Sơn Tặc Du Ký FULL


Hôm nay La lão trại chủ khó có khi dậy sớm hơn mọi ngày.

Ông đi loanh quanh một vòng trong sơn trại, cảm thấy thật sự là tẻ nhạt.

Từ lúc mấy đứa nhỏ kia xuống núi, sơn trại thiếu vắng tiếng người, không khí buồn rười rượi, đây đối với người thích bắt nạt đồ đệ như La trại chủ thật sự là muốn trầm cảm a.
Cũng đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, làm sao mà chúng nó còn chưa về chứ?
La trại chủ nôn nóng mà quên mất đường từ kinh thành đến núi Ngưu xa xôi vạn dặm, muốn trở về cũng phải mất cả mười ngày nửa tháng a.

Ai bảo ông trước đây vì muốn trốn tránh hiện thực mà chọn rời xa đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì.

Giờ chỉ có thể ngóng trông mòn con mắt.
Đúng lúc này, Hoa nương từ trong phòng bếp đi ra, thấy La trại chủ đang ngồi ngẩn người thì hừ mũi.
"Lão già, ông còn không xuống núi mua lương thực thì hôm nay cho ông nhịn cơm luôn đấy."
La trại chủ giật mình nghiêng đầu nhìn bà một cái, từ lúc đám người La Nhất Phong rời đi ông cũng chưa đi cướp bóc ngày nào, giờ trong nhà đã không còn gì.
"Nhưng ta không có bạc, trước kia đều đưa hết cho bà rồi mà."
"Hừ, ông không phải là đầu lĩnh sơn tặc hay sao, ngay cả kĩ năng kiếm cơm cũng không biết?"
La trại chủ: "..."
Nói đúng quá ông không phản bác được!
Thế là dưới ánh mắt như dao cạo của mỹ phụ nhân, La trại chủ đành phải lê thân già xuống núi.
Lại nói đám người La Nhất Phong lần này trở về vô cùng phô trương.

Có Hình trang chủ giàu nứt đố đổ vách "đài thọ", bọn họ đều ngồi trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, bên ngoài thì có một đám hộ vệ của Hình phủ và Bình An hầu bảo vệ xung quanh.


Một đường đi thuận buồm xuôi gió cho đến dưới chân núi Ngưu.
Lúc đám người tính toán dừng lại để đi bộ vào trong sơn trại, từ trên một cái cây to vệ đường bỗng nhiên nhảy xuống một hắc y lão nhân.

Chỉ thấy ông ta đứng chắn trước mặt đoàn người ngựa, miệng hô to:
"Đường này là ta mở.." Ngón tay đồng thời chỉa xuống dưới đất.
"Cây này do ta trồng.." Cánh tay lia hai bên xung quanh.
"Nếu muốn đi qua núi, phải để lại tiền nong."
Đám người La Nhất Phong: "..."
Câu cửa miệng này bọn họ đã lâu không nói, giờ nghe thấy cảm giác thực là vi diệu a.
La Tiểu Lục không nhịn được vén màn che lên, hô to một tiếng "Sư phụ!" rồi vội vàng nhảy xuống, chạy đến ôm chầm lấy ông làm nũng.
"Con nhớ người quá!"
La trại chủ: "..."
Cảm giác muốn độn thổ làm sao bây giờ?
Đám La Nhất Phong lúc này cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa xa hoa, một đống người bình tĩnh đi tới trước mặt ông hành lễ.
"Sư phụ, chúng con đã về!"
La trại chủ khóe mắt cay cay, vỗ vai bọn hắn:
"Về là tốt rồi!"
Đoạn liếc mắt nhìn mấy thanh niên nam nữ phía sau, nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi đưa ai về vậy?"
Hình Thiên lúc này cũng đã đi lên, hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn cúi người chào La trại chủ, mặt không đổi sắc nói:
"Lão trại chủ, vãn bối là Hình Thiên, là nam nhân của tiểu Tứ."
La trại chủ: "..."
Hoa Ngũ Sắc thấy vậy cũng vội vàng kéo Phương Tình lại, mỉm cười giới thiệu:
"Sư phụ, đây là tam tẩu á."
Phương Tình ngượng ngùng cười, nàng khẽ cúi đầu:
"Con tên là Phương Tình, xin chào lão trại chủ."
La trại chủ: "..."
Lê Lâm cũng đi tới mỉm cười chắp tay nói:
"La thúc thúc, đã lâu không gặp.

Thúc và Hoa nương vẫn khỏe chứ?"
La trại chủ lúc này mới bình tĩnh lại, ừm một tiếng rồi quay sang nhìn La Nhị Gia:
"Đây là có chuyện gì?"
Mấy đứa này đi cứu người chẳng lẽ còn nhân tiện "cướp" luôn lão bà/lão công về hay sao?
La Nhị Gia cười tủm tỉm đáp: "Sư phụ chớ vội, có gì chúng ta vào trong sơn trại rồi nói tiếp, ở ngoài này không tiện a."
La trại chủ gật gật đầu, xoay người đi trước.
Hình Thiên phân phó đám hộ vệ tự tìm chỗ trú ngụ, xong xuôi cũng liền theo chân La Tứ Thiếu đi lên, hắn rất tò mò nơi ở của phu nhân mình trông như thế nào a.
Hoa nương từ xa trông thấy đám người trở lại, bà vui mừng chạy đến, trước tiên ôm chầm lấy Hoa Ngũ Sắc, sau khi buông nàng ra mới hiền hòa từ ái hỏi thăm đám La Nhất Phong.
"Các con không có việc gì chứ? Có bị người khác bắt nạt hay không?"
Lê Lâm nghe được lời này, không dấu vết trợn mắt một cái.


Chỉ có bọn hắn bắt nạt người ta chứ làm gì có chuyện người ta bắt nạt được bọn hắn.

Tất nhiên trừ cái lần suýt chết kia ra.
La trại chủ còn tưởng rằng chỉ có hai đứa tam tứ kia tìm được ý trung nhân, thật không ngờ sau khi hỏi chuyện lại lòi ra thêm hai đứa nữa.

Thế này thì lấy sính lễ ở đâu cho đủ hả? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải đi cướp hay sao?
Lại còn cái lão cáo già Lê Văn Quân kia, tính "rút củi" nhà ông hay gì?
Ai..

lão trại chủ ngài lo xa quá rồi.
Đệ tử của ngài kẻ thì đã bái đường, người thì "nhặt" được thê tử đem luôn vào cửa.

Đại đệ tử nếu vào kinh cũng sẽ có nhà riêng, có lương bổng, còn cần ngài phải lo sao? Tính ra cũng chỉ có mỗi Ngũ cô nương là phải chuẩn bị thôi mà.

Nếu khó quá cũng có thể nhờ Hình đại trang chủ giúp đỡ nha.
La Nhất Phong thấy ông lo lắng, mặt mày nghiêm túc nói:
"Sư phụ, con đã quyết định vào kinh nhậm chức..

Con không muốn ủy khuất Vân nhi."
La trại chủ thở dài, ông hiểu được suy nghĩ trong lòng đệ tử mình, vì vậy phất tay đáp:
"Các ngươi đều lớn rồi, cũng nên có con đường của mình, sư phụ sẽ không ngăn cản, muốn làm gì cứ việc làm đi thôi."
La Nhất Phong cảm kích nhìn ông, khom người đáp: "Đa tạ sư phụ đã thành toàn!"
Đoạn hắn quay sang La Nhị Gia, bình tĩnh nói: "Mọi việc trong sơn trại đành phải làm phiền đệ vậy."
La Nhị Gia buồn cười nhìn hắn: "Đại ca khách khí như vậy làm gì? Chẳng phải lâu nay cũng đều là đệ bày mưu tính kế cướp bóc đó sao."
La Nhất Phong: "..."
Được rồi, xét về đầu óc hắn thật sự là không bằng lão nhị nhà mình a.


Có y ở đây thì không có gì phải lo lắng.
Một tuần sau, La Nhất Phong theo đoàn người Lê Lâm trở lại kinh thành.

La Tứ Thiếu cũng bị Hình trang chủ dắt về nhà ngày đêm "hầu hạ".

La trại chủ nhìn theo bóng dáng bọn hắn, ngửa đầu lên trời thở dài thườn thượt.
Ai..

chúng nó trưởng thành, từng đứa bắt đầu bay xa rồi.

Sau này cũng chỉ còn lão với Hoa nương thôi.

Muốn trầm cảm quá!
Khoan đã, nếu chúng nó đã thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, vậy ông cứ đem mấy đứa nhóc về nuôi dưỡng chơi đùa là được rồi, biết đâu lại dưỡng ra được một thế hệ sơn tặc mới.

Như vậy sơn trại không phải sẽ lại vui vẻ rộn ràng rồi hay sao?
Ai da..

ý kiến này hay quá đi mất!
Lời cuối của tác giả:
Mặc niệm ba giây cho các con!
TOÀN VĂN HOÀN​.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận