Sơn Mộ Như Gió Mạnh


Hôm nay tiệm sách hết khách từ lâu, Ngụy Tuần cũng đến rất sớm.

Lí Mộ và cô gái làm cùng đang hoàn tất nốt công việc thì anh đẩy cửa bước vào.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa theo bước chân anh đi vào, bao trùm lấy anh trong sắc vàng chói mắt.

Vừa trông thấy anh, hai mắt Lí Mộ liền sáng lấp lánh.
“Chị Tiểu Mộ ơi, chồng chị đến đón rồi kìa.” Cô gái làm cùng buông lời trêu đùa.
Lí Mộ đi đến trước mặt anh, nét mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng: “Sao anh đến sớm vậy?”
“Công ty không có việc gì nên anh đến đón em luôn.” Ánh vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô, những đốm sáng lung linh trong mắt cô khiến trái tim anh nóng bừng.
Sau khi thu dọn xong xuôi, cô gái làm cùng cởi tạp dề, cảm thấy đã đến lúc “kỳ đà cản mũi” như mình nên rời đi, bèn nói: “Chị Tiểu Mộ ơi, em về trước đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận nhé!” Lí Mộ tạm thời thoát ra khói đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Tuần để chào biệt cô ấy.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, cô gái không khỏi quay đầu lại nhìn lướt qua bóng dáng hai người đang đứng bên nhau ở trong tiệm, và thật lòng cảm thấy ngưỡng mộ họ.

Nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, cô ấy rùng mình một cái, lại nhìn ráng chiều rồi nghĩ bụng không biết khi nào mình mới có thể gặp được một người tỏa sáng như vậy trong cuộc đời.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ giống như Lí Mộ, hai mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy người ấy.
Bầu không khí yên bình và tốt đẹp trong tiệm sách bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại.
Ngụy Tuần lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì thoáng ngần ngừ.

Một người tinh tế, tỉ mỉ như Lí Mộ sẽ không bỏ qua vẻ mặt đó của anh, hai mắt cô dần dần tối đi.
Điện thoại đổ chuông đã mấy lần, nhưng anh không bắt máy.

Cô cầm tay anh, vừa liếc nhìn màn hình liền thấy cái tên của Trịnh Yến Yến.
“Cô ta lại gọi điện cho anh đấy, anh không nghe sao?” Lí Mộ thờ ơ nhìn Ngụy Tuần.

Anh đã trông thấy vẻ tức giận trong mắt cô.
Bầu không khí không còn ấm áp như trước nữa mà trở nên đông cứng.
“Tiểu Mộ…”
Cô quay đầu đi chỗ khác, tránh ánh mắt của anh: “Em không hiểu tại sao cô ta cứ tìm đến anh như vậy.

Song anh phải biết rằng em đã nói với anh rất nhiều lần về vấn đề của cô ta.

Ý đồ của cô ta rõ rành rành ra đấy mà anh còn không hiểu sao?”
Ngụy Tuần im lặng, để mặc điện thoại kêu.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại kết thúc, Lí Mộ mới thở dài một hơi.
Bầu không khí có phần tế nhị, Ngụy Tuần nhìn thấy cơ thể cứng ngắc của cô đang dần thả lỏng.

Anh vừa đặt tay lên vai cô thì chuông điện lại đột ngột reo vang.


Bàn tay anh có thể cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên, trái tim anh cũng run lên theo.
Ngụy Tuần cau mày, lại lấy điện thoại ra, thấy màn hình hiển thị người gọi là trợ lí Trần, anh mới bắt máy.
Vì đứng gần anh nên Lí Mộ nghe thấy những từ mấu chốt như “Trịnh Yến Yến” và “bệnh viện”.

Cả người cô như chìm vào biển sâu, cảm giác ngột ngạt bít chặt từng lỗ chân lông, cô cảm thấy vừa kiệt sức vừa giận khôn tả.
Một lát sau, Ngụy Tuần cúp máy.
Anh phân vân không biết nên mở miệng thế nào.

Sự trầm lặng của anh khiến cô có cảm giác như đang bị một sức mạnh vô hình kéo mình xuống sâu hơn dưới đáy biển.

Cô chờ đợi và hi vọng câu đầu tiên mà anh nói ra lúc này là “Chúng mình về nhà đi”.
“Tiểu Mộ, cô ấy hiện đang nằm trong bệnh viện, anh qua đó một lát rồi sẽ về ngay.”
Câu nói này đã hoàn toàn dìm cô xuống vực sâu vô tận.
“Anh là bác sĩ à? Anh đến bệnh viện thì có thể làm được gì? Cô ta không có bạn bè người thân sao? Tại sao cứ phải là anh đến đó?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn gò má cô, khó khăn nói: “Tiểu Mộ, chỉ cần biết cô ấy không sao, anh sẽ về ngay.”
“Anh đi đi, cô ta sẽ chẳng bao giờ bị làm sao đâu.” Cô chợt cảm thấy ngay cả việc nói chuyện cũng thật mệt mỏi, từng câu từng từ đều trở nên dư thừa, mỗi lần nói ra một từ như muốn rút cạn sức lực của cô vậy.
Cô nở nụ cười chua chát.

Anh nói rằng sẽ đưa cô đi chơi cho khuây khỏa, cô đã rất vui mừng vì điều đó.

Vài phút trước, cô vẫn còn đắm chìm trong những tưởng tượng đẹp đẽ của mình.
“Ngụy Tuần, chắc hẳn anh chưa từng thích em đâu nhỉ.

Em tin rằng nếu hôm nay người nằm trong bệnh viện là em, cho dù chúng ta đã chia tay, anh cũng sẽ không màng tất cả để đến thăm em.

Anh đã quen đối xử tốt với mọi người, nhưng đâu phải chuyện gì trên đời này cũng hoàn hảo.

Anh luôn phải lựa chọn, lựa chọn bên nào cần anh hơn.

Anh sẽ chọn bên nào?”
“Tiểu Mộ, không phải như vậy đâu.” Những lời nói của cô khiến lòng anh đau âm ỉ.
Anh tiến lên một bước, nhưng cô lại quên lùi về sau một bước.
Cằm cô bất giác đanh lại, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Một rào cản vô hình ngăn cách họ một khoảng rất xa: “Em biết cách để giữ anh lại, chỉ cần khiến anh mềm lòng là anh sẽ không đi.

Có điều, em không muốn làm như thế.


Em hi vọng anh ở lại vì em chứ không phải vì con, hay vì trách nhiệm.”
Chỉ cần vì cô mà thôi.
Cô mong mỏi có được câu trả lời của anh, song lại chỉ nhận được sự lặng thinh đáng sợ.
Lồ ng ngực bỗng nhiên đau buốt, cô đứng thẳng lưng lên, xốc lại tinh thần, nuốt nỗi chua xót vào lòng: “Em không sao đâu, chỉ hơi buồn chút thôi.

Anh muốn đi thì cứ đi đi.”
“Tiểu Mộ.” Ngụy Tuần đưa tay muốn chạm vào cô.

Có điều, cô đã lùi lại để né tránh, rồi đi tới sau quầy, cất những món đồ lặt vặt vào trong ngăn kéo, không nhìn anh nữa.
Chuông điện thoại lại vang lên giục giã, Lí Mộ làm như không nghe thấy.
“Tiểu Mộ, em ở đây chờ anh nửa tiếng, anh sẽ quay lại ngay.”
Cô cúi đầu cười buồn, nước mắt nóng hổi rơi trên tay.
Đau quá!
Trợ lí Trần cũng vội vàng chạy tới bệnh viện sau khi nhận được điện thoại của hai vệ sĩ.

Anh ta đón Ngụy Tuần ở cửa: “Sếp Ngụy, tình hình đã ổn, cô Trịnh chỉ nhất thời bị kích động nên ngất đi mà thôi.”
“Chẳng phải đã thuê vệ sĩ rồi sao?”
“Họ nói là cô Trịnh muốn nói chuyện riêng với anh ta, cô ấy không cho họ tới gần.

Khi họ nghe thấy tiếng động xông vào thì cô ấy đã ngất xỉu.”
Ngụy Tuần thoáng dừng bước, nhíu mày hỏi: “Vậy Phùng Triều đâu?”
“Tôi đã để lại một người trông chừng anh ta, sau đó đưa cô Trịnh đến bệnh viện trước.

Anh xem cần phải xử lí như thế nào?”
“Đưa anh ta đến đồn cảnh sát, cứ nói rằng anh ta làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của người khác.”
“Vâng.”
Trợ lí Trần dừng lại trước cửa phòng bệnh, nhìn Ngụy Tuần mở cửa đi vào, sau đó gọi điện xử lí việc của Phùng Triều.
“Yến Yến, chẳng phải mình đã nói với cậu là không nên mềm lòng với anh ta nữa sao? Nếu cậu có thể nói rõ được với anh ta thì anh ta đâu đến nỗi quấn lấy cậu đến tận bây giờ.”
Trịnh Yến Yến nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, nghe người bạn của mình càm ràm mãi không thôi.

Khóe miệng cô ta khẽ nở nụ cười, khiến gương mặt xinh đẹp thêm phần đau khổ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta nghiêng đầu nhìn sang thì bắt gặp Ngụy Tuần đang bước vào.

Cô ta gắng ngồi dậy, còn kinh ngạc nói: “Anh Ngụy, sao anh lại đến đây?”
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, ánh mắt anh lặng lẽ tối đi.


Người bạn của cô ta bèn đứng dậy đi về phía cửa, không quên giải thích với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Điện thoại là do mình gọi đấy.

Lúc cậu hôn mê bất tỉnh cứ luôn miệng gọi tên anh ấy.”
Nói đoạn, cô ấy mỉm cười với Ngụy Tuần rồi rời đi.

Trong phòng bệnh đơn chỉ còn lại hai người họ.

Ngụy Tuần đi tới, đứng cách giường bệnh một khoảng vừa phải, đoạn hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.

Là do bạn em chuyện bé xé ra to, cứ nhất định phải đưa em đến bệnh viện.” Cô ta yếu ớt trả lời, lại không gắng gượng được nữa mà nằm trở lại giường: “Anh Ngụy mau ngồi đi.

Em thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh lại phải chạy đến đây.”
Trước giường bệnh có một cái ghế, nhưng anh không có ý định ngồi xuống: “Không sao, anh đến xem em thế nào rồi đi luôn bây giờ.”
Nét mặt Trịnh Yến Yến lộ rõ vẻ xấu hổ, cô ta áy náy nói: “Em lại quấy rầy anh rồi.

Em xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
“Anh đi đi, cô ta chẳng bao giờ bị làm sao đâu.” Lời nói của Lí Mộ chợt văng vẳng bên tai anh.

Ngụy Tuần nhớ lại lời nói vừa nãy của trợ lí Trần, bèn nói: “Lần sau chắc anh cũng không có thời gian đến thăm em.

Sau này em cẩn thận hơn nhé.

Nếu có việc gì cần anh giúp đỡ thì cứ gọi cho trợ lí Trần.

Anh ta sẽ thay anh giúp em giải quyết những việc trong khả năng cho phép.

Anh khá bận, có lẽ sẽ không rảnh để nghe điện thoại.”
Giọng điệu của anh vừa khách sáo vừa xa cách.
Nghe xong, Trịnh Yến Yến nở nụ cười cay đắng: “Vâng, em biết rồi.”
Ngụy Tuần không nói gì nữa.

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Anh đang vội, đi trước nhé.

Em chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Dứt lời, anh đi thẳng không quay đầu lại.

Nhưng bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh lại nghe thấy giọng nói mềm yếu của cô ta: “Anh Ngụy, em biết em là một kẻ phiền toái, đã gây rắc rối cho anh.

Em thật sự rất xin lỗi, em không cố ý làm phiền anh đâu.”
“Yến Yến, anh nghĩ rằng tất cả chúng ta đều cần phải dũng cảm đối mặt với lòng mình.

Có lẽ cuộc sống đã làm chúng ta thay đổi, nhưng biết đâu tự bản thân chúng ta vẫn chưa nhìn thẳng vào chính mình.


Hi vọng em có thể mạnh mẽ lên, để theo đuổi cuộc sống mà mình muốn.”
“Mạnh mẽ ư?” Cô ta cười mỉa mai: “Em còn chưa đủ mạnh mẽ sao? Em chưa bao giờ dám rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác.

Em nỗ lực học hành, vất vả làm việc, không biết đã phải chịu biết bao khổ sở, phải dốc sức như thế nào để không cho người khác có cơ hội cười nhạo thẳng mặt.

Người khác đi một bước, em phải cố gắng đi cả trăm bước.

Dù vậy, cuộc sống mà em mong muốn vẫn cứ xa vời vợi.”
“Yến Yến, chẳng có ai sinh ra là đã dễ dàng cả.”
Nói xong, anh mở cửa rời đi.
Trợ lí Trần đang đợi anh ngoài cửa: “Sếp Ngụy, tôi đã dặn họ đưa anh ta đến đồn cảnh sát.

Còn cô Trịnh bên này, tiếp theo nên làm gì ạ?”
“Để ý tình hình của Phùng Triều, cho người để mắt đến anh ta mấy ngày nữa.

Sau này, chuyện của cô ấy không cần phải nói với tôi.

Anh cứ liệu mà làm, chủ yếu là bảo vệ an toàn cho cô ấy thôi, những việc khác chúng ta không thể can thiệp.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Ánh chiều tà le lói, Ngụy Tuần lại liếc nhìn đồng hồ, không nán lại thêm nữa mà lái xe rời đi.

Đang giờ cao điểm buổi tối, đường xá tắc kinh khủng.

Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, lòng anh hơi bồn chồn lo lắng.

Nghĩ đến bóng lưng im lặng của Lí Mộ khi anh rời đi, anh nóng lòng muốn nhanh nhanh chóng chóng về với cô.
Trời còn chưa tối hẳn, đèn được đã được bật lên.
Lí Mộ đã làm xong những việc cần làm.

Thỉnh thoảng có một vài người đi ngang qua trước cửa, cô đều ngẩng đầu lên nhìn.
Cô không biết tại sao mình vẫn còn chờ đợi ở đây.

Cô đã trốn vào trong góc khóc một trận thỏa thuê, và quyết định buông tha cho anh, cũng là buông tha cho chính mình.
Bàn tay chạm vào phần bụng đã hơi nhô lên, đôi mắt đỏ hoe đong đầy nước mắt.
Cửa tiệm mở ra đánh “kẹt” một tiếng, có bóng người đứng ở cửa.

Trong sắc trời chạng vạng, Lí Mộ không bật đèn nên không thấy rõ mặt anh ta, nhưng cô vẫn biết được rằng người này không phải là Ngụy Tuần.
“Thưa anh, tiệm chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ.” Cô kìm nén nỗi buồn, mở miệng nói.
Khi người kia đi tới, Lí Mộ mới nhìn thấy rõ mặt anh ta.
Nom vẻ mặt vừa dữ tợn vừa đau khổ của anh ta, cô liền bỏ chạy theo bản năng, nhưng anh ta chỉ sải vài bước chân là đã bắt được cô.
Trong lúc còn chưa kịp giãy giụa, một mũi dao lạnh lẽo đã đâm thẳng vào bụng cô.
“Nó làm tao mất đi người quan trọng nhất, tao cũng phải để cho nó hối hận cả đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận