Song Bích Tiện Đoạn Tình Không Thể Nói


Trên lư hương khói xanh bập bềnh, đàn hương trong trẻo lạnh lẽo tràn ngập cả gian phòng, xuyên thấu tấm màn che nhẹ chui vào giường.

Lam Vong Cơ nhìn hàng mi khẽ rung động của Ngụy Vô Tiện, cúi đầu gọi hắn một tiếng: "Ngụy Anh?"
"......! Ừm.

" - Ngụy Vô Tiện mở mắt ngủ mông lung, tầm mắt dần dần rõ ràng, đang thấy rõ đôi mắt đang ở gần trong gang tấc này giật mình một chút, sau đó mới lưu luyến địa phương như thường lệ, rúc vào cổ hắn ngồi xuống, mềm giọng gọi: "Lam Trạm."
" Ừm, đến lúc rời giường rồi." - Lam Vong Cơ dịu dàng vuốt ve tóc hắn, cố ý hạ thấp thanh âm phảng phất lo lắng giống như dọa Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại trong lòng hắn lẩm bẩm: "Không muốn đứng lên...."
Lam Vong Cơ thấy hắn không có phản ứng quá lớn, tâm hơi buông lỏng một chút, Ngụy Vô Tiện có thời gian da mặt thật sự là mỏng, đêm qua xấu hổ đến mức khóc thành cái dạng đó, hắn lo lắng sáng nay tỉnh lại Ngụy Vô Tiện lại là chịu không nổi xấu hổ trong lòng không chịu gặp người, liền một mực không rời giường, cùng chờ Ngụy Vô Tiện khi hắn thức dậy.

Cũng may Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng không có cảm giác khó chịu, Lam Vong Cơ hôn hắn trán, thấy hắn vẫn còn cũ nhắm mắt lại, nhuộm một màu phấn nông nhìn kìa vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lại qua một lát, Lam Vong Cơ cảm nhận được thân thể trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc như một tảng đá, hô hấp của Ngụy Vô Tiện cũng rối loạn, hắn thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của Ngụy Vô Tiện, kịch liệt đến mức giống như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi ngực.

Ngụy Anh nhớ tới, Lam Vong Cơ nghĩ đến.

Hắn tiếp theo Ngụy Vô Tiện run rẩy, thân thể run rẩy, nghe hắn phát ra bất lực, ủy khuất nức nở, thương tiếc chống lại hắn trán: "Ngụy Anh ngoan, đừng khóc.

"
" Ô......" Đáy mắt Ngụy Vô Tiện dâng lên thủy quang, hắn thà rằng tự mình quên, hoặc là đem đó làm một giấc mộng.

Đáng tiếc là, hắn nhớ rõ ràng, thậm chí ngay cả ánh mắt tối tăm của Lam Hi Thần cũng nhớ.

"Là đêm qua ta quá, không khóc được không?" - Lam Vong Cơ xót xa vuốt ve đuôi mắt ửng đỏ ửng của hắn, dịu dàng nói.

Ngụy Vô Tiện cắn môi dưới, hàng dài hơi ướt run rẩy, rõ ràng là chính hắn không chịu thua kém, theo Lam Vong Cơ có quan hệ gì? Hắn nhịn xuống sự xấu hổ gần như muốn dìm hắn xuống, mang theo nức nở nhỏ giọng hỏi: " Trạch....Trạch Vu Quân sẽ không......!sẽ không cảm thấy ta......."
Lam Vong Cơ trong lòng hơi chua xót, nguyên lai Ngụy Vô Tiện để ý nhất chính là cái nhìn của Lam Hi Thần sao? Hắn kìm xuống ghen tuông dâng lên, thấp giọng nói: "Không." Lam Hi Thần chỉ sợ đau lòng thương tiếc Ngụy Vô Tiện đều đến không kịp, làm sao nỡ chọc hắn không cao hứng mà làm cho hắn khóc.

"......!Thật sao?"- Ngụy Vô Tiện tràn đầy hy vọng nhìn Lam Vong Cơ, vừa nghĩ đến chuyện tối qua liền kém đến muốn khóc, hiện giờ không thèm để ý tới Lam Vong Cơ là lừa dối hắn, dỗ dành hắn, hắn sẵn sàng làm điều đó.

" Ừm, đừng sợ." - Lam Vong Cơ trả lời khẳng định của hắn, Ngụy Vô Tiện liền ngoan ngoãn tin, bởi vì e lệ hoảng loạn mà thân thể run rẩy cũng mềm nhũn một chút, dựa vào Lam Vong Cơ trong lòng.

Lam Vong Cơ thấy thế mới yên lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn hỏi: "Đói không đói? Thức dậy dùng thiện?"
Ngụy Vô Tiện vẫn còn do dự một lát, còn gật đầu một chút, hắn cũng không thể thật sau này cũng không gặp con người, phải không.

Mặc quần áo xong, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ dắt đi ra ngoài, nhìn thấy Lam Hi Thần đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn bên cửa sổ lúc trong lòng còn run rẩy, Lam Hi Thần tựa hồ cảm thấy được hắn đi ra, lông mi mảnh khảnh nhấc lên, lộ ra đôi con ngươi như lưu ly, ánh mắt trầm xuống lặng yên nhìn qua.

Đối diện tầm mắt, trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện đại chặt tay áo Lam Vong Cơ mới nhịn được xoay người chôn Lam Vong Cơ lồng ngực xông lên, ánh mắt e lệ né tránh Lam Hi Thần tầm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, mí mắt không ngừng run rẩy, gần như cắn rách cánh môi mới dùng âm lượng như tiếng muỗi nhỏ giọng kêu lên: "Trạch Vu Quân.

"Ngụy công tử, chào buổi sáng." - Lam Hi Thần tầm mắt cùng chí lực đều chỉ chú ý xuống trên cánh môi bị Ngụy Vô Tiện cắn đến đỏ bừng, nhịn không được nhướng mày muốn bảo hắn đừng cắn, nhưng lại lo lắng hắn nói ra Ngụy Vô Tiện sẽ càng thêm xấu hổ.

Cũng may Lam Vong Cơ cũng phát hiện, hắn trực tiếp nắm cằm Ngụy Vô Tiện, ngón cái đặt lên môi dưới Ngụy Vô Tiện, ép hắn buông lỏng, lại đau lòng vuốt ve dấu răng trên cánh môi, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "Không cắn!"
Ngụy Vô Tiện đệ nhất phản ứng đúng là nhìn Lam Hi Thần, lại thấy Lam Hi Thần không biết tại sao đã đi đến bên cạnh hắn trong đôi con ngươi lưu ly đầy dịu dàng: " Vong Cơ nói đúng.

Nghe lời, đừng cắn môi." - Ngữ khí thương tiếc mang theo sủng nịch cùng bất đắc dĩ, hoàn toàn không giống Ngụy Vô Tiện tựa hồ suy nghĩ lung tung, không vui vẻ với hắn.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần, mặc dù khẩn trương như trống đánh cũng không dời đi nữa tầm mắt, qua một hồi, tim Ngụy Vô Tiện chậm rãi trở lại bình thường, trên mặt nóng bỏng cũng lui xuống, Lam Hi Thần thật sự không có chán ghét hắn, cũng sẽ không cảm thấy hắn không biết liêm sỉ.

Trong lòng chợt nhảy lên, thậm chí còn nổi lên chút ngọt ngào, khóe môi Ngụy Vô Tiện khẽ cong, nhu thuận đáp: "Ừ, biết rồi."
Nhìn hắn ngoan ngoãn nghe lời, đầu tiên hẳn là, Lam Hi Thần tim một trận nhũn ra, lại nhớ tới Ngụy Vô Tiện dùng đầu dụi dụi trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ, thập phần muốn đưa tay sờ sờ đầu của hắn nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ dịu dàng cười nói: "Ngoan."
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy ánh mắt Lam Hi Thần nhu hòa đến cực điểm, đôi mắt màu sáng kia càng thâm tình lại sâu thẳm, chăm chú như vậy làm cho lòng hắn không tỉnh được lại có chút hoảng hốt.

Hơn nữa đây là lần thứ hai Lam Hi Thần dỗ dành hắn như vậy, trong lòng hắn ngọt ngào đồng thời lại nhịn không được cảm thấy tức giận, Lam Hi Thần đây là xem hắn như tiểu hài tử sao? Mỗi lần sử dụng giọng điệu này để dỗ dành hắn!
Ngụy Vô Tiện còn chưa phát hiện mình không biết từ lúc nào đột nhiên toàn bộ buông bỏ chuyện tối qua, chẳng những không còn rối rắm nữa chuyện Lam Hi Thần sẽ nhìn hắn như thế nào, ngược lại tức giận Lam Hi Thần coi hắn như tiểu hài tử.

Bản thân hắn không cảm thấy ở đâu không đúng, Lam Vong Cơ biết rõ hắn lại phát hiện ra, Lam Vong Cơ chua xót nghĩ đến, Ngụy Anh rõ ràng là thật sự không còn là người ngoài nữa ngay cả ánh mắt và ngữ khí cũng không tự giác, bắt đầu dựa dẫm vào Lam Hi Thần, thậm chí còn đến cả bộ dạng lá liễu nhỏ chỉ có ở trước mặt hắn.

"Dùng thiện trước." - Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện đi tới trước bàn, thấy Ngụy Vô Tiện ngồi xuống vẫn lưu luyến ngón tay không buông của hắn không khỏi mềm nhũn trong lòng, Ngụy Vô Tiện hai năm nay được hắn sủng ái thực sự có chút yếu đuối, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng thường xuyên la hét Lam Vong Cơ cưng chiều hắn hỏng rồi, rời xa Lam Vong Cơ, hắn vô cùng khó chịu.

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lam Vong Cơ vẫn rất hưng phấn, mỗi lần Ngụy Vô Tiện nói lời này hắn đều muốn sủng hắn một chút, tốt nhất có thể để cho kiếp này Ngụy Vô Tiện không thể rời khỏi hắn.

Lam Vong Cơ cầm ngón tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay hắn, đôi khi hắn cũng vì mình có âm như vậy ý niệm tối tăm trong đầu cảm thấy áy náy, hắn biết Ngụy Vô Tiện sống vui vẻ, sáng sủa yêu cười, nào sợ gặp được người xa lạ cũng có thể nhanh chóng kết giao bằng hữu, hắn không nên vì dục vọng cá nhân của mình mà giam cầm Ngụy Vô Tiện bên cạnh chính mình.

Hắn hẳn là tin tưởng Ngụy Vô Tiện, tin tưởng hắn mặc kệ ở bên ngoài gặp được vô số vui vẻ, vui vẻ bao nhiêu đều ngoan ngoãn trở về đến bên cạnh hắn.

Nhưng hắn không thể làm điều đó, nỗi đau bị mất hắn đã trải qua, hắn không muốn trải nghiệm nữa, vì vậy hắn chọn dệt một cái bẫy mềm mại để cho Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong vòng tay của hắn
Không thể ra khỏi tâm trí của hắn.

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, đáy lòng ngũ vị tạp trần, hắn lúc đầu hao hết tâm tư mới để cho Ngụy Vô Tiện dựa vào hắn như vậy, Lam Hi Thần lại chỉ mất vài ngày ngắn ngủi đã làm được, thật sự làm cho hắn có chút không mở lòng.

Mặc dù biết Ngụy Vô Tiện là vì hắn mới tín nhiệm Lam Hi Thần, nhưng Lam Vong Cơ vẫn là không thể không ghen tuông.

Nhẫn nại một lát, Lam Vong Cơ còn ôm Ngụy Vô Tiện lên đùi, từ sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đặt cằm lên trên vai hắn hơi nghiêng đầu, môi lướt qua vành tai trắng như ngọc của Ngụy Vô Tiện giọng nói trầm thấp gọi: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện mờ mịt chớp chớp mắt
Thẳng đến khi hô hấp ấm áp rơi xuống bên tai mới giật mình lấy lại tinh thần lại: "Lam Trạm?"
" Ừm." Lam Vong Cơ đáp một tiếng, vẫn cũ không ngẩng đầu lên.

Lam Hi Thần ngồi đối diện hai người, nghe được âm thanh ngước mắt nhìn lại, Ngụy Vô Tiện đúng nhìn vào tầm mắt của hắn, có chút xấu hổ, nhưng không hoảng loạn như đêm qua, chỉ là có chút ngượng ngùng.

Tất nhiên ở Lam Hi Thần nhìn lại chính là hắn ôm Ngụy Vô Tiện thân mật với hắn.

Hai má Ngụy Vô Tiện ửng đỏ, nghĩ Lam Hi Thần sẽ không cảm thấy không thoải mái.

Kết quả qua một hồi lâu, Lam Hi Thần cũng không dời tầm mắt ra, Ngụy Vô Tiện càng xấu hổ, ủy khuất oán giận nói: "Đừng nhìn......"
" Vì sao không thể nhìn?" - Lam Hi Thần cười hỏi.

Ngụy Vô Tiện bị hắn hỏi á khẩu không nói nên lời, qua nửa ngày mới trừng mắt nhìn hắn nói: "Phi lễ không được coi thường!"
Lam Hi Thần cười khẽ một tiếng, thấy Ngụy Vô Tiện thẹn quá hóa giận trừng tới, mới cười, nhẹ giọng nói: " Được, không nhìn ngươi nữa."
Hắn mặc dù không cười, nhưng đáy mắt vẫn mang theo ý cười, ngữ khí cũng ôn nhu sủng nịch, Ngụy Vô Tiện không những không được dỗ dành, ngược lại càng thêm tức giận.

Lam Vong Cơ tối qua nói, để hắn đem Lam Hi Thần trở thành một người khác là tốt rồi, hắn ở trước mặt Lam Vong Cơ quen là yếu đuối, là kém hay là tức giận đều muốn tuôn ra, nào bảo Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực dịu dàng dỗ dành mới chịu thở phào nhẹt.

Hiện giờ ở trước mặt Lam Hi Thần cũng trở nên yếu đuối, một bộ dáng làm trời vờng tính muốn dỗ dành.

Lam Vong Cơ nhìn hắn vô tình làm nũng với Lam Hi Thần, trong lòng ghen tuông càng nồng đậm, muốn cắn vành tai hắn khi dễ hắn một phen lại nhớ tới đêm qua, hắn vì mẫn cảm không chịu nổi mà cuối cùng khóc đến mức run rẩy, đành phải siết chặt eo hắn, dán bên tai hắn cúi đầu gọi: "Ngụy Anh."
Sự chú ý của Ngụy Vô Tiện lập tức chuyển đến trên người hắn, khống chế thân thể run rẩy vì dây thanh âm thấp, nghiêng người mềm giọng nói: "Lam Trạm, thế nào?"
Nguyên bản đang chờ Ngụy Vô Tiện tức giận, Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ dẫn đi lực chú ý, rốt cuộc không nhìn hắn một cái, ý cười nơi đáy mắt dần dần biến thành cô đơn, một chữ tình, lại chịu đựng người khác không qua được.

Khi hắn có hắn trong mắt hắn, hắn sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng tầm nhìn của hắn chuyển sang người khác, hắn liền mất mát.

- ----------------------------------------------
Kỉ: "Ngụy Anh, ngươi lấy huynh trưởng làm ta khác?"
Tiện:......hắn nghĩ rằng, Lam Trạm là một cái bình giấm, hắn nói đúng, hắn cho rằng Lam Trạm nên không, điều đó có mới mẻ không? Tất đúng là Lam Trạm tự mình nói lời này trước.

Vì vậy.....hắn gật đầu: " Ân."
(Bình giấm lật): "Vậy ngươi có coi ta là một huynh trưởng khác?"
Tiện:??? Kết luận này đến từ đâu?
Không biết từ đâu xuất hiện - Hi: "Nguyên lai A Tiện là lấy ta làm Vong Cơ khác?"
Tiện:"...!Cứu, cứu mạng!!!!!"
Vài ngày sau, hắn lại hỏi: "Ngụy Anh, ngươi lấy huynh trưởng làm ta?"
Qi: Làm thế nào lại đến lần nữa? Ngươi nghĩ về hậu quả.

Tiện: "Không có a, hắn là hắn, ngươi là ngươi."
(Giấm Cô Tô): "Vì vậy, ngươi đã luôn luôn cao hứng, huynh trưởng, phải không?"
Tiện:"....Chờ đã, chờ đã!!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui