Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

“Đương nhiên xác định! Cởi nhanh lên! Tôi cảnh cáo cô, đừng chụp ảnh lung tung trong phòng thử đồ! Tôi không muốn nhái lại, bán ở trên mạng đâu!”

“Ý của cô là tôi là đến để làm nhái váy các người?”

“Ai biết được?” Quản lý cửa hàng liếc mắt, đẩy cô vào bên trong.

Hạ Tiểu Nịnh lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng đối phương ngay cả nhìn cũng chưa nhìn cô nhiều hơn một cái, trực tiếp hung hăng đóng cửa lại.

Bên trong một mảnh đen kịt, cô ngay cả công tắc đều sờ không tới, chỉ có thể ở trong bóng tối miễn cưỡng thay đổi váy.

……

Ngoài cửa.

Bạch Nhu Gia đẩy những nhân viên cửa hàng đưa tạp chí tới đó ra, nhợt nhạt cười, “Cái váy trên người cô ta, các người cảm thấy tôi mặc sẽ như thế nào?”

“Vậy còn phải hỏi? Tuyệt đối thắng cô ta gấp trăm lần, ném cô ta mười con phố luôn!” Quản lý cửa hàng không chút do dự mở miệng.

Bạch Nhu Gia giọng điệu bừa bãi lại ngạo nghễ: “Tốt lắm, liền cái kia, không cần thử, một lát nữa giúp tôi bọc lại là được rồi. Cô ta mua không nổi, tôi có thể mua.”

“Ai nói tôi mua không nổi?”

Một giọng nói bỗng nhiên từ cửa phòng thử đồ truyền đến.

Hạ Tiểu Nịnh đã đổi về áo T-shirt trắng cùng quần màu đen bút chì ban đầu đơn giản của mình, thanh tú động lòng người mà đứng ở nơi đó, trong tay còn mang theo cái váy đỏ thẫm mới vừa thay kia, “Từ đầu, tôi đã muốn. Giúp tôi bọc lại.”

“……” Quản lý cửa hàng ngạc nhiên vài giây, lại là khinh miệt cười, “Đừng nói giỡn được không nào? Váy này Bạch tiểu thư đã muốn!”

“Nhưng tôi mặc thử trước nha, quyền quyết định hẳn là ở trong tay tôi mà nhỉ?” Hạ Tiểu Nịnh bình thản ung dung mà đi về phía quầy thu ngân, “Bọc lại đi.”

“Cô…… Cô có tiền không?” Quản lý cửa hàng tức nở nụ cười, chạy tới khẽ vươn tay ra muốn kéo váy về.

Nhưng trước mắt bỗng nhiên trắng đi, một tờ chi phiếu trực tiếp dán trên ót cô ta.

Đôi mắt cố sức nhìn thiếu chút nữa thành mắt gà chọi, quản lý cửa hàng rốt cuộc thấy rõ số tiền phía trên mặt: 1000 vạn!

Cô ta sợ tới mức đôi mắt đăm đăm, “Cái này cái này cái này……”

Hạ Tiểu Nịnh vốn là muốn hôm nay dành thời gian đi giúp anh trai đặt cọc tiền, cho nên luôn mang theo chi phiếu này bên người, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.

“Thế nào? Tôi có tư cách mua váy này không?” Cô chỉ chỉ trên chi phiếu kia, chữ Phong Thanh Ngạn rồng bay phượng múa tự tay ký tên, “Hoặc là nói các người cần gọi điện thoại đến Phong thị để xác minh một chút tính chân thực của chi phiếu này?”

“…… Không, không, không dám, không dám.” Quản lý cửa hàng sợ tới mức hồn phác đều muốn bay, run run lấy chi phiếu từ trên ót mình xuống, “Chúng tôi sẽ bọc nó cho ngài! Nhưng chi phiếu này chúng tôi không có tiền lẻ……”

“Đó chính là chuyện của các người.”

“Đợi đã!” Bạch Nhu Gia mất hứng, lông mày lạnh lẽo mà từ sô pha bên kia đi tới, “Tuy rằng váy là cô ta thử trước, nhưng mà tôi nói muốn mua trước, dựa vào cái gì đưa cho cô ta không đưa cho tôi?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta lướt nhìn qua tấm chi phiếu kia.

Nhìn thấy phía mặt trên kia vô cùng quen thuộc, mình đã mô tả qua chữ ký xuất thần đó trong vô số lần riêng tư, sắc mặt Bạch Nhu Gia đã càng ngày càng khó coi.

“……” Quản lý cửa hàng nhanh khóc.

Người phụ nữ họ Hạ trước mắt này rõ ràng có mối quan hệ thân thiết với Phong Thanh Ngạn, cô ta đem đầu đeo ở trên đây lưng quần cũng đắc tội không nổi, nhưng Bạch Nhu Gia này cũng là khách quen VIP trong cửa hàng……

Cái váy này trong nước cũng chỉ có một cái như vậy, thật là làm cho người ta khó xử mà.

Hạ Tiểu Nịnh nhướng mày, “Váy còn bán hay không?”

“Bán, nhưng mà……”

“Đừng nhưng mà, yết giá mười một vạn, tôi ra mười lăm vạn.” Bạch Nhu Gia đưa tay từ trong túi Hermes của mình lấy ra một thẻ bạch kim, trực tiếp đặt ở bên cạnh máy quẹt thẻ, “Lấy tiền đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui