Song Bích

Sáng nay Ngụy Vương chợt nhận được tin mật báo của Tham Tinh, hắn ta nói rằng, vào giờ Mão hôm nay, Song Bích sẽ đến dưới tán cây liễu lớn ở góc Đông Nam của phường Quang Đức để lấy một rương sách. Kẻ thù tới tận cửa, có ngốc đâu mà không diệt. Ngụy Vương lập tức phái người tinh nhuệ, “bày binh bố trận” như “thiên la địa võng” ở vị trí này, dù chỉ có một con ruồi bay vào thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt thần của ông ta được.

Nhưng mà, cả buổi sáng trôi qua, cái rương gỗ đó vẫn còn nằm ở chỗ đó, không có ai tới gần. Phản ứng đầu tiên của Ngụy Vương là trúng kế rồi, ông ta bèn sai người tiến đến kiểm tra, bất ngờ phát hiện ra là rương gỗ không hề bị đánh tráo, hình như sách trong đó cũng không bị ai lấy đi. Ngụy Vương nghĩ mãi mà chẳng thể nghĩ ra được, chỉ đành sai người tiếp tục theo dõi.

Đầu xuân trời se lạnh, mặt trời lên cao, rồi đảo mắt một cái, lại đến hoàng hôn, hôm nay Minh Hoa Chương hết lòng tuân thủ lời hứa, kết thúc công việc sớm, nhưng Minh Hoa Thường vẫn mệt như chó. Nàng nhìn vào ánh chiều tà của buổi hoàng hôn, uể oải nói: “Lại một ngày nữa trôi qua, Trường An lớn như thế này, phải lục soát đến khi nào đây?”

Dù đã mệt nhọc cả ngày trời, nhưng tâm trạng của Minh Hoa Chương vẫn ổn định thư thái, dùng giọng nói ấm áp mà nói với Minh Hoa Thường: “Trời không phụ người có lòng, sẽ có kết quả thôi.”

Minh Hoa Thường nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Lúc đi đến cổng chính của phủ Kinh Triệu, nàng “ồ” một tiếng, khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhị huynh, có phải cái rương gỗ này đã nằm ở đây từ sáng rồi không?”

Minh Hoa Chương chân dài bước lớn, đi trước nàng một bước. Hắn đứng trên bậc thềm, ngoái lại nhìn nàng, lạnh lùng kiềm chế, ánh mắt bình tĩnh, nhưng thực chất là hắn đang cất giấu sự cảnh giác.

Nàng đang làm cái gì vậy? Giờ đây, không biết là đang có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này, nếu không muốn bại lộ thân phận thì nên cách xa cái rương gỗ này ra, sao Minh Hoa Thường lại còn chủ động nhắc tới nó nữa?

Hắn và Minh Hoa Thường nhìn nhau, ánh mắt nàng nàng mềm mại, đáy mắt trong trẻo, trông không hề giống dáng vẻ sẽ làm chuyện xấu, nhưng ai mà biết được trong cái đầu nhỏ của nàng lại là suy nghĩ kỳ lạ gì.

Thật sự là Minh Hoa Chương hơi “sợ” nàng, hắn vẫn mang phong thái lạnh nhạt, không mấy bận tâm như thường nhật, đáp lời nàng rằng: “Phải. Làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ của Minh Hoa Thường trông hết sức nghiêm nghị, nàng cảm thấy rất kỳ lạ nên nói với Minh Hoa Chương rằng: “Nhị huynh, bây giờ, khắp cả thành Trường An, mọi người đều đang hết sức cảnh giác trước mấy cái rương hòm không rõ lai lịch, mà ngay trước cổng phủ Kinh Triệu lại xuất hiện một cái rương gỗ, đã để cả ngày rồi mà vẫn không có ai đến lấy đi. Huynh nói xem, có khi nào trong đó có thuốc nổ không?”

Nàng giả vờ cũng ra dáng lắm, như thể là thật sự không biết cái rương này đến từ đâu. Minh Hoa Chương và nàng nhìn nhau, không cần phải nói gì, sự ăn ý nhiều năm giữa huynh muội họ khiến hắn ngầm hiểu ý nàng. Hắn mím môi nhịn cười, gật đầu và nói: “Cũng có lý. Người đâu, sơ tán người dân xung quanh đây, bao vây cái rương này lại. Phải hành động thật cẩn thận, có thể là bên trong có chứa thuốc nổ.”

Minh Hoa Chương làm lớn chuyện, vừa sơ tán người vừa mở cái rương ấy ra, rầm rộ lắm, nên không lâu sau, người dân gần đấy đều hay tin, ai nấy đều truyền tai nhau rằng, nghi ngờ ở ngoài phủ Kinh Triệu có bom. Người thích hóng hớt vây xung quanh, Kinh Triệu Doãn đi từ bên trong ra, nhìn thấy “chiến trận” của nơi này thì vô cùng kinh ngạc: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Minh Hoa Thường ôm lò sưởi tay để sưởi ấm, nàng lặng lẽ nhìn Minh Hoa Chương dùng ngôn từ chính nghĩa mà phân tích với Kinh Triệu Doãn rằng, có thể thứ bên trong chính là bom. Minh Hoa Thường thầm nhướng mày, ôm lò sưởi tay chặt hơn một chút.


Có một người huynh trưởng có dáng dấp đoan chính thật là tốt, dù có nói bậy thì hắn cũng có thể nói một cách ngay thẳng, hiên ngang như thế.

Hôm qua nàng đã truyền tin vào cung, bảo trong cung đưa cho nàng một rương sách hỗ trợ. Thật ra đây là “con mồi” giả mà nàng thả ra, chỉ vì để cho cá cắn câu.

Nàng đã phái người quan sát từ xa, người theo dõi nói rằng, hôm nay, có không ít người lại gần cái rương này và vờ như vô ý mà theo dõi nó, thậm chí là vào lúc trưa, còn có người ngã một cái ở ngay bên cạnh cái rương, rồi sau đó người này vừa khều vừa sờ cái rương. Chỉ nghe miêu tả này thôi thì không khó đoán cho lắm, hẳn là có người biết Song Bích sẽ tới đây nên đã sắp xếp mai phục từ trước.

Đêm qua nàng mới đưa tin, mà sang hôm nay, cửa cung vừa mở chưa bao lâu là sách đã được đi, chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà vẫn có thể tiết lộ tin tức ra ngoài, từ đó có thể thấy được rằng, trong số những người xuất cung đêm qua và sáng nay, chắc chắn là có kẻ phản bội.

Cửa cung quản lý nghiêm khắc như thế, số lượng người ra vào mỗi ngày đều phải tuân theo luật lệ, không hề khó tra.

Đến bây giờ, về cơ bản là việc “câu cá” này đã thành công, đến cả Minh Hoa Chương cũng cho là nàng chỉ truyền tin giả thôi, không ngờ là, sau khi câu được “cá”, đến cả “mồi” mà Minh Hoa Thường cũng muốn lấy lại.

Minh Hoa Thường ôm lò sưởi tay mà đứng trong đám người, trông như thể là đang buồn ngủ, nhưng thật ra, đầu nàng lại vô cùng tỉnh táo. Kỹ năng diễn xuất cao minh nhất chính là làm chính mình, chỉ có Song Bích mới biết nghĩ đến “trăm phương ngàn kế” để tránh hiềm nghi, nhưng, một tiểu thư quý tộc nhiệt tình phá án, thích làm theo ý mình mà cũng cần phải lo trước lo sau nữa à?

Không cần.

Không ai tin một Song Bích tiếng tăm lừng lẫy như thế sẽ dùng cách thức rầm rộ như vậy để tự làm bại lộ thân phận của mình, thế nên, Minh Hoa Thường càng muốn làm ngược lại. Nếu bọn họ né xa thì tất nhiên là họ sẽ được an toàn, nhưng người đứng đằng sau chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là đã có thể hiểu được rằng, nàng và Minh Hoa Chương để ý đến vụ án cháy nổ như vậy, ấy thế mà khi phát hiện ra có một cái rương không rõ lai lịch xuất hiện ngoài cửa, hai người lại không có phản ứng gì, thì đó mới chính là “giấu đầu lòi đuôi”.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho nên không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ “lỗ mãng” đi là được. Đây là sách lưu trữ của Khống Hạc Giám, vứt đi thì tiếc lắm, có bị ngốc đâu mà không lấy.

Nha dịch mặc đồ bảo hộ kỹ càng rồi mới cẩn thận cạy mở cái rương ấy ra. Minh Hoa Thường mệt mỏi vì chờ đợi, quả nhiên, không lâu sau, nha dịch đã quay lại bẩm báo: “Kinh Triệu Doãn, Thiếu doãn, trong đó… hình như là sách?”


“Sách à?” Kỹ thuật diễn xuất của Minh Hoa Chương được thể hiện rất đúng chỗ, hắn ra vẻ nghiêm túc mà nói: “Cẩn thận, lấy đồ trong đó ra, có thể là hung thủ đã giấu thuốc nổ ở bên dưới.”

Nha dịch rất tán thành, vô cùng kính nể Minh Thiếu doãn tinh tế và cẩn thận này, hắn ta ôm lòng tin tưởng và phục tùng như thế mà chạy đi, gào to bảo mọi người làm việc cẩn thận, không được trúng kế.

Bọn họ như gặp đại địch, động tác nâng sách lên còn cẩn thận hơn cả khi hiếu kính mẹ ruột, cuối cùng, nha dịch nhìn vào đáy hòm gần như là trống không, nghẹn lời cả một hồi lâu rồi mới nói: “Thiếu doãn, cái này… hình như chỉ là một rương sách thôi?”

Tất nhiên là Minh Hoa Chương biết đây chỉ là một rương sách, nhưng hắn vẫn đeo găng tay, sắc mặt bình tĩnh mà nhận lấy sách, hắn lật vài trang, nghi hoặc: “Rốt cuộc là hung thủ đang muốn làm gì vậy?”

Minh Hoa Thường đứng ở bên cạnh, bày ra vẻ mặt suy tư: “Với tính tình ngông cuồng tự đại của hung thủ, chỉ e là hắn ta đang cố ý khiêu khích quan phủ. Lẽ nào câu đố của vụ án thứ ba nằm trong những quyển sách này?”

Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhìn nhau, một người bội phục đối phương biết diễn, một người bội phục đối phương biết nói dóc. Huynh muội bọn họ vẫn duy trì cái dáng vẻ “thâm sâu khó lường” ấy, rồi hắn nói: “Mang tất cả những thứ này vào trong đi, để chúng ta cẩn thận nghiên cứu.”

Minh Hoa Chương cố ý tan làm sớm vì Minh Hoa Thường, nhưng, cuối cùng, khi bọn họ rời khỏi phủ Kinh Triệu, sắc trời lại tối muộn lắm rồi. Minh Hoa Thường bước lên xe mà lòng vô cùng cay đắng, còn đang lật qua lật lại, nghiêm túc nghiên cứu quyển sách trên tay. Rèm xe bỗng bị vén lên, một luồng gió lạnh xộc vào, nhưng chẳng mấy chốc nó lại bị người ta ngăn lại.

Minh Hoa Chương nâng vạt áo bằng một tay, rồi sau đó hắn từ tốn bước lên xe. Vốn dĩ lúc ban đầu khoang xe cũng khá là rộng rãi, nhưng sau khi hắn vào ngồi, thì dường như là nó đã trở nên chật chội hơn rất nhiều. Bên ngoài truyền đến những tiếng tạm biệt nhau của người trong phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương thản nhiên gật đầu, ra hiệu cho người đánh xe lên đường.

Khoang xe chậm rãi lắc lư, đi về phía phủ Trấn Quốc Công. Bấy giờ, trong xe không có ai nói chuyện, Minh Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường vẫn đang nhíu mày đọc sách thì không thể nhịn được nữa, chỉ vào trán nàng một cái và nói: “Đồ lừa đảo.”

Minh Hoa Thường bật cười rồi lại vội nhịn lại, nàng cũng ra sức trừng mắt với Minh Hoa Chương: “Muội chỉ nói dối vài câu thôi, đâu có như huynh, lừa gạt mọi người rồi xoay họ như xoay chong chóng, mọi người còn tưởng huynh là người ngay thẳng và nghiêm túc nữa đó. Muội thấy huynh mới là đồ lừa đảo ấy chứ.”

Minh Hoa Chương từ chối cho ý kiến, rõ ràng là hắn đã quen bị nàng “ép” như thế rồi. Minh Hoa Thường ồn ào xong xuôi rồi thì trong mắt nàng lại hiện vẻ sầu lo, nàng hỏi: “Nhị huynh, tiếp theo đây chúng ta phải làm sao đây?”

Minh Hoa Chương đưa tay ra, ngón tay hắn nhấn vào huyệt trên đầu nàng, vừa chậm rãi xoa bóp, vừa tháo trâm cài bên tóc mai cho nàng, khẽ nói: “Đừng lo lắng, ta có cách giải quyết. Muội đã giúp ta rất nhiều chuyện, đã làm tốt lắm rồi.”


Nhờ có sự xoa bóp của hắn mà cơ thể Minh Hoa Thường cũng dần thả lỏng, nàng tìm tư thế thoải mái rồi dựa vào người hắn, nàng lại hỏi: “Vậy còn vụ án thì sao? Chưa đầy mấy ngày nữa là đến ngày Hoa triêu rồi, nhưng vẫn chưa có manh mối gì về hung thủ.”

Sao Minh Hoa Chương không biết cho được? Nhưng khi đối diện với Minh Hoa Thường, hắn vẫn trong trẻo dịu dàng, từ tốn nói: “Vội cũng không có cách nào khác, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị trách cứ mà thôi. Ta lại cảm thấy, nếu không phá được án trước ngày Hoa triêu thì sẽ có thể khiến cho thánh nhan không muốn xuất cung, yên tâm ở trong cung Đại Minh, điều này cũng không tệ. Đừng nghĩ đến những thứ này nữa, tất cả mọi sự đã có ta ở đây rồi, muội đã mệt mỏi mấy ngày trời, cứ yên tâm ngủ đi.”

Giọng nói của Minh Hoa Chương như mang theo một loại ma lực nào đó, mí mắt của Minh Hoa Thường dần trĩu nặng, quả thật là có cơn buồn ngủ xông thẳng lên đầu. Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cố ý nói: “Muội nghỉ ngơi một lúc, khi nào đến cửa nhà thì huynh nhớ đánh thức muội.”

Hơi thở trên đỉnh đầu nàng mát lạnh dịu dàng, như tinh hà chất đầy trên con thuyền rồi rơi xuống mặt nước, hắn nói thật khẽ: “Được.”

Chiếc xe ung dung đi qua màn đêm, dừng lại trước cổng một phủ đệ. Người gác cổng mở cổng ra, xe ngựa đi thẳng vào bên trong, dừng ngay trước viện của Minh Hoa Thường. Mấy người Chiêu Tài tiến ra đón, muốn đánh thức Minh Hoa Thường, nhưng họ lại bị Minh Hoa Chương cản lại: “Không cần.”

Chiêu Tài chỉ cảm thấy mắt mình như đã hoa lên, sau đó nàng ấy nhìn thấy Minh Hoa Chương ôm lấy Minh Hoa Thường xuống khỏi xe, giống như là đang nâng niu báu vật vậy, hắn ôm nàng đi thẳng vào trong nội viện. Nàng ấy sửng sốt cả một hồi lâu, bất giác cảm thấy vô cùng bối rối, vội đuổi theo: “Nhị lang quân, để nô tỳ làm đi.”

Tuy động tác của Minh Hoa Chương trông có vẻ thoải mái, nhưng thật ra mỗi một cử chỉ đều vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát. Hắn thản nhiên tránh khỏi tay Chiêu Tài, hoàn toàn không có ý muốn buông Minh Hoa Thường ra, chỉ nói: “Đi chuẩn bị nước, rửa mặt thay y phục cho muội ấy, đừng làm ồn kẻo ảnh hưởng đến muội ấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Ban đêm, cuối cùng hai huynh muội Minh Hoa Thường cũng về phủ, Tô Vũ Tễ phụng mệnh theo dõi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy đạp lên bóng đêm mà đi về nhà, tuy tinh thần cực kỳ mỏi mệt, nhưng nàng ấy vẫn lo lắng, không biết Tô Hành Chỉ đợi mình lâu như vậy có sốt ruột hay không. Nàng ấy rẽ vào con hẻm nhỏ, cửa nhà mà nàng ấy nhớ mong đã ở ngay phía trước, nhưng, Tô Vũ Tễ lại đột ngột dừng bước lại.

Ánh mắt nàng ấy lạnh đi trông thấy, nàng ấy nghiêng người, quay đầu lại, tay đã thủ thế chuẩn bị tấn công. Không ngờ là có một bóng người đôn hậu nhảy từ bên cạnh ra, nhìn thấy nàng ấy thì lau nước mắt: “Tiểu thư, sao đến tận bây giờ ngài mới về? Để lão nô đợi ngài lâu quá. Lão nô đã ở nhà chờ tiểu thư lâu lắm rồi, sao tiểu thư lại không đến?”

Tô Vũ Tễ nhíu mày mà nhìn bà ta cả một hồi lâu, cuối cùng nàng ấy cũng nhận ra, cách đây không lâu, nữ nhân này đã tự xưng mình là nô bộc cũ của phủ Trấn Quốc Công, Tô Vũ Tễ tức giận, chất vấn bà ta: “Chẳng phải ta đã nói là ta muốn tự suy nghĩ rồi à? Trước khi ta suy nghĩ cho thật rõ ràng, ta không muốn bất kỳ một kẻ nào tới làm phiền ta cả. Tại sao bà lại đến đây hả?”

Nô bộc già rũ tay, khom lưng khuỵu gối và nói: “Lão nô không dám làm trái mệnh lệnh của tiểu thư, chỉ là, có một vật, lão nô cảm thấy lão nô nên đưa nó cho ngài.”

Tô Vũ Tễ nhìn bà ta đầy cảnh giác: “Vật gì?”


Nô bộc già lấy một bức thư đã ố vàng từ trong tay áo ra, rồi bà ta dâng nó lên bằng hai tay cho Tô Vũ Tễ: “Mời nương tử xem. Đây là bức thư mà phu nhân viết cho Vương gia trong thời gian ngài ấy mang thai, vào khoảng mười bảy năm trước. Có điều, vì thời cuộc hỗn loạn nên bức thư này chưa bao giờ được ngài ấy gửi đi, mấy năm qua, nó vẫn luôn ở bên cạnh lão nô. Lão nô đã tìm rất lâu, không dễ gì mới tìm ra được nó ở dưới đáy hòm. Đây là một trong số ít các di vật của phu nhân, lão nô cảm thấy, có thể là tiểu thư sẽ muốn giữ lại để tưởng nhớ.”

Tô Vũ Tễ nghe thấy đây là thư của phu nhân Trấn Quốc Công, Vương Du Lan, thì đầu ngón tay nàng ấy dần siết chặt, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng. Nàng ấy nhìn chằm chằm mặt thư rất lâu, rồi sau đó mới chậm rãi vươn tay ra, đón lấy bức thư đó.

Tờ giấy mang theo mùi mốc meo của thời gian, khi nó chạm vào đầu ngón tay của nàng ấy, nó tựa như mang sức nặng nặng hơn cả ngàn cân. Trong chốc lát, Tô Vũ Tễ như sinh ra ảo giác, dường như thứ mà nàng ấy nhận không chỉ là một bức thư, mà hơn thế nữa, chính là bí mật nặng nề đến mức không thể chạm vào đã bị phủ bụi trong ngần ấy năm.

Tô Vũ Tễ lấy lại bình tĩnh, mở bức thư ra, nương theo ánh trăng mà nhìn vào mặt thư. Đập vào mắt nàng ấy là chữ Khải xinh đẹp ngay hàng thẳng lối như trâm hoa. Từ từng câu, từng chữ, dường như nàng ấy có thể tưởng tượng ra được thần thái của chủ nhân của bức thư khi bà viết nên những dòng này, chắc chắn là vẻ dịu dàng và trầm tĩnh.

Tô Vũ Tễ tiếp tục đọc, trong thư nói, trong thành Trường An sợ bóng sợ gió, Thiên hậu trách cứ Thái tử ngỗ nghịch bất hiếu, có lòng mưu phản, Thái tử đã bị cấm túc trong Đông cung. Trấn Quốc Công ở bên ngoài bôn ba giúp Thái tử, tình thế thay đổi chỉ trong nháy mắt, người người cảm thấy bất an. Bà dưỡng thai ở sơn trang trên núi Chung Nam, không thể giúp được gì nhưng không thể tránh khỏi việc sẽ thấy lo lắng, thường cảm thấy tim đập nhanh. Lần gần đây nhất, lang trung đã bắt mạch cho bà và nói rằng, rất có thể bà đã mang thai đôi.

Bà không muốn khiến Trấn Quốc Công phân tâm, cho nên không nói cho Trấn Quốc Công biết tin này. Nhưng lang trung còn nói rằng, thai tượng của bà không ổn định, sinh đôi sẽ nguy hiểm gấp đôi, khuyên bà sớm lo liệu, nhân lúc bây giờ đứa con còn nhỏ mà phá thai thì vẫn còn kịp, phu thê bọn họ còn trẻ, giữ được người lớn thì chắc chắn là sau này vẫn sẽ có đứa con khác được.

Bà nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không đành lòng cắt đứt duyên phận với hai đứa trẻ này, vì thế, bà sẵn lòng mạo hiểm “cửu tử nhất sinh”. Mặc dù bà sợ, nhưng bà vẫn chờ mong cặp song sinh này, không biết bọn trẻ là nam hay là nữ. Nếu như là hai nam, thì đặt tên là Vân Cù, Kinh Hàn, nếu như là nữ, thì tên là Vũ Tễ, Thu Thủy.

Hồng tiêu vũ tề, thải triệt vân cù. Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc [*].

[*] Hồng tiêu vũ tề, thải triệt vân cù. Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc: là 2 câu thơ trong bài “Đằng Vương các tự” của Vương Bột. Bản dịch của Trần Trọng San: “Cầu vồng tan, cơn mưa tạnh; vẻ rực sáng, suốt đường mây. / Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc.”

Từ cái tên là có thể thấy được sự chờ mong mà bà dành cho những đứa con trong bụng

Sau khi Tô Vũ Tễ xem xong thì nàng ấy trầm mặc rất lâu Nàng ấy biết, thật ra cặp song sinh của phủ Trấn Quốc Công tên là Hoa Chương, Hoa Thường. Năm đó nàng ấy còn hâm mộ bọn họ là người một nhà, đến cả tên cũng đồng bộ. Nhưng hóa ra, hoá ra tất cả mọi thứ đều là giả thôi ư?

Tổ mẫu, huynh trưởng mà nàng ấy cho rằng, dù không có huyết thống nhưng vẫn vô tư yêu thương nàng ấy, thật ra lại là “đao phủ” hoán đổi cuộc đời của nàng ấy; hai huynh muội sinh đôi mà nàng ấy cho rằng họ đang sống cuộc đời hạnh phúc giống như trong truyện, thật ra đến cả tên cũng sai.

Chỉ có tên của nàng ấy mới là cái tên mà Vương Du Lan gom góp hết mọi tâm huyết và tình yêu thương vào, viết từng nét vì cốt nhục trong bụng.

Mà, nàng ấy lại bị nuôi dưỡng ở nông thôn, trong suốt mười bảy năm qua, đến cả cha mẹ ruột của mình là ai mà nàng ấy cũng không biết, nàng ấy phải sống trong mơ hồ, cẩn thận từng li từng tí trong bao năm trời. Thật đáng buồn cười biết bao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận