Khi Lí Mộ đang mỉm cười hạnh phúc, Ngụy Tuần từ ngoài cửa bước vào.
Trên gương mặt anh cũng mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ.
Cô xỏ bừa vào đôi dép lê, hấp tấp đi đến trước mặt anh, rồi giơ tay lên, ánh mắt đầy háo hức: “Cái này là cho em ạ?”
Anh nắm lấy tay cô, cười đáp: “Tất nhiên là cho em rồi.”
Ngón tay áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn.
Hai bàn tay đan vào nhau, chiếc nhẫn bạc càng thêm nổi bật.
Lí Mộ ôm eo Ngụy Tuần, vùi mặt vào trước ngực anh: “Cảm ơn anh, em sẽ trân trọng nó.”
“Cô nàng ngốc nghếch này, cảm ơn cái gì chứ.” Anh vuốt tóc cô và nói: “Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.”
“Vâng.” Cô mỉm cười, buông anh ra.
Lí Mộ có một trái tim nhỏ bé, không khao khát công danh lợi lộc, cũng không màng đến tiền bạc vật chất, điều mà cô luôn theo đuổi chỉ là một cuộc sống nhẹ nhàng giản đơn.
Trong phòng vệ sinh, Lí Mộ ngây người ngồi trên bồn cầu ngắm chiếc nhẫn trên tay, lại nhớ đến nụ cười khi nãy của Ngụy Tuần, cô không khỏi cười tủm tỉm.
Ngày lành mà Ngụy Đức Chiêu nhờ người xem cho cũng đã tới.
Hôm đó, Ngụy Tuần nắm tay Lí Mộ bước vào Cục dân chính.
Lúc đi ra, trên tay họ đã có thêm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Sự phấn khởi của cô cũng lan sang anh, khuôn mặt tươi cười không ngớt.
Sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn, hai người về biệt thự nhà họ Ngụy.
Thái độ của Ngụy Đức Chiêu và Từ Nhược Chi đã mềm mỏng hơn so với trước đây.
Ngụy Diễn và Ngụy Vi được mẹ mình căn dặn nên cũng không trưng ra vẻ mặt khó chịu nữa.
Ngụy Đức Chiêu đã chuẩn bị một món quà cho Lí Mộ.
Đó là một miếng ngọc trắng tinh như tuyết, vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ.
Lí Mộ không dám nhận, nhưng Ngụy Tuần ra hiệu cho cô cứ nhận lấy.
Cô đành phải kính cẩn nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn ông Ngụy ạ.”
Ngụy Đức Chiêu liền trầm giọng nhắc: “Sau này đổi lại cách gọi đi.”
Lí Mộ thoáng kinh ngạc, sau đó ngập ngừng một lát mới nói: “Cháu cảm ơn ông.”
Chỉ bớt đi một từ, song ý nghĩa lại khác hẳn.
Từ Nhược Chi cũng chuẩn bị một chiếc vòng tay bằng ngọc bích làm quà.
Bà ấy tự tay đeo nó vào cổ tay cho cô, còn làm ra vẻ thân thiết mà rằng: “Từ nay trở đi, chúng ta đã là người một nhà rồi đấy.”
Nhìn nét mặt hờ hững của bà ấy, Lí Mộ không tự ý thay đổi cách gọi, chỉ lễ phép cảm ơn: “Cháu cảm ơn bác Từ ạ.”
Từ Nhược Chi đáp lại một tiếng, và không sửa lại cách gọi của cô.
Lí Mộ cũng đã chuẩn bị quà cho Ngụy Diễn và Ngụy Vi với sự giúp đỡ của Ngụy Tuần.
Hai người họ không từ chối, song cũng chẳng tỏ ra mặn mà với món quà của cô, chỉ lạnh nhạt nói cảm ơn.
Bầu không khí của bữa cơm hôm nay không còn lúng túng và ngột ngạt giống như lần trước nữa.
Mặc dù chỉ là sự yên bình bề ngoài, nhưng Lí Mộ đã cảm thấy rất hài lòng.
Trên đường về, Ngụy Tuần nói: “Tiểu Mộ à, để em phải chịu thiệt thòi rồi.”
Cô cười thản nhiên: “Em không cảm thấy thiệt thòi đâu.
Họ không phản đối em là em đã cảm ơn lắm rồi.”
Lí Mộ báo tin vui với Đại La, rằng cô và Ngụy Tuần đã kết hôn.
Đại La chúc mừng cô, lại bùi ngùi nói: “Thật không ngờ, trong số mấy đứa chúng mình, người bước vào cánh cửa hôn nhân trước lại là cậu đấy, Tiểu Mộ ạ.”
Mới hồi mùa xuân, Lí Mộ còn chưa mong chờ tình yêu, vậy mà mùa đông năm nay cô đã kết hôn với người mình yêu.
Nếu có thể quay ngược thời gian, lúc đó cô nhất định sẽ không tin là có ngày này.
Đại La sực nhớ ra điều gì đó, bèn cười nói: “Dạo trước, Lí Gia Phú có đến tìm cậu, còn hỏi cậu đi đâu, sao lâu về thế.”
Lúc rời bản, cô chỉ mang theo đôi bộ quần áo để thay, dự định chỉ ở lại thành phố C vài ngày rồi về.
Nào ngờ, chuyến đi lần này, cô đã trải qua cả mùa hè, mùa thu đến mùa đông ở thành phố này.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán mà người dân Trung Quốc mong đợi.
Vì lí do cơ thể không chịu được xóc nảy nên ngày trở lại bản Lão An của Lí Mộ đã bị lùi lại vô thời hạn.
Nếu muốn về thăm nhà thì có lẽ phải đợi sau khi sinh con xong.
Lí Mộ chỉ có thể nhờ Đại La giúp cô kết toán thu nhập từ rừng xoài và rừng cao su.
Đại La biết cô hiện giờ bầu bí đi lại không tiện, liền bảo cô đừng lo lắng, cô ấy sẽ giúp cô xử lý mọi chuyện ở đây.
Kết thúc cuộc gọi, lòng cô dâng lên nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, lại nhớ cả bạn bè, nhớ ngôi nhà yên tĩnh trên cây.
Cuộc sống yên bình trên núi hai mươi năm qua dường như đã là chuyện cách đây rất lâu.
Hiện tại, cô đang sống ở thành phố nhộn nhịp cùng với người cô yêu.
Có lẽ mang thai khiến tâm trạng của cô bắt đầu thay đổi khá nhiều, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu.
Sự hoang mang này đôi khi vô lí đến mức cô còn cho rằng ngày mai mặt trời sẽ không mọc nữa.
Sau khi hai người đăng ký kết hôn, Ngụy Tuần không còn phải cả ngày chạy ngược chạy xuôi để giảng hòa với gia đình anh như lúc trước nữa.
Cuộc sống lại bước vào thời kỳ ổn định.
Hàng ngày anh đi muộn về sớm, cố gắng đến hiệu sách đón Lí Mộ.
Anh càng ngày càng đối xử tốt với cô hơn, hai vợ chồng chưa bao giờ cãi cọ.
Họ thường xuyên trò chuyện về việc đặt tên con là gì, và ngập tràn hi vọng với tương lai.
Cuộc sống dường như vô cùng êm đềm, hai người cũng đã là vợ chồng hợp pháp.
Có điều, Lí Mộ biết rằng đây chỉ là sự bình lặng tạm thời.
Bên cạnh đó, để cô và gia đình anh xích lại gần nhau hơn, hai vợ chồng sẽ về nhà họ Ngụy một lần vào mỗi cuối tuần.
Chỉ là, họ mới gặp Từ Nhược Chi cách đây hai ngày, nhưng hôm nay quản gia nhà họ Ngụy đã đến tiệm sách Sơn Hổ, điều đó khiến Lí Mộ rất bất ngờ.
“Quản gia Từ, sao bác lại đến đây?”
“Bà chủ đang đợi cô, mời cô Lí đi cùng tôi đến gặp bà chủ ạ.”
Ông ta đã nói như vậy, Lí Mộ cũng chẳng còn cách nào khác.
May mà còn có cô bé nhân viên làm việc bán thời gian, cô giao lại công việc của hiệu sách cho cô ấy, rồi gọi điện thoại cho Tiết Bán Mộng để xin nghỉ, sau đó cùng quản gia Từ rời đi.
Từ Nhược Chi đang ở nhà, xung quanh có mấy nhà tạo mẫu tóc và thợ trang điểm.
Lúc cô đến, bà ấy đang làm tóc.
Nhìn thấy cô, bà ấy nở nụ cười: “Tiểu Mộ à, bác có việc đột xuất muốn phiền cháu, cháu không trách bác đường đột chứ?”
Tất nhiên là cô sẽ không trách bà ấy, bèn vội vàng trả lời là không.
“Tối nay có một buổi đấu giá từ thiện.
Ban đầu, con bé Vi Vi nói là sẽ đi cùng bác, kết quả là nó thà đi chơi với bạn học, chứ không chịu đi cùng bác.
Vậy nên, bác chỉ có thể nhờ cháu đi cùng.
Đây vừa khéo cũng là một cơ hội để trải nghiệm.
Nếu cháu đã lấy Ngụy Tuần thì sau này sẽ không thiếu những dịp như này.
Tối nay cháu đi cùng bác cho mở mang kiến thức.
Đừng sợ, mọi chuyện đều đã có bác, cháu chỉ cần đi với bác là được.”
Lí Mộ dường như không có cơ hội lựa chọn.
Cô còn chưa mở miệng trả lời thì Từ Nhược Chi đã sai người đưa cô đi trang điểm, và không quên dặn họ: “Mấy người chú ý nhé, cô ấy đang có bầu, đừng dùng những thứ linh tinh vớ vẩn, cứ trang điểm đơn giản thôi.”
“Vâng, thưa bà Ngụy.”
Tất cả mọi người đều cung kính đáp lại.
Lí Mộ còn đang ngơ ngác thì đã được vài người bắt tay vào tạo hình.
Cái gọi là “đơn giản thôi” kéo dài rất lâu, cô ngủ gà ngủ gật mấy lần.
Cuối cùng, khi một người lạ xuất hiện trong gương, cô mới được phép đứng lên.
Hôm nay Ngụy Diễn ở nhà.
Lúc đi xuống lầu, anh ta tình cờ chạm mặt quản gia Từ đưa cô đi gặp Từ Nhược Chi.
Quản gia Từ kính cẩn chào hỏi Ngụy Diễn.
Anh ta quan sát Lí Mộ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhếch miệng cười sâu xa: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa, một cô nàng quê mùa trên núi cũng có thể ăn mặc thành cô chiêu lá ngọc cành vàng cơ đấy.”
Những lời này khiến quản gia Từ thoáng sửng sốt.
Ông ta lén nhìn Lí Mộ, thấy cô có vẻ như không nghe thấy gì, nét mặt vẫn như thường.
Ngụy Diễn dường như đang chờ cô nổi giận.
Tuy nhiên, Lí Mộ chẳng hề có tâm trạng để nổi giận.
Cô chỉ nhẹ giọng nhắc quản gia Từ: “Quản gia Từ, bác gái còn đang đợi tôi.”
Bấy giờ, ông ta mới dẫn cô rời đi.
Ngụy Diễn nhìn theo bóng lưng mảnh mai mà cứng cỏi của Lí Mộ, lửa giận bốc lên trong lồ ng ngực không có chỗ trút ra.
Anh ta tức tối xoay người quay trở lại trên lầu.
Thời gian đã không còn sớm, Từ Nhược Chi và Lí Mộ lên xe.
Trước khi lên xe, quản gia Từ đã rỉ tai bà ấy về những điều mà Ngụy Diễn nói với Lí Mộ ban nãy.
“Tôi biết rồi, ông bảo nó hôm nay đừng chạy lung tung.
Lúc nào về, tôi sẽ xử lí nó.”
Bà ấy bực mình vì sự nóng nảy của Ngụy Diễn, đồng thời cũng tò mò về phản ứng của Lí Mộ.
Chiếc xe nổ máy rời khỏi biệt thự nhà họ Ngụy.
Từ Nhược Chi áy náy nói với cô: “Tiểu Mộ à, quản gia Từ đã nói với bác rồi.
Thằng bé Ngụy Diễn này hỗn quá.
Lúc nào về bác sẽ dạy dỗ nó.
Cháu đừng để bụng những lời nó nói nhé!”
“Không sao, bác ạ.
Cháu không để bụng đâu.”
“Thật chứ?” Từ Nhược Chi vô tình liếc nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, lại nói tiếp: “Cháu đừng tự ôm ấm ức vào mình, bác cũng là người biết phải trái đúng sai.
Những lời nói của Ngụy Diễn hôm nay thật sự rất quá đáng.
Cháu không cần phải nhẫn nhịn cho êm chuyện đâu.”
“Bác Từ ơi, cháu không hề cảm thấy ấm ức thật mà.
Anh ta nói cũng đúng.
Cháu quả thực sinh ra và lớn lên trên núi, hôm nay nhờ trang điểm nên mới khác với trước đây.
Tuy anh ta coi thường cháu, nhưng cháu không hề coi thường bản thân.
Vì vậy, cháu mới không để bụng những lời đó.”
Vẻ mặt cô thẳng thắn vô tư khiến Từ Nhược Chi không phân biệt được là cô đang giả vờ thoải mái hay thật sự nghĩ như thế.
Bà ấy nói: “Cháu không để bụng thì bác yên tâm rồi.
Lúc về, bác sẽ chấn chỉnh nó một trận.”
Lí Mộ không nói gì nữa, cũng không vờ vịt bảo bà ấy đừng làm khó Ngụy Diễn.
Từ Nhược Chi nhìn cô bằng ánh mắt suy tư, chủ đề này kết thúc tại đây.
Khi Lí Mộ được Từ quản gia đón về nhà lớn, cô đã gửi tin nhắn cho Ngụy Tuần, nói rằng Từ Nhược Chi có việc muốn gặp cô nên cô đã rời khỏi tiệm sách, và còn dặn anh hôm nay không cần phải đến đón cô.
Ngụy Tuần mở cuộc họp đến tận trưa, mãi đến lúc ra khỏi phòng họp, anh mới đọc được tin nhắn của cô.
Anh lập tức gọi điện cho Từ Nhược Chi, được biết là họ đã trên đường đi đến buổi đấu giá từ thiện.
“Mẹ, con đến chỗ hai người bây giờ đây.”
“Con không cần phải qua đây, mẹ có thể làm gì con bé chứ.” Từ Nhược Chi nhìn lướt qua Lí Mộ.
Lí Mộ liền biết đó là cuộc gọi của Ngụy Tuần.
“Mẹ dẫn con bé đi cho quen thôi mà.
Nếu con không có việc gì thì tối nay về nhà lớn nghỉ ngơi đi.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, mẹ và con bé sẽ về thẳng nhà luôn.”
Ngụy Diễn đành phải đồng ý vì không muốn khiến Từ Nhược Chi khó chịu.
Anh cúp điện thoại, rồi nhắn tin cho Lí Mộ, nói rằng nếu cô thực sự không thoải mái thì anh sẽ đến đó với cô.
Cô nhắn lại, bảo anh cứ yên tâm, cô có thể ứng phó được.
Chiếc xe đã đến nơi, cô vội vàng bấm nút gửi tin nhắn, tiếp đó xuống xe theo Từ Nhược Chi.
Ngụy Tuần để điện thoại xuống mà vẫn không yên tâm, thế là chuẩn bị đi đến chỗ Lí Mộ.
Anh đi xuống tầng hầm để xe, vừa ngồi vào ghế lái thì màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi của một dãy số lạ.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu anh mới nghe máy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến anh bỗng siết chặt lấy vô lăng.
“A lô, anh Ngụy ạ? Em là Trịnh Yến Yến đây.”
Trịnh Yến Yến cúp máy, đưa trả điện thoại cho nhân viên phục vụ và nói lời cảm ơn.
Sau đó, cô ta yên lặng ngồi đợi.
Đây là một quán cà phê tại một thị trấn nhỏ cách thành phố C hai giờ lái xe.
Nhờ những di tích lịch sử lâu đời mà nơi đây đã trở thành một địa điểm thăm quan du lịch rất đông khách.
Hiện giờ vẫn còn sớm, trên đường rất nhiều người qua lại.
Cô ta ngồi bên cửa sổ, nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, khóe miệng nở một nụ cười.
Mái tóc dài của cô ta che khuất hơn nửa bên mặt.
Nhân viên phục vụ tốt bụng xách hộp thuốc tới: “Cô ơi, để tôi giúp cô xử lí vết thương nhé!”
Trên trán cô ta bị rách một mảng da, tuy vết thương đã ngừng chảy máu nhưng trông lại càng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn của cô ta.
Trịnh Yến Yến nở nụ cười, đáp: “Cảm ơn cô, không cần đâu.”.