Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

Môi và răng đan xen quấn lấy nhau, không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thăm dò thử trước đó, lần này anh là thảo phạt, là cướp đoạt!

Hơi thở, che trời lấp đất mà xâm lược tất cả hô hấp của cô!

Hạ Tiểu Nịnh ngây người, choáng váng, đã quên cách phản ứng như thế nào, đôi mắt mở to nhìn anh, nhưng một chút lực sát thương cũng đều không có!

“Nhắm mắt lại!” Ánh mắt anh dần dần sâu, trầm giọng ra lệnh, “Không phải đang chờ đợi ban thưởng của tôi à? Đây là đáp án của tôi!”

“Ban thưởng?” Hạ Tiểu Nịnh như ở trong mơ mới tỉnh dậy, “Không phải, ai muốn anh ban thưởng như vậy?”

“Cô đối với tôi ám chỉ, còn không phải là muốn cái này sao?”


“……”

Hạ Tiểu Nịnh tuyệt đối không nghĩ tới một cử chỉ đơn giản như vậy sẽ làm anh hiểu lầm thế này, đưa tay liều mạng mà đi đẩy anh ra, “Tôi mới không phải tìm anh cầu yêu thương, tôi là tìm anh muốn tiền thưởng! Tiền thưởng! Cái động tác kia, là ý kiếm tiền! Là tiền, tiền!”

Giọng nói rơi xuống đất, toàn bộ không gian trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập vô cùng hoảng loạn của mình, cùng với hơi thở càng ngày càng trầm trọng của anh……

Con mắt sắc của Phong Thanh Ngạn lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ âm trầm xuống, lời cô nói, anh nghe một chữ cũng không bỏ sót!

Cứ tưởng rằng anh muốn buông mình ra, nhưng anh lại không chút di chuyển, cúi đầu, lại muốn hôn xuống dưới ——

“Không cần!” Hạ Tiểu Nịnh kịch liệt giãy giụa, trong lòng bi phẫn đan xen, lung tung quơ quơ cánh tay, thế nhưng lại BA~ một chút, đánh vào trên mặt anh.

Vừa tức, vừa giận, vừa ủy khuất……

Nhìn lại Phong Thanh Ngạn, ánh mắt anh âm trầm đáng sợ, như thể giây tiếp theo liền sẽ đem cô xé tan nát thành từng mảnh!

Hạ Tiểu Nịnh hô hấp cứng lại, cho dù đã không đường thối lui, nhưng cô vẫn là co người thụt lui vào vách tường phía sau.

Phong Thanh Ngạn một tay chống ở bên tai cô, một cái tay khác nâng lên tới, sờ lên khóe miệng đã chảy máu của mình, “Chơi không dậy nổi thì đừng có đến trêu chọc tôi!”

Chơi?

Hóa ra anh cho rằng, cô là đang chơi anh?

Hạ Tiểu Nịnh cảm giác xấu hổ nhục nhã giống bị người ta lột sạch quần áo vậy!


Cô mới không có muốn chơi! Càng không muốn cùng anh chơi!

Nếu có thể, cô tình nguyện cách xa xa anh mà! Mới không cần cùng anh nhấc lên bất luận quan hệ gì!

“Cút!”

Lời nói nguội lạnh từ môi mỏng của anh hung hăng phát ra.

Hạ Tiểu Nịnh bị lạnh lùng bỏ qua, làm cho người ta cảm thấy anh như thể vứt bỏ vỏ trái cây, rác rưởi.

Thái độ khinh thường cùng kiêu ngạo như vậy……

Thật giống như vừa rồi, cái hôn cuồng liệt kia, chẳng qua là anh nhất thời cao hứng giống như là đang chơi……

Ngực như là bị mắc kẹt một miếng sợi bông rách nát, không cách nào hô hấp, lại cảm thấy ủy khuất…… Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, “Cho dù anh cầu tôi, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này!”

Nói xong liền trực tiếp ấn nút mở cửa thang máy, chạy ra khỏi cao ốc Phong thị.

Đứng ở trong gió lạnh bắt xe taxi, vành mắt lại dần dần mà đỏ lên……

Bắt xe taxi về nhà, trực tiếp rút ra một tờ tiền đưa tới, lần này ngay cả tiền lẻ đều đã quên lấy lại, Hạ Tiểu Nịnh trực tiếp về đến nhà.


May mắn ba mẹ giờ phút này đều không ở nhà, không ai phát hiện cô khác thường.

Đem mình quăng lên trên giường, cầm lấy gối đầu che mặt mình lại.

Nước mắt, một chút liền tuôn chảy ra……

Bị cưỡng hôn, đã là hai lần!

Hơn nữa tiền thưởng cũng bay, căn bản không phải có chuyện như vậy!

Cô gắt gao siết chặt gối đầu, hét to, “Phong Thanh Ngạn! Khốn kiếp, khốn kiếp!”

Sau khi hét xong, nước mắt lại chảy ra càng dữ dội hơn, cô dứt khoát oa mà một tiếng rồi khóc lên, “Thật quá đáng! Quá đáng ghét! Tôi chúc anh về sau trên mặt vợ anh tàn nhang thật nhiều, chúc anh vĩnh viễn làm quen không được người mình thích, chúc anh lúc đang họp quên kéo khóa quần……”

__________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận