Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________(Bão3/7)____________

Vòng eo mảnh khảnh bị anh giữ chặt lại, làm cho sự giãy giụa của cô lập tức trở thành phí công vô ích, Hạ Tiểu Nịnh hai tay múa loạn, nhưng căn bản không thể lay chuyển được anh.

“Anh, anh đang làm cái gì vậy?” Cô bị dọa đến ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Sức lực người đàn ông này cô đã thấy qua, mình tuyệt đối không thể đấu lại với anh, nếu như anh nghĩ đến muốn giết người diệt khẩu diệt xác kia, cô đã có thể tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai!

“Tôi vừa mới nói qua, lại chạy nữa sẽ có trừng phạt, cô chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi à?”

Trong giọng nói nặng nề giống như bọc lấy một tia lửa giận khó có thể dập tắt, anh trở tay một cái, đem cả người cô lật lại lần nữa, còn mình tức thì ngồi ở trên giường.

Hạ Tiểu Nịnh bị ném vào trên đùi anh, tư thế nằm sắp chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào giường, hơi thở khó khăn, giãy giụa đến mặt đều đỏ lựng.

Nhưng anh không lại có một chút ý muốn buông cô ra, hung hăng giơ tay lên, sau đó ——

Bốp~ một tiếng, không chút do dự đánh vào mông xinh đẹp của cô!

“……”

Đau đớn kéo dài dọc theo cột xương sống, như pháo hoa mà nổ tung, trong não cô trống rỗng.

Sau khi phản ứng lại những gì anh đang làm, Hạ Tiểu Nịnh lập tức tức giận đến trước mắt đều tối sầm, “Anh tại sao lại đánh người! Còn dùng lực lớn đến như vậy! Hơn nữa vẫn còn là…… Vẫn là……”

“Vẫn là đét mông phải không?” Anh đem toàn bộ xấu hổ của cô nói ra miệng.

“……” Hạ Tiểu Nịnh mặt đỏ tía, xấu hổ và giận dữ vừa khuất nhục, giãy giụa muốn chạy trốn thoát, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể giống như một đuôi cá con ở trên người anh uốn éo loạn xạ.

Cô chỉ mặc mỏng một áo lên mỏng, khẽ động như vậy, chọc đến Phong Thanh Ngạn hít thở càng nặng nề, “Đừng lộn xộn nữa!”

“Mới không nghe anh! Anh là đồ khốn khiếp, đáng ghét!!”

Cô lại không phải người ngu, không phản kháng, chẳng lẽ còn chờ bị anh đét mông lần hai nữa à?

Hạ Tiểu Nịnh hung hăng mà siết chặt ga giường, vặn vẹo độ cong càng thêm lớn hơn, đem sức lực từ khi bú sữa mẹ đều dùng ra, nghĩ muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh.

“Còn muốn lộn xộn nữa có phải không?” Giọng nói của anh, bỗng nhiên trở nên thô lỗ và mờ ám.

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh một tay bế lên, lập tức ngồi lên trên đùi anh.

Sắc mặt cô cứng đờ, giờ phút này dù chậm chạp như thế nào cũng kịp phản ứng đó là cái gì……

Bàn tay quấn chặt lấy eo nhỏ của cô, Phong Thanh Ngạn hung dữ nhìn cô, “Còn lộn xộn sao?”

Hạ Tiểu Nịnh muốn di chuyển, nhưng, thật sự không dám.

Trên mông còn có một cái đét kia của anh để lại đau nhức còn chưa mất hết, cô ủy khuất mà mếu máo: “…… Không di chuyển nữa.”

Nói xong, cô còn cả gan nhẹ nhàng liếc mắt xuống một cái, muốn xác định mình rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Cái động tác nhỏ này hoàn toàn rơi vào trong mắt anh rồi, so với vẻ mặt đầy phòng bị của cô, anh lại có vẻ đặc biệt nhàn nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió, “Phản ứng bình thường của đàn ông còn không phải bị cô mời ra sao?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh cắn cắn môi, cô thật là điên rồi khi trước mới có thể cảm thấy anh sẽ thích mình.

Lại không giữ lại chút tình nào mà đét mông cô, lại còn cái gì mà phản ứng bình thường cơ chứ.

Cô thề, về sau có bất kỳ sự hiểu lầm nào về vấn đề này với tên đó, cô chính là đầu heo!

Nghĩ đến đây, chỗ mông bị đét lại là một trận đau nhức, nóng rát, nhưng lại không thể ở trước mặt tên này xoa mông, chỉ có thể chịu đựng như vậy, đến cuối cùng, vành mắt cũng nhịn không được bởi vì ủy khuất cùng với xấu hổ mà có chút mơ hồ mà phiếm hồng……

Phong Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào cô, tay phải đang ra, đầu ngón tay không nặng không nhẹ mà một chút xoa trên khóe mắt cô.

Giọng điệu, không chút dấu vết nào mà thấp hơn một ít, “Vẫn còn rất đau?”

________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui