"Ngươi là thương nhân Nhiếp Hải." Khương Hằng ngồi ở một bên trên xe, nhấc chân tùy tiện mà chống lên, "Ta là Khương thị, là tức phụ của ngươi......!Không đúng, không thể là tức phụ của ngươi."
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự khó có thể tin nhìn Khương Hằng.
"Tiểu thiếp." Khương Hằng nói, "Ngươi nhìn bản thân mình xem, bộ dáng hai người chúng ta giống vợ chồng già sao?"
Cảnh Thự nghĩ cũng phải, bản thân mình bị dịch dung thành một người thanh niên, tuy rằng diện mạo vẫn là bộ dáng của Hạng Châu, lại bởi vì tuổi không tương xứng, Khương Hằng lại cố tình đem dung mạo y làm cho già chút, mang theo một thê tử chưa tới hai mươi tuổi, nói là vợ cả cũng không giống.
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự nói, "Lớn tuổi rồi, đến 30 mới có người có con mắt tinh tường thưởng thức, không được sao? Ta là thương nhân tới tái ngoại kinh doanh da lông, có tiền, mang theo chính thê thương yêu nhất, ra ngoài tiêu dao sung sướng, dự định sẽ không trở về Trung Nguyên."
Khương Hằng: "......!Chuyện ngươi bịa ra so với ta còn lưu loát hơn, hạ bút thành văn, được rồi, cứ như vậy đi."
Cảnh Thự: "Ngươi đừng ngồi như vậy, chú ý hình tượng."
Khương Hằng thu lại dáng ngồi, nói: "Khi người nhiều dĩ nhiên sẽ chú ý."
Cảnh Thự: "Bây giờ vào thành ăn cơm sao?"
Khương Hằng từ chỗ Tằng Tùng có được manh mối bảo hắn điều tra chuyện người Để nổi loạn, chuyện này hắn đã hỏi Cảnh Thự kỹ càng tỉ mỉ, đại khái nắm được một chút, chính là ba năm trước, tộc Để nổi loạn chống lại họ Vệ, thành Lạc Nhạn phái ra quân đội, liên hợp binh nhà họ Vệ trấn áp xuống.
Năm ấy Cảnh Thự còn chưa nhận chức tướng lãnh, ở dưới ngự lâm quân Đông Cung làm việc, nhưng mà cũng có nghe thấy một chút.
"Vì sao?" Khương Hằng nói.
"Đất đai," Cảnh Thự nói, "Sau khi ban bố luật ruộng đất, Vệ gia lớn mạnh, trong mấy năm xảy ra nạn đói, thu mua đất của bọn họ.
Cuộc sống của người Để càng ngày càng khó khắn, cuối cùng liền nổi lên phản kháng, tuyên bố muốn giết sạch toàn bộ người nhà họ Vệ."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Ồ, sau đó, làm cho Trấp Tông giận dữ, lại không phải tộc Để, mà là họ Vệ."
"Ngươi làm sao biết?" Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, quay đầu hỏi.
Khương Hằng: "Này còn phải hỏi? Trấp Tông để ý nhất chính là người, tộc Để chết nhiều người, ai tới trồng trọt để nuôi dưỡng vương tộc cùng Ung Quân?"
Bỗng nhiên Cảnh Thự minh bạch, khi chuyện phát sinh, y xác thật không quá rõ ràng vì sao Trấp Tông nổi giận, chỉ cho rằng ông ấy đối với người Để có lòng thiên vị cùng khoan dung, nhưng sau này khi lại tiêu diệt phản quân Lâm Hồ do Lang Hoàng suất lĩnh, Trấp Tông lại một chút cũng không có ý muốn nhân từ.
Nghĩ như vậy, xác thật đúng như lời nói của Khương Hằng, Trấp Tông để ý nhất, chỉ có dân số.
"Ngươi cẩn thận ngẫm lại," Khương Hằng đối Cảnh Thự nói, "Nhớ lại một chút, lúc ấy Đông Cung đã đánh giá chuyện này như thế nào."
Cảnh Thự đối với việc triều chính quả thực hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, dù sao này đã là chuyện ba năm trước đây, hơn nữa y đối với điều này một chút cũng không quan tâm.
Khương Hằng lại yêu cầu một cái manh mối —— bởi vì đây là một thỏa thuận với Tằng Tùng, nhất định có cái tình báo mấu chốt, mà y phải lấy được.
"Ta thật nghĩ không ra." Cảnh Thự buồn rầu mà nói.
"Ngươi sao lại cái gì cũng không biết?" Khương Hằng hết cách với Cảnh Thự.
"Được!" Cảnh Thự nói, "Ta từ từ nghĩ, ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ nỗ lực!"
Khương Hằng cùng Cảnh Thự vào Hạo Thành tìm nơi ngủ trọ, Hạo Thành là thành thị giàu có nhất toàn bộ Tái Bắc, tuy rằng không ngừng truyện máu cho Lạc Nhạn, nhưng bởi vì nông nghiệp ở nơi này chiếm được vị trí địa lý thiên nhiên ưu ái, tụ tập dân cư đông đúc.
Đang là chạng vạng, người Để đang lục tục vào thành, Khương Hằng dùng công văn Tằng Tùng cho hắn thuận lợi vào ở.
Cảnh Thự đi trước an bài cơm chiều, để cho người nấu xong đưa lên, bản thân lại ngồi ở trước bàn vắt hết óc cố gắng nhớ lại chuyện cũ năm ấy.
Khương Hằng chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng tình tình kia của Cảnh Thự, là cho dù như thế nào cũng muốn giải quyết, hắn liền nói: "Ăn thôi, ăn thôi."
Người ở trạm dịch nhìn bộ dáng hai người bọn họ, đó là chồng già vợ trẻ, đối với mỹ mạo của Khương Hằng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, Cảnh Thự trừng mắt nhìn bọn họ, những người khác liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trấp Tông rất tàn nhẫn trong vấn đề cai trị quốc gia, nhưng ở trong thành nghiêm cấm đánh nhau ngược lại rất tốt, kẻ nào tùy tiện ra tay, bị bắt lại chính là hình phạt chặt tay chém chân, cắt cái mũi móc đôi mắt, dẫn tới những chuyện tranh cãi đánh nhau ít đi rất nhiều.
"Ta nhớ ra rồi!" Cảnh Thự rốt cuộc nói.
Khương Hằng cũng đang vắt hết óc, dù sao hắn cũng không biết Tằng Tùng muốn cái gì.
"Là cái gì?" Khương Hằng cầm cái lược, quay đầu nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng một thân áo đơn, bỗng nhiên có loại ảo giác bản thân thành hôn, lúc này liền giống như vợ chồng son.
"Vệ gia cưỡng mua ép bán," Cảnh Thự lấy lại tinh thần, nói, "Trưng thu đất đai người Để, lại đem không ít người trị tội trục xuất.
Đông Cung vốn định phái môn khách đi tra xét, Trấp Lung lại nói, bỏ đi."
Vệ Trác phụ trách dạy dỗ Trấp Lung võ nghệ cùng quân sách, đương nhiên, chủ yếu là quân sách.
Sư phụ của Thái Tử, tự nhiên là muốn võng khai nhất diện*.
*Võng khai nhất diện: Lưới mở một mặt, nguyên ý chính là đem cái lưới bắt chim, đóng lại ba mặt, chỉ mở ra một mặt.
Ý tứ muốn nói đối xử khoan hồng.
"Ta đã hiểu." Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Một khi đã như vậy, trong phủ nhất định có sổ sách."
"Đúng vậy." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nói: "Trừ cái này ra, chúng ta còn muốn tìm người Để hỏi thăm tin tức."
Khương Hằng bắt đầu có chút hối hận dịch dung thành nữ hài, dung mạo có thể sửa, giọng nói không đổi được, muốn thám thính tin tức, một nữ hài đột nhiên dùng giọng nam lên tiếng, nhất định sẽ đem người dọa sợ.
Để Cảnh Thự đi hỏi, Cảnh Thự lại không rõ manh mối.
"Ta có thể," Cảnh Thự trải giường, nói, "Ngươi nói cho ta phải làm như thế nào, ta đi hỏi bọn họ."
Cảnh Thự ngoài miệng nói chuyện, đánh giá Khương Hằng hoá trang nữ trang, trong lòng lại nghĩ một chuyện khác: Y rất thích cách sống thú vị của Khương Hằng, thật sự quá phong phú, quá thú vị, so với y hàng năm hoặc ở trong cung đình, hoặc chính là luyện binh, cuộc sống thật sự quá nhàm chán.
Khương Hằng lại đi chơi khắp nơi, tới mỗi một cái địa phương đều như cá gặp nước, như thể khắp thiên hạ đều trở thành nhà của hắn.
Khương Hằng đi đến trên giường, thấp giọng ở bên tai Cảnh Thự dặn dò, Cảnh Thự ôm hắn, mặt hai người gần như dán ở bên nhau, y nghe xong thỉnh thoảng gật đầu, nói: "Được, liền làm theo lời ngươi nói."
"Nhưng mà Vệ Trác sẽ không có chuyện gì đi?" Cảnh Thự lại có chút không yên tâm.
"Sẽ không," Khương Hằng nói, "Nhà họ Vệ gia nghiệp lớn, Tằng gia bất quá là muốn cho gã một chút cảnh cáo mà thôi."
Tằng gia chặt chẽ nắm giữ Đông Cung, Vệ Trác lại là người ở bên cạnh Trấp Tông, tuy rằng tình cảm cha con giữa Trấp Tông cùng Trấp Lung cực kỳ tốt, nhưng thủ hạ hai bên tranh đấu gay gắt, tự nhiên là không thiếu được, điều này ở bất kỳ một cái quốc gia nào đều là bình thường.
Khương Hằng xuất thân hiển hách, vừa là hậu nhân Cảnh gia, lại vừa là cháu trai bà con xa của Khương thái hậu, tương lai sẽ là trọng thần phụ tá Thái Tử, Tằng Tùng cũng lộ ra minh xác ý độ mượn sức, lần giao dịch này, chỉ là bước đầu tiên bọn họ xây dựng tín nhiệm.
Tằng Tùng nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chỉ cần Khương Hằng đứng ở phe gã, Cảnh Thự tự nhiên cũng sẽ theo lại đây, mua một được hai, chỉ cần hợp tác thuận lợi, liền tương đương với vì con trai mình loại bỏ đi hai kẻ thù ẩn nấp.
Nhưng những lời này, Khương Hằng không có giải thích nhiều cho Cảnh Thự, dù sao mặc kệ hắn đứng ở một bên nào, y đều sẽ nghe mình, khi sai sử Giới Khuê còn muốn khách khí với gã vài câu, sai sử Cảnh Thự, lại không hề có một chút do dự, đều là dĩ nhiên như vậy.
Hôm sau, Khương Hằng đầu tiên là đối tiểu nhị hỏi thăm tình huống trong thành, nỗ lực mà nhéo giọng nói, giả bộ giọng nói nữ hài.
Ý tưởng ban đầu, là bắt đầu từ mua rượu.
"Vì sao trong thành đều không bán rượu?" Khương Hằng vô cùng tò mò, vốn định mua mấy vò rượu, trở về cho Giới Khuê uống, cũng coi như cùng gã giải hòa, không nghĩ tới một đường đi tới, thôn trấn cũng chưa ban lệnh cấm rượu, ngược lại ở thành lớn Hạo Thành lại tìm không thấy rượu.
Tiểu nhị trạm dịch phơi lên giẻ lau, đánh giá Khương Hằng, trong lời nói rất có ý trêu chọc: "Bên ngoài thôn trấn quản không được, nên quản trong thành, tháng tư năm nay mới ban lệnh cấm rượu.
Tiểu nương tử muốn rượu làm cái gì? Đều cấm hết rồi, nếu lại cố ý cất rượu đều sẽ bị bắt đi, ngươi vẫn là chớ hỏi thăm."
Ung Quân sắp chuẩn bị chiến tranh, đối với lương thực quản lý vô cùng nghiêm khắc.
Người còn không đủ ăn, lấy tới ủ rượu thật sự lãng phí, Khương Hằng đại khái cũng có thể lý giải.
"Vậy thì nguy rồi," Khương Hằng tới gần một chút, nói, "Quan nhân nhà ta mỗi ngày đều phải uống một chén, thiếu rượu là không được."
Tiểu nhị: "......"
Khương Hằng: "?"
Tiểu nhị: "Tiểu nương tử, giọng nói của ngươi này......"
Khương Hằng: "A, khi còn nhỏ sinh một lần bệnh, làm tổn thương giọng nói."
Tiểu nhị nhìn cổ Khương Hằng trắng nõn sạch sẽ, thò lại gần, duỗi tay vuốt lọn tóc của Khương Hằng, ngửi ngửi mùi hương, nghiêm trang nói: "Muốn mua rượu sao, cũng không phải là hoàn toàn mua không được."
Khương Hằng hiếu kỳ nói: "Chỗ nào chỗ nào?"
Một tay tiểu nhị ôm eo Khương Hằng, Khương Hằng muốn có được tin tức, đành chịu để cho gã chiếm chút tiện nghi, liền không có đánh.
Tiểu nhị thấp giọng nói tên địa phương, đột nhiên sau cổ bị bóp lấy, Cảnh Thự tới.
"Mau dừng tay! Ca......!Đương gia!" Khương Hằng thấy Cảnh Thự lặng yên không một tiếng động xuất hiện liền biết có chuyện không hay, quả nhiên tiểu nhị bị bóp cổ, liền sắp bị đâm vào trên tường, Cảnh Thự võ công cao cường, bóp một người bình thường giống như bóp gà, chỉ một chút liền làm người sắp chết ngất đi.
May mà được Khương Hằng khuyên qua can lại, không có phát ra một tiếng "Đông", vội đối tiểu nhị kia nhận lỗi, tự ý đánh nhau, nếu đi báo quan, thân phận hai người liền giấu không được.
"Ta đã nói xong rồi," Khương Hằng kéo Cảnh Thự đi ra ngoài, nói, "Ngươi cần gì phải làm điều thừa?"
Cảnh Thự không coi ai ra gì: "Mặt của gã cơ hồ sắp đụng lên cổ ngươi!"
Khương Hằng: "Bản thân ngươi không phải cũng như vậy sao."
Mặt Cảnh Thự đỏ lên: "Này làm sao giống nhau?"
Khương Hằng: "Đi nhanh đi!"
Hai người xuyên qua sau hẻm, tiến vào đường dài.
Đêm qua lại đổ một trận mưa, thời tiết đã dần dần lạnh xuống, bố trí trên chợ Hạo Thành cùng Lạc Nhạn rất khác nhau, nhưng ngược lại khá giống nước Trịnh, áp dụng quy định của nước Trịnh.
Thành mở tám phường lớn, phủ thành chủ dựng ở trung tâm, trong tám phường lờn đó có một phường là kim phường, tức là nơi hàng hóa lưu thông, nơi mua bán.
Kim phường tương đối rộng lớn, nhưng cửa hàng rải rác, đang lúc thu hoạch vụ thu nên trong thành có ít người, rất nhiều cửa hàng đều chưa mở cửa.
Khương Hằng từ chỗ tiểu nhị nghe được chỗ bán rượu chính là chợ đen, liền ở dưới đường hầm sau một nhà thuốc.
"Buổi tối ngủ không được," Cảnh Thự đối tiểu nhị nhà thuốc nói, "Kê chút canh thuốc an thần dễ ngủ."
"Người trẻ tuổi a," tiểu nhị nhìn Cảnh Thự, lại nhìn Khương Hằng, nói, "Tửu sắc tài vận phải tiết chế, muốn mua canh thuốc, mời vào bên trong đi."
Lời của Cảnh Thự, đúng là ám hiệu mua rượu Khương Hằng hỏi tới, tiểu nhị cũng không thèm nhìn tới, liền thả bọn họ đi vào.
Đi vào trong viện nhà thuốc, có một cửa đường hầm mở ra, bên cạnh lại có một chưởng quỷ ngồi đọc sách, bảo bọn họ đi thẳng vào là được.
Cầu thang gỗ đã có chút cũ kỹ, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, tiến vào đường hầm, đẩy ra một cánh cửa gỗ lớn màu vàng, ngay lập tiếng ồn ào huyên náo cùng với mùi rượu tuôn ra ngoài.
Bên trong là một đại sảnh quán rượu lớn gần 30 bước, bên trong ngồi không ít người, ắt hẳn lúc này còn đang vắng, khi đông lên, phỏng chừng không ít người phải ở bên ngoài xếp hàng.
Trong quán rượu dưới lòng đất uống rượu, trò chuyện cười đùa lớn tiếng, có không ít người còn ôm cô nương thân mật, chưởng rượu chỉ từ xa nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, liền ý bảo tùy tiện ngồi.
"Uống cái gì?" Chưởng rượu xa xa hỏi, "Lần đầu tới? Không thể mang đi, chỉ có thể ở chỗ này uống."
"Uống rượu." Cảnh Thự nói.
"Vô nghĩa!" Chưởng rượu nói, "Ta đương nhiên biết là uống rượu!"
Lời này lại khiến cho người xung quanh say khướt cười vang một trận.
Khương Hằng thấp giọng ở bên tai Cảnh Thự nói, Cảnh Thự liền nói: "Hai lượng Ly Nhân Sầu."
"Ồ, còn biết Ly Nhân Sầu?" Chưởng rượu thấy hai người là người biết hàng, nói, "Thật ngại quá, tiểu điếm không có.
Bích Không Ngâm muốn hay không? Cũng là rượu Việt."
Khi Khương Hằng ở sư môn mỗi tháng mùng một mười lăm, luôn đi theo La Tuyên xuống núi mua rượu, tuy bản thân không uống, nhưng đối với rượu trên đời lại là vô cùng hiểu biết, Ly Nhân Sầu là dùng hoa đào cất, tương đối thanh đạm thơm ngọt; Bích Không Ngâm là rượu mạnh nổi danh, uống quá nhiều chỉ có thể nằm ngẩng đầu nhìn bầu trời nói mê nói sảng, sợ là sẽ say.
Ngay lập tức hắn lại đối Cảnh Thự nói một câu, Cảnh Thự liền nói: "Chung Sơn Phong Lộ, loại này dù sao cũng nên có đi."
Người Việt cất rượu chính là thiên hạ chính tông, nước Ung cách đất Việt khá xa, loại rượu không đầy đủ, Khương Hằng liền thay đổi rượu nước Đại, vừa lúc nếm thử.
Rượu nước Đại lúc nào cũng có, vì thế chưởng rượu liền xoay người chụp vò rượu lên, rót rượu.
Khương Hằng không nhịn được liếc nhìn đám khách nhân trong quán rượu, ngẫu nhiên có người cười nhìn hắn, hắn cũng cười nhìn lại họ, quán rượu bán rượu bị quan phủ cấm là thứ yếu, một tác dụng quan trọng khác, chính là nơi tập kết lượng lớn tin tức.
Người uống say, sẽ dễ dàng nói ra một chút lời không nên nói.
"Tiền hàng giao dịch xong." Chưởng rượu đặt hai lượng rượu ở trên bàn, Cảnh Thự thanh toán tiền, chưởng rượu cố ý vô tình, thoáng nhìn túi tiền lấp lánh ánh vàng trên eo Cảnh Thự, Cảnh Thự liền lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì?"
Chưởng rượu cười hắc hắc, xoay người đi rồi.
Cảnh Thự cũng đã có một thời gian không uống qua, muốn nhấc vò lên tự rót tự uống, Khương Hằng lại nhẹ nhàng đè lại y, học bộ dáng những người khác trong quán rượu, tự tay rót rượu cho Cảnh Thự.
Tụ tập trong quán rượu có người Ung, người Để cùng người Phong Nhung, mỗi nhóm ngồi một bên, hiển nhiên hình thành phe phái rõ ràng, phảng phất như ngày thường đều có chỗ ngồi cố định, khi Cảnh Thự tiến vào không biết chọn vị trí, ngồi xuống bên cạnh một đám người Để.
Người Để quy phục và chịu giáo hoá lâu ngày, sử dụng phần lớn là tiếng Hán, trong lời nói, đơn giản đàm luận bước tiếp theo trong kế hoạch đoạt lại Ngọc Bích quan của Trấp Tông, cùng với hướng đi bốn nước phương Nam.
Có thể ở trong thành uống rượu, tự nhiên đều là quý tộc người Để, Để ở tái ngoại tuy thấp hơn người Ung một bậc, nhưng họ Trấp ở tái ngoại hoạt động gần trăm năm, người Để cũng đã chiếm cứ địa vị quan trọng.
Ban cho những người Để nhà giàu họ của dân tộc Hán, lấy hai chữ "Sơn" "Thủy" là họ lớn, trong lúc này cả nước cấm rượu; cấm đánh bạc; cấm đánh nhau; cấm gái.
Người Để không giống người Phong Nhung phần lớn là tòng quân, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, ngoại trừ uống rượu còn có thể làm cái gì? Trừ cái này ra, còn có không ít người ôm nữ hài ăn mặc nam trang, quan phủ cấm gái sao, luôn có thể tìm được biện pháp thay thế, từ trước đến nay trên có chính sách, dưới có đối sách..