Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Hạ Tiểu Nịnh ngoại trừ nấu ăn, thật sự hoàn toàn không sở trường gì đặc biệt.

Cho nên loại chuyện làm bạn tăng ca này, cũng chỉ có thể là làm bạn mà thôi, cô không thể giúp bất cứ chuyện gì.

Toàn bộ nhân viên tập đoàn của Phong Thanh Ngạn đang bận làm việc ở bên ngoài, cô thì thoải mái nằm trên ghế sa lon rộng rãi trong văn phòng của anh, hai mắt vô thần, mơ màng sắp ngủ.

Thật sự không hiểu được vì sao mình phải cùng anh ta tăng ca, chẳng lẽ tên này tự luyến quá mức, cần một người tới thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của anh ta lúc làm việc sao?

Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, lúc đàn ông nghiêm túc, giá trị nhan sắc thật là có thể đánh nhau a……

Vừa rồi chỉ là nhàn nhạt liếc một cái, liền giống như kinh hồng, cái loại cảm giác kinh diễm này vẫn luôn lan tràn thật lâu, mặc dù cô không thốt lên tiếng, nhưng cũng lặng lẽ cảm thán —

Lam nhan họa thủy a!!!

Phong Thanh Ngạn vẫn luôn rũ mắt, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm chiếc bút kim loại màu đen ký tên, trông rất đẹp mắt.


“Buồn ngủ quá thì đến phòng nghỉ ngủ trước đi, không cần chờ tôi”

Lời này nói đúng là làm cho Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, như thế nào lộ ra một cổ hương vị giống như đôi vợ chồng già, ở nhà ba cũng thường xuyên nói với mẹ như vậy……

Nghĩ đến đây, bên tai cô lập tức đỏ lên, lại nhìn anh vẫn là cái bộ dạng nghiêm túc tăng ca cấm dục kia.

Quả nhiên là mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô dứt khoát đứng lên, “Không buồn ngủ không buồn ngủ, tôi…… Tôi ra ngoài đi dạo.”

Nói xong liền chạy ra khỏi văn phòng anh, rốt cuộc cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, nhìn chằm chằm cái chậu cây xanh nhỏ trên lối đi nhỏ bên ngoài một lúc lâu.

Tề Hàng đi đến thấy cô đứng bất động, đưa tay quơ quơ, “Hạ tiểu thư? Cô đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì không có gì, rửa con mắt mà thôi.” Hạ Tiểu Nịnh phục hồi lại tinh thần, “Ah đúng rồi, chỗ này của các anh có phòng pha cà phê không?”

“Đương nhiên là có, ở phía bên kia.”

Tề Hàng tận tâm mà chỉ cho cô, chờ Hạ Tiểu Nịnh đi rồi, anh mới nghiêm túc quay đầu lại nhìn thoáng qua cái chậu cây xanh không quá bắt mắt kia.

Chẳng lẽ thiếu gia lớn lên……rất cay con mắt sao?

……

Hạ Tiểu Nịnh đi vào phòng pha cà phê, vốn dĩ chỉ là muốn uống một ly nước, lại ngoài ý muốn phát hiện góc bên cạnh, lại còn có một cái phòng bếp nhỏ.

Bên trong thứ gì cần có đều có, quả thực có thể so với một cái siêu thị mini.


Cô lập tức vén tay áo lên, không chút do dự tự mình cầm hai quả trứng gà, bật lửa bếp, chiên xong, rắc hành lá xắt nhỏ cùng chút muối lên, hương thơm lập tức bay ra.

Sau khi ăn xong, thu dọn sạch sẽ, lơ đãng mà thoáng nhìn, liền nhìn thấy gói mì đặt ở trên bàn.

“……”

Được rồi, ai bảo cô thấy được nó chứ?

……

Lúc Phong Thanh Ngạn làm việc, vô cùng chú ý hiệu suất.

Nhưng đêm nay anh cần xử lý hoàn tất văn kiện thật sự quá nhiều, cho nên bận đến cuối cùng nhất thời lại quên mất thời gian.

Chờ lúc bụng phát ra âm thanh kháng nghị, trước mặt bỗng nhiên nóng lên.

Một bát mì Dương Xuân thơm nồng cứ như vậy đặt ở trước mặt anh, lại theo hơi nóng lượn lờ kia nhìn lên trên, lại là khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng kia của Hạ Tiểu Nịnh.


“……” Anh sửng sốt một chút, ấn chặt xuống dạ dày vừa mới bắt đầu không thoải mái của mình, “Làm cho tôi?”

“Cái đó…… Vậy anh không muốn ăn, tôi đem cho Tề Hàng ——”

Cô cúi người định đem chén mì kia một lần nữa bưng lên, lại bị anh cầm chặt tay xuống một chút, “Ai nói tôi không ăn?”

"Ah……” Mu bàn tay nóng hổi, cô nhanh chóng rút về, lại phát hiện tầm mắt của anh còn không có dời đi, như cũ dừng ở trên mặt cô.

Đồng tử mắt như là hắc diệu thạch, sâu thẳm mà chuyên chú……

Cô bị nhìn chằm chằm đến nóng mặt, tim đập thiếu chút nữa đứt phanh, nhanh chóng cúi đầu, “Anh, anh nhanh ăn mì đi!”

“ Nhưng tôi chưa nói muốn ăn cái gì. Vì sao lại chủ động nấu mì cho tôi?” Anh lại hỏi.

Giọng điệu, cực kỳ nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận