Song Bích

Sự cố ngoài ý muốn trên lầu ngắm đèn long trời lở đất, các vị vương tôn quý tộc đã mất đi sự vẻ vang ngày nào, giờ đây, ai nấy đều tranh nhau, chen lấn nhau chạy xuống cầu thang. Búi tóc của Thái Bình Công chúa cũng trở nên lỏng lẻo chỉ vì chạy trốn, bà ta đứng trên vùng đất trống, chật vật ổn định tâm trạng. Bấy giờ, ở cách đó không xa, có một tiếng ầm vang truyền đến, lúc nổ tung, lại dường như bị cái gì đó bao lại, âm thanh tuy nghẹn lại nhưng mang theo sự rung động, dường như cả mặt đất cũng đang “run rẩy” theo.

Thái Bình Công chúa quay đầu lại, từ xa xa, bà ta nhìn ra phía đằng sau. Ở đó, có một cột nước vọt lên, như con rồng bay thẳng lên bầu trời. Nhóm hoàng thất xung quanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi biết rõ là sẽ không sao, thì bấy giờ bọn họ mới lục tục nhớ đến cái gọi là “mặt mũi”.

Các tiểu thư, phu nhân lặng lẽ chỉnh trang lại dung nhan, nhóm mệnh quan triều đình thì nhanh chóng tới vấn an Nữ hoàng, Thái tử trước. Trong sự hỗn loạn không đầu không đuôi ấy, Tạ Tế Xuyên vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh và trấn định, hắn ta gọi thủ lĩnh Vũ Lâm quân tới, bảo vệ kiên cố vùng này, lại sắp xếp thái giám chuẩn bị xe, đưa bệ hạ và các vị Vương gia hồi cung, đồng thời, hắn ta còn bảo người của phủ Kinh Triệu đi giải tán đám đông, mở đường cho thánh nhan.

Hắn ta nói một cách trấn tĩnh, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng, không nhanh không chậm. Nếu là lúc bình thường, thì khi nghe giọng điệu như vậy, sẽ thấy hơi xa cách, nhưng bây giờ lại có vẻ cực kỳ cao thâm.

Ban nãy, khi bọn họ xuống lầu, Tạ Tế Xuyên đã ở bên ngoài tiếp ứng, rồi sau đó, Tạ Tế Xuyên vẫn luôn theo sát toàn bộ quá trình. Thái tử, Tương Vương rất tin tưởng vào Tạ Tế Xuyên, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Tạ Tế Xuyên. Nữ hoàng xưa nay cứng rắn, ấy thế mà bây giờ lại bất ngờ chẳng nói năng gì. Sau khi xe ngựa được kéo đến, bà ấy im lặng vịn tay nữ quan mà lên xe, hồi cung.

Sau khi Nữ hoàng rời đi thì đến lượt nhóm Thái tử, Thái Bình Công chúa. Các Quốc Công, Hầu gia khác biết không tới lượt mình, nên rất thản nhiên chờ đợi tại chỗ, thậm chí là còn có lòng nhìn Tạ Tế Xuyên bận tới bận lui.

Lúc xảy ra nguy hiểm, người đầu tiên đứng ra sẽ có được cơ hội, đồng thời, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Ở đây có Lý gia, có Võ gia, có Hoàng tử, có Công chúa, chờ lát nữa khi xe tới, việc ai lên trước ai lên sau, chỉ cần sơ ý một chút thôi thì sẽ đắc tội với rất nhiều người.

Đáng tiếc thay, cảnh tượng mà đám người huân quý đó chờ mong lại không hề xảy ra. Tạ Tế Xuyên biết, cho dù hắn ta có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, thì đều sẽ đắc tội với bên còn lại. Thế nên, hắn ta dứt khoát không đưa ra lựa chọn. Nữ hoàng đi trước thì không có ai dám dị nghị gì rồi, còn sau đó, Tạ Tế Xuyên lại kéo dài thời gian, đợi xe ngựa đến đủ rồi thì mới bảo thái giám kéo xe qua, cho dù là nam hay là nữ, là Lý hay là Võ, thì đều lên xe hết.

Tạ Tế Xuyên biết rõ đạo lý “không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng”, dù sao thì mấy tên ngốc kia cũng đã kéo thuốc nổ đi rồi mà, chờ thêm một lúc nữa cũng sẽ chẳng chết được. Thời gian của đám Vương gia này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả, cứ để bọn họ đứng đó đi.

Nhóm huân quý cũng trông thấy, họ một lời khó nói hết lời trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận sự khôn khéo này của Tạ Tế Xuyên. Người có tâm cơ như vậy, lại có công lớn trong lần này, chắc chắn là sau khi về triều, việc bay cao lên trời sẽ nằm trong tầm tay hắn ta.

Người phản ứng nhanh đã suy tính đến hôn sự của Tạ Tế Xuyên, nghe nói, đại công tử của Tạ gia vẫn chưa thành hôn, đây là cơ hội lôi kéo đầy tuyệt hảo. Bọn họ vừa ra vẻ bình tĩnh, vừa ra vẻ thản nhiên, kéo nữ nhi của mình. Nhưng, bấy giờ, có người vui vẻ thì cũng phải có kẻ buồn rầu.

Có điều, hôm nay không chỉ có mỗi mình Tạ Tế Xuyên lập công mà còn có mấy thiếu niên khác nữa, đều rất có tiềm năng để “đặt cược”. Giang An Hầu chợt phát hiện ra rằng, số người đến lôi kéo quan hệ với mình trở nên nhiều hơn, trong từng câu nói luôn vô tình hay cố ý nghe ngóng về Giang Lăng.

Lần đầu tiên Giang An Hầu nghe thấy người ngoài nói mấy lời hay ý đẹp về trưởng tử, có phần không quen, ông ta vô thức muốn gọi nghịch tử đó đến để dạy dỗ, nhưng nhìn xung quanh mới phát hiện ra là không thấy Giang Lăng đâu.

Không chỉ có Giang Lăng, mấy người trẻ tuổi ban nãy xông lên lầu, đều không thấy đâu. Bọn họ giống như cái bóng thần bí, khi gặp nguy hiểm thì từ trên trời cao giáng xuống, sau khi hiểm nguy được loại bỏ thì lại lẳng lặng hòa vào dòng người, không thể tìm thấy họ được nữa.




Thật ra, hướng đi của mấy người Minh Hoa Chương không hề thần bí, chẳng qua là, bọn họ được Huyền Kiêu Vệ đón đi mà thôi.

Hành vi của Liêu Ngọc Sơn vô cùng ác liệt, phải được đưa đến nhà tù riêng của Huyền Kiêu Vệ để thẩm vấn, sáu người Minh Hoa Chương là người có liên quan, cũng cùng đi đến nơi bí mật. Sau khi bước vào, chẳng biết là vô tình hay cố ý, mà sáu người bọn họ cũng bị tách ra.

Minh Hoa Thường đi được một lúc rồi mới phát hiện ra là chỉ còn có một mình nàng, nhưng tâm trạng nàng lại rất bình tĩnh. Chuyện thế này ấy à, trước lạ sau quen thôi, nàng đã có thể thuần thục tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, dù sao thì, nàng cũng không thẹn với lương tâm, dù là ai đến hỏi thì nàng cũng không sợ.

Minh Hoa Thường ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ người đến tuần tra hỏi chuyện, nàng cho rằng những người khác cũng như thế, thật sự là nàng không biết rằng, bây giờ Minh Hoa Chương đã đi qua một lối đi đặc biệt, bước vào cung Đại Minh.

Mãi cho đến khi Minh Hoa Chương được phép tháo miếng vải đen trên mắt xuống, hắn cũng không hề bất ngờ khi phát hiện ra là mình đang ở trong hoàng cung, trước mặt chính là Hàn Hiệt. Hàn Hiệt nhìn hắn, ánh mắt ông ta chất chứa hàm ý cao thâm khó dò, ông ta nói: “Các ngươi thật đúng là, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là làm người ta kinh ngạc, mấy ngày không gặp mà đã gây nên động tĩnh lớn như vậy.”

Minh Hoa Chương lẳng lặng nói: “Nội bộ Huyền Kiêu Vệ có kẻ phản bội, ý muốn giết vua, ta cho rằng, việc này cũng là do ngài thất trách.”

Hàn Hiệt không bình luận, mà chỉ nói: “Vào đi, thánh nhan có lời muốn hỏi ngươi. Mạo phạm rồi.”

Theo quy tắc, Huyền Kiêu Vệ gặp vua thì phải lục soát người, không được mang theo bất kỳ một thứ vũ khí nào, Minh Hoa Chương không hề trách móc. Có điều, trước kia đều là hắn tự cởi vũ khí, lần này thì hơi lạ, Hàn Hiệt lại tự mình động tay.

Có thể là vừa mới trải qua chuyện hành thích, nên lần này ông ta lục soát vô cùng nghiêm ngặt. Minh Hoa Chương mím môi nhìn Hàn Hiệt kiểm tra qua lại ở eo, cánh tay, bắp chân của hắn. Bị một nam nhân chạm vào cơ thể, dù chỉ chạm vào cách một lớp trang phục đi chăng nữa, thì cũng là một trải nghiệm chẳng mấy vui vẻ. Minh Hoa Chương kiềm chế cả một hồi lâu, đến khi thật sự không thể nhịn được nữa, hắn bèn hỏi: “Ngài còn muốn lục soát thêm bao lâu nữa?”

Hàn Hiệt đứng thẳng người dậy, cười một cái mà chẳng có cảm giác thật lòng gì cả, rồi nói: “Không phải ta nghi ngờ ngươi đâu, mà quy tắc nó là như thế. Dù sao thì cũng vừa mới xảy ra chuyện phản bội mà, ta không thể không cẩn thận hơn bình thường một chút.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Chương nhìn về phía Hàn Hiệt, Hàn Hiệt mỉm cười đối mặt với hắn. Minh Hoa Chương vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mặt hồ, thản nhiên nói: “Nên như vậy, Tướng quân lo lắng là đúng.”

Hai người hàn huyên một cách vô cùng nhạt nhẽo như thế, rồi Hàn Hiệt xoay người, dẫn hắn vào trong. Trong điện Tử Thần đốt long tiên hương, nồng đậm và ngột ngạt, khói nhẹ lượn lờ, mới bước vào thôi mà người ta đã chẳng thể phân biệt được nơi đây là nhân gian hay là ảo cảnh.

Hàn Hiệt dẫn Minh Hoa Chương đi thẳng đến trước màn xe, rồi ông ta quỳ xuống với bóng người phía sau: “Bệ hạ, đã dẫn người đến rồi.”

Minh Hoa Chương không có ý nhìn vào trong, dựa theo lễ tiết mà hành lễ với Nữ hoàng: “Thần Minh Hoa Chương, tham kiến bệ hạ.”


Bên trên không có âm thanh gì, dường như có ánh mắt trĩu nặng đang hướng về phía hắn. Minh Hoa Chương tập mãi thành quen, chỉ là, khi ánh mắt hắn đối diện với nền gạch vàng bóng loáng đến mức có thể soi bóng trong điện Tử Thần, ít nhiều gì thì lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là không thể đón ngày Hoa triêu được nữa, tất nhiên là Nữ hoàng cũng sẽ được người ta hộ tống hồi cung trước. Nhưng, tốc độ xe ngựa nhanh như vậy thật à? Còn nhanh hơn cả mấy người mặc y phục gọn nhẹ cưỡi ngựa như bọn họ ư?

Lòng Minh Hoa Chương chợt run lên, hắn đã nhận ra được một điều gì đó. Ban nãy, khi hắn quỳ lạy, hắn vô tình nhìn thấy bóng người phía sau màn che ngồi hơi nghiêng. Nhưng mà, trước đó không bao lâu, khi hắn cứu Nữ hoàng ở lầu ngắm đèn tại vườn Phù Dung, rõ ràng là Nữ hoàng đi đứng rất tốt, việc đi xuống lầu không có vấn đề gì mà.

Chỉ trong một lúc ngắn ngủi thôi, sao cơ thể của Nữ hoàng lại thay đổi nhiều đến như vậy? Hoặc là nói, người hôm nay hắn cứu, hoàn toàn không phải là Nữ hoàng!

Đó là người thay thế Nữ hoàng, vốn dĩ, từ đầu đến cuối, Nữ hoàng không hề xuất cung.

Sống lưng Minh Hoa Chương chợt phát lạnh. Có rất nhiều khoảnh khắc ngắn ngủi xẹt ngang qua đầu hắn, rồi cuối cùng, dừng lại ở Thái Bình Công chúa.

Thái Bình Công chúa nói, bà ta hoạt động nhiều năm, cuối cùng cũng có thể nắm giữ được một phần Huyền Kiêu Vệ, tốn rất nhiều thời gian mới giấu giếm được Nữ hoàng mà tra ra được tung tích của hắn. Nhưng, những tin tức đó là do Thái Bình Công chúa tự “tra” ra được thật ư?

Hắn bất giác có một suy đoán kinh khủng hơn thế nữa, Liêu Ngọc Sơn phản bội, Nữ hoàng hoàn toàn không biết gì thật ư? Hôm qua, sau khi Liêu Ngọc Sơn phá án, Nữ hoàng không hề hoài nghi, thậm chí là bà ấy còn tiến hành lịch trình ngày Hoa triêu của mình sớm hơn thời hạn, thật sự là Liêu Ngọc Sơn đã quá may mắn rồi.

Nếu như, ngay từ ban đầu, đây đã là sự thăm dò của Nữ hoàng thì sao?

Nữ hoàng hoàn toàn không xuất cung, cho nên, nếu hôm nay vườn Phù Dung nổ tung, thì cho dù Minh Hoa Chương có cứu hay không, Nữ hoàng cũng sẽ không sao cả. Nhưng, nếu như hắn không đi thật, mà dự định mượn tay Liêu Ngọc Sơn, thuận theo đó mà giết chết Nữ hoàng, vậy thì, bây giờ người gặp họa chính là tất cả mọi người của Lý gia nhỉ, phải chứ?

Minh Hoa Chương vừa cảm thấy kinh hoảng, vừa cảm thấy đáng sợ. Bởi vì sự khống chế của nữ nhân này đối với triều đình, cũng vì sự nhẫn tâm của nữ nhân này.

Hoàng đế là giả, nhưng hai huynh đệ Trương gia, đám người Thái tử lại là thật. Nữ hoàng lại có thể trơ mắt nhìn con cái của mình đi vào cái chết mà bản thân bà ta đã biết trước, chỉ vì một bài kiểm tra về lòng trung thành. Nếu như xảy ra chút sai lầm nào, thì tất cả bọn họ sẽ nổ chết vì thuốc nổ.

Sự ớn lạnh men theo nền gạch, chậm rãi bò ra khắp tứ chi của Minh Hoa Chương. Hắn chống trán lên mu bàn tay, vẫn quỳ trên mặt đất một cách nghiêm chỉnh, thẳng tắp. Hắn và chính mình trong nền gạch nhìn nhau, biết rõ mình vừa mới cứu được Minh gia, Tạ gia, thậm chí là, tất cả mọi người của Lý gia một mạng.

Mà, những sinh mệnh này có thể tiếp tục sống sót hay không, lại chỉ được quyết định bởi cuộc đối thoại tiếp theo đây.


Người sau màn che chậm rãi mở miệng, giọng nói tuy nhẹ nhàng, già nua, nhưng không có bất cứ ai dám khinh thường sức nặng của nó: “Ngươi nói xem, ngươi là ai?”

Lòng Minh Hoa Chương trầm xuống, lại không hề cảm thấy bất ngờ. Đúng như hắn đoán, quả thật là bà ấy đã biết từ trước rồi, thậm chí là hắn còn không biết mình đã bại lộ từ lúc nào nữa.

Minh Hoa Chương thu tay lại, chậm rãi thẳng người dậy. Chưa nghe được thánh ân mà đã tự động thẳng người dậy, có thể nói là đại bất kính, nhưng trong điện không có ai trách cứ. Hàn Hiệt lẳng lặng đứng cách hắn một bước, Minh Hoa Chương vô cùng chắc chắn, chắc chắn rằng, chỉ cần hắn hành động khác thường một chút thôi, thì Hàn Hiệt sẽ đâm vào giữa lưng hắn mà chẳng do dự gì.

Mấy năm qua Hàn Hiệt không tiếc chỉ dẫn hắn, mỗi lần, trước khi làm nhiệm vụ, ông ta sẽ lại dông dài như bà mẹ già. Minh Hoa Chương tập võ từ nhỏ, nhưng kỹ thuật thực chiến chân chính của hắn đều được học từ Hàn Hiệt. Thậm chí là, có đôi khi, Minh Hoa Chương còn ảo tưởng rằng, hình như Hàn Hiệt có chút yêu thích hắn.

Hắn cho rằng Hàn Hiệt là người dẫn đường của hắn, là người thầy mà hắn chưa bao giờ gọi tên. Nhưng mà, giờ đây, Minh Hoa Chương đã hiểu rõ rồi. Từ trước cho đến nay, Hàn Hiệt cũng chỉ là đại thống lĩnh của Huyền Kiêu Vệ mà thôi.

Khuôn mặt Minh Hoa Chương bình tĩnh, hắn thong dong nói: “Điều này quyết định bởi việc, ngươi là ai.”

Dám xưng “ngươi” với Hoàng đế, có thể nói là to gan lớn mật. Hàn Hiệt vẫn như lão tăng nhập định, như thể là không nghe thấy. Phía trên truyền đến tiếng cười trầm thấp của Nữ hoàng, bỗng nhiên, bà ấy chuyển sang nghiêm túc: “Các ngươi thật to gan, dám giở trò gian ngay dưới mí mắt trẫm, khi quân phạm thượng, tội ác tày trời.”

Minh Hoa Chương nói: “Nếu như quân chủ tài đức sáng suốt, thần tử tất sẽ trung thành, biết gì nói nấy, không giữ lại chút nào. Nhưng, ngươi là một minh quân đáng để tin tưởng thật ư?”

Hàn Hiệt vẫn bình chân như vại, khi nghe hắn nói như vậy thì ông ta mới khẽ mở mắt ra, nhìn vào bóng lưng thẳng tắp ở phía trước, rồi lại im lặng rũ mắt.

Đã nói với hắn nhiều lần như vậy rồi mà hắn không nghe vào được chút nào cả. Hàn Hiệt lặng lẽ lắc đầu trong lòng. Minh Hoa Chương vẫn còn quá trẻ tuổi, trong mắt cứ phải phân rõ đen trắng, không chứa được một hạt cát nào. Có mấy lời tự hiểu rõ trong lòng là được rồi, vạch trần ra thì có gì tốt đâu chứ?

Quả nhiên, hắn đã chọc giận Nữ hoàng, bà ấy vịn vào tay vịn, không giận mà tự uy: “Ngươi nói cái gì?”

“Một chút suy nghĩ của thần mà thôi.” Minh Hoa Chương không tránh không né, nhìn thẳng vào người ở phía sau màn che và nói: “Ta thường xuyên không biết nên đánh giá ngươi như thế nào. Nếu nói ngươi là một người mẹ, ngươi ép chết nhi tử ruột thịt của mình, trước đó không lâu còn đánh chết cháu nội, Quận chúa Vĩnh Thái mang thai mới một tháng, lại vì sợ hãi mà chết. Nếu nói ngươi là một Hoàng đế, vì giang sơn mà đuổi tận giết tuyệt kẻ thù chính trị thì ta không còn gì để nói, nhưng ngươi muốn lộng quyền thì nên lộng quyền đến cùng, ngươi nên làm minh quân của triều Chu, chứ không phải là trọng dụng ác quan, đề bạt nịnh thần, tin lời nam sủng, dùng sự khủng bố để trấn áp những tiếng nói khác nhau.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nữ hoàng hơi nheo mắt lại: “Ngươi cảm thấy trẫm đã làm sai rồi?”

“Sai hay không sai, không phải do ta phán đoán, mà là nên giao cho thiên hạ.” Ánh mắt Minh Hoa Chương sáng rực, hắn nhìn bà ấy và hỏi: “Chu Hoàng bệ hạ, ngươi có dám đi hỏi muôn dân thiên hạ, hỏi con cháu sách sử xem, liệu ngươi có phải là một vị Hoàng đế tốt hay không không? Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, dư nghiệt tiền triều ta đây nguyện bó tay chịu trói, đổi lấy xã tắc của ngươi vững chắc. Nếu ngươi không làm được, ta nhất định sẽ thay dân chúng lật đổ bạo quân, dù ta có chết đi đi chăng nữa, thì ngọn lửa đấu tranh cũng sẽ được thắp lên và truyền xuống, sau cùng, cũng sẽ có ngày những đốm lửa nhỏ cháy lan ra cả đồng cỏ.”

Nữ hoàng cười lạnh một tiếng, không phải vì phẫn nộ mà là vì cảm thấy buồn cười: “Chỉ dựa vào ngươi ư?”

Bà ấy làm lên từ Tài tử, kẻ địch của bà ấy có quý nữ thế gia như Vương Hoàng hậu, Tiêu Thục phi; có quyền thần quốc cữu như trưởng tôn Vô Kỵ; có thế gia khí phách to lớn, có vương tộc hoàng thất; có khóa sắt của quyền uy do nam nhân mấy ngàn năm đúc ra từ đời này qua đời khác. Nhưng mà, bây giờ, bọn họ đều đã hóa thành bùn đất. Một thiếu niên không có binh quyền như Minh Hoa Chương, lấy đâu ra sức mạnh mà dám khiêu chiến với bà ấy đây?


Minh Hoa Chương bị khinh thường nhưng không hề phẫn nộ, cũng chẳng tự ti, vẫn đứng thẳng sống lưng mà nói: “Ta vừa không có tài như Lã Bất Vi, cũng không có mưu kế như Trương Lương, thứ ta có chỉ là hai chữ “nhân nghĩa”. Ta tin rằng, thiên hạ tự có nhân nghĩa. Cho nên, sau khi ta biết kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn, ta đã dốc hết toàn lực để đi đến hồ Khúc Giang cứu người; cũng bởi vì tin hai chữ “nhân nghĩa”, cho nên kiểu chính trị mê muội tàn khốc của ngươi, ta nhất định sẽ chống lại đến cùng. Chu Hoàng, ta cũng muốn hỏi ngươi xem, thứ ngươi muốn, rốt cuộc là gì? Nếu như khiến tất cả mọi người trên đời này sợ ngươi, vậy thì ngươi có thể tiếp tục; còn nếu như muốn làm một vị vua có triển vọng, thì những gì ngươi đang làm đều cực kỳ sai trái.”

Minh Hoa Chương thẳng thắn đơn giản, quan điểm cũng bình thường không có gì lạ, so với những lời ngôn luận hoa mỹ kia, thì thật sự là rất dễ phản bác. Nhưng, Nữ hoàng lại im lặng rất lâu, vì bà ấy phân biệt ra được rằng, những ngôn luận với quan điểm sắc bén, từ ngữ trau chuốt, hoa mỹ kia đều là lời nói suông; còn những lời này, lại phát ra từ sự tin tưởng thật lòng của cậu thiếu niên trước mặt.

Nữ hoàng cũng không nhịn được mà nghĩ theo lời hắn nói, rốt cuộc thì thứ bà ấy muốn là gì?

Bà ấy đã đấu đá cả đời, thật sự mệt mỏi rồi. Sự sống chết của con người là thứ không thể nghịch chuyển, bà ấy đã sống đến điểm cuối của sinh mệnh mình, và trong những thời khắc còn lại, bà ấy chỉ muốn sống thoải mái vui vẻ, muốn bù đắp lại sự sung sướng mà nửa đời trước bà ấy đã bỏ qua. Bà ấy Thái Sơn phong thiền [*], khai triều lập quốc, nữ tử đăng cơ, những công tích này, không ai có thể phủ nhận được. Nhưng mà, Chu Võ này lại không có ai kế thừa, trả lại cho nhà Đường cũng là kết cục đã định. Bà ấy trấn áp, giận cá chém thớt thêm nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?

[*] Phong thiền là lễ vua chúa tế trời đất. Đắp đất thành đài trên núi Thái Sơn để tế trời gọi là “ phong”, san nền trên núi Lương Phụ kề sát phía nam núi Thái Sơn để tế đất gọi là “ thiền”. Các đế vương đều coi lễ phong thiền là đại điển (lễ lớn).

Bà ấy đã tự tay đưa tiễn trưởng nữ, trưởng tử, thứ tử, trưởng tôn, thật sự là không muốn giết thêm một cháu trai nữa. Oan oan tương báo, biết đến khi nào, bọn họ là kẻ thù chính trị, cũng là người thân. Cuộc trả thù này, cũng nên dừng lại rồi.

Nữ hoàng thở dài, như đột nhiên mất hết sức lực, mệt mỏi dựa vào giường và nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Sau khi Minh Hoa Chương nói xong một hơi, hoặc là nói, mắng Nữ hoàng xong, vốn dĩ hắn đã ôm lòng coi thường cái chết mà chờ đợi bão tố. Nhưng hắn ta không thể ngờ là chỉ có một cơn gió thổi qua như thế thôi, đến cả sấm cũng không có, ấy thế mà đã kết thúc rồi. Minh Hoa Chương ngước mắt, nhanh chóng liếc mắt nhìn bà cụ mơ hồ đó, biết được mình đã thành công rồi.

Mặc dù Nữ hoàng trọng dụng ác quan, hình phạt nghiêm khắc, khuyến khích mật báo, nhưng thật ra, bản thân bà ấy lại rất ghét người ta tố cáo. Đã từng có thần tử, vì để lấy lòng Nữ hoàng, hắn ta đã viết những câu nói trên bàn cơm của bằng hữu mình lại thành mật báo để tố cáo, ngày hôm sau vào triều, bà ấy đã ném tấu chương vào mặt đối phương ngay trước mặt toàn thể văn võ bá quan, khiển trách kẻ tố cáo là tiểu nhân vô sỉ, bằng hữu mời hắn ta ăn thịt bò, hắn ta lại “đâm bị thóc, chọc bị gạo” ở sau lưng. Nhóm trung thần Lý Đường như Địch công [*] có thể tồn tại được, cũng bởi vì lòng Nữ hoàng tôn kính, hướng tới kiểu chính trực cương liệt này.

[*] Địch công là Địch Nhân Kiệt.

Việc bà ấy giỏi nhất là nhìn người, bà ấy giết cả nhà Lý Hiền, Minh Hoa Chương có thể không oán không hận một chút nào thật ư? Thay vì phụ họa, hùa theo, làm chó vẫy đuôi mừng chủ, chi bằng hắn cứ thoải mái mà để lộ địch ý của mình. Minh Hoa Chương tin rằng, dù sao thì nữ Hoàng đế đầu tiên từ trước đến nay, cũng sẽ có chút khoan dung.

Và sự thật đã chứng minh, hắn cược đúng rồi.

Nữ hoàng bảo hắn đi, chứng tỏ không có ý lấy mạng hắn. Đến cả Minh Hoa Chương hắn mà cũng không giết, vậy thì, phủ Trấn Quốc Công càng sẽ không bị dính líu gì. Cuối cùng Minh Hoa Chương cũng có thể thả lỏng cơ thể vẫn luôn căng cứng kể từ khi đi vào, hắn không nói một lời mà đứng dậy rời đi ngay.

Hàn Hiệt cũng biết điều mà rời khỏi đại điện. Mãi cho đến khi đã đứng dưới ánh mặt trời, Hàn Hiệt mới nhìn hắn mà cười nhạt, rồi ông ta nói: “Quận vương điện hạ có công cứu giá, chúc mừng.”

Nếu như Nữ hoàng biết Minh Hoa Chương là nhi tử của Lý Hiền, đồng thời, không có ý định giết hắn, vậy thì cũng không thể nào để hắn mang họ người ngoài được. Có thể thấy được rằng, chẳng mấy chốc, Minh Hoa Chương sẽ được đổi lại họ gốc, việc phong vương không còn là vấn đề gì nữa.

Minh Hoa Chương cũng bình tĩnh nhìn ông ta rồi nói: “Hàn Tướng quân mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, ta không dám giành công trước mặt Tướng quân.”

Hàn Hiệt mỉm cười, hơi chắp tay lại và nói: “Hưởng lộc của vua, làm chuyện trung thành. Chúng ta cũng chỉ là phân ưu vì triều đình mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận