Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Dịch: Sâu

Xoạt một tiếng, lốp xe Land Rover cùng mặt đất tạo ra ma sát dữ dội, xe ngừng lại ở ven đường.

Phong Thanh Ngạn ánh mắt nguy hiểm mà nghiêm túc, “Đem cậu ta kéo vào danh sách đen, không cho phép lại cùng cậu ta tiếp xúc!”

“Vì sao vậy?”

Yêu cầu này không thể hiểu được, cô căn bản không rõ vì cái gì nữa.

“Bởi vì……” Phong Thanh Ngạn lời nói cứng rắn vừa ra khỏi miệng, đột nhiên bị tiếng còi của cảnh sát giao thông phía sau lưng làm gián đoạn, nhắc nhở anh nơi này không thể dừng xe. Anh hít sâu một hơi, một lần nữa nắm chặt tay lái, lái xe về phía trước, “Bởi vì cậu ta bây giờ là một vị giám khảo của cuộc thi, cô làm việc phải công chính, không thể cùng ban giám khảo tiếp xúc quá nhiều, cố tình ảnh hưởng đến thành tích thi đấu!”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh trợn mắt há hốc miệng.


Hai ngày này người mà cô tiếp xúc nhiều nhất là vị đại thiếu gia này!

Hai mắt của con khủng long này thật là!

Phong Thanh Ngạn cũng không nói thêm nữa, chẳng qua là nhếch môi mỏng, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

Trong xe bầu không khí nhất thời có chút ứ đọng đến mức gần như rơi vào tình trạng quỷ dị, nhưng tốc độ xe lại không hiểu sao lại bắt đầu tăng lên, đạt đến mức bình thường.

Không bao lâu đã đến dưới tầng khu cẩm tú.

“Cảm ơn.” Hạ Tiểu Nịnh lễ phép mà tạm biệt anh, đẩy cửa xe ra đi xuống.

Mới vừa đi hai bước được đến bậc đầu cầu thang, còn không chưa kịp bật đèn điện thoại lên cho sáng, sau tai đột nhiên lướt qua một làn gió mát.

Trước lúc kịp phản ứng lại đây, cô đã bị Phong Thanh Ngạn đè ở trên vách tường.

“Hạ Tiểu Nịnh.”

Trong bóng tối, anh gọi tên cô

Khi tầm nhìn yếu đi, những cảm xúc khác thật sự đã sắp bạo nổ, đặc biệt là lúc hơi thở của anh phả vào trên mặt cô, Hạ Tiểu Nịnh cảm giác chính mình dường như đã sắp hòa tan, cả người chỗ nào chỗ nấy đều không có nửa chút sức lực nào cả……

“Cái, cái gì?”

Cô đã nghe được giọng nói của mình, nhưng mà tại sao bỗng nhiên lại mềm như vậy?

Còn có, anh dựa đến gần như vậy, muốn đẩy anh ra! Đẩy ra a!


“Tôi vừa rồi nói dối.” anh ở bên tai cô, từng chữ từng mà nói, “Tôi muốn cô kéo Mộ Đình Tiêu vào danh sách đen, mới không phải vì lí do là tiếp xúc không công chính với ban giám khảo. Lý do thực sự, là cái này……”

Giọng nói của anh càng ngày càng thấp, dường như nhẹ nỉ non, sau đó lại cúi đầu, từ từ áp gần cánh môi non mềm của cô……

“Gâu!”Theo một tiếng âm thanh hùng hậu vang lên, đèn cảm ứng trong hành lang lập tức sáng.

Sau đó……

Hạ Tiểu Nịnh nhìn thấy đứng phía sau lưng Phong Thanh Ngạn là Hạ Chí Dũng, Cố Lâm Anh, cùng với…… Con chó nhỏ mấy ngày trước Cố Lâm Anh mới vừa nhặt về -Tiểu Hoàng.

Phong Thanh Ngạn nhanh chóng quay người đem cô giấu ở sau lưng của mình, sau khi nhìn thấy là Hạ Chí Dũng, trong mắt sắc bén của anh mới giảm bớt vài phần, thong dong tự nhiên chào hỏi bọn họ, “Bác trai bác gái, xin chào.”

“……”

Hạ Chí Dũng nhận ra người trước mắt, nhưng lại không biết anh vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa nhìn vào tư thế vừa nãy, ông chủ cũ này là đang định với con gái mình …… Hôn môi?


Hạ Tiểu Nịnh tức thì hoàn toàn đã dọa ngốc, vừa rồi mình rốt cuộc làm sao vậy? Trong đầu trống rỗng, anh đang định làm gì mình vậy?

Hai vợ chồng già trong khoảng thời gian ngắn ngây người đứng ở đó, ngay cả bao rác trong tay cũng quên muốn ném, bốn người một chó cứ như vậy đối diện nhau, cho đến khi đèn lại tắt——

“Gâu!” Con chó đột nhiên nhanh trí mà lại sủa một tiếng.

Đèn lại lần nữa sáng lên.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Hạ Chí Dũng hắng giọng một cái, “Nếu như đến đều đã đến, vậy đi lên ngồi một lát đi?”

“Không cần đâu ba, anh ta chẳng qua là ——”

“Được. Cảm ơn bác trai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận