Song Bích

Sau một trận sương mù, Ngỗi Nghiêm Thanh biến mất, đám người Minh Hoa Thường ở bên ngoài phòng, lại không nhìn thấy ông ta chạy qua, chắc là gần đây có đường hầm, Ngỗi Nghiêm Thanh thừa dịp bỏ chạy.

Tạ Tế Xuyên dẫn người đuổi theo Ngỗi Nghiêm Thanh, Minh Hoa Chương ở lại phủ Ngỗi giải quyết hậu quả. Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn cùng đi sang sương phòng nghỉ ngơi với Ngô Không, còn Ngỗi Bạch Tuyên thì bị giữ lại.

Minh Hoa Thường thấy thế, cố ý bước chậm lại, nhưng vẫn bị Minh Hoa Chương nhận ra. Nửa phần mặt trên của hắn đeo mặt nạ, không nhìn ra được vẻ mặt, cặp mắt tinh tường kia lại bĩnh tĩnh tập trung trên người Minh Hoa Thường, không để lại cho nàng một tia may mắn nào: "Ba người bọn muội đi điều tra chứng cứ."

Minh Hoa Thường âm thầm thở dài, một tòa nhà lớn như vậy, có nhiều chỗ cần phải lục soát lắm. Minh Hoa Chương đã hạ quyết tâm không cho nàng nghe nội dung phần sau rồi. Minh Hoa Thường chỉ có thể học theo dáng vẻ của người khác mà hành lễ: "Tuân mệnh."

Ngỗi Bạch Tuyên cũng nắm chắc trong lòng, chờ sau khi những người thừa thãi đã đi hết, cửa vừa mới khép lại, Ngỗi Bạch Tuyên lập tức chủ động quỳ xuống trước mặt Minh Hoa Chương: "Đại nhân, ngài đến đây là vì con rối đúng không."

Minh Hoa Chương ngồi phía trên, ngay ngắn giống một tòa tượng ngọc. Hắn không tỏ vẻ gì, hỏi: "Con rối gì?"

Ngỗi Bạch Tuyên cắn răng, chủ động lên tiếng thẳng thắn: "Thảo dân đáng chết, quãng thời gian trước bị danh lợi làm mờ mắt, lại đại nghịch bất đạo, làm con rối vi phạm điều cấm. Sau khi thảo dân làm xong đã hối hận, về sau dù là khách quý lại đưa ra yêu cầu lần nữa, thảo dân cũng vẫn luôn kéo dài tiến độ, cũng không bàn giao công trình."

Minh Hoa Chương nhíu mày, trong giọng nói lạnh nhạt không phân biệt được cảm xúc: "Cho nên, ngươi còn muốn tranh công à?"

Ngỗi Bạch Tuyên cười khổ: "Thảo dân nào dám. Ban đầu thảo dân bị mê đến choáng váng đầu óc, lúc sau đã tỉnh táo lại rồi, nhưng đâm lao đành phải theo lao. Thảo dân biết lúc này sợ là mình khó lòng chu toàn rồi, vì vậy mà khủng hoảng sợ hãi. Về sau gặp phải sư huynh và sư muội hợp xướng múa rối, lại ầm ĩ một trận với sư phụ... tên ác ôn Ngỗi Nghiêm Thanh, đến lúc đó mới buồn khổ suy sụp, nghĩ ra biện pháp giả quỷ trả thù mọi người."

Ngỗi Bạch Tuyên tự giễu nhếch môi: "Nào ngờ ta thực sự quá ngu ngốc, vậy mà cho rằng dùng cái chết của mình là có thể tra tấn những người đó. Tự mình hại mình chỉ có thể uy hiếp người quan tâm mình thôi, trừ cái đó ra thì chẳng có tác dụng gì. Cho dù ta chết đi, Ngỗi Nghiêm Thanh cũng sẽ không có chút áy náy nào. Trải qua trận biến cố này, ta đã hiểu ra rồi, hư danh lợi lộc chỉ là vật ngoài thân. Ta tranh đoạt cả đời, thứ ta muốn đơn giản chỉ là có người thích ta, coi trọng ta. Ta cho rằng ta không có gì trong tay, không nghĩ tới, sư huynh, sư muội,... còn cả phụ thân nữa, vậy mà đều nhớ mong ta.”

Nàng ấy ngẩng đầu, trong mắt bùng lên ánh sáng chói mắt, giờ khắc này khuôn mặt bình thường của nàng ấy lại không kém những nữ tử xinh đẹp kia: "Đại nhân, quãng đời còn lại thảo dân chỉ nguyện ở bên người nhà, bắt đầu cuộc sống mới, mong đại nhân thành toàn! Chỉ cần đại nhân có thể thả cho ta và cha một con đường sống, ta bằng lòng chắp tay dâng bản vẽ con rối và tin tức của khách hàng cho ngài."

Minh Hoa Chương nhìn không hề bị lay động: "Những thứ này, ta bắt được Ngỗi Nghiêm Thanh cũng có thể có được. Tại sao phải đồng ý với ngươi?"

Ngỗi Bạch Tuyên nói: "Chuyện tới lúc này, vậy thì ta nói thật với ngài vậy. Ban đầu vị khách hàng lớn kia tìm tới là Ngỗi Nghiêm Thanh, nhưng Ngỗi Nghiêm Thanh bôn ba trong tiệc rượu, sớm đã sao nhãng tay nghề làm con rối. Tất cả con rối đều là ta tự tay làm ra, không ai hiểu rõ chi tiết hơn ta. Lúc đầu Ngỗi Nghiêm Thanh dùng hôn sự với sư huynh dụ dỗ ta, ta cũng thực sự muốn bộc lộ tài năng trước mặt vị đại nhân vật đó, cho nên tự mình đi làm, tỉ mỉ làm ra một nhóm con rối. Nhưng chờ sau khi ta hoàn thành, nhìn những con rối sinh động như thật, giống như người sống kia thì chợt lạnh sống lưng, nhận ra có thể mình đã chọc phải phiền phức lớn rồi. Nhưng nếu hủy đơn hàng thì sẽ chỉ đắc tội vị đại nhân vật kia, cho nên ta cả gan động chút tay chân trên con rối."

Mắt Minh Hoa Chương như hồ băng, ngón tay chậm chạp vuốt ve chuôi đao: "Ngươi đã làm gì?"

"Phấn trên cánh của một loại bướm." Ngỗi Bạch Tuyên nói: "Đây là bướm cái dùng để tìm bạn đời, chỉ cần nơi nó đi ngang, dù chỉ rơi xuống một hạt phấn thì bướm đực cũng có thể lần theo mùi hương mà tìm tới."

Từ nhỏ Ngỗi Bạch Tuyên đã bị lừa bán, làm nô làm tỳ trong nhà giàu có, về sau bởi vì đắc tội với người khác mà lại lưu lạc chợ Nam(*). Nàng từng chịu quá nhiều thiệt thòi, bị ép học được rằng làm người nhất định phải giữ lại thủ đoạn cho mình, bằng không, nàng sẽ bị những tên thương nhân kia bán đến không thừa một mảnh xương vụn.

(*) Một trong ba chợ lớn ở thành Lạc Dương trong triều đại nhà Tùy và nhà Đường.

Khách hàng rất hài lòng về hàng mẫu, nhanh chóng bảo nàng làm ra càng nhiều con rối tương tự. Ngỗi Bạch Tuyên càng sợ hãi, bởi vì nàng ấy biết, khách hàng không che giấu chút nào, nói rõ hắn không có ý để nàng ấy còn sống.

Cho nên nàng ấy chậm chạp không dám làm xong nhóm hàng thứ hai. Vào ngày mười bốn tháng Hai, nàng ấy cãi nhau một trận to với Ngỗi Nghiêm Thanh. Hôn sự chỉ là sợi dây dẫn nổ, nguyên nhân thực sự là tiến độ của nàng ấy quá chậm, hoàn toàn chọc giận Ngỗi Nghiêm Thanh. Ngỗi Nghiêm Thanh nhốt nàng ấy trong công xưởng, ép nàng ấy làm không xong thì không được đi ra.

Ngỗi Bạch Tuyên ngồi trong công xưởng lạnh lẽo âm u, lý trí đang bên bờ vực suy sụp cuối cùng cũng đứt đoạn.

Nàng ấy làm không xong thì phải chết, sau khi làm xong thì cho dù vị đại nhân kia không diệt khẩu thì nàng ấy cũng sẽ bị Ngỗi Nghiêm Thanh bóc lột cả một đời. Sống và chết thì có gì khác nhau? Rốt cuộc thì nàng ấy đã làm sai điều gì, tại sao thế giới này không chịu đối xử tốt với nàng ấy dù chỉ là một chút?

Ngỗi Bạch Tuyên tỉnh táo làm ra việc điên cuồng, nàng ấy trợn tròn mắt nhịn một ngày một đêm, cải tạo con rối bán thành phẩm thành thân thể của một nữ tử, hoàn toàn giống hệt dáng dấp của nàng ấy.


Chờ sau khi hoàn thành, trong ánh mắt của nàng ấy đều là tia máu, thế nhưng Ngỗi Bạch Tuyên chẳng cảm thấy mệt chút nào. Nàng ấy đặt con rối dưới đất, đập loạn bốn phía, giả tạo thành hiện trường giết người, sau đó chờ người bên ngoài phát hiện nàng ấy.

Con rối chảy máu là kỹ xảo mà nàng ấy đã sớm học được, nói ra cũng châm chọc, nàng ấy biết cái này cũng là vì đại sư huynh.

Cuộc đời của Ngỗi Bạch Tuyên là một vở kịch câm ảm đạm, Ngỗi Mặc Duyên là một tia nắng duy nhất xâm nhập trong đó. Nàng ấy mãi mãi không thể quên được những chuyện xảy ra sau khi mình bị xâm phạm, bị nhục mạ, Ngỗi Mặc Duyên khoác y phục cho nàng, dẫn nàng ra, dịu dàng chu đáo rửa mặt giúp nàng ấy giống như không biết gì cả.

Ngỗi Bạch Tuyên không khống chế được yêu một phần ấm áp kia, thế nhưng, ánh nắng cũng sẽ chỉ thích ánh nắng. Một tiểu sư muội mới đến Ngỗi gia, một nữ tử hoàn toàn ngược lại với nàng ấy, ánh mắt đại sư huynh nhanh chóng dời đi.

Ngỗi Bạch Tuyên hận nữ tử đã cướp đại sư huynh đi, cho dù nàng lảo đảo chạy tới chào hỏi, cũng sẽ bị Ngỗi Bạch Tuyên không có ý tốt đẩy ngã xuống đất.

Dần dần, Ngỗi Chu Nghiễn cũng không dám tới gần Ngỗi Bạch Tuyên. Thế nhưng Ngỗi Bạch Tuyên không cách nào ngăn cản sư huynh thích sư muội. Sư huynh lặng lẽ hát lời hát tình chàng ý thiếp với Ngỗi Chu Nghiễn, Ngỗi Bạch Tuyên đứng xa xa nhìn cảnh này, mấy bước đường ngắn ngủi nhưng với nàng ấy lại giống như một lạch trời không thể vượt qua.

Dù cho nàng ấy cũng đã học xong kịch múa rối dây.

Nàng ấy khổ luyện nhiều năm, thập toàn thập mỹ, cuối cùng, cũng chẳng qua là kịch một vai của một người.

Mặc dù vở diễn rối của nàng ấy không đợi được người xem, nhưng lại học được kỹ xảo con rối mới, hộc máu chính là một trong số đó. Khi người giật dây hát những lời hí sinh ly tử biệt kia, đến đoạn quan trọng sẽ lặng lẽ kéo một sợi dây nhỏ, rút ra tường kép, để máu đã chuẩn bị sẵn chảy ra. Nhưng loại cơ quan con rối này quá mức tinh diệu, cũng có yêu cầu rất cao với người giật dây, cho nên cũng không phổ biến.

Bởi vậy Ngỗi Bạch Tuyên sinh ra ý tưởng để con rối chết thay nàng ấy. Nàng ấy làm như vậy, một phương diện là trả thù Ngỗi gia, một phương diện khác cũng muốn nhờ đó mà giả chết, có lẽ có thể thoát được một mạng.

Phát triển sau đó còn thuận lợi hơn những gì nàng ấy đoán, người mở cửa bước vào chính là sư huynh, nàng ấy trốn trong góc kín, vào lúc hắn đẩy cửa vào thì kéo đứt dây nhỏ, để máu chảy ra.

Quả nhiên sư huynh không hề phát hiện gì cả, người ngoài cửa đều tản ra, Ngỗi Bạch Tuyên thừa dịp chạy trốn, dựa theo kế hoạch ban đầu đi tìm hoa nô.

Nàng ấy biết hoa nô có suy nghĩ không chính đáng với mình. Hiện tại nàng ấy dâng lên tận cửa, không khác nào dê vào miệng cọp, nhưng nàng ấy không còn lựa chọn nào khác. Nàng ấy muốn báo thù tất cả mọi người giống như phát điên, lúc nàng ấy đi tìm hoa nô mà mình khinh thường nhất thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần hiến thân.

Bất ngờ là hoa nô cũng không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu quá đáng gì, ông ta chỉ im lặng nhìn nàng. Bằng sự yểm trợ của hoa nô, Ngỗi Bạch Tuyên bắt đầu giả thần giả quỷ trong phủ. Nàng ấy mang theo con rối giống mình như đúc hát hí khúc giữa đêm khuya, dù là bị người đi ngang qua nhìn thấy được cũng không biến mất.

Nàng ấy giở đủ trò ở Ngỗi gia giống như đã điên mất rồi, nàng ấy cũng không biết rốt cuộc thì nàng ấy muốn bị người phát hiện, hay là không muốn bị người phát hiện.

Lúc nàng ấy đặt thi thể giả, đã từng vừa hèn mọn vừa ác độc nghĩ, sư huynh nhìn thấy nàng ấy chết rồi thì liệu có đau lòng không? Nhưng sư huynh không bi thương vì cái chết của nàng ấy, ngược lại là tiểu sư muội ủ rũ rất nhiều ngày.

Những chuyện trên đời này buồn cười biết bao.

Nếu không phải có nhóm người áo đen từ trên trời giáng xuống này, có lẽ cả đời Ngỗi Bạch Tuyên cũng không biết chân tướng. Ngỗi Bạch Tuyên theo đuổi Ngỗi Mặc Duyên nhiều năm, giờ khắc này, nàng ấy đột nhiên trở lại bình thường.

Yêu một người không sai, không yêu một người cũng không phải sai. Thật ra mọi người nói đúng, đại sư huynh và tiểu sư muội mới là hai người xứng đôi nhất.

Nàng ấy quá mệt mỏi, nếu như có thể thì nàng ấy muốn đi đến một nơi không có sư phụ cũng không có sư huynh, bắt đầu lại từ đầu.

Minh Hoa Chương không tỏ thái độ, dù rằng hắn rất rung động với điều kiện của Ngỗi Bạch Tuyên. Huyền Kiêu Vệ nhận được mật báo, nói có thể sẽ có người động tay với đại điển sắc phong Thái tử, Minh Hoa Chương tra theo tình báo đến Ngỗi gia.


Người đứng sau là ai thật ra rất dễ đoán. Dù sao cũng chỉ có mấy người đó muốn đối phó Thái tử, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải là trả thù, mà là đảm bảo đại điển sắc phong được cử hành thuận lợi.

Tâm tư của Nữ hoàng thay đổi mỗi ngày, không ai dám đảm bảo sau khi nghi thức lần này thất bại thì Nữ hoàng vẫn sẽ truyền hoàng vị cho Lư Lăng Vương hay không. Việc này liên quan tới vận mệnh tương lai của Đại Đường và gần mười năm âm thầm chịu đựng của hoàng thất Lý Đường, đại điển sách phong Thái tử vào ba ngày sau không được xảy ra chút bất trắc nào.

Minh Hoa Chương vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng kia, trông chẳng có hứng thú mấy, nói: "Giao bột cánh bướm và bướm đực ra. Đừng có ý đồ giở trò gian dối gì, ngươi đã đắc tội với người ta, có rất nhiều người muốn mạng của ngươi. Chỉ có ngươi bàn giao chi tiết, mới có thể bảo vệ an toàn cho cả nhà các ngươi."

Mắt Ngỗi Bạch Tuyên sáng rực lên, vội vàng nói: "Đa tạ đại nhân! Ta vẫn luôn mang bột cánh bướm trong người, đều ở đây. Bướm đực nuôi dưỡng trong hoa viên, mời đại nhân đi theo ta."

Hai tay Ngỗi Bạch Tuyên dâng một bình sứ miệng nhỏ lên, Minh Hoa Chương cẩn thận xoay vài vòng, sau khi xác định không có độc mới mở ra nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Đi trước dẫn đường."

Minh Hoa Thường và Giang Lăng, Nhậm Dao đang đứng trong phòng của Ngỗi Nghiêm Thanh, sờ soạng tìm manh mối. Trong đầu Giang Lăng toàn là dấu chấm hỏi, tìm cơ hội hỏi: "Minh Hoa Thường, sao ngươi biết hung thủ là hạng người gì?"

Minh Hoa Thường chỉ đi lòng vòng ở hiện trường xảy ra án mạng đã nói ra đúng giới tính, tuổi tác, tính cách của hung thủ, thật sự là khó mà tin nổi. Minh Hoa Thường nói: "Thật ra cũng không khó hiểu đến vậy đâu, nếu không phải giai đoạn trước có nhiều manh mối như vậy thì ta cũng không đoán ra được."

"Vậy thì cũng rất lợi hại." Giang Lăng nói: "Ngươi vừa nói xong, người hầu Ngỗi gia đã nghe ra là Ngỗi Bạch Tuyên, quá thần kỳ. Ta còn tưởng rằng ngươi và Minh Hoa Chương muội hát huynh khen hay, cố ý diễn kịch đấy."

"Đúng vậy đó." Hiếm khi Nhậm Dao đồng quan điểm với Giang Lăng một lần, hỏi: "Hoa Thường, rốt cuộc thì muội làm kiểu gì được vậy?"

Minh Hoa Thường không lay chuyển được hai người, nói ra: "Vạn vật vận chuyển đều có quy luật riêng của nó, hung thủ giết người cũng vậy. Một người từng trải qua chuyện gì, hắn sẽ nghĩ như thế nào, làm như thế nào, thật ra đều có dấu vết để lần theo. Hơn nữa thường những người từng trải qua chuyện tương tự nhau thì suy nghĩ thường cũng giống nhau, cho nên, chỉ cần nhận ra dấu vết mà bọn họ để lại, phân loại sắp xếp, là có thể đoán ra đại khái hắn có tính cách như thế nào, quá khứ từng trải qua chuyện gì. Ta chỉ quy nạp lại mà thôi, công lao là của mọi người."

Thật ra Nhậm Dao vẫn không thể tưởng tượng ra đây là cảm giác gì, nhưng đại khái cũng hiểu ý của Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Thường thấu tình đạt lý, rất có năng lực thấu hiểu người khác, am hiểu thể nghiệm và quan sát cảm xúc. Năng lực đồng cảm của nàng mạnh như vậy, có thể bắt được manh mối tâm lý mà hung thủ để lại ở hiện trường án mạng, suy đoán ngược lại biết được hung thủ là hạng người gì.

Nhậm Dao lấy làm lạ, thật thà nói: "Ngươi là tiểu nương tử đặc biệt nhất mà ta từng gặp, Hàn Tướng quân không nhìn nhầm người, ta tin tưởng đợi một thời gian nữa, chắc chắn ngươi có thể xông ra một khoảng trời riêng trong Huyền Kiêu Vệ."

"Đừng." Minh Hoa Thường không hưởng thụ nổi: "Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi, công lao sự nghiệp vẫn nên giao cho những người khác đi thành lập đi."

Giang Lăng chép miệng một hồi, cuối cùng tỉnh táo lại: "Không đúng, nếu ngươi nói ngươi có thể khắc họa hung thủ sớm thì ngươi nên là người đầu tiên đến đây chứ! Chúng ta tra xét vài ngày, kết quả sai phương hướng, thậm chí ngay cả nam nữ đều không tìm đúng, đây không phải là làm lỡ chuyện à?"

Minh Hoa Chương vừa đi đến cửa đã nghe thấy câu này. Hắn dừng một lát, mặt không đổi sắc giơ tay gõ cửa, nhắc nhở người bên trong là hắn đã tới: "Tìm được chứng cứ chưa?"

Minh Hoa Thường quay đầu, sau khi nhìn thấy là Minh Hoa Chương thì vui vẻ nói: "Nhị huynh, huynh đã đến rồi! Chúng ta tìm được một vài quyển sách và sổ sách, nhưng không chắc có tính là chứng cứ không."

"Tính." Minh Hoa Chương tóm tắt lại mọi chuyện, nói: "Mang tất cả đồ có khả năng có giá trị đi, quay về xem dần."

Giang Lăng tỏ vẻ hiểu rõ, càng thoải mái tay chân lục tung mọi thứ lên, tư thế chẳng khác gì cướp bóc. Minh Hoa Thường cảm thấy hơi không thích hợp, hỏi: "Huynh trưởng, huynh muốn làm gì chỗ này?"

Minh Hoa Chương thầm than trong lòng, quả nhiên nàng quá nhạy bén, vậy mà đã hiểu ra rồi. Đã vậy thì Minh Hoa Chương cũng không giấu giếm nữa, nói: "Nơi này sẽ xảy ra một vụ hỏa hoạn, thiêu hủy toàn bộ Ngỗi phủ."

Ra tay mạnh như vậy, Nhậm Dao và Giang Lăng cũng không nhịn được kinh ngạc. Sau khi Minh Hoa Chương dời đi, Giang Lăng không nhịn được nói: "Vì tra mấy con rối mà muốn thiêu hủy cả tòa nhà của người ta, Huyền Kiêu Vệ cũng ngang ngược quá đi mất."


"Không." Minh Hoa Thường không quay người, nàng nhìn bóng người thẳng tắp dần dần đi xa trong bóng đêm, nói: "Vừa lúc ngược lại, huynh ấy làm vậy là vì bảo vệ tính mạng của những người đó."

Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn đã nhận được phán quyết của vận mệnh với họ. Bọn họ có hai loại lựa chọn, hoặc là bảo vệ tài sản Ngỗi gia, ngày sau sống chết tự chịu, hoặc là một mồi lửa thiêu hủy Ngỗi phủ, bọn họ sẽ mất đi tất cả tài vật, nhưng có thể đổi một thân phận mới, đến nơi khác ngoài Thần Đô sinh sống.

Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Chu Nghiễn tự nhiên là không chút do dự lựa chọn loại thứ hai. Trên cổ Ngô Không vẫn còn vết bóp cổ, nhưng có thể miễn cưỡng nói chuyện: "Đại lang, mấy năm nay Ngỗi gia kiếm không ít tiền, những gia sản này vốn nên thuộc về ngươi, ngươi cứ ném đi như vậy thì không hối hận à?"

"Không có gì đáng hối hận cả." Ngỗi Mặc Duyên nhìn tòa nhà đen nhánh này, nói: "Đây là gia nghiệp của sư phụ, không phải của ta. Nam tử hán đại trượng phu, nên kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, sao có thể suốt ngày ngóng trông nhận lấy gia sản của người khác chứ?"

Ngỗi Mặc Duyên nhìn sang Ngỗi Chu Nghiễn, Ngỗi Chu Nghiễn yên lặng nắm lấy tay Ngỗi Mặc Duyên, ngàn lời muốn nói đều giấu trong im lặng.

Ngỗi Mặc Duyên nghĩ rất rõ ràng, hiện tại Ngỗi gia chọc phải phiền toái, cho dù cho hắn ta thì hắn ta cũng không giữ được, không bằng phiêu bạt chân trời góc bể với người thương.

Có chuyện gì Ngỗi Nghiêm Thanh cũng không tránh né hắn ta, dĩ nhiên Ngỗi Mặc Duyên biết đơn đặt hàng không tầm thường kia. Ngay từ đầu Ngỗi Mặc Duyên đã cảm thấy không yên lòng, thợ thủ công xây lăng mộ đều sẽ bị người cầm quyền diệt khẩu, sau khi nhị sư muội làm con rối xong thì còn có thể sống được không? Hắn ta đã khuyên sư phụ buông tay nhiều lần, thế nhưng sư phụ bị danh lợi làm mờ mắt, dù thế nào cũng không chịu ngừng lại.

Cho nên lúc hắn ta phát hiện Ngỗi Bạch Tuyên giả chết mới không vạch trần, mà là nói dối giúp nàng ấy. Một phương diện là bởi vì áy náy, hắn ta biết rõ tình cảnh của nhị sư muội, nhưng vẫn luôn không dám đứng ra ngăn cản, đây là hắn ta nợ nhị sư muội, một phương diện khác cũng là vì bảo vệ tính mạng.

Hắn ta biết tình cảm của nhị sư muội đối với mình, nhưng thương tiếc và áy náy rốt cuộc cũng không phải yêu. Ngỗi Mặc Duyên nắm chặt tay Ngỗi Chu Nghiễn, nói: "Huống hồ, tòa nhà này cất giấu quá nhiều tội ác, những năm ta ở đây cũng không vui vẻ mấy. Ta càng hoài niệm quãng thời gian coi bốn biển là nhà với sư phụ, chắc là sư phụ không nhớ mong, nhưng ta có thể dẫn Chu Nghiễn theo, chế tạo gia đình thuộc về hai người chúng ta lại từ đầu.”

Ngô Không thấy hai người kia tình sâu ý nặng, không khỏi nhìn lo âu nhìn sang Ngỗi Bạch Tuyên. Không ngờ Ngỗi Bạch Tuyên cũng rất bình tĩnh, nàng ấy vẫn không cách nào thật lòng cảm thấy vui thay sư huynh, nhưng nàng ấy nói ra lời từ đáy lòng: "Chúc các ngươi hạnh phúc."

Ánh mắt Ngỗi Bạch Tuyên và Ngỗi Chu Nghiễn chạm nhau, hai người nhạt nhẽo cười một tiếng, từng người dời ánh mắt.

Những năm qua, đấu tranh gia sản, xích mích tình cảm đều là thật, có những lúc bọn họ thật sự rất chán ghét đối phương, nhưng bọn họ vẫn là sư tỷ muội. Khi đối phương chịu bất công, xâm phạm, thậm chí lúc tính mạng gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không chút do dự, bảo vệ đối phương bằng hết khả năng của mình.

Thế giới này tràn ngập lợi ích và tội ác, không có điểm nào tốt đẹp. Nhưng nó cũng không hoàn toàn xấu xí, giả nhân giả nghĩa, ở nơi nào đó mà ngươi không biết, có người lặng lẽ yêu ngươi.

Bốn phía đều đổ dầu cây trẩu, một đốm lửa rơi xuống, ánh lửa dâng lên ngút trời. Ngô Không nhìn Ngỗi gia đang cháy hừng hực, chợt nhớ tới nhiều năm trước, hình ảnh ông ta huyện hí với sư đệ.

Khi đó, vở hí bọn họ luyện chính là tác phẩm thành danh sau này của Ngỗi Nghiêm Thanh... Vãng sinh.

Một khúc Vãng sinh, khúc hết đã là vãng sinh.

Cha con Ngô Không và phu thê Ngỗi Mặc Duyên không giao lưu với nhau xem ngày sau muốn đi đâu. Có lẽ, đời này mãi mãi không gặp lại, mới là kết quả tốt nhất.

-

Ngỗi Nghiêm Thanh ném bóng sương mù ra, thừa dịp những người kia không nhìn rõ, ông ta nhanh chóng mở mật đạo trong phòng, chạy thoát thân ra ngoài.

Lối ra của mật đạo nằm trong một cái giếng cạn, Ngỗi Nghiêm Thanh leo lên, vừa lăn vừa bò chạy đến chùa Bồ Đề.

Chùa miếu là y quán, học đường cũng là khách sạn, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền dầu mè là có thể thuê một sân nhỏ hoặc phòng cho khách trong chùa. Chùa Bồ Đề cũng vậy, phía Tây chùa có không ít văn nhân mặc khách và thương nhân từ ngoài đến ở nhờ. Ngỗi Nghiêm Thanh trèo qua tường chùa, ông ta hoảng loạn cực kỳ, căn bản bất chấp như vậy sẽ khiến người khác chú ý, gõ cửa rầm rầm.

Không bao lâu, cửa mở ra, người bên trong là một nam tử gầy gò ốm yếu, nhìn giống như một thư sinh không thành công. Hắn ta trông thấy Ngỗi Nghiêm Thanh, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Tại sao lại là ngươi? Đồ đâu?"

"Việc lớn không ổn rồi!" Ngỗi Nghiêm Thanh bối rối nói: "Một đám người mặc đồ đen tìm tới Ngỗi gia, bọn họ muốn giết ta! Ngươi đã nói chỉ cần làm xong thứ mà Ngụy Vương muốn thì sẽ bảo đảm ta bình an phú quý!"

Sắc mặt thư sinh càng u ám, hắn ta âm thầm nhìn lướt ra phía sau ông ta, bốn phía cỏ cây rậm rạp, chỉ có gió đêm thổi qua. Thư sinh đứng né ra: "Vào trước rồi nói."


Ngỗi Nghiêm Thanh sợ hãi không thôi bước vào cửa. Thư sinh cẩn thận quan sát phía trước, xác định không có người đi theo sau mới đóng kín cửa. Hắn ta không mời Ngỗi Nghiêm Thanh vào phòng ngồi, hỏi: "Ngươi đến đây bằng cách nào?"

Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Mật đạo."

Thư sinh cảm thấy yên tâm hơn, lại hỏi: "Làm xong con rối chưa?"

Ngỗi Nghiêm Thanh lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu.

Thư sinh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhưng vẫn không nhịn được thất vọng. Hắn ta hỏi: "Con rối đều là chính tay ngươi làm?"

Tim Ngỗi Nghiêm Thanh nhảy lên, nhưng nhiều năm chiếm đoạt tác phẩm của đồ đệ sớm đã ăn mòn chút lòng liêm sỉ vốn chẳng nhiều lắm của ông ta. Ông ta nói mà mắt cũng không nháy lấy một cái: "Đương nhiên, tất cả đều là ta tự mình làm, không qua tay bất kỳ kẻ nào."

Ngỗi Nghiêm Thanh cho rằng phóng đại tài năng của mình thì Ngụy Vương sẽ ái tài, vì thế càng bận tâm bảo vệ tính mạng của ông ta. Thư sinh xác thực gật đầu bội phục, nói: "Những ngày này thực sự vất vả Ngỗi chưởng quỹ. Đám người áo đen kia trông như thế nào, trên người có dấu hiệu gì không, bọn họ nói gì với ngươi?"

Thư sinh đặt câu hỏi, lúc này Ngỗi Nghiêm Thanh mới nhận ra ông ta hoàn toàn không biết gì về đám người thần bí kia cả. Ông ta cố gắng nghĩ lại, nhưng trong ấn tượng chỉ có một khoảng đen nhánh.

Hôm nay, lúc đầu ông ta tìm bản vẽ trong phòng Ngỗi Bạch Tuyên. Tiện nhân Ngỗi Bạch Tuyên này chết cũng gây thêm phiền toái cho ông ta. Ngỗi Nghiêm Thanh biết Ngỗi Mặc Duyên có chuyện giấu ông ta, nhưng việc cần gấp lúc này là làm xong con rối mà Ngụy Vương điện hạ yêu cầu, những chuyện khác đều có thể tạm thời bỏ qua.

Ngỗi Nghiêm Thanh không rảnh điều tra cái chết của Ngỗi Bạch Tuyên, mà là tập trung làm con rối. Tay nghề làm con rối là do ông ta dạy cho Ngỗi Bạch Tuyên, ông ta tin chắc rằng chỉ cần tìm được bản vẽ thì ông ta cũng có thể làm được.

Ông ta tìm vài ngày, vất vả lắm mới mò tới ô bí mật, còn chưa kịp nhìn một cái đã bị người đánh ngất. Ông ta bị một loạt tiếng nói chuyện đứt quãng đánh thức, nhận ra đó là giọng của Ngỗi Bạch Tuyên thì thấy như bị sét đánh.

Nhưng tay chân ông ta đều bị trói lại, miệng cũng bị bịt kín, ông ta chỉ có thể trừng mắt để bày tỏ sự phẫn nộ của bản thân.

Còn về người áo đen đã bắt ông ta... Hình như từ đầu tới cuối ông ta đều không nhìn thấy đối phương, chớ nói chi là nhớ rõ điểm đặc biệt của đối phương.

Ngỗi Nghiêm Thanh cau mày nói: "Ta không thấy rõ người đã trói ta lại, nhưng nhìn thấy một người áo đen qua bình phong, vóc dáng hắn rất cao, đeo mặt nạ che nửa mặt, nhìn hình dáng khung hàm phần dưới khuôn mặt thì không tệ, giọng nghe rất trẻ."

Người phù hợp với những đặc điểm này ở Thần Đô cũng có cả đống. Thư sinh hơi thất vọng, nhưng ngay từ đầu hắn ta cũng không trông cậy gì vào Ngỗi Nghiêm Thanh.

Ngỗi Nghiêm Thanh vẫn đang cau mày nhớ lại, vì sao ông ta lại có một cảm giác quen thuộc rất khó nói thành lời? Giọng nói kia, dường như ông ta từng nghe thấy.

Thôi lang quân!

Vào khoảnh khắc Ngỗi Nghiêm Thanh nhớ tới dòng họ này, phần bụng cũng cảm nhận được cảm giác đau nhức. Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn nam tử trước mặt, khó lòng tin nổi.

Thư sinh rút đoản đao ra, ghét bỏ hất ông ta xuống đất: "Một con hát hạ cửu lưu mà cũng muốn dựa vào Vương gia. Ha, buồn cười."

Nói đến đây, thư sinh nhíu mày, con ngươi bỗng co lại: "Không đúng, ngươi bị đánh ngất, tại sao tỉnh lại ở trong căn phòng có mật đạo?"

Nhưng đã chậm, một ánh tuyết xẹt qua đêm tối, không đợi thư sinh chạy trốn đã bị người áo đen bắt lại. Tạ Tế Xuyên bước vào, tự tay dỡ khớp hàm của tên thư sinh đó.

Tạ Tế Xuyên rút khăn tay ra, chậm rãi xoa tay, rũ mắt nhìn Ngỗi Nghiêm Thanh đầy ấm áp, cười nói: "Cảnh Chiêm nói không sai, khi một người đã tự loạn đầu trận tuyến thì cũng cách cái chết không xa. Ngươi quá luống cuống, ngươi vốn nên chú ý tới, là chúng ta đưa ngươi tới căn phòng có mật đạo kia."

"Nhưng cũng không sao." Tạ Tế Xuyên buông tay, khăn chậm rãi rơi xuống, hắn lộ ra nụ cười thật lòng duy nhất trong mấy ngày nay: "Dùng một cái mệnh ti tiện của ngươi dụ ra được một tên thân tín của Ngụy Vương, đáng giá. Hi vọng ở dưới Âm tào Địa phủ, ngươi có thể sống cuộc sống phú quý mà ngươi hằng tha thiết ước mơ."

Ngỗi Nghiêm Thanh trợn to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, giống như nhìn thấy một chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Tạ Tế Xuyên quay đầu, nhìn thấy ánh lửa hừng hực sáng lên từ hướng Ngỗi gia.

"Thế mà lại đốt hết cả." Tạ Tế Xuyên lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút độ ấm nào: "Rất tốt, kết thúc sạch sẽ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận