Đại La kể rằng A Tranh biến mất khi cô ấy đang tắm, chắc hẳn cô ấy vẫn chưa thể chạy đi đâu xa trong vòng hơn mười phút đồng hồ này.
Ngặt một nỗi, A Tranh không quen thuộc với thành phố C, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn.
Đang giữa mùa đông lạnh giá, Lí Mộ nghe mà toát cả mồ hôi.
Cô vội vàng định đi ra ngoài tìm A Tranh, nhưng Ngụy Tuần đã ngăn lại: “Tiểu Mộ, em đừng hoảng.
Anh đã gọi điện cho người ta rồi.
Giờ anh đến khách sạn để kiểm tra camera, xem cô ấy đi hướng nào.
Em ở nhà đợi, hiện tại sức khỏe của em là quan trọng nhất.”
A Tranh không biết đã đi đâu, Lí Mộ làm sao có thể ngồi yên cho được, trong lòng đã lo sốt vó: “Em đi cùng với anh.”
Có điều, Ngụy Tuần không muốn để cô đi ra ngoài chạy ngược chạy xuôi, thân thể cô hiện giờ không thể chịu đựng được mệt nhọc: “Anh sẽ tìm được cô ấy cho em mà.
Em ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại nhé! Ngoan nào!”
Ngụy Tuần đã thay xong quần áo và đi ra cửa.
Lí Mộ đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Trí Viễn.
Phần lớn những lần A Tranh chạy lung tung đều là đến tìm Trương Trí Viễn.
Ngụy Diễn thân hình cao lớn, lại hùng hổ đi tới, trông cực kỳ đáng sợ.
Hai gã đàn ông kia sau khi rượu vào, thấy A Tranh xinh đẹp liền nổi tính xấu.
Nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Diễn, họ đã sợ rúm cả lại.
Bị anh ta dọa cho vài câu, hai gã lập tức bỏ chạy trối chết.
A Tranh vẫn còn nhớ Ngụy Diễn.
Cô ấy níu lấy cánh tay anh ta, hớn hở nói: “Anh có thể đưa tôi đi tìm anh Trí Viễn không?”
Ngụy Diễn cảm thấy thật phiền phức, vùng tránh khỏi tay A Tranh, định đưa cô ấy đến một nơi gần đó: “Này, cô đi cùng ai đến đây vậy? Đến tìm Lí Mộ hả?”
A Tranh dường như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, vẫn khăng khăng nói: “Tôi muốn đi tìm anh Trí Viễn.”
Ánh mắt của A Tranh rất kiên định, cô ấy phải đến hỏi anh Trí Viễn của mình cho rõ ràng, tại sao anh ta đã có bạn gái rồi? Anh ta từng nói rằng sẽ luôn bên cô ấy cơ mà? Nếu anh ta kết hôn với người khác giống như bố mẹ cô ấy, thì cô ấy phải làm sao bây giờ?
Khi Ngụy Diễn gọi điện thoại cho Trương Trí Viễn, Trương Trí Viễn đã đến khách sạn.
Sau khi nhận được điện thoại của Lí Mộ, anh ta thậm chí còn chưa kịp thay quần áo đã lật đật bắt xe đi đến đó.
Tay anh ta khẽ run lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi mới khiến anh ta lấy lại tinh thần.
Ngụy Diễn ở đầu dây bên kia sốt ruột nói: “Trí Viễn, con bé ngốc của bản các anh một mình chạy ra ngoài đây này.
Cô ta nói là muốn đi tìm anh đấy.”
Trương Trí Viễn như thể đã trải qua cả một đời người, giọng nói anh ta trở nên nghẹn ngào: “Phiền cậu để cô ấy nghe điện thoại một lát.”
A Tranh kiễng chân, liên tục loi choi trước mặt Ngụy Diễn vì nghe thấy giọng của Trương Trí Viễn trong điện thoại.
Ngụy Diễn còn chưa đưa điện thoại cho cô ấy, Trương Trí Viễn đã nghe thấy tiếng cô ấy luôn miệng gọi: “Anh Trí Viễn, anh Trí Viễn ơi!”
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, bấy giờ trái tim mới có cảm giác đang đập thật sự.
Sau khi cúp máy, Ngụy Diễn đưa A Tranh lên xe, rồi lái xe đưa cô ấy đến chỗ Lí Mộ, coi như là làm việc thiện tích đức, chỉ là anh ta lại thêm phiền toái.
Lí Mộ đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng là Ngụy Tuần về.
Cô vội vàng đứng dậy chạy ra thì thấy Ngụy Diễn xách cổ áo A Tranh, ném cô ấy vào nhà.
“A Tranh!” Lí Mộ mừng không thể tả, nhưng A Tranh vừa thấy cô liền quay người toan bỏ chạy.
Song Ngụy Diễn đứng chặn ở cửa, cô ấy cuống đến độ mất bình tĩnh, húc đầu vào người anh ta: “Anh lừa tôi! Anh Trí Viễn đâu?”
Cô ấy tuy gầy, nhưng trong lúc nôn nóng, sức lực lại không nhỏ.
Ngụy Diễn đau điếng, lớn tiếng mắng mỏ: “Cô lại lên cơn điên gì đấy!”
A Tranh sợ hãi run lên một cái.
Lí Mộ đi tới giữ lấy A Tranh đang nháo nhác như con ruồi mất đầu, dịu dàng nói: “A Tranh, mình là Tiểu Mộ đây, cậu không nhận ra mình sao?”
Tất nhiên là A Tranh nhận ra cô, nhưng cô ấy biết việc mình lẻn ra ngoài như này sẽ khiến Lí Mộ và Đại La tức giận, trong khi cô ấy đã hứa với Đại La rằng nhất định sẽ vâng lời, bằng không sẽ không được ăn sô cô la nữa.
Cô ấy đang sợ Đại La và Lí Mộ nổi giận.
“Tiểu Mộ, cậu đừng giận mà.” A Tranh tủi thân, cúi đầu không dám nhìn cô, cũng không dám cử động bàn tay đang bị cô tóm lấy.
Lí Mộ mềm mỏng dỗ A Tranh: “Mình không giận đâu, cậu mau vào nhà đi!”
Nói đoạn, cô nắm tay cô ấy, dỗ cô ấy vào nhà.
Ngụy Diễn vẫn còn đau trước cú đụng của A Tranh, cứ cau mày đứng ở cửa.
Lí Mộ sắp xếp để A Tranh ngồi trên sô pha, sau đó mới có thời gian nói chuyện với Ngụy Diễn: “Cảm ơn anh nhé, Ngụy Diễn.” Thấy anh ta nhăn mày, cô quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Có sao.” Anh ta tức tối trả lời.
Xương sườn của anh ta bị cô gái chết tiệt kia đụng mạnh vào như thế, đã sắp gãy đến nơi rồi đây này.
“Vậy anh mau vào ngồi nghỉ một lát.
Nếu một lúc nữa vẫn còn đau, tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.” Dứt lời, cô định đỡ Ngụy Diễn vào nhà, nhưng anh ta gạt phắt tay cô ra, sải bước đi vào phòng khách, ngồi lên ghế sô pha, khiến A Tranh sợ hãi co rúm cả người.
Rốt cuộc cũng đã tìm được A Tranh, Lí Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng gọi cho Đại La và Ngụy Tuần, báo với họ rằng đã tìm được A Tranh.
Khi cô đang định gọi cho Trương Trí Viễn thì anh ta đã gọi đến trước, nói rằng đang ở cổng chung cư và bị bảo vệ ngăn lại.
Hai phút sau, Trương Trí Viễn bấm chuông cửa căn hộ của Ngụy Tuần.
Anh ta thở hổn hển, vừa vào đến cửa thì A Tranh đã lao vào lòng anh ta.
Trương Trí Viễn bị đụng một cái, cơ thể hơi lảo đảo.
A Tranh ôm chặt lấy eo anh ta, cất tiếng gọi quyến luyến tha thiết vô cùng: “Anh Trí Viễn.”
Cô ấy thường gọi anh ta như vậy, nhưng lần này cả Lí Mộ và Trương Trí Viễn đều nhận thấy tình cảm khác với mọi khi trong tiếng gọi này.
Tối nay, A Tranh trốn ra ngoài là để đi tìm Trương Trí Viễn hỏi cho rõ ràng.
Cô ấy không nghĩ ngợi gì nhiều, còn quên luôn cả lời dặn của anh ta, chỉ nóng lòng muốn xác nhận: “Anh Trí Viễn, Đại La và Tiểu Mộ nói là anh có bạn gái, có đúng không ạ? Anh sẽ lấy cô ấy à? Vậy em phải làm sao đây?”
Trong đôi mắt xinh đẹp, trong veo của cô ấy không nhuốm một chút bụi trần.
Lí Mộ nhìn ánh mắt phức tạp của Trương Trí Viễn, chợt hiểu ra điều gì đó, trong lòng giật thột, không dám tin vào suy đoán của mình.
Không ai biết là Trương Trí Viễn đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng đau đớn nhường nào.
Anh ta không lừa dối A Tranh, cũng không hề coi cô ấy là một đứa trẻ.
A Tranh thì biết gì chứ? Trong mắt Lí Mộ, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, nói với cô ấy những điều đó để làm gì? Lí Mộ ngơ ngác nhìn Trương Trí Viễn, nhưng lại phát hiện vẻ mặt anh ta hết sức nặng nề.
Trước ánh mắt chờ mong của A Tranh, anh ta gật đầu: “Đại La và Tiểu Mộ không lừa em đâu, sang năm tụi anh sẽ kết hôn.”
Cuối cùng đã nói ra rồi, A Tranh chỉ coi anh ta là anh trai mà thôi, cô ấy có lẽ sẽ quậy một lúc, chỉ cần dỗ dành một lát là được.
Tuy nhiên, phản ứng của A Tranh lại nằm ngoài dự đoán của Lí Mộ.
Cô ấy hoảng hốt đờ đẫn, nhưng không òa khóc.
Cô ấy giống như kẻ trôi dạt giữa biển cả mênh mông bỗng vớ được khúc gỗ là hi vọng sống sót của mình, và lại hỏi với ánh mắt đầy mong đợi: “Anh Trí Viễn, anh đang nói dối em, đúng không?”
Trương Trí Viễn im lặng.
A Tranh như nhìn thấy tia hi vọng, liền nở nụ cười ngây thơ.
Lí Mộ nhìn chằm chằm vào Trương Trí Viễn.
Sau cùng, anh ta mới mở miệng đáp: “A Tranh, anh không nói dối em.”
A Tranh ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hai tay cô ấy nắm lấy cánh tay Trương Trí Viễn, mặc cho nước mắt tuôn rơi, vẫn tha thiết nói: “Anh lừa em.
Anh từng nói là anh sẽ mãi mãi bên em cơ mà.
Tại sao anh lại lừa em hả anh Trí Viễn? Anh nói là anh thích em mà.
Em không muốn anh lấy người khác đâu.
Em không muốn!”
Trương Trí Viễn không nói một lời, chỉ quay đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn cô ấy.
Lí Mộ đi tới giữ lấy A Tranh, nhẹ giọng dỗ dành: “A Tranh à, anh Trí Viễn của cậu kết hôn rồi vẫn sẽ luôn bên cậu.
Đến lúc đó, cậu sẽ có thêm một chị dâu, cô ấy cũng sẽ yêu thương mà.”
A Tranh lắc đầu, những giọt nước mắt long lanh giàn giụa trên má: “Không phải! Không phải như thế! Tiểu Mộ à, anh Trí Viễn lừa tớ, anh ấy không thể kết hôn được, anh ấy đã hứa sẽ mãi mãi bên tớ.
Nếu hai người họ kết hôn giống như bố mẹ tớ, thì anh ấy sẽ không thể bên tớ nữa.
Anh ấy sẽ không thể ôm tớ, hôn tớ nữa.
Tiểu Mộ à, anh Trí Viễn đã nói dối tớ.”
Lí Mộ nhìn Trương Trí Viễn với vẻ không thể tin được.
Anh ta vẫn cúi đầu, nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.
Nước mắt của A Tranh rơi lã chã trên tay cô, khiến trái tim cô bỏng rát.
Cô ôm lấy A Tranh, kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lòng, cố hết sức vỗ về cô ấy: “Đừng khóc, A Tranh.
Mình ở đây mà, mình sẽ luôn bên cậu.”
Mọi người đều nói đầu óc A Tranh không bình thường, còn Lí Mộ vẫn luôn cho rằng cô ấy chỉ đang dừng lại ở giai đoạn ngây thơ hồn nhiên nhất mà thôi.
Từ trước đến giờ, cô luôn coi cô ấy là một đứa trẻ ngô nghê, không nên biết những chuyện phức tạp của người lớn.
Nhưng sao mọi chuyện đột nhiên lại trở thành thế này? Tiếng khóc của A Tranh chẳng khác nào sợi dây vô hình, thít chặt khiến cô đau lòng khôn tả.
A Tranh ôm lấy cổ Lí Mộ, thút thít khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Anh Trí Viễn nói dối tớ.” Có điều, cô ấy đã không chạy đến chỗ Trương Trí Viễn nữa.
Cô ấy thật sự ngu ngốc như mọi người nói sao? Cô ấy dường như hiểu hết mọi thứ đấy chứ.
Ngụy Diễn nhìn Lí Mộ ôm A Tranh mà hai mắt đỏ hoe.
Anh ta đứng im một chỗ như hóa đá.
Tiếng khóc thút thít khiến Ngụy Diễn cảm thấy bực bội.
Anh ta cáu kỉnh đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua hai cô gái, anh ta dừng lại cười khẩy một tiếng, dửng dưng buông câu: “Có gì mà phải khóc, chẳng lẽ cô vẫn còn mong đợi có một người bình thường cưới đứa thiểu năng như cô sao?”
Lí Mộ ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt lạnh như băng.
Ngụy Diễn cảm nhận được luồng hơi lạnh thốc tới.
Cô đanh giọng: “Xin lỗi đi!”
Xin lỗi sao? Ngụy Diễn làm như thể đang nghe thấy một điều hết sức nực cười.
Anh ta nhếch miệng cười khinh thường: “Ô, xin lỗi à? Cô muốn tôi xin lỗi ai? Xin lỗi cái đồ ngu…”
Bốp!
Một âm thanh rất đanh vang lên, căn phòng bỗng rơi vào sự im lặng chết chóc.
A Tranh ngẩn người nhìn Lí Mộ, khuôn mặt vẫn đong đầy nước mắt.
Ánh mắt của Lí Mộ chưa bao giờ dữ tợn như vậy.
Cô ấy vội trốn sau lưng cô, túm lấy cánh tay cô, run rẩy gọi: “Tiểu Mộ…”
Cánh tay Lí Mộ ở sau lưng đang run lên, lòng bàn tay đã tê rần.
Có tiếng mở cửa, Lí Mộ quay đầu lại, trông thấy Ngụy Tuần đang đứng ở cửa nhìn vào trong này, nhưng cô không thấy rõ nét mặt của anh.
Ngụy Diễn bị ăn phát tát, mặt lệch sang một bên, cảm giác nóng rát trên má trái kéo anh ta trở lại từ nỗi khiếp sợ: “Cô… dám đánh tôi.”
Nhìn thấy rõ vẻ mặt hung dữ của anh ta, A Tranh quên cả khóc, lập tức kéo Lí Mộ lùi lại hai bước.
Lí Mộ mải nhìn Ngụy Tuần nên lảo đảo một cái vì bị cô ấy kéo.
Sau đó, cô trông thấy Lí Gia Phú sau lưng Ngụy Tuần.
Anh ta bất chấp tất cả mà xồng xộc lao tới, đứng chắn trước mặt cô, lớn tiếng trách cứ: “Anh định làm gì? Anh dám động vào Tiểu Mộ thử xem, tôi cho anh biết tay!”
Ngụy Tuần đi đến đỡ cô, đồng thời nhẹ nhàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Lí Mộ lắc đầu nhìn vào mắt anh, nhưng lại không thấy rõ cảm xúc của anh lúc này..