Song Bích

Giờ đây, trong phủ Thái Bình Công chúa, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Trưởng sử đang tươi cười tiếp khách, Bỗng nhiên có một cơn gió quét mạnh qua mặt, rồi sau đó, có mấy con ngựa lần lượt chạy tới. Đầu tiên là một thiếu nữ, nàng ấy dùng một tay ghìm chặt cương ngựa, vó trước của ngựa giơ lên, nàng ấy ngồi vững vàng trên lưng ngựa, tư thái hiên ngang lại hào hứng, nói: “Ha, ta biết ngay là ta sẽ đứng nhất mà.”

Một lang quân thanh y dừng ở vị trí thứ hai, sau đó là một thiếu niên, thiếu nữ đang giật lấy dây cương của đối phương, cố gắng khiến cho người kia đứng chót.

Vẻ mặt Trưởng sử sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. Bấy giờ, một hồi tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, một lang quân mặc áo bào cổ tròn thêu hoa văn gấm màu trắng bước xuống ngựa, đai lưng buộc trên eo, chân đi ủng da, lúc xuống ngựa, vạt áo vị lang quân này khẽ bay lên theo gió, những bông hoa tuyết được thêu bằng chỉ bạc trên y phục sáng rực rỡ, giống như tuyết bay trong gió, rồi lại giống như một cơn mưa hoa lê lớn đã rơi trên người hắn.

Hắn chắp tay đứng trong sắc hoàng hôn đã mãn ở Trường An, chỉ đứng đó một cách bình thường như thế thôi, mà cũng có thể mang đến dáng vẻ của gió xuân tháng Ba.

Hai mắt Trưởng sử sáng rực lên, ông ta đã hầu hạ ở phủ Thái Bình Công chúa lâu rồi, đôi mắt đã quen nhìn vô số quan lớn hoàng thân, tuấn tài phong lưu, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên này, thì vẫn ngỡ ngàng đến độ không biết phải nói gì. Trưởng sử chủ động tiến đến chào đón: “Chào lang quân. Không biết lang quân là quý thiếu nhà ai?”

Minh Hoa Chương gật đầu đáp lễ Trưởng sử rồi đáp: “Tạ hạ Minh Hoa Chương của phủ Trấn Quốc Công, cung chúc Thái Bình điện hạ vạn phúc. Phía trước là xá muội, khiến Trưởng sử chê cười rồi.”

Trưởng sử vỡ lẽ, thì ra là cặp sinh đôi long phượng của phủ Trấn Quốc Công, vị huynh trưởng quả thật là “chi lan ngọc thụ, long chương phượng tư” [*]. Trưởng sử cười nói: “Minh nương tử hoạt bát hồn nhiên, là bản tính trời cho. Mời Minh lang quân vào bên trong.”

[*] Chi lan ngọc thụ (芝蘭玉樹) chỉ con em ưu tú; Long chương phượng tư (龙章凤姿) chỉ phong thái nổi trội, xuất chúng của một người.

Minh Hoa Chương cảm ơn, hắn thản nhiên đẩy Giang Lăng vẫn còn đang “dây dưa” với Minh Hoa Thường ra, bình thản nói: “Nhị nương, chúng ta cần phải đi rồi.”

Trưởng sử vẫn giữ nụ cười đúng mực, bấy giờ ông ta mới phát hiện ra rằng, chẳng phải người trước mặt ông ta đây chính là thế tử phủ Giang An Hầu ư? Sau khi mấy người còn lại báo danh thiếp xong, Trưởng sử càng thấy khó hiểu hơn nữa.

Có nương tử phủ Bình Nam Hầu, công tử Tạ gia. Theo lý mà nói, thì họ đều xuất thân từ những gia tộc danh giá, nhưng sao gia đình họ lại nuôi dạy ra được những tiểu bối… nằm ngoài dự đoán của người khác như thế này vậy nhỉ?

Trưởng sự lặng lẽ nhìn bọn họ đuổi theo đôi huynh muội phía trước. Các thiếu niên, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đi cùng với nhau, lưng họ thẳng tắp, tay chân thon dài, đến cả dáng vẻ cãi nhau ầm ĩ cũng khiến cho người ta muốn thở dài một cái thật là dài.

Trẻ tuổi thật là tốt biết bao.


Minh Hoa Thường và Giang Lăng tranh giành nhau suốt cả đoạn đường, tranh giành xem ai mới là hạng chót, đã đến tận chỗ ngã rẽ phân chia ra giữa khách nam và nữ rồi, mà hai người này vẫn còn tỏ vẻ “hung dữ” với nhau được. Giọng nói của bọn họ ảnh hưởng khá nhiều đến các khách nữ đang nghỉ ngơi trong phòng khách, rất nhiều khuê tú quay đầu sang nhìn về phía bọn họ.

Minh Hoa Thường ghét bị mất mặt, chỉ đành hẹn hắn ta ngày khác “tái chiến”. Nàng và Nhậm Dao cùng đi về phía phòng khách, khuê tú bên trong tiến đến chào đón, hỏi với ý tứ sâu xa: “Hai người ban nãy là Minh nhị lang và Giang thế tử. Sao hai người lại đi cùng bọn họ thế?”

Một khuê tú khác cũng “dịu dàng” bổ sung thêm: “Ta thấy Tạ lang cũng ở đó nữa đấy.”

Nhậm Dao hơi ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhận ra được rằng, hoá ra cái thằng ngốc Giang Lăng kia cũng được các vị nương tử khác chú ý đến nhiều lắm. Minh Hoa Thường thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vì nàng có một vị huynh trưởng nổi tiếng, nên từ nhỏ đến lớn, chuyện này đã xảy ra vô số lần, nàng cũng đã quen lắm rồi, thản nhiên đáp rằng: “Đó là Nhị huynh của ta. Trên đường đi tới đây, Nhị huynh vô tình gặp được Tạ a huynh, Giang thế tử, thế nên họ thuận đường đưa bọn ta qua đây.”

Các khuê tú nghe nàng nói nàng là muội muội của Minh Hoa Chương, thì vẻ mặt của họ cũng trở nên thân thiện hơn hẳn, ai nấy đều hết lòng cười nói, lôi kéo nàng lại để nói chuyện. Minh Hoa Thường nghe thấy ý lôi kéo trong lời nói của các vị nương tử này, tuy ý cười trên mặt nàng vẫn không hề thay đổi, nhưng cõi lòng lại thấy hơi cô đơn.

Bọn họ vui vẻ với nàng như vậy là vì họ xem nàng là tiểu cô tử [*], chứ họ không hề xem nàng là tình địch. Nếu như…

[*] Tiểu cô tử là em chồng.

Nhưng nàng và hắn, không hề có tương lai.

Minh Hoa Thường ngăn những dòng suy nghĩ này lại, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, nàng sợ rằng Nhậm Dao sẽ thấy cô đơn, lúc nàng muốn quay sang kéo Nhậm Dao lại để nói chuyện, thì bất chợt nhìn thấy một người.

Tô Vũ Tễ.

Ánh đèn rải rác, nàng ấy đứng chỗ hoa cỏ sum sê, lẳng lặng nhìn nàng.

Minh Hoa Thường bất giác ngẩn người ra, bấy giờ, bỗng có người nói chuyện với nàng, nàng chợt hoàn hồn lại, cười phụ họa. Khi nàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ra là mình không còn thấy Tô Vũ Tễ ở đâu nữa, như thể ban nãy chỉ là ảo giác của nàng thôi vậy.

Minh Hoa Thường sửng sốt một hồi lâu, rồi nàng chợt nghĩ, có lẽ là Tô Vũ Tễ đến cùng với Tô Hành Chỉ. Tô Hành Chỉ là Trạng Nguyên của năm ngoái, bây giờ y đang làm việc ở Sát viện, rất có tiềm lực phát triển và tiến xa hơn nữa, tất nhiên là Thái Bình Công chúa sẽ không bỏ qua việc lôi kéo quan hệ với y rồi. Thái Bình Công chúa đãi tiệc, Tô Hành Chỉ được mời, thế nên, việc y dẫn theo gia quyến tham dự cũng không mấy kỳ lạ.


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bất ngờ trông thấy Tô Vũ Tễ, sau đó thì Minh Hoa Thường hơi lơ đễnh, nhưng cũng không biết là Nhậm Dao đang gặp phải chuyện gì mà nàng ấy cũng im lặng. Trong số hai người bọn họ, không có ai lên tiếng, cứ lặng lẽ ngồi trong phòng khách náo nhiệt như thế, trông có vẻ không ăn nhập gì với những tiếc cười đùa kia.

Không lâu sau đó, bên ngoài truyền đến một loạt các thanh âm xôn xao, hai huynh đệ Trương gia đến. Các vị khách quý quan trọng đều đã đến, yến tiệc cũng nhanh chóng được bắt đầu.

Phần lớn những người ở đây đều là thành viên hoàng thất, nhờ có sự ban hôn của Nữ hoàng, mà hai nhà Lý – Võ đã bị ràng buộc với nhau, nếu không phải là người thân thì cũng là phu thê, không cần phải chú ý quá nghiêm ngặt đến sự cách biệt giữa nam và nữ. Cho nên Thái Bình Công chúa chỉ ngăn cách đại điện bằng một bức bình phong, bên trái là bên nam, bên phải là bên nữ, dưới ánh đèn, hai bên có thể loáng thoáng trông thấy nhau.

Trên thuyền ngắm mây, dưới trăng ngắm bóng, dưới đèn ngắm mỹ nhân. Các vị nương tử trẻ tuổi, ai cũng cười nói dịu dàng, xinh đẹp rực rỡ, còn các vị lang quân ở phía đối diện cũng oai hùng hừng hực, bóng người nhốn nháo.

Thái Bình Công chúa thường hay thấy cảnh tượng này, trong yến tiệc, bà ta chuyện trò vui vẻ, hết sức thành thạo điêu luyện. Sau khi bà ta nâng chén nói lời mở đầu, các món ăn được chế biến kỹ lưỡng cũng bắt đầu được đưa vào nườm nượp như nước chảy.

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao ngồi một bàn, hai người ăn cơm như không hề thấy ngượng ngùng gì. Nhưng còn những người khác trong yến tiệc này, họ đến đây không phải là để ăn, thế nên, khi yến tiệc vừa được bắt đầu, đã có phu nhân dẫn theo nữ nhi đến kính rượu Thái Bình Công chúa.

Hôm nay Thái Bình Công chúa mặc một bộ cung trang màu đỏ viền vàng, áo khoác vàng nhạt, tay áo rộng, chỉ mới đầu xuân thôi mà bà ta đã thay sang chất lụa mỏng, để lộ ra một mảng lớn da thịt đẫy đà trắng muốt. Sau khi uống vài chén rượu, gò má bà ta ưng ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, quyến rũ mê người, quả đúng là vẻ đẹp chói mắt, không gì có thể sánh bằng.

Có rất nhiều nam lang trẻ tuổi lén nhìn Thái Bình Công chúa, đến cả Minh Hoa Thường cũng không nhịn được mà phải cảm thán rằng, Thái Bình Công chúa thật là đẹp. Kiểu đẹp này không hề liên quan đến tướng mạo, mà là phong thái nổi bật, phương phi [*] ung dung của bậc mỹ nhân, như vậy mới được xưng tụng mà mẫu đơn quốc sắc.

[*] Phương phi chỉ vẻ đẹp tươi tắn đẫy đà.

Nhờ có bà ta làm nền, các vị khuê tú nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh lại có phần ảm đạm và mờ nhạt, giống như là những bông cúc non. Có mẫu thân đưa ra ám hiệu, Quận chúa An Lạc đứng lên kính rượu Thái Bình Công chúa.

Thái Bình Công chúa trông thấy An Lạc thì bắt đầu nhìn nàng ta chăm chú, không nhịn được mà kéo nàng ta đến trước mặt mình, kéo tay nàng ta và nói: “Đã lâu rồi không gặp An Lạc, An Lạc trổ mã, càng ngày càng xinh đẹp. Dung mạo như thế này nên được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Trường An.”


Quận chúa An Lạc cúi đầu cười khẽ, như thể là đang thấy rất thẹn thùng, nhưng thật ra, từ khóe mắt cho đến đuôi mày đều là vẻ đắc ý. Người bên cạnh nghe thấy thế thì vội nịnh nọt: “Công chúa nói gì vậy ạ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân này, ngoại trừ ngài ra thì còn có thể là ai khác được chứ.”

Thái Bình Công chúa xua tay, tay áo dài trượt khỏi cổ tay, để lộ ra một phần cổ tay trắng trẻo như mỡ đông. Bà ta biếng nhác dựa vào tay vịn, nói: “Nếu là hai mươi năm trước thì ta còn tranh đua một chuyến, nhưng bây giờ ta cũng đã là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, còn tranh làm đệ nhất mỹ nhân với vãn bối nữa, há chẳng phải là đang làm trò cười cho thiên hạ này à? Ta đã già rồi, thiên hạ sau này nên là của bọn trẻ.”

Mặc dù Thái tử phi Vi thị cảm thấy những câu này của Thái Bình Công chúa không sai, nhưng bà ta biết rõ là tiểu cô tử được cưng chiều, nên ngoài mặt, bà ta vẫn cứ chối: “Trẻ con thôi ấy mà, nào có gì là đẹp với không đẹp đâu. So ra thì, nếu An Lạc và Vĩnh Thái mà bằng được một ngón tay của muội, thì ta còn mừng rỡ đến nỗi chỉ muốn thắp nhang cầu nguyện thôi đó.”

Các nữ quyến phụ họa theo lời nói ấy, dưới sự thổi phồng của mọi người, Thái Bình Công chúa dần nở nụ cười, bà ta nói: “Mọi người đừng dỗ dành ta nữa, người khác mà nghe thấy thì họ sẽ chê cười ta mất. Ngược lại là đã để cho tiểu tử Võ Sùng Huấn này được lợi rồi, còn cưới được An Lạc một cách dễ dàng như thế, Sùng Huấn đâu? Phải phạt một chén.”

Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt thôi, thì quả thật là Quận chúa An Lạc còn xuất sắc hơn cả Thái Bình Công chúa khi bà ta còn trẻ; nhưng nàng ta còn chưa kịp hưởng thụ sự vây quanh của các vị lang quân trong thành mà đã phải gả vào Võ gia. Chỉ còn hai tháng nữa thôi, nàng ta sẽ phải gả cho trưởng tử của Lương Vương, Võ Sùng Huấn.

Chỉ cách một bức bình phong, bên phía nam tử cũng có thể nghe thấy lời của Thái Bình Công chúa. Các lang quân trẻ tuổi nhìn Võ Sùng Huấn rồi trêu đùa hắn ta, Võ Sùng Huấn cũng thoải mái hào sảng, hắn ta cầm bình rượu trên bàn lên rồi một hơi cạn sạch, mặc cho Thái Bình Công chúa đang trêu chọc mình.

Võ Sùng Huấn “hợp tác” như thế, lại có đám khách nam vừa trêu ghẹo vừa ồn ào, bầu không khí trong cả sảnh tiệc trở nên “nóng” hơn bao giờ hết. Thái Bình Công chúa cũng cười, vờ giận mà mắng: “An Lạc là hòn ngọc quý trên tay Đông Cung, có nhiều thúc bá huynh đệ che chở như vậy, há có thể dễ dàng cho ngươi như vậy? Lý gia chúng ta có nhiều người như thế này đây, ngươi không kính mỗi người một ly à?”

Võ Sùng Huấn cũng nghe thấy, uống một chén thì cũng thôi đi, nhưng nếu kính mỗi người một chén thì hắn ta còn chịu nổi hay không đây? Võ Sùng Huấn xin tha: “Điện hạ tha mạng, tửu lượng ta không tốt, lần này ngài hãy bỏ qua cho ta đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng nhiên là Thái Bình Công chúa không thuận theo hắn ta, Ngụy Vương cười nói: “Sùng Huấn, Thái Bình thẩm mẫu của ngươi cứng rắn lắm đấy, ngươi có cầu xin thì cũng vô dụng thôi, chẳng thà đi nhờ Định Vương thúc của ngươi “xuất mã”, không chừng Thái Bình sẽ mềm lòng đấy.”

Võ Sùng Huấn nghe xong thì lập tức ra vẻ thảm thương với Định Vương mà xin khoan dung. Ánh mắt của mọi người trong cả sảnh tiệc lập tức hướng về phía Định Vương, có ai không biết Định Vương là phò mã của Thái Bình Công chúa đâu?

Định Vương vẫn giữ nụ cười ôn tồn lễ độ, ông ta cầm ly rượu lên dưới đông đảo cái nhìn kỳ lạ đang hướng về phía mình, ra hiệu với Ngụy Vương: “Điện hạ cũng là vì muốn tốt cho cháu gái thôi, Ngụy Vương huynh, tha cho ta một lần đi, đừng lấy bọn ta ra trêu đùa nữa.”

Lương Vương cười nói với Ngụy Vương: “Nhị đệ, đệ thấy chưa? Phu thê nhà người ta đồng lòng, sẽ không lên tiếng thay cho đệ đâu.”

Bên chỗ khách nam là tiếng cười đùa không ngừng vang lên, Thái Bình Công chúa trêu chọc vãn bối một cách vô cùng thuần thục, thấy đến lượt mình thì nụ cười trên mặt bà ta trở nên vô cùng miễn cưỡng.


Bà ta nhấp một ngụm rượu, sắc mặt hơi lạnh đi, quay đầu sang nói với Quận chúa Vĩnh Thái rằng: “Đám nam nhân bọn họ chỉ thích nói mấy chuyện không nghiêm túc này, đừng để ý đến bọn họ nữa. Vĩnh Thái, An Lạc, cô cháu chúng ta uống một chén.”

Quận chúa Vĩnh Thái là trưởng nữ của Thái tử, ban nãy cuộc nói chuyện cứ xoay quanh Quận chúa An Lạc, Thái Bình Công chúa sợ cháu gái lớn nghĩ nhiều, bèn chủ động gọi Vĩnh Thái lại.

Quận chúa Vĩnh Thái không giống muội muội, tính tình nàng ấy yên tĩnh, cũng không thích chơi trội, thật sự là nàng ấy không hề để bụng việc mình bị “lạnh nhạt”. Sau khi bị Thái Bình Công chúa điểm tên một cách đột ngột như thế, nàng ấy run lên một cái, hơi do dự nhưng rồi vẫn cầm chén rượu lên: “Được ạ, tạ cô mẫu.”

Hôm nay khách nữ trong yến tiệc dùng rượu trái cây, dù có là người có tửu lượng không tốt thì vẫn có thể uống được. Nhưng trưởng tử của Ngụy Vương ở phía đối diện, Võ Diên Cơ, sau khi nghe thấy thế thì lại thấy hơi nóng nảy. Hắn ta không nhịn được mà ngắt lời Thái Bình Công chúa rồi nói: “Điện hạ, đêm đã khuya, nữ tử không nên uống rượu nhiều. Chén rượu này của Vĩnh Thái, ta sẽ uống thay cho nàng ấy.”

Thái Bình Công chúa “Ồ” một tiếng, nhìn về phía Quận chúa Vĩnh Thái rồi cười như không cười, bắt đầu trêu ghẹo họ: “Diên Cơ, ngươi nói vậy không đúng đâu, ngươi chỉ uống thay cho Vĩnh Thái chứ không uống thay cho ta à?”

Mọi người nghe vậy thì cười vang, Quận chúa Vĩnh Thái và Võ Diên Cơ vừa thành hôn được một năm, hai người bọn họ đều có tính tình hướng nội, không giỏi ăn nói, đôi phu thê mới này bị trêu đến mức đỏ bừng mặt ngay. Nhưng, dù rằng khuôn mặt của Võ Diên Cơ đã đỏ như là tôm luộc rồi, nhưng hắn ta vẫn cố chấp không muốn để cho Vĩnh Thái uống rượu.

Những người ngồi đây đều là người thành tinh, đã lăn lộn trong cung đình bao năm, nhìn thấy thế thì cũng đã hiểu hết. Thái Bình Công chúa không khăng khăng bắt Quận chúa Vĩnh Thái uống rượu nữa, khuôn mặt của Quận chúa Vĩnh Thái đỏ bừng mà ngồi tại chỗ, mẫu thân của nàng ấy nghiêng người hỏi gì đó, rồi Quận chúa Vĩnh Thái đỏ mặt, gật đầu với một biên độ rất nhỏ.

Minh Hoa Thường cắn đũa, chuyên tâm ăn cơm, như thể là mấy lời cười giỡn vui đùa trong yến tiệc không liên quan gì đến nàng hết. Mặc dù nàng không nghe thấy gì cả, nhưng trong tình cảnh này, đến kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được rằng, có lẽ là Quận chúa Vĩnh Thái đã có thai rồi.

Đúng là chuyện tốt mà, Minh Hoa Thường lặng lẽ chúc phúc một câu, rồi nàng chợt nhớ đến nam lang đã cẩn thận đỡ Quận chúa Vĩnh Thái trong yến tiệc cung đình long trọng giống thế này vào năm ngoái.

Nam tử kia, hình như tên hắn ta là Kỷ Tiễn, là thanh mai trúc mã của Quận chúa Vĩnh Thái. Kỷ Tiễn và Quận chúa Vĩnh Thái đã vượt qua quãng thời gian lưu vong khó khăn nhất cùng nhau, cũng có thể xem là “hoạn nạn thấy chân tình”. Đến tận bây giờ Minh Hoa Thường vẫn còn nhớ đến sự kháng cự lẫn bi phẫn của Quận chúa Vĩnh Thái, khi Nữ hoàng cưỡng ép chia rẽ Quận chúa Vĩnh Thái và Kỷ Tiễn, ban hôn nàng ấy cho Võ Diên Cơ.

Thì ra, giữa yêu và hận, dù có sâu đậm hơn thế nữa, thì đều sẽ trôi qua, thậm chí là còn chưa đến một năm nữa.

Minh Hoa Thường không nhịn được mà lại nghĩ, nếu như nàng chết rồi, thì Minh Hoa Chương sẽ ra sao đây?

Chắc là hắn sẽ chìm trong bi thương vài tháng rồi sẽ lại quay về với cuộc sống bình thường, hắn vẫn là vị lang quân như ngọc của kinh thành, có lẽ là qua mấy năm nữa, hắn sẽ thành thân rồi sinh con. Từ Trường An cho đến Lạc Dương, có quá nhiều khuê tú muốn gả cho hắn, với tính tình đó của hắn, chắc chắn là hắn sẽ chung sống vô cùng thuận hoà với thê tử.

Hắn sẽ trở thành một vị trượng phu tốt, một vị phụ thân tốt, cả đời đều mang dáng vẻ quân tử mà trong sách tôn sùng. Và, sẽ không có ai biết được rằng, hắn và muội muội từng có một đoạn tình cảm bất luân, mờ ám mà mơ hồ, như đã vượt ranh giới mà lại tựa như không hề có gì.

Bỗng nhiên Minh Hoa Thường ăn không nổi nữa, nhưng đám hoàng thân phía trên vẫn còn đang chơi rất vui vẻ, Thái Bình Công chúa nói: “Uống rượu chán lắm, hay là tìm thứ gì đó vui để chơi đi. An Lạc xinh đẹp, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, nếu đã là như vậy rồi, thì nên có thêm đệ nhất tuấn tài thành Trường An. Bình thường đều là các ngươi soi mói bình phẩm nữ tử, thôi thì hôm nay cũng để cho bọn ta xem xét, đánh giá các ngươi đi. Lấy bút mực đến đây, để cho các vị lang quân đây làm thơ, còn các vị nương tử ở đây sẽ bình chọn. Các vị nương tử cảm thấy thơ của ai hay thì lấy một đóa hồng rồi trao cho người xứng đáng ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận