Đầu ngón tay, một bên dán lên tơ lụa lạnh lẽo, một bên khác, ở trên lưng cô giống như lửa nhỏ chậm rãi du tẩu.
Hạ Tiểu Nịnh toàn thân run rẩy đến lợi hại, ép buộc chính mình nhắm mắt lại không cắt ngang lời anh, cũng cảm thấy bản thân mình giờ phút này giống như là cá ở dưới ánh nắng chói chang, không lý do mà cảm thấy đặc biệt khát nước……
Rõ ràng chỉ có vài giây thời gian ngắn ngủi, lại làm cô cảm giác như là đang bị dày vò trong một bếp lò thời kỳ kỷ Jura. Chờ tiếng roẹt rất nhỏ roẹt rốt cuộc truyền đến là lúc cô cuối cùng cũng thả lỏng toàn thân, thở hổn hển một hơi rất lớn, sau đó mới mở to mắt.
“Chỉ là kéo cái khóa áo, em phải dùng tới nín thở sao?” Giọng nói Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt trêu đùa từ đỉnh đầu truyền đến, “Hay là nói em mượn chuyện kéo khóa áo vừa nãy, lại nghĩ tới cái gì khác?”
“…… Tôi, tôi cái gì cũng chưa có nghĩ!”
“Sẽ không phải là em đối với tôi nổi lên cái tâm tư xấu xa gì chứ?” Anh tìm kiếm mà nhìn về phía đáy mắt cô.
“Mới không có!” Cô tức muốn hộc máu, giọng nói lập tức cất cao hơn, “Đáng ghét! Anh cảm thấy khôi hài chơi rất vui phải không?”
“Khôi hài đương nhiên chơi không vui.” Anh lập tức nghiêm túc mà chính trực mà uốn nắn cô: “Trêu chọc em mới chơi vui.”
“……”
(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại: trang web mechu.net và app mê đọc truyện)
Hạ Tiểu Nịnh thật là tức giận đến không còn lời gì để nói, một chân đạp lên trên mặt giày của anh, còn hung hăng mà nghiền một cước, sau đó mới bước nhanh đi ra bên ngoài nhà toilet.
Lại bị anh gọi lại, “Đợi đã. Em có một thứ đồ vật còn chưa có mặc xong. ”
“Cái gì?” Cô theo bản năng mà cúi đầu, giày váy đều mặc xong hết, nào có cái gì không có mặc xong?
Phong Thanh Ngạn đi qua, rất tự nhiên mà chạm cánh tay bên phải của cô, giúp cô đem dây lưng áo ngực thiếu chút nữa rơi xuống ở bên ngoài kéo lên.
“……!” Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa khóc ra tới, ngay cả cảm ơn không muốn cùng anh nói nhảm một câu, xoay người nhanh chóng chạy.
Ở cửa đụng phải Kỳ Tư Diệu còn đang chịu khổ làm đứa bé giữ cửa, đối phương cùng cô chào hỏi, “Tiểu Nịnh, chị có tốt không——”
“Không tốt, tôi chỗ nào cũng đều không tốt! Các người chuột rắn một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, đều không phải người tốt!” Nói xong, cô liền chạy.
Kỳ Tư Diệu: “……”
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, lại nhìn, anh cậu đã ăn mặc chỉnh tề, lại mặt không biểu tình mà từ toilet đi ra, không chút nào nhìn ra ở bên trong vừa mới trải qua cái gì.
Kỳ Tư Diệu không thể không bội phục loại bản lĩnh này, dáng vẻ này của anh, “Anh, anh biết em vừa rồi ở cửa, ngoài ý muốn nghe trộm được chuyện gì sao?”
“Nói.”
Kỳ Tư Diệu ngó trái ngó phải, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, mới hạ giọng đem vừa rồi mình nhìn thấy nghe thấy nói một lần, lại nói, “Anh, đây chính là hướng anh cùng Hạ Tiểu Nịnh đến đó, anh xem phải làm sao bây giờ?”
……
Hạ Tiểu Nịnh hướng ngoài cửa lớn hội sở chạy mấy bước, lại cảm thấy định sẽ không ra, không thể liền như vậy tùy tiện rời đi.
Cô vừa rồi nhìn trên bàn còn có vài món ăn mới cô chưa thử qua, nếu liền như vậy đi rồi, hôm nay mới xem như trắng tay rồi. Nếu như đến đều đã đến, ăn cũng rất quan trọng!
Nghĩ thông suốt, lại chạy về nhà ăn, ngồi trở lại trên vị trí ban đầu của mình.
Mọi người đều đang đợi Phong Thanh Ngạn trở về mới có thể bắt đầu bữa ăn, nhất thời ai cũng không biết anh đi chỗ nào, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Giờ phút này nhìn Hạ Tiểu Nịnh một đường chạy về tới đây, quần áo trên người cũng đã thay đổi, sắc mặt đỏ hồng như say, giữa hai lông mày như nhuận xuân sắc, lại nhìn từ phía sau cô cách đó không xa Phong Thanh Ngạn cũng đi đến.
Nhóm quần chúng ăn dưa tức khắc hiểu rõ!
Hóa ra là cây vạn tuế ngàn năm lại nở hoa! Nở một vụ lại một vụ! Thật sự là không nở ra thì thôi, một nở kinh người a!