Song Bích

Giọng nói Minh Hoa Thường nghe vô cùng mềm mại, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt đen lay láy, vẻ mặt như thể là đang muốn nói “Huynh xem đi, muội đã van xin huynh đến mức độ ấy rồi, chẳng lẽ huynh còn không biết xấu hổ mà đi tra hỏi muội hay sao?”. Minh Hoa Chương không biết phải làm sao với nàng, mà đúng thật là hắn không thể tra hỏi nàng được.

Minh Hoa Chương chỉ đành trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi trừng mắt với nàng, hắn nói ra lời uy hiếp mà đến cả bản thân hắn cũng không tin nổi: “Lần sau không được làm thế này nữa.”

Ý cười ánh lên trong đôi mắt Minh Hoa Thường, nàng nhanh chóng gật đầu, trông như là gà con mổ thóc vậy, ánh mắt của nàng trông vô cùng chân thành, nhưng trong lòng… có lẽ cũng chẳng xem đây là chuyện to tát gì.

Minh Hoa Chương thầm thở dài, dưới ánh mắt đầy chờ mong của nàng, hắn xé tờ giấy niêm phong ra. Minh Hoa Thường thấy Nhị huynh của mình bày ra phong thái lạnh lùng cao ngạo, nhưng còn tay thì lại xé giấy niêm phong ra một cách dứt khoát và mạnh mẽ, nàng “chậc” một tiếng, khẽ nói rằng: “Chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn, chẳng phải là huynh cũng thẳng tay xé nó ra à?”

Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn nàng, Minh Hoa Thường thu lời phàn nàn ấy lại, chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại trở nên “ngoan ngoãn” như ban đầu.

Sau khi cổng viện mở ra, Minh Hoa Thường thò đầu nhìn vào trong, Minh Hoa Chương từ tốn đi theo vào sân viện theo nàng.

Sân viện nhỏ đơn giản hiện lên ngay trước mắt họ. Có ba gian phòng xếp cạnh nhau, tường viện hai bên được xây lên cao, ở góc tường là cỏ khô, trông chúng như sương trắng. Đứng nơi đây, người ta sẽ có cảm giác đất trời như là một cái lồng giam khổng lồ. Trên cửa phòng cũng có dán giấy niêm phong, Minh Hoa Thường nhìn vào mấy tờ giấy được dán trên cửa sổ rồi hỏi: “Nhị huynh, mấy tờ giấy niêm phong này được dán từ lúc nào vậy?”

“Sau khi vụ án của Sở Quân xảy ra, ta đã hạ lệnh niêm phong.” Minh Hoa Chương chắp tay đi tới trước cửa, ngón tay thon dài của hắn dứt khoát kéo rách giấy, lấy tư thái ung dung nhất ra để làm hành động phá hoại nhất. Hắn thấy Minh Hoa Thường trừng to mắt nhìn mình thì thản nhiên phủi nhẹ vụn giấy trên ngón tay mình đi, sau đó nói: “Ta là Kinh Triệu Thiếu doãn, xé giấy niêm phong là để phá án.”

Minh Hoa Thường như có gì muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng, nàng đành gật đầu tán thành: “Không sai, huynh nói đúng.”

Án mạng đã xảy ra được bốn năm, trong bốn năm đó, có rất người đã dọn vào sân viện này để ở. Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cũng không trông cậy gì nhiều vào việc họ có thể phát hiện ra đầu mối nào đó từ nơi đây. Phần lớn nguyên nhân họ đến là để quan sát cấu trúc.

Minh Hoa Thường vừa lục lọi, lật tới lật lui mọi thứ trong phòng để xem xét, vừa hỏi Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, huynh đã hỏi tăng nhân trong chùa Phổ Độ chưa?”

“Đã xem lời khai của bọn họ vào bốn năm trước.” Minh Hoa Chương nói: “Sau khi xảy ra vụ án của Sở Quân, đích thân ta đã dẫn người đến chùa để hỏi, cũng đã biết được ít nhiều.”

“Vậy chắc là huynh cũng biết rồi nhỉ? Ngày Sở Quân bị “tập kích”, chùa Phổ Độ đóng cửa sớm, không có ai rời khỏi chùa cả. Còn khi Hoàng Thái Vi chết thì nàng ấy đã ở trong viện này một mình, không ai thấy nàng ấy đi ra ngoài hết. Huynh biết những chuyện này rồi phải không?”

Minh Hoa Chương nhàn nhạt “Ừm” một tiếng: “Ta biết.”

“Vậy thì kỳ lạ quá.” Minh Hoa Thường đứng trong phòng, nàng thấy vô cùng bối rối: “Trong cả hai lần gây án, gần như là đều không liên quan gì đến tăng nhân của chùa Phổ Độ cả, thế thì tại sao tên hung thủ đó lại phải chọn một nơi nằm ở gần ngôi chùa này cơ chứ?”


Đây cũng là chỗ mà Minh Hoa Chương không thể nghĩ ra được. Theo lý mà nói, nơi vứt xác có quan hệ vô cùng mật thiết với vị trí của hung thủ, mà thi thể đều được người ta phát hiện ở những khu vực gần chùa Phổ Độ, thế nên, hung thủ nên ở đây mới đúng. Nhưng tăng nhân trong chùa đều có chứng cứ ngoại phạm, lời khai cũng khớp với nhau, quả đúng là khiến người ta thấy khó hiểu thật.

Cách trang trí trong phòng rất đơn giản. Ở giữa có treo một bức tranh Bồ Tát, phía dưới đặt bồ đoàn, hai bên là màn che rủ xuống. Nhưng thứ ấy khiến nơi đây trông vừa lạnh lẽo mà cũng vừa sâm nghiêm, thậm chí là còn có phần nặng nề. Ngoại trừ những dụng cụ lễ Phật ra thì chỉ có một chiếc giường cứng được đặt ở tường phía Đông, thật sự là trông không giống với chỗ có thể ở để tiêu khiển dài lâu.

Minh Hoa Thường quỳ gối trên bồ đoàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn chân dung Bồ Tát thắt eo bằng dải lụa, vầng hồng uốn lượn quanh người, mười tám cánh tay đều cầm pháp khí, nói: “Còn có một việc muội không biết là có quan trọng hay không, sa di của chùa Phổ Độ có hơi úp mở về chuyện hương hỏa trong chùa của bọn họ, họ cảm thấy sự kiện lần này xảy ra là do có người “đổ thêm dầu vào lửa”, bôi nhọ bọn họ một cách ác ý.”

Minh Hoa Chương đi đến sau lưng Minh Hoa Thường, cùng nàng nhìn lên bức tranh Bồ Tát hoa lệ uy vũ nhưng không kèm phần u ám, rồi hắn nói: “Đây là Chuẩn Đề Bồ Tát, một trong sáu vị Bồ Tát mà Mật Tông tôn kính. Chùa Phổ Độ tin vào Mật Tông, còn phần lớn Phật tử trong thành Trường An lại tin vào Thiền Tông. Đến cả chùa chiền cùng tông còn tranh giành hương hỏa của nhau được, vậy thì nói gì đến người thuộc các môn phái khác nhau.”

Minh Hoa Thường “ồ” lên một tiếng, nàng hỏi: “Bái Phật mà còn có nhiều môn phái như vậy à?”

“Đương nhiên.” Minh Hoa Chương nói: “Chỉ cần có ba người thôi là đã có thể đưa ra những ý kiến khác biệt nhau rồi, huống chi, Phật giáo còn là tôn giáo hấp dẫn nhiều giáo chúng như thế nữa. Dù chỉ có một Kiều Đạt Ma thôi, nhưng cách hiểu của giáo chúng về Phật Tổ, của người tu hành cũng đã khác nhau lắm rồi. Thế nên, cuối cùng là sẽ dẫn đến vấn đề chia thành các bè cánh hoàn toàn khác biệt nhau.”

Minh Hoa Chương nói xong thì cụp mắt xuống mà nhìn về phía Minh Hoa Thường, hắn hỏi nàng rằng: “Muội quỳ ở đây làm gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Muội đang cảm nhận xem lúc lễ Phật, Hoàng Thái Vi đang nghĩ gì, và vì sao nàng ấy có thể ở trong căn phòng này cả một ngày. Dù nàng ấy tin Phật đi chăng nữa, thì chẳng lẽ nha hoàn của nàng ấy cũng có thể nhẫn nại được như nàng ấy sao?”

Minh Hoa Chương không thúc giục nàng nữa, mà hắn vén bào rồi ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn lên bức tranh Bồ Tát. Minh Hoa Thường lấy làm kinh hãi, vội vàng quay đầu sang mà hỏi hắn: “Nhị huynh, huynh làm gì vậy?”

“Xem cùng với muội.” Nhìn từ bên cạnh mới thấy, Minh Hoa Chương sở hữu bờ vai rộng và tấm lưng mỏng, cần cổ thon dài, hắn ngồi như thế thì lại toả ra khí chất của một vị thiếu niên tiêu sái, tiêu sái nhưng chẳng kém phần trang nghiêm, hắn nói với Minh Hoa Thường rằng: “Không cần để ý đến ta, cứ làm việc của muội thôi là được.”

Hai người sóng vai nhau mà ngồi quỳ trước mặt Bồ Tát, chợt mang đến cảm giác thiện nam tín nữ bái Phật cầu hôn. Lòng Minh Hoa Thường hơi rối loạn, nàng thầm gửi một lời xin lỗi đến Phật Tổ, khi nàng đang định đứng dậy thì bên ngoài chợt vang đến một hồi sáo trúc du dương, thanh âm não nề ai oán.

Động tác muốn đứng dậy của Minh Hoa Thường khựng lại, nàng kinh ngạc quay đầu lại, thốt lên câu hỏi: “Ai đang thổi sáo ở trong này thế?”

“Hắn đang thổi Vãng Sanh Tâm Chú, siêu độ chúng sinh đã chết, tiêu trừ tất cả nghiệp chướng, vãng sinh thế giới cực lạc, đắc sanh tịnh độ.” Minh Hoa Chương nói: “Có lẽ là thổi cho người đã chết.”


Minh Hoa Thường nghe mà có chỗ hiểu chỗ không, nàng đang định nói tiếp về chuyện của Hoàng Thái Vi với Minh Hoa Chương, thì bỗng nhiên khuôn mặt của hắn trở nên rét lạnh, hắn hướng mắt về một nơi nào đó, sự sắc bén như dao thâm nhập vào đáy mắt: “Ai đấy?”

Minh Hoa Thường giật mình, nàng hốt hoảng đến độ đứng bật lên, còn Minh Hoa Chương thì đã chạy ra ngoài đuổi theo kẻ đó. Minh Hoa Thường vội chạy ra đến cửa, nàng thấy Minh Hoa Chương đang đứng trên lối đi nhỏ, hắn lạnh lùng nhìn vào khúc ngoặt nằm ngay trước mặt mình.

Minh Hoa Thường chạy qua theo, nàng hỏi: “Nhị huynh, sao vậy?”

Minh Hoa Chương chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng và uy nghiêm: “Ban nãy có người nhìn trộm, xem ra là kẻ đó rất quen thuộc với cấu trúc của chùa, ta vừa đuổi theo ra thì đã không thấy tăm hơi hắn ta đâu nữa.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì cũng trở nên cảnh giác hơn: “Nhìn trộm à? Hắn ta đang nhìn trộm chúng ta, hay là đang nhìn trộm sương phòng của Hoàng Thái Vi thế?”

“Khó mà nói được.” Minh Hoa Chương chắp tay xoay người, bàn tay kia ôm bả vai Minh Hoa Thường một cách vô cùng tự nhiên, dẫn nàng đi ra ngoài với mình: “Ở đây không an toàn, ta sẽ bảo người đưa muội hồi phủ.”

Minh Hoa Thường còn chưa hoàn hồn lại được mà Minh Hoa Chương đã vòng một tay qua và ôm lấy bả vai nàng, nàng lảo đảo đi về phía trước. Nàng vội níu lấy ống tay áo của Minh Hoa Chương, nàng lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Muội không muốn đi! Nhị huynh, không dễ gì muội mới được ra ngoài một chuyến, huynh để muội ở lại thêm một lúc nữa đi…”

Minh Hoa Chương vẫn chẳng hề thay đổi quyết định của mình: “Khi nào muội muốn ra ngoài thì ta đi ra ngoài cùng muội. Nhưng ở đây thì không được.”

Từ hai hàng lông mày cho đến đôi mắt đều toát lên sự bình tĩnh, cứng rắn, giống như là một tảng đá vậy. Minh Hoa Thường nhận ra, dù mình có ăn nói mềm mỏng với hắn thì cũng chẳng có tác dụng gì, thế là nàng dứt khoát đưa tay ra ôm lấy hắn, từ làm nũng thành chơi xấu: “Muội mặc kệ, dù sao thì muội cũng muốn đi theo huynh.”

Minh Hoa Chương không ngờ là nàng sẽ chơi chiêu này, hắn quét mắt nhìn một vòng xung quanh thật nhanh, rồi lạnh mặt tách tay nàng ra, còn đôi tai thì lại lặng lẽ đỏ bừng lên: “Làm gì vậy? Còn có người đó.”

“Muội cứ không muốn đấy. Nếu huynh không sợ bị thủ hạ của huynh trông thấy, không sợ tổn hại đến uy nghiêm của huynh, vậy thì huynh cứ thích làm gì thì làm đi.”

Hai người bọn họ, nói chính xác hơn phải là, một mình Minh Hoa Chương đang bị Minh Hoa Thường quấn lấy, cửa ở phía đối diện vẫn còn đang mở. Người ở bên trong nhìn thấy hai người họ thì ngây ra một chốc, rồi sau đó mới chắp tay và nở nụ cười, chủ động lên tiếng trước: “Hóa ra là Kinh Triệu phủ đang ở đây phá án, tại hạ xin kính chào.”

Minh Hoa Chương mặc quan phục của phủ Kinh Triệu, màu sắc trang phục chứng tỏ rõ phẩm cấp của hắn. Minh Hoa Thường đang ỷ vào việc xung quanh không có ai nên mới tiến đến gần hắn, nàng cũng không ngờ là lại bị người khác bắt gặp, thế là khuôn mặt nàng nóng lên, vội buông tay ra.


Ban nãy Minh Hoa Chương còn ra vẻ “nhẫn tâm” mà tách tay Minh Hoa Thường ra, nhưng ngay khoảnh khắc có người xuất hiện, theo bản năng, hắn đã đẩy nàng ra sau lưng mình. Minh Hoa Chương ngẩng đầu lên mà nhìn người đến, cũng chắp tay đáp lễ, hắn dùng dáng vẻ thản nhiên và bình tĩnh ấy để che chắn cho Minh Hoa Thường: “Xin hỏi, huynh đài là…”

Có thể nhận ra được hoa văn của phủ Kinh Triệu trong nháy mắt như thế, chứng tỏ người nọ cũng là người trong triều đình. Người này cười, giơ tay lên mà nói: “Tại hạ là tiến sĩ Quốc tử học của Quốc Tử Giám, Lư Độ, chỉ là một chức quan nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”

Minh Hoa Thường trốn sau lưng Minh Hoa Chương, xuyên qua ống tay áo của hắn, nàng nhìn về phía trước.

Người đứng đối diện nho nhã, khôi ngô, tuấn tú, mang phong thái nhẹ nhàng, còn cầm một cây sáo ngọc màu trắng trong tay, quả đúng là công tử như ngọc.

Thì ra người ban nãy thổi sáo chính là hắn ta. Minh Hoa Thường cũng hơi giật mình. Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất của triều đình, chỉ có con cháu của thế gia quý tộc mới có thể vào nơi ấy. Nam tử này còn trẻ tuổi như thế mà đã trở thành tiến sĩ Quốc tử học rồi, thật sự là không thể khinh thường được mà.

Hơn nữa, hắn ta còn mang họ Lư. Họ Lư là một họ khá hiếm, nếu đã xuất hiện ở Trường An thì chỉ có một khả năng…

… Hắn ta đến từ Phạm Dương Lư thị.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Chương nghe thấy nam tử tự giới thiệu như thế thì cũng chẳng tỏ vẻ kiêu ngạo hay tự ti gì cả, chỉ đáp lễ: “Tại hạ Minh Hoa Chương, ban nay đùa giỡn với xá muội, đã khiến Lư tiến sĩ phải chê cười rồi.”

Lư Độ đưa mắt nhìn sang người thiếu niên với vóc người thẳng tắp và cặp mắt to tròn sau lưng hắn, hắn ta cười nói: “Hóa ra là Minh Thiếu doãn, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp. Đã sớm nghe nói rằng, tiến sĩ lang năm nay làm quan trong kinh có tư thái vô song, cứ tiếc mãi vì không có duyên diện kiến, hôm nay lại may mắn gặp được Minh Thiếu doãn, quả đúng là danh bất hư truyền.”

Minh Hoa Chương thản nhiên hàn huyên, nói vài lời xã giao với Lư Độ, sau cùng, hắn nói: “Ta phải đưa xá muội về phủ trước, thứ cho ta không hầu chuyện được, mạn phép đi trước một bước.”

Lư Độ lập tức giơ tay lên và nói: “Đây là chuyện đương nhiên, mời Minh Thiếu doãn.”

Sau khi Minh Hoa Chương nói lời tạm biệt thì hắn kéo tay Minh Hoa Thường, dẫn nàng rời đi. Khi nhìn thoáng qua, Minh Hoa Thường ngước mắt lên, lễ phép cười một cái với Lư Độ.

Ý cười của Lư Độ càng sâu hơn, gật đầu tỏ ý chào Minh Hoa Thường.

Sau khi bị người ta bắt gặp, Minh Hoa Thường không dám gây rối vô cớ nữa, ngoan ngoãn đi ra khỏi chùa cùng với Minh Hoa Chương. Bọn họ cố ý rời đi từ cổng sau, đi trong rừng khoảng chừng nửa chén trà [*] rồi mới đi vòng sang nơi mà hai chủ tớ Hoàng Thái Vi bị hại.

[*] Nửa chén trà ở đây chỉ thời gian, 1 chén trà khoảng 10-15 phút, vậy nên, nửa chén trà rơi vào khoảng 5-7 phút.

Sau khi chắc chắn là xung quanh không có ai, bấy giờ Minh Hoa Chương mới liếc nhìn Minh Hoa Thường một cái rồi hỏi nàng: “Bây giờ đã yên tâm rồi chứ?”


Minh Hoa Thường phồng má lên mà “hừ” một tiếng, dù không muốn nhưng vẫn cứ phải trả lời hắn: “Vậy thì hôm nay huynh phải về sớm một chút, bữa trưa phải ăn cơm thật ngon, buổi tối đừng ở lại quá muộn.”

“Ừm.”

Minh Hoa Thường đụng vào hắn một cái, nói với vẻ không vui: “Huynh đồng ý cho đàng hoàng, đừng có mập mờ như thế chứ.”

Minh Hoa Chương không biết phải làm sao với nàng, hắn thở dài: “Được, ta nhất định sẽ về sớm. Mau về đi, trên đường về phải dẫn theo người, đừng để thị vệ rời khỏi muội quá xa.”

Minh Hoa Thường đáp “Vâng”, đám người Chiêu Tài luôn đi theo sau, thấy thế thì tiến lên. Minh Hoa Thường được đám người ấy vây quanh, nhưng chỉ mới đi được có hai bước, nàng bỗng quay đầu lại. Sau lưng nàng, lá đỏ như phủ khắp ngọn núi, ánh đỏ như muốn nhuộm cả bầu trời xanh thẳm xa xôi, nàng hỏi: “Buổi tối huynh muốn ăn gì?”

Minh Hoa Chương không nhịn được mà nở nụ cười, ánh nắng cuối thu hắt lên người hắn, khắp thân thể hắn như được viền lại bởi thứ ánh sáng ấy, sáng ngời đến độ khiến người ta phải hoa mắt lên, hắn đáp rằng: “Chỉ cần đó là do muội chuẩn bị thì món nào cũng được.”

Sáng sớm Minh Hoa Thường đi ra ngoài thăm hỏi huynh trưởng, sau khi về thành thì tiện đường nên đi dạo một vòng quanh thành phía Đông, lúc về đến nhà thì chất túi lớn túi nhỏ đầy cả xe. Từ sau khi nàng gánh cái danh tu đạo trên vai thì đã thật sự “nhập vai” một kẻ vô dụng, đến cả việc lướt ngang qua chỗ lão phu nhân mà nàng cũng chẳng hề muốn. Sau bữa cơm trưa, nàng ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, nàng vừa xoa đôi mắt nhập nhèm hãy còn ngái ngủ, vừa lấy bút ra, bắt đầu sắp xếp lại các manh mối thu được từ chùa Phổ Độ.

Nàng đã vẽ liên tục mấy tờ giấy rồi, nhưng vẽ ra tờ nào cũng cảm thấy không đúng hết, thế nên nàng đã đốt hết chúng trên ngọn nến. Minh Hoa Thường thở ra một hơi thật dài, uể oải nằm nhoài ra bàn.

Kể từ khi bắt đầu phá án cho đến nay, đây là lần mà nàng không chắc chắn về chân dung hung thủ nhất. Trong đó, trở ngại lớn nhất đến từ hiện trường. Hồ sơ vụ án của bốn năm trước không nói tỉ mỉ, hiện trường vụ án vừa xảy ra thì lại kỳ lạ đến độ không thể nói rõ ra được. Dù Minh Hoa Thường có làm cách nào đi chăng nữa, thì nàng vẫn không thể phác hoạ ra được chân dung của hung thủ, vẫn không biết hắn ta có dáng vẻ như thế nào.

Minh Hoa Thường vò đầu bứt tai cả một buổi chiều, cuối cùng, dù chẳng hề muốn nhưng nàng vẫn phải thừa nhận là mình không thể làm được, nàng cần phải có nhiều manh mối hơn nữa thì mới có thể vẽ ra chân dung. Nàng thấy gần đến giờ nên chạy đến viện Thanh Huy “ôm cây đợi thỏ”.

Một màu đen tối om và một sự tĩnh lặng bao phủ khắp viện Thanh Huy, rõ ràng là bây giờ không có ai ở đây cả. Gã sai vặt thấy nàng đến thì vội ân cần mời nàng vào. Thử Ly muốn đốt đèn dâng trà nhưng lại bị Minh Hoa Thường ngăn lại.

Minh Hoa Thường nhìn khắp phòng, tuy bị bóng tối bao trùm nhưng người ta vẫn có thể trông thấy được sự sạch sẽ, gọn gàng của nó. Rồi nàng chợt thay đổi ý định. Nếu mà chỉ ngồi không chờ hắn về thì có vẻ ngốc nghếch quá, nàng phải cho hắn một bất ngờ mới được!

Minh Hoa Thường đuổi tất cả người hầu ra ngoài, hơn nữa, nàng còn ra lệnh ép bọn họ không được nói cho Minh Hoa Chương biết. Thử Ly hiểu rõ nhị lang quân cưng chiều muội muội của hắn như thế nào, vì thế hắn ta chỉ đành mang vẻ mặt đau khổ mà nhìn nhị nương tử đóng chặt cửa sổ lại. Đám người hầu thấy nàng đã loay hoay trong phòng cả một lúc lâu rồi mà nàng vẫn không hề cho phép bọn họ hỏi đến.

Tiêu rồi, đến lúc nhị lang quay trở về, nếu nhị lang mà thấy bọn họ để nhị nương tử đợi một mình trong bóng tối, chắc chắn là nhị lang sẽ giết hắn ta chết mất.

Minh Hoa Thường lấy hết tất cả những gì mình đã học được ở Huyền Kiêu Vệ ra, nàng đóng cửa lại thật kỹ càng, loại bỏ hết mọi dấu vết, tạo nên hiện trường “không có ai ở đây”. Còn bản thân nàng thì trốn sau rèm, ôm lòng phấn khởi mà chờ Minh Hoa Chương về chỉ để dọa cho hắn giật mình.

Kế hoạch của nàng rất hoàn mỹ, chỉ là, nàng không thể nào ngờ được rằng, nàng chỉ mới chờ được có một lát thôi, Minh Hoa Chương còn chưa về đến nơi mà nàng đã ngủ thiếp đi mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận