Song Bích

“Suỵt!” Minh Hoa Thường nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, nói năng hùng hồn, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy lý lẽ: “Chúng ta đang phá án, huynh đừng làm ảnh hưởng đến công vụ nữa. Để nói về người quân tử thì tướng mạo không quan trọng bằng tấm lòng, tấm lòng không bằng học vấn, chỉ cần lòng ngay thẳng thì cần gì phải quan tâm tới vẻ bề ngoài?”

Tạ Tế Xuyên im lặng nhìn nàng cả một lúc rồi nhướng mày hỏi: “Nếu đã là thế, vậy thì tại sao muội phải che mặt lại?”

Minh Hoa Thường vô thức sờ lên tấm vải trên mặt mình, nhưng nàng vẫn vô cùng “oai phong lẫm liệt” nói: “Đó là bởi vì ta sợ hù dọa Hồ quả phụ.”

“Thôi, đừng nói nữa.” Nhậm Dao nằm sấp ở mép tường, nhanh chóng lên tiếng: “Nàng ta đã vào nhà rồi, không thấy rõ là đang làm gì cả. Phải làm sao bây giờ?”

Minh Hoa Thường lặng lẽ thắt một nút thắt chết cho mạng che mặt, rồi nàng nói: “Vào trong nghe lén, à, không phải, tiếp tục đuổi theo để điều tra.”

Nhậm Dao nhảy vào phía bên trong bức tường trước, Minh Hoa Thường đạp vào vách tường giống như thạch sùng, mặc dù trông không đẹp đẽ gì, nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng đã vào trong được rồi. Trong lúc “vật lộn” như thế, búi tóc của Minh Hoa Thường đã lỏng lẻo mất rồi, có một cái lược cài đầu hình nguyên rũ xuống ở một bên tóc, nửa rơi nửa không rơi.

Tạ Tế Xuyên nhìn vào tua rua đinh đang bên dưới lược cài đầu, hắn ta phát hiện ra rằng, dường như nàng vô cùng thích mấy món đồ kiểu nguyên bảo, như ý. Nếu hắn ta nhớ không lầm thì hình như nha hoàn của nàng cũng có tên như vậy. Minh Hoa Thường thấy Tạ Tế Xuyên đứng bất động ở đó thì nàng hạ giọng xuống thật nhỏ, gọi hắn ta: “Nhanh lên, lâu thêm nữa là nàng ta phát hiện ra đó!”

Tạ Tế Xuyên lại nhìn nàng thêm vài lần nữa rồi mới chậm rãi trèo tường, một tay hắn ta vịn vào đầu tường rồi nhảy xuống. Hắn ta rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng, động tác linh hoạt, lặng lẽ không có tiếng động gì, chỉ làm cho chút bụi bay lên thôi.

Nhậm Dao nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp, bí mật đi qua đó như báo săn. Minh Hoa Thường khom lưng lại như mèo, rón ra rón rén lẻn đi ra sau lưng Nhậm Dao, rồi nàng cẩn thận ló đầu ra, vô cùng giống như là đang làm trộm.

Tạ Tế Xuyên trông thấy hành động của hai người, hắn ta lại thở dài thêm một lần nữa. Vẻ không tình nguyện của hắn ta quá sức rõ ràng, thậm chí là, đến cả ẩn nấp mà hắn ta cũng không muốn làm, cứ thể mà thẳng người đi sang chỗ họ.

Khóe mắt Minh Hoa Thường liếc thấy thì vội dùng sức vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn ta ngồi xuống chung. Tạ Tế Xuyên nâng vạt áo lên, miễn cưỡng ngồi xổm ở góc tường rồi hỏi: “Muội định làm gì?”

“Chưa xác định được, cứ xem tình hình xem sao đã.” Đôi mắt Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm vào bên trong mà không chớp mắt, đáp lại bằng giọng mũi: “Hành động tùy theo tình hình.”

Trong phòng, Hồ quả phụ nhìn khắp xung quanh, rồi nàng ta lấy một tờ giấy được cất trong tủ ra. Nàng ta nhìn tờ giấy đó, lẩm bẩm một mình cả một hồi lâu, sau đó lại lấy cây châm lửa ra, muốn đốt lửa.

Theo bản năng, Minh Hoa Thường cảm thấy đây chính là bằng chứng, nàng cảnh giác: “Không được, không thể để cho nàng ta thiêu hủy nó được.”

Nàng muốn nói là để nàng tạo ra tiếng động, dụ Hồ quả phụ ra đây, còn Nhậm Dao và Tạ Tế Xuyên thì nhân cơ hội này mà đi vào trong phòng lấy bằng chứng. Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra thì Tạ Tế Xuyên đã cầm một viên đá lên và ném thật nhanh vào trong cửa sổ.

Mu bàn tay của Hồ quả phụ đau nhói, cây châm lửa trong tay cũng rơi xuống đất, lăn một vòng rồi tắt. Hồ quả phụ hốt hoảng đứng bật dậy: “Là ai?”

Tạ Tế Xuyên thản nhiên đứng lên, để lộ toàn thân: “Ta là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương, đến đây để tra án. Ngươi đang cầm cái gì trong tay đấy hả?”

Minh Hoa Thường kinh ngạc, phẫn nộ ngẩng phắt đầu lên: “Huynh nói cái gì cơ?”

Tạ Tế Xuyên cúi đầu, hùng hồn nhìn nàng: “Chẳng phải muội đã nói là, quân tử hay không là nằm ở tấm lòng chứ không phải là nằm ở dáng vẻ à?”

Minh Hoa Thường đè nén giọng nói lại, khẽ quát: “Vậy thì huynh dùng tên của huynh đi, dựa vào đâu mà lại giả làm Nhị huynh của ta cơ chứ?”

“Ta không phải là quân tử nhưng còn hắn thì phải.”


Nhậm Dao hơi ghét bỏ hai con người này, nàng ấy đứng bật dậy, nhảy qua cửa sổ rồi vào trong phòng, cướp tờ giấy ban nãy trước lúc Hồ quả phụ hoàn hồn lại được. Hồ quả phụ giật mình, vô thức đi đến cướp nó lại: “Trả lại cho ta!”

Nhậm Dao lùi lại, dễ dàng tránh né Hồ quả phụ. Nàng ấy thấy rõ nội dung trên đó thì ngẩn người ra: “Bùa cầu con?”

Không phải là thư từ bằng chứng, chỉ là một lá bùa cầu sinh nhi tử thôi sao?

Lúc Nhậm Dao đang trố mắt ra thì Hồ quả phụ lại nhào lên thêm một lần nữa, nàng ta dùng sức rút lại lá bùa. Hồ quả phụ hung dữ trừng mắt nhìn nàng ấy, mạnh miệng: “To gan điên khùng, dám xông vào nhà dân cơ à? Mau cút ra ngoài đi, nếu không thì ta sẽ báo quan đấy!”

“Không cần báo, bọn ta chính là quan.” Tạ Tế Xuyên đẩy cửa vào, hắn ta nói: “Chắc là ngươi cũng nghe người ta nói về chuyện của ông chủ lầu Cẩm Tú rồi. Tiền phu nhân báo án, nói là không biết đứa con hoang trong bụng ngươi từ đâu mà ra, ngươi lấy nó giả làm con của ông chủ Tiền, có âm mưu chiếm đoạt tài sản. Hồ thị, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn khai báo đi, hay là ngươi muốn Tiền phu nhân được toại ý, để cho bọn ta đưa ngươi vào đại lao rồi từ từ suy nghĩ hả? Trong lao ngục âm u lạnh lẽo, ta không dám nói chắc là ngươi có thể giữ được đứa bé trong bụng ngươi hay không đâu.”

Minh Hoa Thường đi vào sau cùng, nàng liếc mắt nhìn Tạ Tế Xuyên, thầm nghĩ, cái con người này thật là nham hiểm, bịa chuyện châm ngòi thuận miệng thật đấy.

Quả nhiên, Hồ quả phụ nghe xong thì kích động lắm, nàng ta mắng: “Liễu thị là đồ tiện nhân đáng chém ngàn đao! Tiền phu nhân ấy à, hừ! Cái thân đã gả đi tận hai lần đó sao? Ả thì tính là Tiền phu nhân cái gì chứ. Đại nhân à, đứa bé trong bụng ta là máu mủ của Tiền gia hàng thật giá thật đấy, Liễu thị nói vậy chỉ là vì muốn diệt từ đứa con của ta mà thôi, nếu vậy thì ả có thể nuốt hết gia sản một mình. Đại nhân à, ngài phải lấy lại công bằng cho thảo dân mới được!”

Tạ Tế Xuyên thu tay áo lại mà đứng đó, không chịu chạm vào bất kỳ một món đồ nào của Hồ quả phụ, hắn ta ung dung nói: “Bây giờ Tiền Ích đã không còn nữa rồi, ai có thể chứng minh được rằng, đây chính là con của hắn ta đây? Lùi một bước lại nói, cho dù đúng là cốt nhục của hắn ta đi chăng nữa, thì ít nhiều gì Liễu thị cũng đã sinh hạ trưởng tử rồi, thế nên, lẽ ra người thừa kế của lầu Cẩm Tú và tất cả tài sản của Tiền gia phải là con của nàng ta mới phải. Dù con của ngươi có là nam hay là nữ, thì ngươi cũng không có quyền “chấm mút” lầu Cẩm Tú đâu.”

Hồ quả phụ cực kỳ phẫn nộ, nàng ta hét toáng lên: “Tiện nhân đó lăng loàn lẳng lơ, trước đó ả ta có thể hại chết ông chủ Phùng để tái giá với Tiền Ích, thì ai mà biết được là cái chết của Tiền lang lần này có liên quan đến ả ta hay không đâu?”

Hồ quả phụ nói xong thì chợt nhận ra điều gì đó, hốt hoảng che miệng lại. Nhưng mà đã muộn mất rồi, Tạ Tế Xuyên nhìn nàng ta từ phía trên cao xuống, cười như không cười mà hỏi ngược lại: “Ngươi nói gì cơ? Liễu thị hại chết ông chủ Phùng à?”

Hồ quả phụ luống cuống, nhanh chóng xoay người đi, ngón tay vô thức vò nát bùa cầu con: “Ta nói lung tung thôi. Hai ngày nay ta nôn mửa khá nghiêm trọng, đầu óc mụ mị, thường hay nói năng không kiểm soát, đại nhân đừng để trong lòng.”

Nhậm Dao thấy Hồ quả phụ lằng nhà lằng nhằng mãi, phiền phức quá thể, nàng ấy vội la lên: “Rốt cuộc ngươi đã biết được gì thì nhanh nói ra đi, có thế thì bọn ta mới dễ dàng tra rõ chân tướng.”

Hồ quả phụ vẫn cúi đầu, nàng ấy không hề lay chuyển được nàng ta. Minh Hoa Thường quan sát biểu hiện của Hồ quả phụ thật tỉ mỉ, rồi nàng hỏi: “Có phải là Tiền Ích đã nói gì với ngươi rồi hay không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bả vai Hồ quả phụ rụt lại, nàng ta hốt hoảng né tránh ánh mắt của nàng: “Không, ta không biết gì.”

Minh Hoa Thường còn muốn lấy tình cảm ra để đánh động đến nàng ta, còn muốn dùng đạo lý để nàng ta thấu hiểu, nhưng Tạ Tế Xuyên đã đưa tay ngăn nàng lại, ánh mắt lạnh băng của hắn ta bắn về phía Hồ quả phụ, hắn ta nói: “Sự kiên nhẫn của bọn ta có hạn, khuyên ngươi một câu, đừng có mà không biết điều nữa. Nếu ngươi không nói, vậy thì ta chỉ có thể chuyển cáo những lời ban nãy của ngươi cho Liễu thị biết, đến lúc đó ngươi có muốn tìm quan phủ để thêm nói gì thì cũng không còn cơ hội nữa.”

Tạ Tế Xuyên xoay người rời đi, không hề nể mặt. Hồ quả phụ bị dọa sợ thật rồi, hốt hoảng hô to: “Đừng! Đại nhân, xin đại nhân dừng bước, thảo dân không dám.”

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao ngồi bên cạnh bàn, Tạ Tế Xuyên vẫn đứng khoanh tay, đến cả góc áo cũng không muốn đụng vào. Hồ quả phụ ngồi ở phía đối diện, nàng ta nói: “Ta nói ra những lời như vậy cũng không phải là ăn không nói có, mà là… Mà là, có một lần, Tiền lang nói với ta rằng, chàng ở trong lầu Cẩm Tú không dám ngủ say như chết, chỉ sợ mình sẽ nối gót ông phủ Phùng. Chàng còn nói là muốn để lại lầu Cẩm Tú cho con của bọn ta, nếu như có ngày chàng xảy ra chuyện thì ta cần phải cẩn thận với Liễu thị.”

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao nhìn nhau, Minh Hoa Thường hỏi: “Tại sao lại phải cẩn thận với Liễu thị?”

“Ta cũng không rõ nữa…” Hồ quả phụ ấp úng mãi rồi mới nói: “Tiền lang nói rằng, ba năm trước đây, Liễu thị từng bảo chàng mua một vị thuốc, chàng cứ tưởng là thuốc của sư phụ không đủ, không nghĩ gì nhiều mà đi mua ngay. Sau khi chàng trở về, Liễu thị tự tay sắc thuốc, sang đến ngày hôm sau thì sư phụ chàng đã phát bệnh rồi chết ngay trong đêm.”


Nói rồi, Hồ quả phụ nhìn Minh Hoa Thường và Nhậm Dao với ánh mắt tràn đầy mong đợi, hỏi: “Đại nhân, nếu như Liễu thị hạ độc hại chết trượng phu đầu tiên thật, thì ả có bị tử hình không?”

Vẻ tham lam, mong đợi sắp bắn ra từ trong mắt của Hồ quả phụ đến nơi rồi, Minh Hoa Thường cũng thấy, nhưng nàng không nhẫn tâm vạch trần nàng ta. Thê sát phu là tội chết, Hồ quả phụ chỉ mong đến ngày Liễu thị chết đi, vì chỉ có thế thì mới không còn ai tranh giành lầu Cẩm Tú với nàng ta nữa, và tất nhiên là tài sản của Tiền Ích sẽ thuộc về con của nàng ta hết. Nhưng nàng ta lại không biết rằng, nếu như chuyện Tiền Ích mua thuốc là thật, vậy thì Tiền Ích cũng không thoát được tội danh giết hại thầy, cũng là tội chết. Căn bản là lầu Cẩm Tú sẽ không được phán cho Tiền Ích, mà phải trả lại cho Phùng gia.

Minh Hoa Thường không nói gì mà chỉ hỏi: “Hắn nói với ngươi lúc nào?”

“Là vào mấy ngày trước, lúc ta khám ra có thai.” Hồ quả phụ nói: “Sau khi Tiền lang biết chuyện thì chàng vô cùng vui vẻ, chàng còn uống thêm hai chén rượu, sau đó thì nói với ta những lời này.”

Hóa ra là lời nói khi say, chẳng trách tại sao Tiền Ích lại tự vạch trần tội ác của mình như thế. Minh Hoa Thường lại hỏi: “Hắn ta có nói là hắn ta đã mua thuốc từ ai không?”

Hồ quả phụ do dự, Tạ Tế Xuyên thấy thế thì lạnh lùng nói tiếp: “Nếu ngươi không nói cho bọn ta biết thời gian, địa điểm, thì sao mà bọn ta chứng thực được lời ngươi nói đây hả? Chỉ cần có bằng chứng cho thấy Liễu thị từng mua thuốc, vậy thì tội sát phu bị gán cho nàng ta chắc rồi.”

Hồ quả phụ nghe xong thì phấn chấn lên ngay, nàng ta nói: “Đại nhân đừng vội, để ta suy nghĩ đã, ta vẫn nhớ Tiền lang từng nhắc đến một cái tên… Hình như cái tên đó là, Hắc Hổ?”

Ba người Minh Hoa Thường đi ra khỏi nhà của Hồ quả phụ, sau khi xung quanh họ không còn ai, Nhậm Dao hỏi: “Hắc Hổ là ai?”

“Không biết nữa.” Minh Hoa Thường nói: “Nếu phụ tử có vấn đề thì chắc chắn là sẽ không thể mua được trong hiệu thuốc chính quy đâu, đi hỏi lão bộ đầu trong phủ Kinh Triệu thử xem, chắc là bọn họ sẽ biết kẻ đầu cơ trục lợi thuốc đen ở chợ Tây đó.”

Nhưng sau khi Minh Hoa Thường đi hỏi, những người lâu năm trong phủ Kinh Triệu đều bày ra vẻ mặt khó xử: “Nhị nương tử, chợ phía Tây đủ thứ mặt hàng, vàng thau lẫn lộn, từ thương nhân, hòa thượng cho đến người Hồ, mọi người ở khắp mọi nơi lui tới nơi đây, nếu như là loại dược liệu hiếm có thì cũng đành thôi, nhưng phụ tử là loại thuốc thường gặp nhất, chỉ e là sẽ rất khó tìm ra được.”

“Nếu như biết được hắn ta tên Hắc Hổ thì sao?”

“Chắc chắn cái này là tên giả, nhà buôn ở chợ đen thường sẽ đổi tên, việc này còn xảy ra vào ba năm trước nữa, khó lắm.”

Hỏi mấy người liên tục thì họ đều lắc đầu, nhưng cũng đã đến bước này rồi, dù có làm thế nào thì Minh Hoa Thường cũng không chịu bỏ cuộc, nàng nói: “Khó thì chứng tỏ là chỉ cần có một khoảng thời gian dài, chứ không phải là không thể làm được. Đi thôi, chúng ta đến chợ Tây đi, ta tự tìm.”

Người của phủ Kinh Triệu nhìn Tạ Tế Xuyên ở phía sau, không dám từ chối, giơ tay đáp: “Vâng.”

Ba người Minh Hoa Thường tìm người ở chợ Tây, còn phía Minh Hoa Chương và Giang Lăng, hai người họ đã lăn lộn cả một ngày trời rồi. Giang Lăng phát hiện ra rằng, việc tra án cùng với Minh Hoa Chương còn mệt mỏi hơn cả việc bắt hắn ta phải luyện tập cả ngày.

Hắn ta đi ra khỏi tòa nhà, đã mệt bở hơi tai, mệt giống như chó rồi, từ trong ra ngoài đều ỉu xìu hết cả, nói: “Đây đã là nhà thứ tư rồi, ngoại trừ mấy cái pháo trúc chưa được đốt hết vào Tết Nguyên tiêu ra, thì không tìm được thứ thuốc nổ nào khác. Ngươi vẫn muốn tra tiếp à?”

Ngày hôm nay của Giang Lăng đã trôi qua vô cùng phong phú. Bọn họ đi đến Phùng gia trước, Minh Hoa Chương hỏi từng người một, từ chủ tử cho đến người làm, đến cả lão bộc đổ nước rửa chén mà hắn cũng không chịu buông tha. Người Phùng gia nói rằng, hôm Hồi Xuân Đường nổ, Phùng Lương làm khách ở nhà bằng hữu, có rất nhiều người có thể làm chứng cho hắn ta. Sau đó thì Minh Hoa Chương dẫn người đi điều tra nhà ở của Phùng gia, chỉ thiếu điều chưa cạy đất ra để xem.

Không tìm ra được dấu vết khả nghi ở Phùng gia, Giang Lăng còn tưởng rằng như vậy là xong rồi cơ, ai ngờ đâu, Minh Hoa Chương lại không ngừng không nghỉ mà xông đến nhà tiếp theo, lặp lại quá trình đã kể trên.

Trong khoảng thời gian này, Minh Hoa Chương đã tra xét một lượt từ người thân cho đến bẳng hữu có qua lại thân thiết với Phùng Lương, hắn có thể chắc chắn được rằng, Phùng Lương không hề nói dối, nói chung là đã có thể loại bỏ hiềm nghi của hắn ta được rồi. Minh Hoa Chương gạch tên Phùng Lương trên giấy, nói: “Tạm thời hôm nay cứ như vậy đã, đến buổi tối ta soạn lại một tờ danh sách, ngày mai tiếp tục.”


Giang Lăng nhìn Minh Hoa Thường vẫn còn hăng hái mạnh khoẻ, mặt không đổi sắc thì tò mò lắm, hắn hỏi: “Phủ Kinh Triệu các ngươi ngày nào cũng như vậy à?”

“Như thế nào cơ?”

“Thì là như thế này đây, ngày nào cũng chạy bốn, năm chỗ.”

Minh Hoa Chương còn không thèm ngước mắt lên, hắn đáp lời mà chẳng mấy bận tâm: “Bây giờ mới được có bao nhiêu đâu, so với những vụ án treo tồn đọng của phủ Kinh Triệu thì chẳng đáng nhắc đến một chút nào cả. Hay là ngươi cảm thấy mệt rồi à?”

Giang Lăng tặc lưỡi, cạn lời, cuối cùng, hắn ta vỗ vỗ vai Minh Hoa Chương, nghiêm túc hỏi: “Chắc là ngươi định tra hết tất cả các vụ án ấy à?”

Cuối cùng thì Minh Hoa Chương cũng đã chịu ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi lại hắn ta như một lẽ hiển nhiên: “Nếu không thì sao?”

Quan viên trong phủ Kinh Triệu liên tục bị điều động, trong mười năm gần đây, đã thay đổi tận mười lăm người cho vị trí Kinh Triệu Doãn, điều này sẽ dẫn đến việc, quan viên phía bên trên chỉ muốn bo bo giữ mình, còn quan lại nhỏ bé bên dưới thì cẩu thả, chỉ biết hưởng thụ sự an nhàn, nịnh hót thành thói, nếu vậy thì còn ai tra án nữa?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bởi vậy nên, trong mười năm qua, có một lượng lớn án treo chất đống trong phủ Kinh Triệu, án lộn xộn. Sau khi bách tính báo án thì cứ như là đá chìm đáy biển vậy, hoàn toàn không được ai đáp lại. Mà dù có đi tra đi chăng nữa thì cũng sẽ giống như án của ông chủ Phùng vậy, quan lại đi đến phô trương thanh danh, làm hình làm dáng một chút, hoàn toàn không có một ai tra ra cho đàng hoàng cả. Cứ thế mãi, chẳng trách tại sao bách tính Trường An lại không tin tưởng vào quan phủ.

Mặc dù những vụ án đó xảy ra trong nhiệm kỳ của mấy quan viên đời trước, nhưng nhiệm kỳ của quan viên có ngày kết thúc, lẽ nào nỗi oan khuất của bách tính cũng có hay sao? Bây giờ hắn đã là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu rồi, thế nên, hắn nên gánh vác trách nhiệm của quan phụ mẫu Trường An, gánh vác trách nhiệm đã bị mấy đời quan viên trước xao nhãng, rồi dần bù đắp lại cho dân chúng.

Giang Lăng nhìn ánh mắt sáng trong đầy kiên định của Minh Hoa Chương, nhất thời, hắn ta chỉ biết im lặng. Hắn ta nhướng mày, hỏi: “Ngươi cũng đã vào quan trường rồi, chẳng lẽ là vào chỉ để làm một vị quan tốt thôi à?”

Minh Hoa Chương đẩy tay hắn ta ra, phủi bả vai, nhanh chân đi về phía trước: “Nếu không thì sao?”

Mặt trời lặn về phía Tây, chim bay mỏi mệt tìm về tổ, Giang Lăng kêu lên một câu, đạp lên ánh chiều tà dưới ánh mặt trời lặn vàng óng ánh, bắt kịp thiếu niên cao gầy ở phía trước: “Được rồi, đã tan làm rồi thì đừng có nghiêm túc như vậy nữa mà. Ngươi muốn ăn gì? Ta mời ngươi!”

“Không cần. Ta muốn đi đón Thường Thường.”

“Huynh muội các ngươi buồn nôn quá đi mất, nàng ấy đã lớn như vậy rồi, đâu phải là không biết đi đâu, còn cần ngươi đón tới đón lui nữa hay sao? Phía trước là chợ Tây đó, nghe nói là trong chợ mới mở một quán rượu, đồ ăn không tệ, điểm tâm cực kỳ ngon miệng, chúng ta đi thử xem sao đi?”

Giang Lăng tùy tiện khoác vai Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương thản nhiên di chuyển một bước hòng né tránh tay hắn ta: “Không ăn điểm tâm, không đi.”

Minh Hoa Chương đang đuổi người thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía đằng sau. Minh Hoa Chương quay đầu lại, trong đoàn người đứng cách đó không xa, có một tiểu nương tử trong số đó nhìn thấy hắn thì ra sức vẫy tay, gọi lớn: “Nhị huynh!”

Minh Hoa Thường chạy qua, vui vẻ nói: “Nhị huynh, là huynh thật đây này. Sao huynh lại tới đây thế?”

Minh Hoa Chương nhìn về hướng lầu Cẩm Tú rồi nhíu mày, nhìn ngược về phía nàng và hỏi: “Sao muội lại ở đây?”

“Bọn muội nhận được một manh mối ngoài ý muốn, cả buổi chiều nay đều ở trong chợ Tây tìm người.” Minh Hoa Thường nói: “Bọn muội đang bàn bạc sẽ đi đến quán rượu mới mở ở chợ Tây để ăn cơm, các huynh đi không?”

Giang Lăng ngồi trong phòng bao, hắn ta nhìn thực đơn, đến gần Minh Hoa Chương và hỏi hắn rằng: “Chẳng phải là ngươi đã nói là ngươi không ăn điểm tâm à?”

Cùng một quán ăn, hắn ta đã nói sẽ mời rồi mà Minh Hoa Chương lại từ chối mà chẳng hề do dự gì. Kết quả là, khi Minh Hoa Thường nói ra thì hắn lại lặng lẽ đồng ý.

Thật sự là chẳng có lý lẽ gì cả mà.

Minh Hoa Chương không quan tâm tới Giang Lăng, hắn chỉ nhìn một chút rồi đưa thực đơn cho Minh Hoa Thường để nàng chọn. Hắn hỏi Tạ Tế Xuyên: “Hôm nay các ngươi đã phát hiện được gì rồi?”


“Không có gì cả.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nhân tình của Tiền Ích nói rằng, lúc hắn ta uống say từng nói, ba năm trước đây hắn ta đã mua một vị thuốc từ một người tên là Hắc Hổ. Bọn ta cũng không biết thực hư thế nào, cả một buổi chiều hôm nay đều ở trong chợ Tây tìm Hắc Hổ, nhưng lại không thu hoạch được gì.”

“Hắc Hổ?” Minh Hoa Chương lặng lẽ lặp lại cái tên này, lại hỏi: “Hồ thị nói à?”

Tạ Tế Xuyên gật đầu: “Phải.”

Minh Hoa Chương nghiền ngẫm: “Ngày mai tăng thêm người, ta và các ngươi cùng tìm. Bên phía Liễu thị thì sao, đã hỏi được gì chưa?”

Tạ Tế Xuyên nhún vai, chỉ về phía Minh Hoa Thường: “Cái này thì cần phải hỏi Nhị muội muội.”

Minh Hoa Thường đang so sánh món ăn cùng với Giang Lăng, nàng dành ra chút thời gian để nói: “Nhi tử của Liễu thị bị bệnh rồi, mấy ngày nay nàng ta bận chăm sóc con, không có nhân chứng nào bên cạnh nàng ta cả. Muội nghĩ, phép khích tướng không có tác dụng gì với nàng ta đâu. Nhưng chắc chắn là nàng ta đã biết gì đó rồi, lúc muội nói đến việc lang trung Sở Ký của Hồi Xuân Đường bị nổ chết, rõ ràng là vẻ mặt của nàng ta trông không bình thường một chút nào cả.”

Minh Hoa Chương gật đầu: “Muội làm rất đúng, với loại người như nàng ta, đánh vào mặt tư tưởng có tác dụng cao hơn là đe dọa.”

“Muội biết ngay mà, chắc chắn là Nhị huynh sẽ hiểu muội mà.” Đôi mắt trong veo của Minh Hoa Thường phát sáng, vừa đắc ý lại vừa ra vẻ. Tạ Tế Xuyên nghe thế thì chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái, buồn bã nói: “Muội đâu có nói với ta mấy lời này đâu.”

“Huynh còn dám nói ta nữa à!” Minh Hoa Thường trừng mắt với Tạ Tế Xuyên, dùng khí thế hùng hổ mà kiện cáo: “Nhị huynh, hôm nay huynh ấy giả mạo huynh đó!”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, cười: “Ta chỉ làm theo lời muội nói thôi mà. Sao nào? Thanh danh của người khác xấu thì được, còn Minh Hoa Chương thì không được hả?”

Giang Lăng vội tham gia vào cuộc cãi vã “náo nhiệt” này: “Sao vậy?”

Nhậm Dao nói: “Hôm nay bọn ta đi theo dõi ngoại thất của Tiền Ích, ta thì không thấy có vấn đề gì cả, nhưng Tạ Tế Xuyên lại cứ để ý đến việc trèo tường vào nhà quả phụ, nói là không có đạo đức.”

Giang Lăng hít sâu một hơi, vỗ bàn thật mạnh rồi nói: “Ban sáng ta đã định nói là ta muốn đi theo đội của các ngươi rồi, nếu ta biết trước là sẽ náo nhiệt như vậy, thì dù có nói gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ đi theo!”

Minh Hoa Chương đã lên tiếng mấy lần rồi, hắn rất nỗ lực kéo chủ đề câu chuyện về lại quỹ đạo ban đầu, nhưng bốn người này cứ oang oang mạnh ai nấy nói như thế, không có ai nghe thấy lời hắn nói cả. Minh Hoa Chương che tai lại, thấy rất đau đầu: “Ồn ào quá.”

Nhậm Dao hỏi: “Bên phía các ngươi thì thế nào?”

Vừa nhắc tới chuyện này là Giang Lăng tỉnh táo lại ngay, hắn ta lẩm bẩm: “Ngươi đừng nhắc đến nữa, hôm nay ta đã chạy đến tận bốn chỗ, vừa tra hỏi vừa điều tra, còn mệt hơn cả lúc luyện tập trong Vũ Lâm quân nữa.”

“Đó là tại vì ngươi lười biếng, trưởng quan nể mặt Giang An Hầu nên ngại vạch trần ngươi thôi.” Nhậm Dao tức giận trừng mắt, liếc hắn ta một cái, mắng: “Đừng làm Vũ Lâm quân bọn ta mất mặt nữa, những người khác ở Bắc Nha không có rác rưởi giống như ngươi đâu.”

“Ngươi nói ai rác rưởi hả!” Giang Lăng tức giận đến mức đập bàn: “Ta không mạnh bằng Minh Hoa Thường à?”

Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đang mỉa móc lẫn nhau, chợt nghe thấy Giang Lăng công khai hạ thấp mình, nàng buồn bực nói: “Ngươi nói gì đấy! Món mắc nhất là món nào, mang lên thêm cho ta, hôm nay để cho hắn ta mời!”

Tạ Tế Xuyên bưng chén trà lên, ra vẻ “lo lắng” rồi nói: “Một món thì sao mà đủ được, với thanh danh của thế tử Giang An Hầu, muốn mời cả quán thit cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Thấy đơn đấu sắp trở thành hỗn chiến, Tạ Tế Xuyên lại còn đang châm ngòi qua lại giữa các bên, thật sự là Minh Hoa Chương không thể nhịn được nữa, đột nhiên hắn gõ bàn, lạnh giọng nói: “Đủ rồi đó. Chủ quán còn đang ở đây, đừng để người ta chê cười.”

Tiểu nhị đứng ngoài cửa, vào không được mà rời đi cũng không xong, lúng ta lúng túng: “Là do tiểu nhân tới không đúng lúc, khách quan cứ thoải mái, lát nữa tiểu nhân lại đến.”

“Không cần.” Minh Hoa Chương nhận lấy thực đơn, hắn lại nói: “Thêm mấy món ban nãy vào, bữa hôm nay ta mời, được rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận