Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

A——

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đều đã phóng tới, tràn ngập tò mò, hiếu kỳ.

Ở vị trí trung tâm bị nhìn vào chăm chú như vậy, Hạ Tiểu Nịnh tràn lệ, quả thực muốn chết đi là vừa……

Cô cúi đầu, mặt đã ửng hồng.

Nhưng thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng cũng không quên điểm ban đầu, “Đúng vậy! Về sau, anh không thể lại tùy tiện hôn tôi!”

Nghe được thì cũng đã nghe được, lời nói vẫn nhất định phải nói rõ ràng!


Phong Thanh Ngạn liếc xéo đám người người hầu đó một cái, bọn họ lập tức cúi đầu, không dám lại nhìn loạn.

Anh lúc này mới rũ mắt, nhìn Hạ Tiểu Nịnh trước mặt mình, ánh mắt hơi sâu.

Cúi đầu, cúi người xuống bên tai cô.

Hơi thở giống như cơn lốc xoáy, một đợt một đợt mà rót vào tai cô, “Vậy cô về sau, cũng không thể lại tùy tiện trêu chọc tôi!”

“…… Tôi nào có?”

Hạ Tiểu Nịnh ủy khuất vô cùng, theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt, đối mặt với ánh mắt đen sâu kín của anh, ánh mắt kia như có thực chất, như thể tùy bất cứ lúc nào cũng đều có thể đem cô hút vào bên trong.

Ngực cô run lên, không dám lại gần anh nửa phần, nhanh chóng quay đầu vội vàng xuống cầu thang, “Tôi nấu cơm đây, tạm biệt!”

Một hơi chạy tới trong phòng bếp.

Trái tim cô, lại vẫn là nhảy thịch thịch thịch nhanh chóng mà không ngừng.

Dường như, rối loạn tiết tấu……

……

Hạ Tiểu Nịnh sau khi trở về, những người hầu trong phòng bếp thấy cô giống như nhìn thấy ánh bình minh của sự sống, đối với cô rất tốt bụng, chỉ cầu cô không nên lại tùy tiện rời đi.

Bởi vì mấy ngày này trôi qua với bọn họ quả thực như nước sôi lửa bỏng.

Tiểu tiểu thư dù sao cũng là tính cách một đứa trẻ, khóc thét còn chưa tính.


Ngay cả Phong Thanh Ngạn cũng giống như là một máy mang công năng đông lạnh khép kín, 24 giờ tản ra hàn khí như tủ lạnh, quả thực làm cho bọn họ thiếu chút nữa khóc lên.

Nếu không phải bởi vì nơi này thù lao thật sự tốt, thì có lẽ bọn họ đã sớm gánh không được, không làm.

Hạ Tiểu Nịnh nghe xong bọn họ tố khổ, gọi điện thoại về nhà nói mình đã tới làm, sau đó lại nhanh chóng bảo đảm mình sẽ không lại tùy tiện lén lút đi nữa, lúc trước là bởi vì có tình huống đặc biệt, mọi người lúc này mới yên lòng.

……

Ba ngày sau chính là ngày khai giảng của Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn.

Phong Thanh Ngạn bận rộn nhiều việc, họp đại hội cổ đông lần đầu tiên sau khi công ty khai trương, ăn xong bữa sáng xong liền đến công ty.

Nhiệm vụ đưa hai đứa nhỏ đi, vô cùng tự nhiên mà rơi vào trên người Hạ Tiểu Nịnh.

Đã không có Phong Thanh Ngạn trong xe thì đều là mười phần hài hòa, ngay cả Phong Tu Viễn đều bởi vì ba ba không có ở đây, mà đối với Hạ Tiểu Nịnh thiếu đi vài phần cảnh giác.

Cô trước tiên chuẩn bị cho bọn nhỏ bữa trưa tình yêu để bọn nhỏ có thể đưa vào trong trường học, chỉ cần giữa trưa dùng lò vi sóng một chút là có thể ăn.

Phong Mạn Mạn ôm hộp cơm vẫn luôn nuốt nước miếng, rồi lại cố nhịn không mở cái nắp ra, bộ dáng thật sự đáng yêu.


Hạ Tiểu Nịnh nhịn không được nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Khi đi học không thể ăn vụng ah.”

Phong Mạn Mạn mắt to khẽ căng, giống như bị chọc trúng tâm sự, có chút tiếc hận lại có chút khổ sở, “Ăn một chút cũng không thể sao?”

“Không thể. Em phải chuyên tâm nghe giảng bài.” Hạ Tiểu Nịnh kiên quyết lắc đầu.

“…… Vậy được rồi.” Phong Mạn Mạn đau lòng mà nhìn thoáng qua hộp cơm của chính mình, đem nó chậm rãi bỏ vào cặp sách.

Rất nhanh liền đến ngoài cửa trường học, Hạ Tiểu Nịnh xuống xe, đem hai bọn nhỏ trong tay giao cho giáo viên ở cửa.

Kha Linh Lung ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley của mình, mới vừa sửa sang lại cặp sách của Phong Khoa Thụy, liền ở xa xa mà nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh đang đứng trước cửa trường học.

Ánh mắt cô sáng lên, lập tức bảo tài xế lái xe nhanh hơn một chút, chờ xe vừa mới dừng hẳn, liền nắm tay Phong Khoa Thụy đi qua.

“Hạ tiểu thư?” Kha Linh Lung cười đến đặc biệt nhiệt tình, “Cô thay Thanh Ngạn đưa bọn nhỏ đến trường đi học?”

________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận