Song Bích

Trong phủ Kinh Triệu, bầu không khí vô cùng nghiêm nghị. Giang Lăng lặng lẽ đến bên cạnh Nhậm Dao và hỏi: “Sao hai người kia vẫn chưa quay về thế?”

Nhậm Dao lắc đầu: “Không biết. Đừng nói chuyện, bên trên đang nhìn qua đây kìa.”

Buổi chiều hôm nay, Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đột ngột chạy ra ngoài, tới tận bây giờ hai người họ vẫn chưa quay về. Giang Lăng và Nhậm Dao đã đợi họ trong nhà họ Nghiêm rất lâu, thấy đến thời gian đã hẹn rồi mà vẫn không thấy tung tích của Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đâu, bọn họ không có cách nào khác nữa, chỉ đành quay về phủ Kinh Triệu trước.

Tình thế hiện nay của phủ Kinh Triệu có thể sánh với “tam ti hội thẩm”, Thái tử sầm mặt ngồi ở vị trí chủ tọa, còn Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh thì ngồi ở hai bên, người của Ngự sử đài ngồi ở bên sườn, đôi mắt sáng quắc quét qua mỗi người ở đây, cứ như là chim ưng vậy, còn cán bút thì như đang ra sức chờ đợi để được hoạt động.

Giang Lăng chỉ mới thấy chiến trận này thôi mà đã muốn bỏ chạy giữa đường rồi, cũng chẳng dễ dàng gi cho Minh Hoa Chương, hắn đang ngồi ở vị trí kia, sắc mặt còn không thay đổi gì mà nói: “Trường An lại xảy ra nổ, là do chúng ta thất trách, nhưng phủ Kinh Triệu đã điều tra rất lâu rồi, bộ khoái cũng đã chọn lọc ra rất nhiều người quen mặt, không chừng là trong số đó cũng có hung thủ. Ngay trong thời điểm này mà lại chuyển vụ án sang cho Đại lý tự, há chẳng phải là đang bỏ dở giữa chừng sao? Hạ quan ở đây xin lệnh, nguyện tiếp tục phụ trách vụ án này, cho đến khi tìm ra hung phạm, mong các vị đại nhân chấp thuận.”

Hình bộ Thượng thư chậm rãi nói: “Minh Thiếu doãn, trước đó ngươi đã đảm bảo là sẽ phá án trong vòng mười ngày, nhưng bây giờ Trường An đã xảy ra vụ nổ thứ ba rồi, ấy thế mà đến cả kẻ tình nghi ở đâu, các ngươi cũng không thể tìm ra được. Nếu cứ giao vụ án này cho ngươi, thì đó mới chính là đang làm ảnh hưởng đến việc phá án.”

Kinh Triệu Doãn che miệng lại, khẽ ho khan, rồi ông ta chắp tay mà nói: “Là do ta quản giáo chưa nghiêm, xin Thượng thư trách phạt.”

Minh Hoa Chương hơi nhíu mày, có phần không phục, hiếm khi nào hắn để lộ sự sắc bén, hùng hổ dọa người của mình ra như thế này, hắn nói: “Kỳ hạn thánh nhan đưa ra là mười ngày, bây giờ vẫn còn chín ngày nữa, sao Thượng thư biết rằng ta không thể phá án được?”

Hình bộ Thượng thư sầm mặt, quát: “To gan! Ngươi chỉ là một kẻ vừa mới làm quan thôi mà lại dám cuồng vọng như thế ư? Đừng tưởng rằng thi đậu tiến sĩ là có thể vô pháp vô thiên, chuyện của triều đình không phải là do ngươi định đoạt đâu.”

“Minh Hoa Chương thân là thần tử, tất nhiên là sẽ phục tùng mọi sự sắp xếp của triều đình, nhưng thân là Thiếu doãn phủ Kinh Triệu, lại không thể không vì bách tính mà lập mệnh, vì người chết mà giải oan, không cầu công danh lợi lộc, nhưng cầu không thẹn với lương tâm.” Minh Hoa Chương vô cùng cương quyết, không chịu lùi bước, nói tiếp: “Vụ án này không chỉ đơn thuần là án cháy nổ, mà nó còn liên quan đến ít nhất là ba bản án cũ năm xưa. Ta đều đang lần theo những chi tiết này, nếu giao cho một người khác ngay trong thời điểm này, thì đối phương cần có thời gian để làm quen với vụ án, sắp xếp lại mọi sự thêm lần nữa cũng tốn rất nhiều thời gian. Nếu như trong thời gian đó, hung thủ lại gây án, hại chết dân chúng vô tội, thì phải làm thế nào đây?”

Hình bộ Thượng thư sầm mặt không nói lời nào, Đại lý tự khanh chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn, không hề muốn đón lấy “củ khoai lang” nóng bỏng tay này. Khóe mắt ông ấy liếc về phía người của Ngự sử đài đang khẽ trò chuyện, hỏi: “Không biết các vị Ngự sử đây có cao kiến gì?”

Tô Hành Chỉ ngồi phía sau trưởng quan, liếc mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương biện luận bằng lý lẽ ở phía đối diện, rồi y nói: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không dám nói bậy. Nhưng nếu chỉ bàn về câu này, hạ quan cảm thấy lời Minh Thiếu doãn nói rất có lý.”

Đại lý tự khanh thuận theo đó mà nói với Hình bộ Thượng thư: “Thượng thư, Minh Thiếu doãn đã phá vụ án xương người năm ngoái, có thể thấy được rằng, hắn vẫn có chút năng lực. Hay là, lần này hãy để cho người trẻ tuổi một cơ hội đi.”

Trông Hình bộ Thượng thư có vẻ không vui, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì ông ta nói: “Vậy thì tạm thời tin ngươi thêm một lần nữa. Ngươi bảo đảm rằng ngươi có thể phá án, vậy thì ngươi căn cứ vào đâu mà lại dám khẳng định như thế?”


Giang Lăng và Nhậm Dao nghe đến đây thì đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Minh Hoa Chương vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn duy trì vẻ điềm nhiên, không kiêu ngạo không tự ti, nói: “Căn cứ vào việc, khi thăm dò hiện trường, hạ quan cho rằng người hẹn Nghiêm Tinh Thành ra khỏi thành vô cùng khả nghi. Nếu tìm ra được lý do vì sao sáng nay Nghiêm Tinh Thành ra khỏi thành, thì sẽ có thể tìm ra được hung thủ.”

Nhậm Dao nhận được ánh mắt của Minh Hoa Chương thì tiếp lời: “Hồi bẩm Thượng thư, hôm nay bọn ta đã đến nhà của Nghiêm Tinh Thành để điều tra và nghe ngóng, bọn ta đã hỏi tất cả mọi người, không ngờ là có một người làm ở cửa hàng biết được rằng, vào giờ Dậu hôm qua, Nghiêm Tinh Thành đã tới cửa hàng. Lúc gần vào trong thì có một tên ăn mày chạy qua, tên ăn mày này lén lút đưa một tờ giấy cho Nghiêm Tinh Thành, hắn ta nói rằng có người sai hắn ta truyền tờ giấy này cho Nghiêm Tinh Thành, sau đó thì ông chủ Nghiêm sẽ trả thù lao cho hắn ta. Sau khi Nghiêm Tinh Thành xem xong tờ giấy đó, quả nhiên là ông ta đã cho tên ăn mày này hai đồng tiền, đồng thời, ông ta cũng không đi vào cửa hàng nữa mà xoay người rời đi. Trước kia, dù Nghiêm Tinh Thành có bận rộn đến mức nào đi chăng nữa, thì đích thân ông ta cũng sẽ đi đến cửa hàng kiểm tra một lần, nhưng hôm qua còn chưa vào trong mà đã rời đi rồi, cho nên người làm mới có ấn tượng sâu sắc như thế.”

Giang Lăng nói thêm: “Bọn ta đã hỏi quản gia, ông ấy nói là hôm nay Nghiêm Tinh Thành không hề có bất kỳ một bữa tiệc hay buổi xã giao nào, đến cả tiểu thiếp của Nghiêm Tinh Thành cũng cho rằng ông ta chỉ đi ra ngoài như bình thường mà thôi, chứ không hề biết là ông ta đã ra ngoài thành. Nếu là xã giao bình thường, vậy thì tại sao ông ta lại phải che che giấu giấu như thế? Theo như ta thấy, chắc chắn là tờ giấy mà tên ăn mày nhét cho ông ta có vấn đề! Không chừng người bảo tên ăn mày đưa tờ giấy đó cho Nghiêm Tinh Thành chính là hung thủ.”

Hình bộ Thượng thư hỏi: “Tên ăn mày đó đâu rồi?”

Nói đến đây, Giang Lăng gãi cằm, hắn ta thấy hơi xấu hổ: “Đã cho người đi tìm dựa theo chân dung rồi. Nhưng thành Trường An lại có quá nhiều ăn mày, trước mắt vẫn chưa thể tìm ra được.”

Thái tử thở dài: “Tìm một tên ăn mày không nhà không cửa trong Trường An, độ khó của việc này không thua kém gì việc tìm một giọt nước giữa biển cả. Vậy thì xem ra là manh mối này lại đứt đoạn mất rồi.”

Minh Hoa Chương nói: “Khoảng cách giữa những lần hung thủ gây án càng ngày càng ngắn, có thể thấy được rằng, hắn ta đang càng ngày càng điên cuồng hơn. Chúng ta không thể gửi gắm mọi hy vọng vào vận may được, nhất định phải chủ động xuất kích. Ta đề nghị đổi phương án điều tra, một đội tiếp tục tìm tên ăn mày đó, một đội khác đi thăm dò xem gần đây ai mua một lượng lớn nguyên liệu làm thuốc nổ. Nếu như không thể tìm ra được tên ăn mày, thì chúng ta vẫn có thể tìm được hung thủ bằng một con đường khác.”

Kinh Triệu Doãn nhíu mày, nói: “Không được. Thời gian tra án đã gấp gáp như thế rồi, vốn dĩ người đã không đủ dùng, mà bây giờ còn mở thêm một con đường mới thì sẽ chỉ phân tán tinh thần và sức lực, càng không tra ra được gì.”

Minh Hoa Chương lại lên tiếng biện luận bằng lý lẽ: “Nhưng chưa chắc là có thể tìm ra được tên ăn mày đó hay không, mà cho dù có tìm được đi chăng nữa, thì cũng không thể bảo đảm rằng, tên ăn mày này có biết tướng mạo của hung thủ hay không. Nhưng, dù hung thủ có ngụy trang đến mức nào đi chăng nữa, nhưng việc hắn ta cần chính là một lượng lớn lưu huỳnh, quặng đá để chế tạo thuốc nổ, mà đây lại là sự thật không thể chối cãi được.”

Kinh Triệu Doãn vẫn cứ lắc đầu: “Kỳ hạn phá án chỉ còn lại là chín ngày, vậy mà bây giờ ngươi còn thay đổi hướng điều tra ngay trong thời điểm này nữa, quả thật là trò đùa mà! Chúng ta đang phá án chứ không phải là đang chơi trò chơi gia đình, tập trung toàn bộ nhân lực để đi tìm tên ăn mày đi, nghiêm túc tìm ra hung thủ mới chính là chuyện quan trọng nhất hiện giờ!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thái tử nghe xong thì hết sức tán thành, ông ấy nói: “Kinh Triệu Doãn nói đúng lắm, bây giờ phải nhanh chóng tìm ra được hung thủ, đảm bảo rằng mẫu thân sẽ có thể yên lòng xuất cung vào ngày Hoa triêu mới là điều quan trọng nhất. Cứ làm theo lời Kinh Triệu Doãn nói đi.”

Vốn dĩ Minh Hoa Chương vẫn còn muốn tranh luận thêm nữa, nhưng Thái tử lại hoàn toàn không nghe lọt tai, ông ấy chỉ một lòng cầu an ổn thì hắn còn có thể làm được gì nữa đây? Minh Hoa Chương thở dài, giơ tay lên mà nói: “Vâng.”

Đã bàn luận lâu như vậy rồi, sắc trời cũng đã tối. Hiếm có khi nào mà đám người quyền cao chức trọng như Thái tử, Hình bộ Thượng thư ở lại dinh quan muộn như thế này, Kinh Triệu Doãn không dám làm ảnh hưởng đến thời gian của các vị đại nhân nữa, nên ông ta cung kính tiễn đám người Thái tử, Thượng thư đi ra ngoài.


Giang Lăng, Nhậm Dao chỉ là hai Giáo úy thất phẩm, chỉ xứng đáng được đứng ở vị trí sau cùng. Giang Lăng có phần bất mãn, nghiêng đầu nói thầm với Nhậm Dao rằng: “Tạ Tế Xuyên không có ở đây, đến cả một người giúp chúng ta nói chuyện với Thái tử cũng không có. Hay là ta về nói với cha ta nhé?”

Nhậm Dao trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Đừng làm loạn, chắc chắn là Minh Hoa Chương sẽ có cách mà.”

Bây giờ, ngoại trừ mong cầu sự may mắn ra, thì họ còn có cách gì khác nữa đâu? Nhậm Dao không biết. Nhưng nàng ấy biết rằng, kể từ khi nàng ấy quen biết Minh Hoa Chương cho đến nay, hắn chưa bao giờ bội ước.

Nàng ấy tin tưởng Minh Hoa Chương, nếu thật sự đi đến bước đường đó – là không thể không nhờ cậy mối quan hệ của gia tộc, thì chỉ cần hắn nói, Nhậm Dao sẵn lòng vứt bỏ mặt mũi, quay về cầu xin tổ mẫu. Nhưng chỉ cần Minh Hoa Chương chưa nói gì, thì Nhậm Dao sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.

Giang Lăng nhún vai, không nói thêm gì nữa. Đám người Thái tử, Hình bộ Thượng thư, Kinh Triệu Doãn đứng nói chuyện ở cửa, Giang Lăng vô cùng buồn chán, hắn ta chỉ đứng ở ngoài nghe. Kinh Triệu Doãn đã sắp nói xong mấy lời khách sáo rồi, nhưng bỗng nhiên, từ xa xa, có một giọng thiếu nữ trong trẻo êm tai truyền đến: “Chờ đã, Thái tử điện hạ, xin ngài dừng bước!”

Nhậm Dao và Giang Lăng ngẩng đầu lên, vừa bất ngờ lại vừa vui mừng khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở cuối con phố dài, họ đang chạy ngược hoàng hôn mà hướng về phía bọn họ.

Minh Hoa Thường xách váy chạy ở đằng trước, còn Tạ Tế Xuyên dắt ngựa, trên lưng ngựa còn chở theo một tấm biển, hắn ta vẫn mang dáng vẻ ung dung ấy mà đi theo sau nàng. Thị vệ thấy Minh Hoa Thường xông tới giống như pháo, trong tay còn cầm vật thể không rõ, theo bản năng, hắn ta thủ thế bảo vệ trước Thái tử.

Thái tử giơ tay, hiền hòa nói: “Không sao cả, để nàng ấy nói.”

Minh Hoa Thường dừng bước trước mặt mọi người, vừa cố gắng điều chỉnh nhịp thở vừa thỉnh an Thái tử, rồi nàng nói: “Thái tử điện hạ, thần nữ có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Bọn ta đã tìm ra được bí mật của hung thủ!”

Lúc nghe đến câu sau, Thái tử cũng không ôm hy vọng gì nữa, Minh Hoa Thường trông thấy sắc mặt đó của bọn họ thì nàng cũng biết là bọn họ không tin. Nàng không quan tâm đến sự lạnh nhạt, bỏ qua mặt mũi mà nói: “Hung thủ không chọn bữa một đối tượng để xuống tay, mà trong lúc giết người, hắn ta sẽ để lại tên của người bị hại tiếp theo ngay tại hiện trường.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Minh Hoa Chương thay đổi, hắn hỏi nàng: “Nhị nương, muội nói thật sao?”

“Thật.” Minh Hoa Thường giơ chiếc khóa trường mệnh mà nàng đang cầm lên rồi nói: “Đây là chiếc khóa trường mệnh ta vừa lấy từ trên người con trai của Liễu thị. Năm nay không phải là năm Ngọ, nhi tử của Liễu thị cũng không cầm tinh Ngọ, nhưng vào mấy ngày trước Tết Nguyên tiêu, không hiểu tại sao lại nhận được khóa trường mệnh đầu ngựa, mà người chết thứ hai lại chính là Sở Ký. Trong dược đường của Sở Ký, ta cũng đã tìm ra được một món quà không rõ lai lịch, là một tấm biển có viết “Đại Y Tinh Thành”, mà người chết thứ ba lại tên là Nghiêm Tinh Thành.”

Minh Hoa Thường nói xong thì quay lại, muốn bày bằng chứng ra, kết quả là nàng lại thấy Tạ Tế Xuyên vẫn còn đang nhàn nhã dạo bước giữa đường, thế là nàng không nhịn được mà nói: “Tạ a huynh, huynh đi nhanh một chút đi! Bọn ta đã mang tấm biển “Đại Y Tinh Thành” đó đến đây rồi, mời Thái tử và đại nhân xem qua.”


Hình bộ Thượng thư và Đại lý tự khanh nhìn nhau, họ đều cảm nhận được sự bất thường. Hình bộ Thượng thư nháy mắt ra hiệu, người hầu nhanh chóng chạy đến bên ngựa của Tạ Tế Xuyên, mang tấm biển đến trước mặt Thái tử.

Thái tử nhìn thấy bốn chữ trên đó thì không biết là nên vui hay nên buồn. Vui là vì đã tìm ra được một điểm đột phá to lớn, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng hãi hùng cả ngày trời nữa; còn buồn là vì ông ấy lo lắng rằng, tâm tư của hung thủ kín đáo như thế, chỉ e là chẳng dễ dàng tìm ra được hắn ta.

Thái tử chợt ý thức được điều gì đó: “Vậy ở hiện trường án mạng hôm nay…”

“Bọn ta nghi ngờ hung thủ cũng để lại dấu hiệu báo trước gì đó, buổi chiều đã cố ý tìm kiếm quanh hiện trường hai lần, đáng tiếc là không tìm được hung thủ đã giấu tên ở chỗ nào.” Minh Hoa Thường nói: “Cho nên ta muốn khẩn cầu Thái tử điện hạ tăng thêm nhân lực, tra rõ đình nghỉ mát, sớm ngày tìm ra xem hung thủ muốn giết hại người nào tiếp. Thành Trường An này, tuyệt đối không thể xuất hiện thêm nạn nhân nữa.”

Thật sự là Minh Hoa Chương cũng không ngờ rằng, Minh Hoa Thường chỉ đi ra ngoài có một ngày thôi mà nàng lại phát hiện ra được một bước tiến lớn như thế, hắn cũng nói: “Điện hạ, lời nhị nương nói rất có lý. Bây giờ, ngoại trừ việc cần phải tìm kiếm tên ăn mày ra thì lại có thêm hai manh mối nữa. Truy xét người đưa khóa trường mệnh đến lầu Cẩm Tú và người đưa biển hiệu đến cho Sở Ký, tra ra được nguồn gốc của những vật này thì nhất định là sẽ tìm ra được hung thủ. Xin Thái tử điều động Cấm quân Bắc Nha, sớm ngày đuổi bắt hung phạm, trả lại an bình cho Trường An.”

Thái tử do dự mãi, không thể đưa ra quyết định được. Tất nhiên là ông ấy cũng muốn phá án thật nhanh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Cấm quân Bắc Nha không nằm trong phạm vi quản lý của ông ấy. Cấm quân là binh lực quan trọng nhất của Trường An, một Thái tử như ông ấy nay lại muốn động vào Cấm quân, Nữ hoàng sẽ nghĩ gì đây?

Thái tử vẫn không dám mạo hiểm, ông ấy nhíu mày, nói: “Bây giờ vẫn chưa có manh mối về hung thủ, nếu điều động Cấm quân thì rầm rộ quá, chi bằng cô điều mấy người ở Đông Cung qua cho các ngươi.”

Minh Hoa Chương nhìn vào con người xa lạ nhất nhưng lại quen thuộc nhất ngay trước mặt mình, hắn khẽ nhếch môi, bấy giờ, hắn không sao nói ra thành lời được. Với tình thế như ngày hôm nay, có ai là không biết gì đâu? Thái tử vừa được gọi về kinh thành, đến cả một người ra hình ra dáng mà ở Đông Cung cũng không có, vậy thì ông ấy đi đâu để điều người đây?

Nguyên nhân chính là vì Thái tử đang ở trong tình thế khó xử, cho nên mới cần phải nhanh chóng lập uy, vụ án này là một sự mạo hiểm, nhưng hơn hết, đây chính là cơ hội. Chỉ cần phá được vụ án này, Thái tử sẽ có được danh vọng to lớn ở Trường An. Vốn dĩ dân chúng đã hướng về Lý gia Tiền Đường, nếu như Thái tử lập uy, trong có lão thần ủng hộ, ngoài có lòng dân phối hợp, thì Ngụy Vương, Lương Vương biết lấy gì ra để tranh với Thái tử?

Hơn thế nữa, từ trước đến nay, ông ấy có thể không cần binh quyền, nhưng quyết không thể không có. Vừa hay bây giờ có thể mượn cơ hội tra án để khống chế Cấm quân một cách danh chính ngôn thuận, nếu bây giờ không tranh thì còn phải chờ đến lúc nào nữa đây?

Đạo lý đơn giản là thế, nhưng Thái tử lại lo trước lo sau, không quả quyết, tất nhiên là đang để lãng phí thời cơ. Đường đường là Thái tử, mà đến cả chút quyết đoán này cũng chẳng có, thật đúng là…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường liếc nhanh về phía Minh Hoa Chương, mơ hồ hiểu được dụng ý của hắn. Nàng khẽ cắn môi, lấy hết quyết tâm ra mà nói: “Thái tử điện hạ, thật ra thì cũng không hẳn là không có manh mối gì về hung thủ. Ta có thể thử đưa ra chân dung hung thủ.”

Đồng tử của Thái tử co rút, bất chợt nhìn về phía nàng: “Chân dung?”

“Không phải là chân dung bình thường theo nghĩa đen.” Minh Hoa Thường thở hắt ra một hơi, cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai, nàng tự lấy khí thế ra mà nói tiếp: “Ta có thể thử một chút. Nếu như điện hạ có hứng thú thì xin mời ngài dời bước vào trong phòng.”

Phòng nghị sự vừa tiễn khách quý, mà chẳng bao lâu sau, họ lại quay lại. Nha dịch rót trà nóng cho các vị đại nhân, thắp sáng đèn, sau đó lại lặng lẽ lui ra.


Minh Hoa Thường bảo nha dịch giúp nàng treo một tờ giấy trắng lên, nàng cầm bút, vừa hoa tay vừa nói: “Hung thủ của vụ án này không giống như những hung thủ bình thường, hắn ta giết người không phải vì tình, vì tài, vì thù, mà xuất phát từ mục đích cao hơn, thậm chí, có thể nói là vì lý tưởng. Kết hợp với lời khai của người chứng kiến, có thể biết rằng, hắn ta là nam nhân, dáng người không cao, gầy gò yếu ớt.”

Đại lý tự khanh còn tưởng rằng nàng có bản lĩnh cao cường gì đó, như là có thể vẽ ra được tướng mạo của hung thủ chẳng hạn, nhưng không ngờ là Minh Hoa Thường chỉ nói về những thứ này thôi. Ông ấy thấy hơi thất vọng, nói: “Hung thủ là một người nam nhân, đây là chuyện rõ như ban ngày. Đây là chân dung của người đó ư?”

“Cái này thì khác.” Minh Hoa Thường nghiêm túc phản bác: “Giới tính, tuổi tác của hung thủ có liên quan trực diện, là yếu tố mấu chốt để quyết định sự thành bại của chân dung. Xác định được hung thủ là nam nhân thì sẽ có thể đạt được rất nhiều thông tin. Ví dụ như, nếu hung thủ là một nam nhân, vậy thì tại sao lại phải dùng cách thức vừa phức tạp lại vừa quanh co như là bỏ thuốc nổ này? Với một nam nhân tráng niên như Tiền Ích, có lẽ là sẽ không dễ ra tay; nhưng Sở Ký chỉ là một lang trung tuổi già sức yếu mà thôi, lẽ nào cách lừa ông ta đi vào một con ngõ nhỏ, rồi sau đó thẳng tay chém chết hay siết chết lại không hữu dụng hơn hay sao? Nhưng hắn ta lại không làm như vậy, trái lại, hắn ta lại dùng cách thức phiền phức hơn gấp trăm lần, là cho nổ chết nạn nhân. Có một khoảng thời gian, ta từng nghi ngờ hung thủ là một nữ nhân, nhưng sau này, càng ngày càng có nhiều dấu hiệu phủ định nghi ngờ này của ta. Một nam nhân dùng thủ đoạn này để giết người, có thể chứng tỏ được hai điều: một, thể lực của hắn ta vô cùng kém, lại không có trợ thủ, không thể một mình chế ngự nam tử trưởng thành được, nên hắn ta chỉ có thể dùng thuốc nổ; hai, học thức của hắn ta uyên bác, hiểu sâu biết rộng, lại tự cao tự đại. Học thức uyên bác ở đây không chỉ là tinh thông kinh, sử, tử, tập như Lư tiến sĩ năm ngoài, mà là, hắn ta có cơ hội được tiếp xúc với luyện đan, dược thạch và những loại tri thức vô cùng hiếm thấy, đồng thời, hắn ta còn học rất giỏi, vừa thông hiểu lý thuyết, lại vừa có thể sáng tạo nên cách chế tạo. Tạ huynh, trong phủ của huynh có mấy loại sách như là luyện đan thuật, Kỳ Môn Độn Giáp [*] hay không?”

[*] Kỳ Môn Độn Giáp (奇门遁甲): là một trong các phương pháp huyền học cổ đại của Trung Quốc.

Tạ Tế Xuyên khoanh tay dựa vào cột, dù bị gọi bất ngờ nhưng hắn ta cũng không có bất kỳ phản ứng thái quá nào, chỉ ra vẻ biếng nhác gật đầu: “Có.”

Minh Hoa Thường lại nhìn về phía Giang Lăng, nàng hỏi: “Giang thế tử, nhà các ngươi có loại sách này hay không?”

Giang Lăng không ngờ là cũng đến lượt mình lên tiếng, hắn ta sửng sốt, muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng lại nói: “Trong nhà ta không có.”

Nhưng hắn ta từng học ở Huyền Kiêu Vệ. Mặc dù cũng chưa học tới mức thông thạo.

Minh Hoa Thường không giải thích nữa, nhưng nàng tin rằng, ở đây chỉ toàn là người thông minh, ai cũng thể hiểu được hàm ý trong hai ví dụ mà nàng vừa nhắc đến. Quả nhiên, Hình bộ Thượng thư và Đại lý tự khanh đều đăm chiêu, Minh Hoa Thường lại nói tiếp: “Nếu đồng thời thỏa mãn được hai điểm này, chứng tỏ nam nhân này sẽ không quá trẻ tuổi. Cho nên, trong chuyện tuổi tác này, chân dung mà ta phác hoạ ra là, hắn ta là một nam nhân từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, sống một mình, tính tình quái gở, thích nghiên cứu những kiến thức ít người biết tới, mấy năm gần đây cơ thể hắn ta không tốt cho lắm, bên cạnh đó, hắn ta không có con cái ở cạnh.”

Cả đại điện tĩnh lặng, Đại lý tự khanh và Hình bộ Thượng thư đều trầm ngâm không nói lời nào. Những gì Minh Hoa Thường tuy không phải là chân dung, nhưng lại hơn cả chân dung, qua những hình dung của nàng, gần như trước mặt bọn họ đã hiện lên bóng dáng kẻ ấy.

Đến cả kiểu người không am hiểu chính vụ như Thái tử cũng hiểu được, ông ấy gật đầu, nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Minh Hoa Thường đổi sang chỗ khác, tiếp tục viết viết vẽ vẽ: “Ban nãy là vẽ ra dáng vẻ bên ngoài của hắn ta, bây giờ ta sẽ phác họa tâm lý của hắn ta. Đa tạ các vị bộ khoái đã bôn ba bên ngoài, hỏi ra được rất nhiều thông tin hữu dụng, thế nên bấy giờ ta mới có thể tìm ra được điểm chung của ba người Tiền Ích, Sở Ký và Nghiêm Tinh Thành. Bọn họ đều là kiểu người, trông thì có vẻ như đều được cả danh và lợi ở đời, là kiểu mẫu của gia đình hạnh phúc, nhưng thật ra, họ đều là hạng tiểu nhân giẫm lên xương cốt của người khác để bò lên cao. Nhưng bọn họ lại vô cùng thông minh, che giấu việc ác của mình rất giỏi, dù quan phủ có nghi ngờ thì cũng không thể nào định tội bọn họ được. Việc hung thủ lựa chọn ra tay với ba người này, đã phản chiếu được nội tâm của hắn ta. Hắn ta không phải là một kẻ ác, mà ngược lại, hắn ta là một người ghét cái ác như kẻ thù, có tinh thần trọng nghĩa cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng, đã lâu rồi sự chính nghĩa của hắn ta không được kẻ khác ngợi khen, còn cuộc sống của kẻ ác mà hắn ta chán ghét thì lại ngày một tốt lên, cái thiện trong hắn ta đã hoá thành thù hận, dần trở thành sự cố chấp. Bởi vậy, hắn ta lựa chọn để bản thân mình trở thành người phán xét những kẻ đáng chết ấy, để bọn họ bị nổ tan thành từng mảnh ngay lúc vẻ vang nhất trong cuộc đời, từ công danh lợi lộc cho đến danh vọng và những lời ngợi ca, tất cả mọi thứ không thuộc về bọn họ rồi sẽ tan nát chỉ trong một cái nháy mắt, cuối cùng là quay về với cát bụi.”

Minh Hoa Thường nói xong, nàng lại nhìn vào chữ viết xấu như gà bới trước mặt mình, thật sự xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng vào. Minh Hoa Thường rất hối hận, hối hận vì nàng đã không học hành cho đàng hoàng vào những lúc Trấn Quốc Công bảo nàng luyện chữ, nàng lúng túng lắm, chỉ biết nói: “Chữ hơi xấu, khiến các vị phải chê cười rồi. Ta tìm người chép lại một bản…”

Minh Hoa Thường nói xong thì muốn lấy tờ giấy xuống, nhưng các đại lão bên dưới đều xua tay, ra hiệu không sao. Đừng nói là mấy người đã “thành tinh” như là Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh, mà đến cả bộ đầu dự thính bình thường cũng biết được là phải tìm người như thế nào. Minh Hoa Chương chắp tay với Thái tử và nói: “Điện hạ, đã có chân dung này, lúc điều tra, chỉ cần người bên dưới biết nên chú ý đến người như thế nào là được rồi. Xin điện hạ thuyết phục thánh nhan, điều động Cấm quân Bắc Nha lục soát toàn thành, sớm ngày tróc nã hung thủ về quy án.”

Tạ Tế Xuyên thấy Thái tử vẫn còn đang do dự thì lặng lẽ thở dài, rồi hắn ta nói: “Điện hạ, hung thủ từng đưa khóa trường mệnh đến lầu Cẩm Tú, tặng biển hiệu cho Hồi Xuân Đường, cả hai món đồ này đều phải được đặt làm riêng ở cửa hàng có chuyên môn. Chỉ cần chúng ta tìm được cửa hàng đó, rồi tập trung điều tra khách từng qua lại, thì chắc chắn là có thể tìm ra được kẻ này. Lễ Hoa triêu sắp đến rồi, đuổi bắt hung thủ thì nên làm thật nhanh, không nên chậm trễ, mong điện hạ sớm quyết đoán.”

Người bên cạnh luân phiên khuyên nhủ, Thái tử động lòng. Ông ấy nghĩ tới việc Ngụy Vương đang nhìn chằm chằm mình, và cả Lương Vương trông thì có vẻ như đang say mê hưởng thụ không tranh không giành, ông ấy cắn răng, hạ quyết tâm: “Được, bây giờ cô tiến cung xin lệnh mẫu thân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận