Chuông điện thoại của Tùng Quân reo lên, anh nhìn màn hình thì thấy cuộc gọi từ Tiến Đức.
"Sếp Quân, một người dân nhìn thấy Đặng Văng Long xuất hiện tại khu vực xảy ra án mạng vào buổi tối Đỗ Chiến Thắng bị giết." Tiến Đức báo cáo qua điện thoại.
"Có chuyện gì sao Sếp Quân?" Mạnh Cường lên tiếng hỏi khi thấy anh đã kết thúc cuộc gọi.
"Đặng Văn Long từng xuất hiện tại hiện trường vụ án." Tùng Quân đáp, "Đi bắt hắn ta về thôi."
Tùng Quân và Mạnh Cường gấp rút chạy về phía thang máy.
Một tiếng sau trong phòng thẩm vấn.
Đặng Văn Long ngồi co ro trên ghế phía đối diện là Trần Bảo Châu và Đồng Mạnh Cường.
Rầm, sếp Châu đập mạnh tay xuống bàn khiến cho ly nước lạnh trước mặt Đặng Văn Long bị hất tung lên không trung, lơ lửng ít giây rồi đáp lại xuống chỗ cũ, có một vài giọt nước bắn xuống mặt bàn.
Đặng Văn Long kinh hồn bạt vía nhìn người phụ nữ tóc ngắn phía trước mặt.
Mạnh Cường thở phào một cái, vì đã kịp đưa tay lên cao nên tránh khỏi việc rung lắc theo dao động cộng hưởng của cái bàn.
Đúng là nữ cảnh sát "Sư tử cái", cái uy lúc xuất trận đã đè bẹp kẻ địch, Mạnh Cường cảm Thán.
"Nói! Tại sao anh lại ra tay sát hại Đỗ Chiến Thắng?" Sếp Châu thẳng thừng vào ngay chủ đề chính.
"Tôi không có giết anh ấy?" Văn Long phản đối.
"Vậy vào đêm ba ngày trước anh đã ở đâu? Làm gì?" Sếp Châu tiếp tục.
"Tôi ở nhà, không có đi đâu cả." Giọng Văn Long vô cùng yếu ớt.
"Nói dối!" Sếp Châu nói như hét, "Đêm đó, có nhân chứng mục kích đã thấy anh xuất hiện gần hiện trường vụ án, chính anh đã giết Đỗ Chiến Thắng."
"Không, tôi không có." Văn Long có đôi chút hoảng loạn.
Mạnh Cường nhận định, đến ngay cả những người thần kinh vững nhất khi đối diện với sếp Châu cũng sẽ không khá hơn Đặng Văn Long lúc này là mấy.
"Vậy tối đó anh đến hiện trường làm gì?" Sếp Châu chồm người lên bàn phớt lờ lời đối phương vừa nói, "Đừng nói với tôi là anh đi dạo rồi đi lạc."
Đặng Văn Long bắt đầu nắn bóp hai lòng bàn tay, hai mắt dán chặt vào ly nước trên bàn.
"Tôi đến đó để tìm anh Thắng." Đặng Văn Long lên tiếng sau một hồi đáng đo suy nghĩ, biết không thể chối cãi tiếp.
"Làm cách nào anh tìm ra được tung tích của Đỗ Chiến Thắng?" Sếp Châu đã dịu giọng đi đôi chút.
"Tôi theo dõi Võ Vân Khánh."
"Kể lại sự việc tối hôm đó một cách thật tỉ mỉ anh Đặng Văn Long."
"Sau khi lái xe theo Võ Vân Khánh cả đoạn đường, cuối cùng cô ta cũng dừng lại trước một ngôi nhà ở quận Nhà Bè." Đặng Văn Long nói, "Tôi đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy anh Thắng mở cửa và đón cô ta vào trong, sau ít phút suy nghĩ tôi đã lờ mờ đoán ra được kế hoạch của hai người bọn họ."
Đặng Văn siết chặt hai bàn tay lại với nhau.
"Tôi thật lòng rất yêu anh Thắng." Văn Long run rẩy, "Tôi thà tin anh ấy đã chết chứ không muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ở bên nhau.
Lúc đó tôi muốn lao vào bên trong căn nhà lật tẩy hai kẻ đó nhưng tôi đã không làm vậy.
Sau khi bình tĩnh lại tôi quyết định lái xe quay về nhà."
"Đừng cố tỏ ra là kẻ cao thượng nữa, tất cả lời anh nói đều ra dối trá." Sếp Châu lại rít lên, "Anh đợi sau khi Võ Vân Khánh rời đi, anh đã quay trở lại và sát hại Đỗ Chiến Thắng ngay trong đêm.
"Tôi không nói dối, tôi không giết người."
"Vậy tại sao trên con dao hung khí lại xuất hiện dấu vân tay của anh?" Sếp Châu đẩy mấy bức ảnh ra phía trước.
"Tôi không biết, tôi không biết." Đặng Văn Long lắc đầu trong tuyệt vọng, "Tôi muốn gặp luật sư của tôi."
Sếp Châu và Mạnh Cường bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đồng thời Tùng Quân và Phương Linh cũng mở cửa phòng quan sát đi ra.
"Hắn ta chỉ xác nhận việc có mặt tại hiện trường nhưng không xác nhận việc giết người." Mạnh Cường hướng mắt về phía Tùng Quân thông báo lại.
"Tội phạm thì lúc nào cũng nói là mình vô tội." Sếp Châu bước lên phía trước, "Nhân chứng, vật chứng đã quá rõ ràng ra lệnh tạm giam, khỏi tố Đặng Văn Long tội giết người."
"Sếp Châu, nhưng tôi vẫn cảm thấy vụ án này vẫn còn nhiều nghi vấn." Tùng Quân chặn trước mặt Bảo Châu, "Chúng ta vẫn chưa tìm được người phụ nữ lạ mà nhân chứng nhìn thấy, cũng như việc tại sao hiện trường lại có tóc giả, tóc giả này thuộc về ai?"
"Cậu không cho rằng nhân chứng nhìn nhằm.
Đó có thể chỉ là một người vô tình đi ngang qua." Sếp Châu tức giận, "Mau chóng khởi tố Đặng Văn Long cho tôi."
Trần Bảo Châu đóng sầm cửa trước mặt Cao Tùng Quân.
Qua nửa ngày anh vẫn cảm thấy mát ở mặt.
Đá mạnh vào tường để trút cơn giận Tùng Quân đùng đùng bỏ ra ngoài, để lại hai kẻ không chức, không phận theo đúng nghĩa đen là Mạnh Cường và Phương Linh nhìn nhau cười khổ.
Bà Tiền hút một hơi hơn phân nửa ly nước dưa hấu, chưa kịp đặt ly xuống đã chồm tay bốc một cái bánh nhân khóm cho vào miệng ăn ngon lành.
Mạnh Cường đi vào ngồi xuống chiếc ghế mặt đối tường.
"Cô ta đang vào." Mạnh Cường nói thầm với người ngồi ghế bên cạnh.
"Bà Tiền tất cả nhờ bà!" Tùng Quân đẩy mắt kính đen lên.
Bà Tiền tạm ngừng ăn, gật đầu tỏ ra hiểu rõ nhiệm vụ của mình.
Sau nửa ngày nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ áo trắng bà Tiền lên tiếng:
"Không nhận ra, lúc này cô ta mặc đồ khác quá." Bà Tiền có chút thất vọng về bản thân, "Khoan cái móc khóa điện thoại hình hoa sen, chính là cô ta.
Người phụ nữ đêm đó chính là cô ta."
Ở đằng xa gần quầy nước của tiệm cà phê, Võ Vân Khánh đang nghe điện thoại, trong ánh mắt có chút lo âu thoảng qua, phải tinh ý lắm mới nhìn thấy.
Tại sân thượng của trụ sở cảnh sát quận Nhất, Tùng Quân phả một làn khói vào không trung.
"Cho tôi một điếu." Mạnh Cường đề nghị.
"Tôi tưởng cậu bỏ rồi." Tùng Quân đẩy bao thuốc sang phía người bên cạnh.
"Anh có biết tác hại lớn nhất của thuốc lá là gì không?" Mạnh Cường điêu luyện mồi điếu thuốc trên miệng, rít một cái rồi từ từ nhả làn khói trắng ra một cách sảng khoái.
"Ung thư phổi hay vô sinh." Tùng Quân đáp.
"Là khiến chúng ta trở nên yếu đuối," Mạnh Cường nói, "Khi gặp chuyện quan trọng ta không còn dám tin vào bản thân chỉ còn biết tìm điểm tựa vào những làn khói vô hình."
Cậu kéo một hơi thuốc, o tròn miệng phun ra liên tục mấy hình tròn bằng khói vô cùng đẹp mắt.
"Cậu đang nói tôi." Tùng Quân lên tiếng.
"Là đang nói chính mình." Mạnh Cường quăng phần thuốc dang dở xuống đất, dùng chân giẫm lên dặp tắt.
Tùng Quân hít một hơi, búng đầu lọc văng lên không trung, chờ cho tới khi nó đáp xuống mặt đường phía dưới anh mới lên tiếng:
"Đi thôi!"
"Đi đâu?" Mạnh Cường hỏi lại.
"Đi dựa vào chính mình." Môi Tùng Quân hơi cong lên.
"Nghe rõ thưa sếp." Mạnh Cường cười cười nhìn theo bóng anh đỗ dài trên nền gạch vào buổi chiều tà.
Tại phòng làm việc của sếp Châu.
"Cậu vào đây có việc gì?" Sếp Châu dừng bút nhìn lên, "Bên ngoài không có việc cho cậu làm sao?"
Sếp Châu đã lờ mờ đoán được mục đích của Tùng Quân.
"Tôi muốn sếp giải quyết cho đơn khám xét Võ Vân Khánh." Anh đáp.
"Tại sao?" Sếp Châu đã ngừng hẳn việc của mình.
"Tôi nghi ngờ Võ Vân Khánh chính là hung thủ đã sát hại Đỗ Chiến Thắng chứ không phải là Đặng Văn Long." Tùng Quân nhìn thẳng về phía người đối diện mắt không chớp một lần.
"Cao Tùng Quân!" Sếp Châu rít lên giận dữ, "Rõ ràng trên hung khí có dấu vân tay của Đặng Văn Long đồng thời cũng có nhân chứng xác nhận nhìn thấy hắn ta vào thời điểm xảy ra vụ án.
Nhân chứng, vật chứng đều đã đầy đủ, cậu không chịu kết thúc vụ án, còn ở đó nói hung thủ là một người khác.
Cậu có bằng chứng gì không?"
"Tôi có nhân chứng." Tùng Quân tiếp tục, "Bà Tiền nhận ra móc khóa điện thoại hình hoa sen của Võ Vân Khánh giống như của người phụ nữ đã xuất hiện ở hiện trường tối hôm đó.
Tôi không tin có sự trùng hợp như vậy."
"Anh là đang đùa với tôi phải không?" Sếp Châu chồm người về phía trước, "Một cái móc khóa thì chứng minh được gì?"
"Điều đó chứng tỏ tối đó ngoài Đặng Văn Long và Hồ Diễm Liên thì Võ Vân Khánh cũng xuất hiện tại hiện trường án mạng." Tùng Quân lập luận, "Ta thử giả thuyết nếu không phải là Đặng Văn Long giết người thì người có khả năng làm việc đó nhất chỉ có Võ Vân Khánh."
"Cậu đừng có đặt giả thuyết này giả thuyết nọ." Sếp Châu cau mày, "Bằng chứng đâu mau đem bằng chứng ra đây."
Tùng Quân im lặng không biết phải nói gì nữa vì tất cả những lời anh nói đều chỉ là suy đoán của bản thân chứ hoàn toàn không có chứng cứ nào.
"Không có." Sếp Châu tiếp tục cầm bút lên, "Ra ngoài!"
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Tiếp đó là Mạnh Cường đẩy cửa bước vào.
"Cậu vào đây làm gì nữa?" Sếp Châu giọng bực bội tăng cao.
"Báo cáo sếp vừa điều tra ra được do Võ Vân Khánh thường hay dùng thuốc an thần nên gây ra hiện tượng hói đầu tạm thời." Mạnh Cường báo cáo, "Trong một số trường hợp cô ta có sử dụng tóc giả khi đi ra ngoài."
"Sếp Châu trên xác chết của Đỗ Chiến Thắng, phòng pháp y cũng phát hiện ra một sợi tóc giả." Tùng Quân nói thêm vào, "Chỉ cần bây giờ cho lệnh khám xét nếu tìm ra tóc giả Võ Vân Khánh sử dụng giống như sợi tóc tìm thấy ở hiện trường thì có thể kết luận cô ta đã có mặt ở đó và có khả năng là kẻ đã ra tay sát hại Đỗ Chiến Thắng."
Khác với lúc đầu sếp Châu không phản đối ngay mà im lặng suy nghĩ.
Tùng Quân đánh mắt nhìn Mạnh Cường nhưng cậu đang quan sát người trước mặt.
"Tôi không thể giải quyết lệnh khám xét cho các cậu." Sếp Châu lên tiếng sau thời gian phân vân rất lâu.
Tùng Quân mím chặt môi, sự thất vọng đang xâm lấn cả người anh.
Võ Vân Khánh hay Đặng Vân Long là kẻ giết người chính bản thân anh cũng bất đầu dao động.
Mọi bằng chứng đều nhắm vào Đặng Văn Long nhưng theo dự cảm và phán đoán của bản thân anh lại không tin điều đó.
Bằng chứng rõ ràng đến mức khó mà chấp nhận như nó được sắp đặt sẵn.
"Sếp Châu!" Tùng Quân đặt thẻ ngành của mình lên bàn, "Nếu lần này khám xét mà không thu được bằng chứng nào để kết tội Võ Vân Khánh, tôi sẽ xin từ chức."
Trần Bảo Châu đẩy ghế, đứng thẳng người nhìn vào kẻ đang uy hiếp mình.
"Tôi cũng vậy!" Mạnh Cường cũng đặt thẻ ngành ngay bên cạnh thẻ của Tùng Quân."
Tùng Quân cảm kích nhìn cậu đồng đội nhưng thật trong lòng cũng không muốn người khác chết theo mình.
Tới đâu hay tời đó vậy, anh cắn chặt răng.
"Hai cậu dám..." Sếp Châu mặt như muốn ăn thịt những người trước mặt.
Tùng Quân và Mạnh Cường vẫn đứng thẳng lưng không hề nao núng.
Tuy vậy phía sau Mạnh Cường lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Được, tôi giải quyết cho các cậu." Sếp Châu mắt trừng trừng bừng lửa nhìn hai kẻ cứng đầu.
Tại nhà của Võ Vân Khánh, sau khi đọc lệnh cảnh sát bắt đầu chia ra khám xét.
"Các người làm việc tay chân từng có không sạch sẽ, mất thứ gì trong nhà tôi sẽ kiện các người." Võ Vân Khánh lạnh lùng, khoanh tay trước ngực mắt dò xét quan sát nhất cử nhất động của mọi người.
Sau một giờ đồng hồ lục soát Mạnh Cường Tiến lại gần nói nhỏ với Tùng Quân
"Sếp Quân không phát hiện gì bất thường cả.
Không tìm thấy bộ tóc giả nào."
Tùng Quân cắn chặt môi dưới, không lẻ mọi suy đoán của anh đã sai.
Mọi người tập trung ra cửa chuẩn bị ra về, ai cũng đều mệt mỏi chán chường.
"Tôi sẽ khiếu nại lên tòa án vì các anh đã quấy rầy cuộc sống của công dân." Hồ Diễm Liên đưa tay ra phía trước ý muốn đuổi khách, "Sếp mau tránh ra tôi phải đóng cửa."
Tùng Quân vẫn đứng im không nhúc nhích, hình như anh đang suy nghĩ điều gì mà không nghe thấy lời cô ta nói.
"Sếp Quân!" Mạnh Cường đưa tay lay anh.
Hai mắt Tùng Quân bỗng sáng quắt lên như mắt điều hâu ghim chặt vào Võ Vân Khánh trước mặt.
"Xin cô tháo vòng tay của mình ra." Tùng Quân nghiêm túc nói tuy nhỏ nhưng vừa đủ nghe.
Lúc này Mạnh Cường nhận thấy sắc diện của Võ Vân Khánh đã hoàn toàn thay đổi.
Đám mây đen trên cao dần bay đi làm lộ ra mặt trời, từng tia nắng ấm ám xoa nhẹ lên những ngọn cỏ còn đọng sương sớm.
Sếp Châu chậm chạp đi vào phòng đội, dáng vẻ có chút hơi không thư thái như ngày thường, bước tới trước mặt Tùng Quân và Mạnh Cường.
"Hai cậu đã đúng!" Sếp Châu nói hơi nhỏ, "Đã tìm thấy vết máu của Đỗ Chiến Thắng trong vòng tay da của Võ Vân Khánh."
Tùng Quân nhận lấy hồ sơ pháp y từ tay sếp Châu.
Mạnh Cường rất muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng nhưng cậu phải giữ một chút sĩ diện cho vị sếp nữ trước mặt.
"Tôi đã sai!" Sếp Châu đặt hai thẻ ngành lên mặt bàn, "Lần sau đừng tùy tiện xin nghĩ việc, đội rất cần sự có mặt của hai cậu."
"Rõ thưa sếp." Tùng Quân và Mạnh Cường đeo thẻ ngành của mình lên trước ngực.
Ít giờ sau, Võ Vấn Khánh được đưa tới phòng thẩm vấn.
"Vì sao cô lại giết Đỗ Chiến Thắng?" Tùng Quân xoáy mắt vào cô ta.
Võ Vân khánh im lặng không thèm nhìn mặt hai người ngồi đối diện.
"Cô đừng nghĩ im lặng là chúng tôi không làm gì được." Tùng Quân lạnh nhạt nhả ra từng chữ.
"Tôi không hiểu các anh đang muốn nói gì?" Vân Khánh nhếch môi cười khinh bỉ.
"Có người đã nhìn thấy cô tại hiện trường vào ngày Đỗ Chiến Thắng bị giết." Tùng Quân nói, "Cô có muốn giải thích gì không?"
"Các anh đừng phí lời nữa, tôi muốn gặp luật sư của tôi." Vân Khánh nhìn thẳng vào mắt anh.
Tùng Quân siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi.
"Cô có biết chồng cô đã nhận tôi giết Đỗ Chiến Thắng?" Mạnh Cường nhanh mắt nhận ra Võ Vân Khánh vừa nuốt nước bọt.
"Lúc đầu Đặng Văn Long ra sức phủ nhận nhưng sau khi biết cô bị tình nghi thì anh ta đã quyết định nhận hết tội lỗi vào mình."
Vân Khánh bấu chặt móng ngón tay cái vào phần thịt ngón trỏ, đồng tử chuyển động vô thần nhưng vẫn im lặng không thay đổi sắc mặt.
"Chồng cô quả thật rất yêu cô." Tùng Quân nói vào, "Mặc dù biết chính vợ mình đã gài bẫy giá họa tội giết người nhưng đến cuối cùng vẫn ra sức bảo vệ người ấy."
"Không!" Vân Khánh kích động đập mạnh tay xuống bàn, "Anh ấy không yêu tôi, anh ta chỉ yêu Đỗ Chiến Thắng mà thôi!" Giọng Vân Khánh vỡ ra.
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau, cả hai biết rằng đối phương đã trúng kế kích động của bọn họ.
"Chính vì vậy cô mới ra tay giết hại Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân tiếp tục câu chuyện vô cùng trơn tru không một vết đứt quãng.
Vân khánh ngước mặt lên nhìn trần nhà bằng thạch cao, mắt quay quanh nhìn ánh đèn.
"Đúng vậy.
Chính tôi đã giết chết hắn ta." Võ Vân Khánh cúi đầu nhận tội.
"Chúng tôi cũng đã tìm thấy vết máu của Đỗ Chiến Thắng trên vòng tay da của cô." Tùng Quân xoay bản báo cáo pháp y về phía cô ta.
"Cô có thể kể lại quá trình xảy ra ngày hôm ấy?"
"Hôm ấy tôi thấy anh Long có biểu hiện bất thường suốt cả ngày cứ bồn chốn lo lắng không yên.
Đến tối, anh ấy lái xe ra ngoài nên tôi cũng lái xe đuổi theo.
Anh Long dừng xe trước một ngôi nhà, sau đó ít lâu thì rời đi nhưng chưa được bao xa thì cho xe quay lại.
Anh ấy đi vế phía ngôi nhà, gõ cửa và người ra mở chính là Đỗ Chiến Thắng, lúc đó tôi đã rất sốc vì người đã chết vẫn còn sống.
Sau đó bọn họ vào nhà sau một lúc nhìn nhau thương cảm.
Tôi lặng lẽ tiến lại cửa sổ quan sát vào bên trong.
Anh Long và Đỗ Chiến Thắng hai người ân ái với nhau.
Sau khi xong chuyện Đỗ Chiến Thắng nói là sau khi lấy tiền bảo hiểm sẽ bỏ vợ anh ta và đề nghị anh Long cùng trốn ra nước ngoài.
Sau một lúc đắng đo chồng tôi đã đồng ý với Đỗ Chiến Thắng.
Anh ấy nói sẽ quay về li hôn ngay với tôi."
Võ Vân khánh run lên mắt lưng tròng nước.
"Tôi có thể bỏ qua việc ánh ấy quan hệ với người khác bên ngoài nhưng không thể chấp nhận chuyện anh ấy ly dị." Võ Vân Khánh uất nghẹn, "Nên sau khi đợi anh Long ra về tôi đã vào nhà giết chết Đỗ Chiến Thắng."
"Cô đã in dấu vân tay chồng mình lên hung khí bằng cách nào?" Mạnh Cường hỏi.
"Đó là con dao gọt trái cây mà hôm trước anh ấy dùng để gọt trái cây cho tôi ăn." Hai hàng nước mắt cô ta rơi lả chả.
Mạnh Cường chợt cảm thấy thương cảm cho người phụ nữ trước mặt vì yêu mà hóa hận để rồi suốt phần đời sau này sẽ bị giam cầm trong ngục tù của pháp luật và ngục tù của lương tâm.
Võ Vân Khánh được áp giải ra ngoài đúng lúc Đặng Văn Long cũng vừa được thả ra.
Hai người chết lặng nhìn nhau.
Võ Vân Khánh thất thần nhìn vào hư không, cả cơ thể như không còn sức lực phải dựa vào hai nữ cảnh sát áp giải mới trụ vững.
Đặng Văn Long tiến lại nắm chặt tay đang bị còng của vơ mình mà thôn thức.
"Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Là lỗi của anh."
Đặng Văn Long vẫn còn lập lại những lời đó tới khi Võ Vân Khánh đã được áp giải đi.
Cánh cổng nhỏ phía trước một khoảnh sân, ở đây từng vốn trồng đầy hoa nhưng giờ đã điêu tàn chỉ còn lại cỏ dại lá úa xác sơ.
Cụ bà Lê Hường tay không còn sức đánh rơi mẫu giấy lên cỏ, người đánh phịch xuống chiếc ghế con bằng gỗ mít mà đứa cháu trai đã tự tay đóng cho bà.
Chiếc lá cuối cùng trên nhành cây cao bị gió cuốn bay vượt ra phía cổng rơi lên áo của Mạnh Cường.
Phía bên cạnh là Tùng Quân đang đưa mắt lên nhìn bầu trời cao xanh với vẻ mặt đầy xúc cảm rối loạn..