, thật sự dở khóc dở cười, hắn dù sao cũng đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, trước lưu lại cái mạng nhỏ, mới có thể đối đầu với Trấp Tông được.
Hôm sau, đại quân xuất phát, đội ngũ Hạng Dư tiến đến đón Khương Hằng cũng đã tới ngoài Tung huyện.
Lần này Tung huyện chân chính là dốc hết toàn tực cả huyện, sau khi nam tử thành niên cả huyện xếp vào quân đội đã trải qua hơn một năm huấn luyện, chuẩn bị chiến đấu vì Cảnh Thự cùng Khương Hằng, ra lệnh một tiếng, không người nghi ngờ, càng không có người hỏi vì sao, bá tánh lại đều dựa vào nước Dĩnh bảo hộ.
"Ta xuất chinh." Cảnh Thự mặc vương quân đỏ sậm trong áo giáp màu bạc, trong tay cầm mũ giáp, tâm sự nặng nề, giống như đang tránh né ánh mắt Khương Hằng.
Khương Hằng nói: "Yên tâm đánh giặc, chuyện ở hậu phương không cần lo lắng."
Cảnh Thự nhìn chằm chằm môi Khương Hằng trong chốc lát, cuối cùng không có ở trước mặt đại quân làm ra chuyện vượt quá giới hạn, chỉ là đem hắn kéo về phía mình, ôm lấy hắn.
"Chờ ta trở lại," Cảnh Thự ôm Khương Hằng, ở bên tai hắn thấp giọng dặn dò, "Ở Giang Châu chiếu cố tốt bản thân, Phong Vũ đã truyền tin đi, Giới Khuê sẽ đến."
Khương Hằng không biết vì sao Cảnh Thự lại nắm chắc Giới Khuê nhất định sẽ đến như vậy.
"Đệ đệ ta giao cho ngươi." Cảnh Thự buông Khương Hằng ra, nhìn Hạng Dư nói.
Hạng Dư gật đầu, nói: "Yên tâm đi.
Thái Tử An nghe thấy hắn trở về, rất cao hứng."
Khương Hằng lại nhìn Tống Trâu nói: "Ca ta giao cho ngươi."
Tống Trâu cười nói: "Nhất định sẽ bảo hộ Võ Lăng Hầu an toàn."
Cảnh Thự dẫn quân xuất phát rời đi Cầm Xuyên, Khương Hằng nhìn theo hai vạn 8000 người đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới thở dài.
Kế tiếp, Cảnh Thự sẽ mang theo bọn họ, băng qua đồi núi ba nước Lương, Dĩnh, Đại, lên phía Bắc bình nguyên Hán Trung, lại dọc theo Hoàng Hà tiến về phía Đông, lướt qua một khu rừng lớn, hành quân gấp đánh vào lãnh thổ nước Lương, phát động tấn công bất ngờ thành Chiếu Thủy.
Đây là lần thứ hại bọn họ chính thức chia xa từ sau khi gặp lại nhau, năm xưa khi Khương Hằng rời đi Lạc Nhạn đến tận nơi xem xét lãnh thổ cả nước, hãy còn không cảm thấy nhung nhớ xa cách.
Chỉ có lần này, khi hắn nhìn theo Cảnh Thự xuất chinh, bỗng nhiên Khương Hằng cảm thấy vị huynh trưởng này của mình, chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, lại cảm thấy có vài phần cô độc.
Giống như hắn chưa bao giờ phát hiện qua, dường như ở nơi sâu thẳm trong lòng Cảnh Thự, có một loại cô độc cùng trống vắng, một khi bọn họ tách ra, cảm giác cô tịch này tựa như mùi của dã thú, dần dần phát tán ra ngoài.
"Đi thôi?" Hạng Dư nói, "Ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ quyết định quay về Giang Châu."
"Lại phải làm phiền ngươi." Khương Hằng trêu ghẹo nói.
"Không phiền," Hạng Dư đáp, "Đây là trách nhiệm của ta, hơn nữa ở chung với ngươi làm ta cảm thấy rất vui vẻ."
Khương Hằng hoài nghi mà nhìn Hạng Dư, luôn cảm thấy những lời y nói làm mình không có cách nào tiếp thu.
Hai người cưỡi ngựa lướt qua đồi núi, đi đường bộ đi tới thành Giang Châu.
Hạng Dư chuyển đề tài, nói: "Thủ hạ kia của ngươi, Tống Trâu đại nhân là một nhân vật lợi hại."
"Đồng liêu," Khương Hằng nói, "Tuy là cấp trên cấp dưới, lại là đồng bào có cùng mục tiêu, chỉ là rất nhiều chuyện đều do ta ra mặt, mọi người liền xem nhẹ y."
Xác thật như thế, người trong năm nước đều xem nhẹ tác dụng của Tống Trâu, nếu không Lương quân ở dưới Ngọc Bích quan, cũng sẽ không bị Tống Trâu bẫy đến suýt nữa toàn quân bị diệt.
"Mục tiêu gì?" Hạng Dư hờ hững hỏi.
"Mục tiêu thống nhất thiên hạ." Khương Hằng cưỡi ngựa, nhìn nước chảy cuồn cuộn bên bờ sông, Hạng Dư giục ngựa đi ở bên trái hắn, che chở hắn miễn cho hắn cưỡi ngựa không giỏi, trượt chân rơi xuống núi.
"Ồ?" Hạng Dư nói, "Ngươi muốn thống nhất thiên hạ?"
"Đương nhiên không phải ta." Khương Hằng cười cười, nói, "Đây là nhiêm vụ đời đời của sư môn ta!"
Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói: "Hải Các, sư phụ ngươi sai ngươi làm?"
"Không," Khương Hằng nói, "Sư phụ ngược lại không có yêu cầu ta làm như vậy."
Hạng Dư cởi ra găng tay của mình, nắm chặt dây cương, bỗng nhiên cũng có chút xuất thần.
"Sư phụ chỉ muốn ta lưu lại bên cạnh người," Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói, "Người cũng giống như ca ta, đau ta, yêu ta.
Nhưng mà ta không thể không cô phụ người......!Ta không có cùng người rời đi mảnh đất Thần Châu, đi tới hải ngoại."
Khương Hằng không biết vì sao, nhớ tới La Tuyên, cho tới hôm nay, khi cùng lúc hắn gặp phải quá nhiều người là kẻ địch, hắn mới rõ ràng mà cảm giác được con đường sau này quá khó đi, mà La Tuyên lại vẫn luôn muốn bảo hộ hắn, cái gì kết thúc thiên hạ tranh đấu, cái gì thiên hạ? Đối với y mà nói đều là chó má, y chỉ hy vọng Khương Hằng có thể an ổn mà sống.
"Bởi vì ca ngươi." Hạng Dư nói, "Ta nói có đúng hay không? Xét đến cùng, ngươi không bỏ xuống được Tử Miểu điện hạ."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Lúc ấy ta còn không biết huynh ấy còn sống đâu, chỉ là ta cảm thấy, ta dù sao cũng phải thay người đã chết, đi hoàn thành một ít việc mà thôi.
Đi thôi? Cứ lại đi như vậy, một tháng cũng đến không được Giang Châu, giá!"
"Chậm một chút!" Hạng Dư biến sắc nói, "Nơi này không phải tái ngoại của các ngươi! Đường núi khó đi! Chờ ta một chút! Khương đại nhân!"
Khương Hằng ỷ vào kỹ nghệ cưỡi ngựa học được từ chỗ Cảnh Thự, ở trên đường núi bắt đầu phóng ngựa, Hạng Dư lại hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
Mấy ngày sau khi bọn họ đến Giang Châu, Thái Tử An có chút kinh ngạc, cũng hiểu được đây là nằm trong dự kiến.
Mà sau khi Khương Hằng đến Đông Cung, đồng thời cũng nhận được chiến báo Cảnh Thự thành công mà giết tới đất Lương.
"Kết quả bước đầu trận chiến bình nguyên Hán Trung," Thái Tử An cầm quân báo, nhìn Khương Hằng nói, "Vương quân đại thắng, người Lương không hề có sức phản kháng, vất vả rồi."
Hùng Lỗi nói: "Huynh trưởng ngươi quả thực là rất có năng lực hành quân tác chiến!"
Cha con Hùng Lỗi đối với Khương Hằng trở nên ngày càng thân thiết, bởi vì Cảnh Thự đánh thắng trận, Hùng An thậm chí còn mang theo ý nịnh hót, dù sao thanh danh của Cảnh Thự ở bên ngoài, đã trở thành ngôi sao lộng lẫy lóa mắt nhất trong năm nước.
"Đường lối của y rất lỗ mãng," Khương Hằng khiêm tốn nói, "Ỷ vào võ nghệ lợi hại, luôn thích xông tới phía trước làm gương cho binh sĩ, cần thiết có người khuyên được y, ta vốn nên đi theo quân mới phải."
"Đồ đệ của Trấp Tông, quả nhiên danh bất hư truyền." Hùng Lỗi nói.
Khương Hằng nói: "Thái Tử điện hạ, lúc này liền bắt đầu chuẩn bị vây công thôi."
"Không nóng nảy," Thái Tử an vội nói, "Ngươi trước nghỉ ngơi rồi lại nói.
Mấy ngày nay, ta để tướng quân Hạng Dư ở bên cạnh bảo hộ ngươi."
Khương Hằng cởi xuống áo choàng, nói: "Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cần phải mau chóng."
Hạng Dư nói: "Đi trước đổi thân quần áo đi, tắm rửa một chút cũng thoải mái chút."
Khương Hằng liền theo lời, trở lại trong tẩm điện hắn ở tiến đến tắm gội.
Thái Tử An lại một lần nữa phân phối Ngự lâm quân, tăng số lượng nhân thủ thủ vệ Khương Hằng, cần phải không xót một khe hở nào, nhất định phải bảo hộ hắn an toàn.
Cứ như vậy Hạng Dư trở thành thị vệ bên người hắn, ngay cả khi hắn tắm, cũng dọn ra cái sạp ngồi chờ bên ngoài.
Khương Hằng thật sự bất đắc dĩ, vốn có thể không cần khẩn trương như vậy.
"Ngài kỳ thật chỉ cần phái người đi theo ta là được." Khương Hằng nói.
Hạng Dư đáp: "Vương tử ca ca Khương đại nhân đang thay nước Dĩnh đánh giặc, đây là chuyện nước ta nên làm, nếu ngài thông cảm cho ta, ngày thường liền chú ý an toàn chút, cố gắng đừng va trái đập phải."
Khương Hằng nở nụ cười, tắm xong, ở sau bình phong mặc quần áo, sau khi Hạng Dư chờ hắn mặc xong áo trong, lấy tới y phục người Việt, giúp hắn buộc lại áo ngoài, nghiêm túc nói: "Nếu ngài có chuyện gì bất trắc, trong tay Tử Miểu điện hạ còn mang binh đâu, không thể trêu vào."
Khương Hằng chỉ cảm thấy buồn cười, lúc này trên dưới nước Dĩnh sợ nhất chính là hắn xảy ra chuyện, nếu lỡ như, không chừng Cảnh Thự thật đúng là liền phải suất quân quay đầu lại, san bằng Giang Châu.
Cho đến khi hắn đi vào Đông Cung, toàn bộ mưu sĩ của Thái Tử An đều đối với hắn vô cùng cung kính, miệng xưng "Khương đại nhân", cũng sôi nổi đứng dậy hành lễ.
Thái Tử An vẫy tay với hắn, cười nói: "Tới, trước nhìn xem quân báo, chờ lát nữa lại cùng nhau dùng cơm chiều."
Đây cũng quá khách khí......!Khương Hằng thầm nghĩ, nhưng cho đến khi hắn thật sự cầm trên tay quân báo, hắn rốt cuộc cũng minh bạch.
Bởi vì Cảnh Thự ở bình nguyên Hán Trung chỉ xuất một ngàn binh mã, liền công phá một vạn quân phòng thủ nước Lương! Giết địch hơn 3000, bắt tù binh 7000 người!
Đây là cái trình độ gì?! Thời điểm Khương Hằng nhìn thấy cũng kinh hãi, y chỉ dẫn theo một ngàn người đi điều tra, đêm khuya gặp phải quân địch, không những không có rút đi, ngược lại ngang nhiên phát động tấn công bất ngờ, đem quân Lương đuổi tới bên bờ sông Tung, trận chiến đầu tiên diễn ra không hề hồi hộp một chút nào đã chiến thắng!.