Sơn Nam Hải Bắc

Nghe thấy âm thanh đó, Trần Dật bất giác đứng dậy, chạy ra phía cửa.

Nhưng chạy được  nửa đường, bước chân bỗng khựng lại.

Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa.

Không phải người qua đường.

Tấm cửa cuốn kéo lên nửa chừng, một người đàn ông mặc bộ đồ đen khom lưng chui vào.

Hắn đội mũ lưỡi chai màu đen, vành nón che thấp, vì ngược sáng nên Trần Dật không thấy rõ dung mạo của hắn.

Dương Lạc Bình xoay người kéo tấm rèm cửa xuống, thấy Trần Dật đứng một mình trong kho hàng, hắn thoáng sửng sốt, sau đó khẽ nhếch miệng cười.

Hắn không vội tự giới thiệu mà ngó nghiêng nhìn xung quanh một vòng.

Trông thấy sợi dây ni lông màu trắng và chiếc khăn trùm đen vứt dưới nền đất, nụ cười của hắn càng sâu hơn, cuối cùng bật thành tiếng cười ha hả,

Tiếng cười vang vọng kho hàng trống trải.

Cười xong, hắn tiến về phía Trần Dật, nhìn cô tán thưởng: "Giỏi đấy cô em xinh đẹp".

Trần Dật vô thức lui về sau hai bước, mím môi, im lặng.

"Còn nhớ tôi không?". Dương Lạc Bình giơ vành nón lên: "Nghiêm chỉnh mà nói thì chúng ta chưa từng gặp nhau".

Lúc nhấc vành nón, Dương Lạc Bình dùng tay trái, Trần Dật liếc mắt liền thấy ngón chỏ bị thiếu của hắn.

"Ý anh là ở nhà ga?".

Dương Lạc Bình cười cười, gật đầu: "Người đẹp có trí nhớ tốt nhỉ. Trong khi cô mải làm việc tốt không cần lưu danh thì tôi đứng ngay đằng sau. Vậy mà cô không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái, khiến tôi thấy hơi mất mát đấy".

Trần Dật im lặng, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt đề phòng.

Dương Lạc Bình đột nhiên vươn tay túm chặt vai cô: "Đều là chỗ bạn bè, đừng khách sáo thế chứ".

Trần Dật nghiêng người hất tay hắn ra, lui về sau một bước.

Thấy cánh tay của cô bị trói sau lưng, Dương Lạc Bình nhíu mày, vẻ mặt đau lòng: "Mấy thằng nhãi kia đối xử với cô thế à?".

Nói xong, hắn tiến lên, túm chặt cánh tay Trần Dật.

Trần Dật muốn giãy dụa nhưng cổ tay bị hắn nắm quá chặt không thoát ra được.

"Đừng nhúc nhích, cô xem đôi tay mềm mại trắng trẻo bị xiết như thế này. Đúng là hai thằng ngu kia không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả".

Phát giác hắn đang cởi dây trói giúp mình, Trần Dật ngừng thở, đứng im bất động.

Đôi tay được giải phóng, cô lập tức rút về, xoa cổ tay đứng lui lại.

Dương Lạc Bình nhìn hành động của cô, vừa buồn cười vừa tức giận: "Không phải chứ, tôi vừa mới giúp cô mà cô lại tránh tôi thế à?".

Trần Dật không đáp, tiếp tục xoa cổ tay.

Dương Lạc Bình cười cười, ánh mắt quét từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng dừng dưới chân Trần Dật.


"Hầy...". Hắn gãi đầu lông mày: "Mất giày à? Có phải rơi ngoài cửa không?".

Trần Dật không phản ứng, chỉ nghe hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Như vậy không được, nhỡ trên nền đất có hòn đá hay cái đinh nào thì sao? Dẫm phải thì phiền lắm".

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.

Trần Dật nhận ra hắn đang muốn làm gì, cô liền lặng lẽ đuổi theo. Nhưng đi chưa được mấy bước, Dương Lạc Bình đột nhiên dừng lại, đưa tay sờ hông. Hắn xoay người, chậm rãi giơ thứ kia lên, chỉ về phía Trần Dật.

Trong tay Dương Lạc Bình xuất hiện một khẩu súng.

Hắn cười âm hiểm: "Không được di chuyển".

Trần Dật giật mình đứng im, tim đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn hắn đưa chân kéo cánh cửa, nhặt chiếc giày đen rơi bên ngoài, phủi bụi, đi tới.

Dương Lạc Bình đứng trước mặt Trần Dật, nhìn cô mỉm cười. Hắn từ từ ngồi xổm xuống, định nâng chân phải của cô lên để xỏ giày.

Trần Dật theo bản năng lui về sau một bước: "Để tự tôi đi".

Dương Lạc Bình cười lạnh, giọng điệu tỏ vẻ không quan tâm: "Được thôi, người đẹp bảo sao thì là như vậy".

Hắn đặt chiếc giày trước mặt cô

Trần Dật xỏ vào, xoay cổ chân mấy cái. Sau khi đi xong, cô nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Đồng Đồng đâu?".

Vóc dáng hắn cao to không khác Tiết Sơn là mấy nhưng thoạt nhìn người ta cảm thấy hắn là một người suy đồi, cà lơ phất phơ, miệng lưỡi trơn tru, nét mặt luôn tươi cười, không để lộ nội tâm thật.

Chính là khẩu Phật tâm xà.

Dương Lạc Bình sờ cằm, làm bộ ngẫm nghĩ: "Giờ này có lẽ đến nơi rồi".

"Đến đâu?". Trần Dật ngạc nhiên.

Liếc nhìn cô một cái, hắn bật cười: "Thiên đường".

Trần Dật thảng thốt, nhìn bộ dạng cười như không cười của hắn.

"Đùa một tí, đừng căng thẳng".

Im lặng giây lát, Trần Dật hỏi hắn: "Mục đích của anh là gì?".

"Mục đích?". Dương Lạc Bình nhún vai: "Thấy thích, thấy vui thôi".

Xem ra khó moi được điều gì từ miệng hắn, Trần Dật không tiếp tục hỏi nữa.

Ngược lại, Dương Lạc Bình bỗng trở nên nói nhiều hơn.

"Có biết đây là đâu không?". Hắn giơ tay chỉ vào nhà kho.

Thấy đối phương không đáp, hắn tự mình trả lời.

"Chỗ này là xưởng gia công bị bỏ hoang của Trịnh Hoành. Người đàn ông của cô từng làm việc ở đây".

Nhìn nét mặt Trần Dật không chút biểu cảm, hắn hơi thất vọng: "Xem ra, người đàn ông của cô đã kể cho cô nghe rồi hả?".


Trần Dật vẫn lặng im.

"Hầy, biết nhiều quá không tốt. Chết tiệt, làm tôi mất cả hứng".

"Hai ta đứng như vậy nhiều mỏi lắm. Hay là ngồi xuống tâm sự tí nhỉ?".

Không đợi Trần Dật đáp trả, hắn đặt mông ngồi xuống, co chân lại, vuốt khẩu súng trong tay.

"Biết đây là súng gì không?".

Hắn ngước mắt nhìn Trần Dật: "Đừng có mất tự nhiên như vậy, thả lỏng ra, ngồi xuống đi".

Trần Dật không phản ứng.

Hắn mặc kệ, tự đàn tự hát: "Tôi đoán cô không biết, nhưng người yêu cô thì biết. Hắn vừa tước lấy khẩu súng này dí vào đầu tôi đấy".

Trái tim Trần Dật xiết chặt.

Tiết Sơn đã ở cùng với hắn?

Vậy anh ấy đâu rồi?

Dương Lạc Bình không nhìn cô, tiếp tục chơi đùa với khẩu súng, lòng bàn tay miết qua báng súng lạnh buốt một cách nâng niu.

"Nhưng hắn đã tước phải khẩu súng không có đạn, ha ha ha".

"Khẩu súng trong tay tôi, cô đoán xem, có đạn không?".

Nói xong, hắn giơ khẩu súng chậm rãi nhắm vào Trần Dật.

"Đoán đi, đoán đúng tôi sẽ không bắn".

Hít sâu một hơi, Trần Dật xoay chuyển chủ đề, nhẹ giọng hỏi: "Tiết Sơn đâu?".

Hắn cúi đầu, giọng điệu lười biếng: "Không biết".

"Chẳng phải anh ấy ở cùng với anh sao?". Trần Dật tiếp tục truy vấn.

"Đã bảo không biết sao cô còn hỏi lắm thế nhỉ?". Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Họng súng vẫn chĩa về phía Trần Dật, cô thoáng do dự, hỏi thêm: "Anh và Tiết Sơn...".

"Cạch cạch". Hắn kéo chốt súng, lên nòng.

Ánh mắt Dương Lạc Bình âm u, nhìn Trần Dật mỉm cười: "Cô đoán đi, bên trong khẩu súng này có đạn không? Nhanh lên!".

Không biết tại sao, vào thời điểm quan trọng này, Trần Dật chợt nhớ tới Dư Sanh Sanh.

Hồi đi học, hai người thi thoảng hẹn nhau xem phim.

Dư Sanh Sanh thích phim hành động, bom tấn của Holywood. Mỗi lần trông thấy nhân vật phản diện bị nhân vật chính tiêu diệt, cô đều nói một câu: "Biết vì sao nhân vật phản diện trước sau gì cũng chết không? Bởi vì bọn chúng nói lắm".


Trong hoàn cảnh này, tuy gã đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói nhiều hơn cả nhân vật phản diện trong phim. Nhưng cô vẫn không có cách moi được tin tức mình muốn.

Nên sử dụng phương pháp gì để đối phó với hắn đây?

Chịu thua? Giả bộ nghe lời? Hay đá chọi đá?

Xem ra không dùng được bất kỳ cách nào.

Hắn luôn dựa theo tiết tấu của mình, cự tuyệt không cho người ngoài quấy rầy.

Bốn phía yên tĩnh, trên nóc nhà gió xoèn xoẹt táp qua.

Im lặng một lát, Trần Dật mở miệng: "Không có".

Dương Lạc Bình cười khẽ: "Cô cảm thấy không có đạn à?".

Trần Dật đáp: "Đúng vậy".

Hắn cười ha hả, cười đến mức chảy nước mắt: "Không phải chứ, cô đáng yêu thật đấy! Cô nghĩ tôi không dám bắn cô thật sao?".

Trật Dật trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt hắn từ từ tan ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nhét lại khẩu súng vào hông.

"Tôi không động vào phụ nữ và trẻ con, coi như số cô gặp may".

Thở phào một hơi, bấy giờ Trần Dật mới nhận ra hai chân mình như đã mềm nhũn, đứng không nổi.

Cô chậm rãi lui bước, thấy Dương Lạc Bình cởi mũ, bước chân liền dừng lại.

"Nhìn thấy chưa?". Dương Lạc Bình chỉ vào đầu mình: "Của người yêu cô tặng đấy".

Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao hắn đội mũ suốt.

Trên đỉnh đầu là một vết sẹo rất dễ gây chú ý, uốn lượn từ sau gáy cho đến trán.

Nhìn qua, vết sẹo dài trên đỉnh đầu giống một con rết lớn màu trắng.

Dương Lạc Bình đội mũ lại, cười khẩy một tiếng, đứng lên, ánh mắt chuyển sang phía Trần Dật.

Hắn đang định mở miệng thì chiếc điện thoại trong túi quần rung lên.

Thoáng do dự, hắn móc di động ra ấn phím.

Không gian yên tĩnh, Trần Dật nghe thấp thoáng giọng nói truyền ra từ đầu bên kia điện thoại.

"Anh Lộ, chạy, chạy mau! Chúng ta bị cảnh sát bao vây rồi".

Nét mặt Dương Lạc Bình bỗng chốc cứng đờ, cất giọng chửi bới: "Lũ ngu xuẩn".

Hắn bước mấy bước qua chỗ khác, hỏi tiếp: "Đã xảy ra chuyện gì?".

Đầu bên kia nói gì đó Trần Dật không nghe thấy. Nhưng cô mơ hồ đoán, có lẽ Đồng Đồng đã được cứu.

Cúp điện thoại, thái độ của Dương Lạc Bình hơi bất thường, hoàn toàn mất hết vẻ liều lĩnh, phóng khoáng ban nãy.

Im lặng mấy giây, hắn tiếp tục xoay khẩu súng trong tay rồi đột nhiên mỉm cười: "Muốn gặp người đàn ông của cô phải không? Được, tôi sẽ dẫn cô đi".

***

Lúc Khúc Mộc Sa Y đến đồn cảnh sát trấn Hữu An, Đồng Đồng đang được một nữ cảnh sát ôm trong lòng, nước mắt không ngừng rơi.

Nữ cảnh sát khẽ dỗ dành Đồng Đồng. Cô đang định lấy khăn tay lau nước mắt cho Đồng Đồng thì con bé đột nhiên giãy ra khỏi ngực cô, chạy biến đi.


Cô đuổi theo con bé, thấy con bé bổ nhào vào lòng một cô gái trẻ.

Khúc Mộc Sa Y ôm chầm lấy Đồng Đồng, hốc mắt ửng đỏ.

"Không sao, không sao". Cô vỗ nhè nhẹ lưng Đồng Đồng, thì thầm hỏi con bé: "Cháu có bị thương chỗ nào không?".

Đồng Đồng lắc đầu, tiếng khóc nức nở tràn ra khỏi cổ họng.

Nữ cảnh sát đi đến, Khúc Mộc Sa Y lập tức giới thiệu thân phận, cho đối phương xem thẻ ngành, sau đó hỏi thăm tung tích hai kẻ bắt cóc.

Nữ cảnh sát trả lời: "Bắt được một tên, còn một tên đã trốn thoát".

Trong lúc hỏi thăm tình hình, một đôi nam nữ từ trong phòng hỏi cung đi ra.

Nữ cảnh sát nhân dân nói: "Kia chính là hai người đã báo cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát, họ liên tục đi theo chiếc xe, cung cấp manh mối cho chúng ta, nên chúng ta mới thuận lợi ngăn chặn được chúng".

Nhưng lúc chặn xe, bọn chúng đã hoảng hốt chạy bừa, lao vào rào chắn ven đường.

Bên đường vừa hay có con sông lớn, bọn chúng gặp tình huống bất lợi, cuống quýt nhảy xuống sông chạy trốn. Cảnh sát rượt theo, bắt được Chu Phú Dũng, còn gã sơ mi đen đã tẩu thoát.

Lúc nhảy xuống sông, Chu Phú Dũng bị va đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Hắn được hai cảnh sát đưa vào viện cấp cứu, đến giờ vẫn chưa quay lại.

Tiểu Bạch vào viện, Khúc Mộc Sa Y đến đồn cảnh sát đón người.

Khúc Mộc Sa Y đi về phía đôi nam nữ trẻ, chân thành cảm ơn, cô cúi thấp đầu làm lễ khiến đối phương có phần lúng túng.

Người đàn ông hỏi: "Cô là mẹ của đứa nhỏ à? Con bé rất thông minh".

Khúc Mộc Sa Y không phủ nhận, gật đầu, nói cảm ơn lần nữa.

Hơn nửa tiếng trước, cô nhận được một cú điện thoại.

Nói cho đúng thì cú điện thoại đó gọi vào di động của Trần Dật, vừa khéo di động của Trần Dật đang ở chỗ họ.

Tưởng bên phía Dương Lạc Bình có động tĩnh gì, mọi người đều nín thở lắng nghe, kỹ thuật viên xác nhận vị trí chuẩn bị lần theo dấu vết.

Nhưng cú điện thoại này lại là của đồn cảnh sát trấn Hữu An gọi tới.

Cảnh sát vừa giải cứu Đồng Đồng, con bé không đợi được liền vội vã rút tấm thẻ treo ở cổ đưa cho họ xem.

Rất rõ ràng, trên tấm thẻ là thông tin của Đồng Đồng, phía trên là tên con bé, phía dưới là địa chỉ và hai dãy số.

Cảnh sát lần lượt gọi từng số một. Số đầu tiên không có người nghe, họ bấm tiếp số thứ hai.

Cuối cùng, cũng liên hệ được với đối phương.

Sau khi nắm rõ chân tướng sự việc, Khúc Mộc Sa Y gọi điện cho Tiểu Bạch, hỏi tình huống bên đó thế nào, có nắm được thông tin của Trần Dật hay không?

Đồng Đồng đứng nghe bên cạnh, bỗng níu vạt áo Khúc Mộc Sa Y.

Khúc Mộc Sa Y xoa đầu con bé, khẽ bảo: "Ngoan, chờ cô nói xong điện thoại đã".

Đồng Đồng vẫn tiếp tục kéo áo cô, nước mắt vòng quanh, hé miệng, liên tiếp phát ra những tiếng ô ô.

Khúc Mộc Sa Y bỗng ngơ ngác.

Hình như cô nghe thấy con bé nói gì đó.

Âm thanh rất nhỏ, mềm mỏng và đứt quãng.

Tắt điện thoại, cô cúi đầu nhìn Đồng Đồng. Con bé nước mắt nước mũi tèm lem nhìn cô, vẻ mặt sốt ruột.

Con bé nói: "Cháu nhớ, cháu có nhớ đường".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận