Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Ảnh chụp từ bên ngoài phòng bếp, nhưng góc chụp lại vô cùng tốt.

Cô mặc một chiếc tạp đề màu vàng cam đứng ở trước bệ bếp nấu canh, mặt mày ánh lên vẻ nhuốm ấm áp, hoàn toàn chính là bộ dạng mềm mại của một người vợ.

“Nếu không phải tại cậu, chúng tôi đêm nay hà tất tới nơi này ăn cơm? Đến căn hộ của tôi, tôi cùng cô ấy liền nhất định sẽ càng thêm vui sướng.” Phong Thanh Ngạn trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối.

Mộ Đình Tiêu ngực trúng đạn, vẻ mặt bi thảm mà đứng lên, lảo đảo tông cửa xông ra.

Với tư cách người đàn ông trưởng thành, anh đương nhiên biết rõ cái gọi là vui sướng chính là chỉ cái gì.

Không ngờ rằng lúc anh không biết, đã đã xảy ra nhiều chuyện không thể khống chế như vậy……

Cửa mở rồi đóng lại, bên trong cũng chỉ còn lại một mình Phong Thanh Ngạn, anh cảm thấy không khí bỗng nhiên đều tươi mát rất nhiều.

Hạ Tiểu Nịnh bưng đồ ăn đi ra, “Mộ Đình Tiêu đâu?”


“Đi rồi,” Phong Thanh Ngạn sắc mặt tự nhiên mà thu lại chiếc điện thoại để trên bàn, “Nghe một cuộc điện thoại, nghe giọng nói là một người phụ nữ gọi cho cậu ta, nghe xong thì đã đi rồi.”

“Ah, đó có thể là bạn gái của anh ấy.” Hạ Tiểu Nịnh tự suy đoán.

Phong Thanh Ngạn không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Cô về sau lúc kết giao với những người đàn ông khác phải chú ý chừng mực với vạch rõ giới hạn.”

“Tôi rất chú ý!” Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt không hiểu, không chú ý chính là anh mà! Hở một chút thì động chạm tay chân!

“Thật không?” Phong Thanh Ngạn lắc đầu, “Người ta đều có bạn gái, cô lại nấu cơm gì đó cho người ta ăn có thích hợp không?”

“……”

Lời này nói ra lại làm người nào đó không thể phản bác, “Tôi trước đây cũng không biết…… Anh ấy lại không nói cho tôi biết……”

“Như vậy đi,” Phong Thanh Ngạn giống như rũ lòng từ bi nhìn cô, “Về sau trước khi cô gặp bất kỳ người đàn ông không phải thân thích nào đều phải nói cho tôi một tiếng.”

“Vì sao?”

“Tôi có thể giúp cô nghe ngóng một chút đối phương có đã có bạn gái hay chưa hay là người tình thân mật! Miễn cho cô lại tạo thành hiểu lầm gì đó, đối với danh dự của cô có tổn hại. Cái kia nhiều thì không tốt.” Anh cao cao tại thượng mà nhìn cô, “Dùng nhân lực của tôi ở đế đô, nghe ngóng chút chuyện này vẫn là không thành vấn đề.”

“……Ah”

Lời này giống như có chỗ nào đó không đúng…… Gần đây người cô tiếp xúc nhiều nhất còn không phải chính là anh sao? Hạ Tiểu Nịnh buột miệng thốt ra, “Vậy còn anh? Có người tình thân mật sao?”


Sau khi hỏi xong, xung quanh mình bỗng nhiên liền yên tĩnh.

Cô không hiểu sao có chút khẩn trương, không hiểu sao lại hối hận, lại không hiểu sao mà không muốn nghe được đáp án của anh, nhưng lại có một giọng nói ở trong lòng kêu gọi đáp án của anh……

Tâm trạng này là gì? Hạ Tiểu Nịnh nắm chặt vành chén, có chút không biết làm sao mà cười gượng hai tiếng, “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không phải muốn xem trộm việc riêng của anh. Anh cũng có thể không nói.”

“Đã có.” Anh chợt nói.

Trong đầu Hạ Tiểu Nịnh đã tự động bắn ra ba chữ —— Bạch Nhu Gia.

Trái tim vừa mới còn chìm chìm nổi nổi bỗng nhiên một chút đã bị ấn vào đáy cốc, nói không nên lời là cái tư vị gì.

Cô có chút hốt hoảng mà đứng lên, “Cái kia tôi, tôi trong phòng bếp còn có canh, tôi vào bưng ra!”

Nói xong liền vội vàng xoay người, chạy vào.

Phong Thanh Ngạn ngồi ở trên vị trí nhìn cô hoảng loạn bỏ chạy, cho rằng cô là đang thẹn thùng, liền không có đuổi theo.


Anh cũng sờ sờ bên tai nóng lên của mình, nghĩ thầm, cô gái ngốc, vì sao không tiếp tục hỏi nữa?

Hỏi tiếp, tôi liền lại muốn hôn em rồi……

……

Trong phòng bếp.

Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy cán nồi đang sôi nổi bọt khí sùng sục trên lò bếp, bàn tay vô thức mà nắm chặt cái thìa, cố gắng mà hít sâu, lại hít sâu.

Trong lòng, giống như là bị rong biển cuốn lấy, vô lực, buồn bực,……

Một lát sau, rốt cuộc đem phần cảm giác này đè xuống, cô mới tắt lửa bếp, dường như không có việc gì mà bưng canh đã nấu sôi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận