Gió đêm dừng bên ngoài.
Tay đặt lên khung cửa, Trần Dật nhìn người đàn ông vẫn đứng im nãy giờ, trái tim dần dần tỏa nhiệt. Mọi nỗi sợ hãi và lo lắng hoàn toàn bị đánh tan, vỡ vụn trong không khí trầm mặc rồi từ từ biến mất.
Họ lẳng lặng nhìn nhau, dường như không cần nói, không cần giải thích.
Khi Trần Dật xoay người rời đi. Khoảnh khắc ấy, Tiết Sơn rất muốn xông tới ôm chặt lấy cô, kể hết những lo lắng cho cô nghe, không hề giấu diếm.
Nhưng anh đã không làm thế, anh bắt bản thân phải tỉnh táo, nhìn bóng lưng Trần Dật dần biến mất trong tầm mắt, dẫn Đồng Đồng về nhà.
Sau khi dỗ con bé ngủ xong, anh ngồi bất động trong bóng tối thật lâu, trong đầu đều là những hình ảnh kể từ ngày ở bên Trần Dật.
Cô đã rất nhẹ nhàng và cẩn thận xử lý vết thương cho anh trong sân nhà bà cụ. Giữa cơn lũ, cô đã giúp anh thoát khỏi cơn đau kịch liệt. Trong lúc cơn nghiện phát tác, cô không ngừng cổ vũ động viên anh. Cô còn nói dối để anh đi uống thuốc mà không bị người ta phát hiện và khinh bỉ.
Cô đã nhìn rõ bản chất của anh nhưng vẫn chủ động đến bên anh, mang theo thiện ý đầy ấm áp, sự dũng cảm và gan dạ.
Còn anh, tại sao lại luôn khiến cô thất vọng và lo lắng?
Tiết Sơn đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng khi đến cổng viện, anh lại chùn bước.
Anh không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này. Anh chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu như vì chuyện đã xảy ra mà Trần Dật có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện anh không xứng đáng để phó thác cả đời, há không phải là chuyện tốt sao?
Anh đứng chần chừ ở một góc quen, suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, anh bước lên xe máy, định rời đi.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Dật gọi đến. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình di động, anh bỗng ngây ngẩn vài giây.
Lần thứ nhất, anh không nhận. Bởi vì anh không biết phải nói gì, có thể nói gì.
Lúc điện thoại gọi tới lần thứ hai, hơi thở của anh bất giác trở nên nặng nề hơn. Nhìn màn hình nhấp nháy rồi tắt, anh bặm môi, xuống xe, tiến thăng vào căn phòng quen thuộc.
Ánh mắt không nói dối.
Khi nhìn thấy Trần Dật ra mở cửa, trái tim anh như bị vò nát.
Cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau anh mới chậm rãi mở miệng: "Anh thực sự xin lỗi".
Hốc mắt Trần Dật thoáng đỏ lên: "Xin lỗi vì cái gì?".
Tiết Sơn ôm cô vào trong lòng, tiến lên hai bước, trở tay đóng cửa, còn tay kia quấn chặt lấy eo cô. Anh vuốt mái tóc dài rủ trên trán cô, đặt xuống một nụ hôn sâu.
Mọi lời nói đều tan chảy trong nụ hôn này.
Nhưng nụ hôn không chỉ dừng lại ở đó, bờ môi của anh lần lượt lướt về phía mắt, lông mi, mũi, sau đó tìm môi cô, trằn trọc giày vò, cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, mang tới sự ẩm ướt ấm áp.
Trần Dật hơi ngước lên, không đáp trả, hai tay lúng túng nắm chặt vạt áo anh.
Nụ hôn không chút dịu dàng, thậm chí còn cảm thấy đắng chát, buộc cô phải phân tích những cảm xúc sâu đậm nhất trong tim mình, dùng diện mạo chân thật nhất để đáp trả anh.
Cô biết rất rõ, người đàn ông trước mắt cô đây rất chân thành, hào hiệp và thẳng thắn. Cô biết, anh không muốn nói cho cô hay là vì muốn tốt cho cô, không muốn cô bị thương tổn. Nhưng cô không thể kìm được những nghi ngờ nghĩ ngợi dội trong lòng, không thể kìm được cảm giác bất lực trước những hiểm nguy chưa biết trước trong tương lai.
Bờ môi khô, đầu lưỡi ướt át, răng môi tiếp xúc thân mật khiến Trần Dật dần buông lỏng phòng bị, cơ thể từ từ mềm nhũn.
Rốt cuộc, cô cũng tháo bỏ lớp ngụy trang tự vệ, lắng nghe sự sai khiến của con tim, buông vạt áo, chậm rãi vươn tay, khoác lên cổ anh.
Nhận được sự đáp trả, động tác của Tiết Sơn dần thêm mạnh mẽ. Anh ôm sát Trần Dật, xoay người đặt cô lên ván cửa, gây ra tiếng động mạnh.
Cô mặc chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, bên trong trống không, cơ thể dưới lớp vải mềm ẩn hiện trước mắt anh, không ngăn cản được sự hấp dẫn.
Trong lúc hôn môi, hơi thở của hai người ngày càng thêm nặng nề.
Thân thể Trần Dật như rơi vào một vùng biển mênh mông rộng lớn.
Cô tựa như một chiếc thuyền nan lênh đênh giữa biển khơi, không thấy bờ, không thấy hướng, tất thảy đều mịt mờ. Nhưng cô đã có một người cầm lái, phá tan mọi thế tục đen tối, dẫn cô tiến lên phía trước.
Hơi thở hai người quyện vào nhau, tiếng gió ngoài cửa sổ, im lặng chui vào tai Trần Dật, khiến cô hoàn toàn chìm trong đêm tối, chìm trong cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông.
***
Đêm không trăng, căn phòng tắt hết đèn.
Trần Dật gối lên tay Tiết Sơn, một tay ôm lấy người anh, đầu chôn trong lồng ngực ấm áp của anh.
Tay cô dần buông lỏng, rờ rẫm qua vòng eo bị thương, sờ nhẹ miếng băng, hỏi: "Anh còn đau không?".
Vừa rồi khi cơ thể giao hòa, cô lo lắng chạm phải vết thương. Nhưng Tiết Sơn không để ý, chỉ lo cày cấy trên người cô, không kêu than nửa tiếng.
Tiết Sơn lắc đầu, ôm cô chặt hơn, đáp: "Không sao".
Bàn tay anh ôm lấy lưng cô, lưu luyến làn da bóng loáng mịn màng.
Trần Dật chợt rời khỏi vòng ôm của anh, nhấc nửa người lên: "Anh bật đèn lên để em xem nào".
Tiết Sơn không nghe, kéo cô vào trong lòng, khẽ thì thầm: "Không sao đâu, để anh ôm thêm một lát".
Dù đã để anh ôm thêm một lát nhưng Trần Dật vẫn không khỏi sốt ruột. Cô đứng dậy lần nữa, mặc kệ anh, bật đèn, căn phòng lập tức sáng choang.
Cơ thể trần trụi đột nhiên lộ trước mặt anh, hai người đều thoáng sửng sốt, Trần Dật không kịp phản ứng, lúng túng xoay người qua chỗ khác tìm áo ngủ. Tay vừa chạm vào vạt áo, bỗng nhiên bên hông bị kéo mạnh, túm cô quay trở lại.
Trần Dật một lần nữa bị giam trong vòng tay của Tiết Sơn, chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh, vành tai Trần Dật bắt đầu nóng ran.
"Phải xem vết thương đã". Cô nhất thời lúng búng.
Tiết Sơn khẽ cười: "Không cần xem".
"Không được". Cô bướng bỉnh đáp trả: "Có khi lại chảy máu rồi đấy, anh mau buông em ra đi".
Tiết Sơn chăm chú nhìn cô: "Anh bảo không sao rồi mà".
Nói xong, không cho Trần Dật cơ hội giãy dụa, Tiết Sơn cúi đầu, hôn lên cơ thể cô.
Da thịt trần trụi kề sát vào nhau, mãnh liệt, nôn nóng hơn so với tưởng tượng. Trần Dật thở hổn hển, tránh né nụ hôn của anh, vội vã la lớn: "Tiết Sơn, anh đang bị thương".
"Thế thì sao?". Không chỉ hôn môi, anh còn giày vò cần cổ trắng nõn của cô, thả từng chiếc hôn sâu rồi chuyển qua xương quai xanh.
Lúc nói chuyện, hơi thở phun lên da thịt mẫn cảm của cô.
"Không, em không thể làm tiếp được nữa". Trần Dật vừa xấu hổ vừa lo lắng: "Eo của anh...".
Tiết Sơn cắt ngang lời cô: "Anh đã nói không sao mà".
Lúc này đây, đèn phòng chưa tắt, ánh sáng chói lòa, miêu tả rõ từng tấc da tấc thịt của hai người, lưu dấu vết của đối phương trên cơ thể nhau.
Trần Dật quá mệt mỏi, không nhớ mình đã ngủ bao lâu và Tiết Sơn rời đi lúc nào. Bên tai cô chỉ còn lại duy nhất giọng nói, là lời thì thầm khẩn cầu của Tiết Sơn:
"Trần Dật, em phải nhớ kỹ, dù khó khăn thế nào anh cũng sẽ không để em ra đi. Nhưng nếu có một ngày, tính mạng của anh bị đe dọa. Anh muốn em không được lo lắng hay làm bất cứ điều gì, phải lập tức tránh xa anh, phải giữ an toàn cho bản thân. Em có thể hứa với anh được không?".
***
Một giờ chiều, Tiết Sơn rời văn phòng của Cát Gia, vừa vặn Cát Gia phải ra ngoài có việc, tiện đường chở anh một đoạn đến bến xe khách.
Tiết Sơn ngồi cạnh ghế lái, hai người vừa đi vừa vui vẻ tán gẫu.
Nhắc tới Trần Dật, Cát Gia mỉm cười: "Anh bạn trẻ, cậu đã gặp được một cô gái tốt đấy".
Phong cảnh ngoài cửa sổ lao qua vun vút, bên tai là âm thanh ồn ào của phố thị. Tiết Sơn im lặng nhìn con đường phía trước, khóe miệng hơi giương lên: "Là tôi gặp may".
Cát Gia lắc đầu: "Cái gì mà may với mắn, A Sơn, cậu xứng đáng nhận được điều đó".
Nói xong, như rơi vào hồi tưởng, Cát Gia chậm rãi nói: "Năm ấy, con bé Tôn Kiểu cũng không rời cậu nửa bước. Mọi người trong gia đình không một ai đồng ý, con bé có chết cũng muốn được ở bên cạnh cậu, chỉ tiếc...".
Vừa nói, ông vừa quay sang nhìn Tiết Sơn, phát hiện anh không có ý định trả lời liền dừng chủ đề đó lại.
Có một số ký ức khi được người khác vô tình nhắc tới, họ mới đột nhiên nhận ra rằng, người và vật đã không còn, hóa ra thời gian trôi nhanh đến như vậy.
Cát Gia nói không sai. Cô gái tên Tôn Kiểu, chống đối mọi rào cản để đến bên anh, cuối cùng vẫn không vượt qua nổi hiện thực hà khắc, lựa chọn buông bỏ một tình yêu đẹp đẽ.
***
Năm ấy, anh hai mươi mốt tuổi, nhập ngũ năm thứ ba, tết năm đó vừa được lên sĩ quan, về nhà nghỉ phép.
Trên xe khách, một cô gái trẻ bị trộm mất túi xách, ví tiền cùng chiếc điện thoại vừa mua xong. Cô kịp thời phát hiện, cao giọng hô to: "Có ăn trộm" rồi tìm kiếm hành khách xung quanh nhờ giúp đỡ nhưng không một ai chịu đứng ra.
Băng đảng trộm cướp này lợi dụng lúc đến trạm để xuống xe. Cô gái lật đật khóc lóc đuổi theo, không chú ý đến an toàn của bản thân.
Lúc ấy, Tiết Sơn đang đứng cạnh tài xế, sau khi nghe thấy tiếng hô, liền nhìn ra cửa sau nhưng vì đông người nên anh thấy không rõ lắm.
Ngay sau đó, anh bắt gặp cô gái liều lĩnh nhảy xuống níu chặt mấy tên trộm, bị bọn chúng lập tức lao vào đánh đấm.
Tiết Sơn không suy nghĩ nhiều, nhảy cửa trước xuống, xông đến, giọng gầm lên như sấm: "Các người làm gì thế hả?".
Cô gái trẻ thấy có người tới, cuống quýt xin giúp đỡ: "Anh ơi giúp em với, bọn chúng trộm ví tiền và điện thoại của em. Anh mau giúp em báo cảnh sát đi".
Tiết Sơn không báo cảnh sát, tiến lên túm chặt cánh tay một tên trong số chúng, ném hắn lăn quay ra đường. Sau đó giơ tay chặn cú đấm của hai tên khác.
Bấy giờ anh mới nhìn kỹ, ba tên trộm này đều là những thanh niên trẻ, tuổi không lớn lắm, khoảng trên dưới hai mươi, thân hình gày gò, ánh mắt vô thần, tay cầm theo dao bấm.
Anh giữ cô gái bảo vệ sau lưng, cao giọng nhắc nhở đám người xem náo nhiệt xung quanh: "Ai đó hảo tâm báo cảnh sát giúp tôi".
Có người móc điện thoại ra.
Ba tên trộm thấy tình hình không ổn, không muốn dây dưa thêm, co giò bỏ chạy. Tiết Sơn nhanh chóng đuổi theo, đá ngã xấp mặt một tên, túm được hai tên kia. Cuối cùng một tên vẫn chạy thoát, vất trả lại ví tiền.
Thấy hung khí đã bị Tiết Sơn cướp được, đám người vây quanh rốt cuộc cũng lao ra, hò hét xông vào hỗ trợ chế ngự tên trộm.
Tiết Sơn cầm ví tiền trả cho cô gái: "Cô mau xem có thiếu gì không".
Cô gái bị dọa mắt ngân ngấn nước, luôn miệng nói: "Cảm ơn anh đại ca, thật sự rất cảm ơn anh".
Hai mươi tuổi đầu đã được gọi là đại ca, Tiết Sơn cảm thấy không quen. Anh cười nói: "Đừng gọi tôi là đại ca, có lẽ tôi không nhiều tuổi hơn cô bao nhiêu. Đúng rồi, cô không bị thương chứ?".
Nước mắt tràn ngập, cô gái ngây ngẩn nhìn người tốt trước mặt, lắc đầu.
Tiết Sơn an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, đợi lát nữa cảnh sát đến, cô đi theo làm bản tường trình, kể rõ ràng sự việc. Trên xe khách chắc là có camera giám sát, không khó để tìm thấy bọn chúng. Quan trọng là sau chuyện này, cô không nên cậy mạnh đuổi theo. Tiền bạc đều là vật ngoài thân, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, biết chưa?".
Cô gái nước mắt rơi như mưa: "Thật sự là rất cảm ơn anh, đại ca. Hôm nay, nếu không có anh, thì em...".
Tiết Sơn giơ tay cắt ngang lời cô: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mau kiểm tra đồ trong ví còn không".
Hôm đó, Tiết Sơn đi theo cô gái vào đồn cảnh sát.
Làm xong bản tường trình, cô gái đứng chờ anh ở cửa, gương mặt trái xoan trắng trẻo đã không còn nước mắt. Cô mỉm cười với anh.
Cô đến trước mặt Tiết Sơn, cúi gập người một góc 90 độ khiến Tiết Sơn hoảng hốt. Sau đó, anh nghe thấy cô giới thiệu: "Xin chào ân nhân, em là Tôn Kiểu".
***
Thoát khỏi ký ức, Tiết Sơn khẽ thở dài, nghe Cát Gia nói: "Năm ngoái tôi gặp Tôn Kiểu ở Đại Lý. Vợ chồng cô ấy đưa con trai đi du lịch. Lúc trên phố, nếu không phải cô ấy gọi tôi thì tôi đã không nhận ra cô ấy. Thay đổi nhiều quá mà".
Tiết Sơn nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Hai người nói hết chuyện này đến chuyện khác, đúng lúc gặp đèn xanh ở ngã tư. Cát Gia vừa truyện trò vừa cho xe phóng vụt qua.
Giữa lúc đèn xanh chỉ còn 10 giây, một chiếc xe con màu bạc đang đợi đèn đỏ bỗng nhiên khởi động, lao nhanh về phía chiếc xe của Cát Gia.
Chiếc xe con màu bạc hung hăng đâm vào vị trí ghế sau, tạo nên tiếng động mạnh. Hai người ngồi trước đầu óc quay cuồng, buộc phải dừng xe bên đường, trán Cát Gia thấm máu, còn eo Tiết Sơn thì bị mảnh kính đâm thủng.
Xe bị chặn ở ngã tư thành một đoàn, đám tài xế không rõ tình hình thi nhau bấm còi.
Giữa tiếng còi thúc giục, Tiết Sơn nghiêng đầu, dường như trông thấy kẻ gây chuyện ra dấu với mình.
Hắn giơ bàn tay bị mất ngón chỏ lên, nụ cười quỷ dị, hướng về phía anh làm động tác cắt cổ.
Chỉ duy nhất một người có bàn tay thiếu ngón. Không cần nghĩ nhiều, Tiết Sơn cũng biết đó là ai.
Sơn Ưng.