Sống Chung Sau Ly Hôn

Cố Nguyên trở lại vị trí ban đầu khiến Tô Dao phần nào
bình tĩnh hơn. Ăn sáng xong, Cố Nguyên không để Tô Dao đi trước, anh lái xe đưa
Tô Thư đi nhà trẻ, sau đó đưa Tô Dao đi làm.

Tô Dao ngồi ở ghế lái phụ, luôn co người lại trong tâm
trạng lo lắng. Suốt chặng đường Cố Nguyên không nói chuyện với cô, chỉ chú tâm
lái xe, cho đến khi tới tổng công ty, Tô Dao chuẩn bị bước xuống xe anh mới kéo
tay cô lại, nhìn sâu vào mắt cô: “Những gì anh nói hôm qua em hãy suy nghĩ
nhé.”

Tô Dao gần như nhảy xuống xe, nhìn Cố Nguyên rồi đi.
Cho đến khi bước vào phòng làm việc, Tô Dao vẫn ngẩn người vì những lời nói của
Cố Nguyên khi nãy. Rất may là ngày hôm nay không có việc gì quá quan trọng, thư
ký Trương và cô cùng nhau sắp xếp lại những công văn tài liệu cũ, công việc này
tuy luôn chân luôn tay nhưng không phải dùng đến đầu óc quá nhiều.

Hai người ngồi ở phòng làm việc của Tô Dao, dù cách
chiếc cửa gỗ lớn nhưng qua cánh cửa gỗ đóng kín vẫn có thể nghe thấy tiếng cười
của tổng giám đốc Hàn vang tới. Ngay từ sáng sớm tổng giám đốc Hàn đã tới văn
phòng của Hứa Đông Dương, hai người không biết đang nói đến chuyện gì. Tô Dao
nhớ lại chuyện gặp Hứa Đông Dương vào tối thứ bảy tuần trước. Anh từ Nhật về
sớm hơn dự kiến, lại có tâm trạng đi ăn với bạn bè, có phải là vấn đề đã được
giải quyết rồi không?

Thư ký Trương vừa ngồi làm việc với Tô Dao vừa to nhỏ
nói về hai vị lãnh đạo công ty. Tổng giám đốc Hàn tính khí không được ôn hòa,
các cửa phòng họp đều bị ông đá hỏng vài lần. Phó tổng Hứa thì được cả công ty
công nhận là bạch mã hoàng tử, dung mạo, xuất thân, vóc dáng, học vấn đều vẹn
toàn. Tô Dao im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hưởng ứng một vài câu. Thư ký
Trương nói hết chuyện này sang chuyện khác, cuối cùng chuyển đề tài sang buổi
tiệc công ty vào buổi tối. Tô Dao sững người, tin này khiến cô tròn mắt nhìn
thư ký Trương: “Buổi tiệc?

“Không phải là cuối năm rồi sao?” Thư ký Trương ôm
chồng tài liệu đã phân loại, đặt từng quyển vào trong tủ, đập đập hai bàn vào
nhau rồi xoay người lại, nhìn Tô Dao: “Cô vừa tới nên chưa biết thông lệ của
công ty. Hàng năm vào ngày 26, tháng 12, công ty đều tổ chức tiệc, tổng giám
đốc Hàn muốn cầu may mắn, cầu năm tới thuận buồm xuôi gió.”

Tô Dao hoang mang. Thư ký Trương vừa cười vừa nói:
“Nói là bữa tiệc của công ty nhưng thực ra chỉ có những người trong văn phòng
đi thôi, còn công nhân ngoài nhà máy thì phải đợi đến bữa tiệc tập thể cuối
năm. Chúng ta thì khác, mọi người khó khăn lắm mới có cơ hội này, ăn xong chúng
ta còn đi chơi. Hơn nữa còn có một cô rất có tình ý với giám đốc Hứa cũng tranh
thủ dịp này để bày tỏ tình cảm của mình nữa.”

Thư ký Trương nói rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dao cười cười:
“Lần này cô yên tâm, bảo đảm cô sẽ không bị chuốc say nữa đâu. Chút nữa cô điện
thoại nói cho gia đình một câu, có thể hôm nay sẽ về khá muộn.” Tô Dao nghe thư
ký Trương nói vậy, không hiểu tại sao lại có cảm giác nặng nề. Trước khi có
những suy nghĩ rõ ràng, cô thực sự cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Cố
Nguyên, sợ những tình huống như đêm qua. Chần chừ hồi lâu, cô mới gọi điện cho
Cố Nguyên, anh phản ứng rất điềm đạm, chậm rãi nói “biết rồi”, sau đó cúp điện
thoại. Tô Dao thở một hơi dài, nghĩ tới lát nữa sẽ cùng ăn cơm với Hứa Đông
Dương, trong lòng rối như tơ vò.

Cuộc đời thật rắc rối.

Mọi người trong văn phòng công ty đều tề tựu đông đủ,
có khoảng hơn một trăm người. Hơn một trăm người này kéo nhau tới nhà hàng.
Trước đó công ty đã bao trọn cả một tầng của nhà hàng, với khoảng mười bàn
tiệc, vì là tiệc cuối năm của công ty nên các sếp lớn đều ngồi cùng với nhân
viên tại phòng lớn chứ không ngồi trong phòng riêng.

Tô Dao, thư ký Trương và tổng giám đốc Hàn ngồi cùng
một bàn. Trong bàn tiệc này ngoài hai thư ký của tổng giám đốc thì những người
khác đều là các trưởng phòng ở cấp quản lí. Thư ký Trương ngồi cạnh tổng giám
đốc Hàn, Tô Dao cũng ngồi cạnh phó tổng Hứa. Phía trước cô là giám đốc phòng
kinh doanh, bên cạnh thư ký Trương là Hàn Thụy – giám đốc phòng nhân sự.

Có thể vì ngồi cùng các sếp nên không khí của bàn tiệc
này tương đối trầm lắng không náo nhiệt như các bàn khác. Trong thời gian diễn
ra bữa tiệc không ngớt những người đến chúc rượu, thư ký Trương và Tô Dạo không
thể không nâng ly cùng với hai vị lãnh đạo, chẳng kịp ăn uống gì.

Tô Dao đã hiểu phần nào tại sao thư ký Trương nói rằng
đảm bảo không để cô uống say vì tất cả những người đến chúc rượu đều hướng về
hai vị lãnh đạo, sự tồn tại của họ chỉ tô điểm cho bàn tiệc mà thôi.

Nữ nhân viên đến chúc rượu Hứa Đông Dương tương đối
nhiều, tất cả đều chỉ đến chúc qua tổng giám đốc Hàn, sau đó vây quanh Hứa Đông
Dương.

Mọi người dường như đã quá quen thuộc cới cảnh tượng
này, cả bàn chỉ cười và nhìn. Về phần mình, Hứa Đông Dương cũng có nhiều chiêu
ứng phó với trường hợp này. Anh không đứng dậy mà tựa người vào ghế, khẽ nhắm
mắt lại, miệng cười nhạt, anh không từ chối cũng không thể hiện sự thân thiện
quá mức.

Trường hợp này tự nhiên không cần đến Tô Dao nữa. Cô
ngồi một bên, vừa nhìn mọi người náo nhiệt vừa tranh thủ ăn chút gì. Được nửa
chừng tiệc, rất nhiều người đứng dậy đi chúc rượu, Tô Dao cảm giác có người
ngồi vào chỗ trống mà giám đốc phòng kinh doanh ngồi trước đây, ngoảnh đầu nhìn
sang, là Hàn Thụy.

Nói ra thì Hàn Thụy cũng là một trong những người mà
cô gặp gỡ đầu tiên ở công ty này. Tô Dao nhìn Hàn Thụy cười, anh cầm một chai
bia rót đầy cốc của Tô Dao. “Nào, tiểu Cố, anh và em uống một cốc

Tô Dao không tiện từ chối: “Giám đốc Hàn, phải là tôi
kính anh mới đúng.”

Hàn Thụy mỉm cười chạm cốc với Tô Dao, hai người uống
cạn một hơi. Anh cũng không làm cô khó xử, đặt cốc xuống, ngồi khoanh tay cạnh
cô, nhìn các nữ nhân viên tới chúc rượu Hứa Đông Dương.

Hứa Đông Dương uống rất từ tốn, xung quanh anh phải ba
người chúc rượu anh mới uống một cốc. Chỉ có điều là anh uống rượu trắng, cứ
như vậy anh cũng đã uống tới bảy, tám cốc rồi.

Tuy thế, nhìn dáng anh thì vẫn còn có thể uống tiếp,
ánh mắt điềm tĩnh, cử chỉ từ tốn.

Tô Dao nghe thấy tiếng cười khẽ của Hàn Thụy ở bên
cạnh cô: “Trong buổi tiệc cuối năm ngoái, giám đốc Hứa bị chuốc cho say, xem ra
năm nay anh ấy đã chuẩn bị khá kĩ rồi.”

Tô Dao cười cười không tiếp lời.

Tô Dao đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian quen biết
với Hứa Đông Dương trước đây, khi đó hai người vừa mới bước vào cổng trường đại
học, đêm tất niên cũng như thế này, có rất nhiều bạn nữ tới chúc rượu Hứa Đông
Dương.

Vậy mà chớp mắt, mười năm đã trôi qua, tim Tô Dao như
bị kim châm.

“Tô Dao.”

Tô Dao ngẩng đầu, bây giờ cô mới phát hiện thấy Hứa
Đông Dươngbiết đã đứng dậy từ khi nào, rẽ mọi người đang đứng vây quanh anh,
tiến tới bên cạnh cô. Hứa Đông Dương nhấc cốc rượu trống trơn trước mặt cô, đổ
rượu từ cốc của anh sang rồi quay nhìn mọi người cười cười: “Tôi không thể uống
được rồi, nếu mọi người không bỏ qua cho tôi thì tôi chỉ còn cách để cô Cố uống
giúp tôi thôi.” Nói xong anh cúi đầu nhìn Tô Dao, thái độ và lời nói của anh
khi đó vô cùng thân thiết: “Tô Dao, cô không thể đứng ngoài nhìn sếp của cô bị
người ta bắt nạt mà không quan tâm đúng không?”

Tô Dao sững sờ nhìn Hứa Đông Dương. Anh đẩy cô vào
hoàn cảnh khó có thể từ chối.

Tô Dao chưa kịp nghĩ ra lời nào để từ chối, thấy tốp
nhân viên nữ nhìn Hứa Đông Dương đầy vẻ trách móc, cuối cùng thực sự không thể
tiếp tục làm khó anh được nữa, mọi người cười vang rồi quay trở lại chỗ ngồi
của mình.

Thần sắc Hứa Đông Dương khẽ giãn ra, bèn đặt cốc rượu
xuống, ngồi cạnh Tô Dao, ngẩng đầu thấy Tô Dao đang nhìn mình.

Có thể là do ảnh hưởng vừa rồi, Tô Dao trong phút chốc
bỗng quên mất, ánh mắt cô nhìn anh không khỏi chứa đựng rất nhiều điều. Con
ngươi trong mắt Hứa Đông Dương bỗng chốc như co lại, nhìn đăm đắm vào Tô Dao.
Cô giống như một con thú nhỏ bị lạnh, vội vã nhìn đi hướng khác.

Hứa Đông Dương chầm chậm nhìn xuống, bàn tay để trên
bàn nắm chặt lại, cảm giác mọi tiếng huyên náo trong buổi tiệc như đang kích
thích tinh thần anh. Và cả người phụ nữ bên cạnh anh nữa, người phụ nữ nhìn anh
nhưng rồi đột nhiên trốn tránh anh.

Hứa Đông Dương mệt mỏi đưa tay sửa lại cổ áo, đột
nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Bước ra hành lang bên ngoài anh mới cảm thấy thoải
mái hơn một chút, cố gắng đè nén áp lực trong ti

Hứa Đông Dương đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ để
không khí tràn vào. Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, vừa hút được hai hơi thì
thấy có mấy nhân viên nữ từ nhà vệ sinh đi ra. Họ không ngờ lại gặp Hứa Đông
Dương ở đây, phút chốc vây quanh anh: “Phó tổng Hứa, chút nữa mọi người ăn xong
còn đi hát karaoke, anh nể mặt cùng đi nhé.”

“Đúng rồi, năm nào ăn xong lãnh đạo nào cũng vội vội
vàng vàng đi về, chỉ để bọn em lại tự chi trả.”

“Sao, ăn tiền công, giờ còn muốn dùng tiền công đi
chơi sao?”

Tâm trạng của Hứa Đông Dương không vui nên giọng của
anh cũng có phần lạnh đi, và đầy vẻ châm biếm, một Hứa Đông Dương ôn hòa khi
nãy không còn nữa, anh trở thành một phó tổng Hứa cao vời vợi thường ngày ở
công ty. Mấy chị em nhân viên thấy vậy liền nói vài câu rồi chạy về hội trường
lớn.

Hứa Đông Dương càng cảm thấy khó chịu, sự bực bội
trong người dường như đã lên đến đỉnh điểm, muốn bùng nổ.

Mỗi ngày nhìn thấy Tô Dao đối với anh đã trở thành một
sự dày vò day dứt khó có thể dùng lời nào để miêu tả, anh luôn cố gắng kiểm
soát tâm tư, tình cảm của mình để duy trì khoảng cách giữa hai người.

“…Cậu biết không, thì ra thư ký Cố đã ly hôn rồi!”

Tiếng nói chuyện khẽ khàng từ phía trước lọt vào tai
Hứa Đông Dương, khiến anh giật mình. Tiếng bước chân lại gần, tiếng nói chuyện
càng lúc càng rõ hơn và dừng lại ở góc dẫn vào nhà vệ sinh.

“Thật không?”

Giọng người nói đầy vẻ quả quyết: “Mình và cô ấy vào
công ty cùng một lúc. Mấy hôm trước khi thu hộ khẩu, mình thấy cột tình trạng
hôn nhân của cô ấy ghi chữ ly dị. Mình hỏi cô ấy thì cô ấy nói là vừa mới ly
hôn.”

“Ôi, thật không ngờ…”

Tiếng nói chuyện bỗng dưng im bặt, hai người đồng
nghiệp nữ không ngờ gặp Hứa Đông Dương ở đây, ngượng ngập chào anh rồi vội vàng
bước qua.

Hứa Đông Dương đứng hồi lâu, thông tin vừa nghe được
đối với anh thật đáng kinh ngạc.

Anh cứ nghĩ rằng cô sống một cuộc sống hạnh phúc,
không ngờ cô đã ly hôn. Nếu cô đã ly hôn, vậy thì cảnh gia đình đầm ấm quây
quần mà anh nhìn thấy tối hôm trước sẽ được giải thích ra sao? Cả việc chồng cũ
đối với cô vô cùng thân thiết, làm sao mà giống như cảnh tình cảm vừa mới đổ vỡ
đây?

Hứa Đông Dương đợi cho đến khi gần vãn bữa tiệc rồi
mới quay lại hội trường. Vừa rồi khi anh không có ở đó, người nhà gia đình giám
đốc Hàn gọi điện tới nên ông ta đã về trước. Rất nhiều người cũng cho rằng Hứa
Đông Dương đã về rồi, lúc này mọi người đã huyên náo thành từng tốp, hò hét đòi
đi hộp đêm hát karaoke.

Khi Hứa Đông Dương xuất hiện thì Ngụy Tiểu Nguyệt đang
kéo Tiêu Dao cùng đi hát karaoke với họ, cô vào công ty cùng thời gian với Tô
Dao, và là người vừa nhắc đến chuyện Tô Dao mới ly hôn khi nãy. Chức vị hiện
tại của Tô Dao cao hơn Tiểu Nguyệt, không biết có phải vì lý do này hay không
nhưng cô cứ năn kéo Tô Dao đi.

Tô Dao không tiện từ chối thẳng thừng, Tiểu Nguyệt thì
cứ mời mãi không thôi, trong lúc đang giằng co thì Hứa Đông Dương lên tiếng:
“Tất cả những người có mặt ở đây cùng đi hát karaoke, chi phí công ty chịu.”

Một nhóm nữ nhân viên ngạc nhiên rồi hò reo. Hứa Đông
Dương không đợi Tô Dao từ chối, bèn bước tới cầm lấy áo khoác của mình, khi
ngang qua chỗ cô, đưa cho cô: “Cầm lấy.”

Lúc này thì cô không đi cũng không được. Tô Dao cầm áo
khoác cho Hứa Đông Dương, đợi thư ký Trương thanh toán xong, một đoàn người náo
nhiệt kéo nhau tới hộp đêm.

Lúc này còn lại khoảng hơn hai mươi người, có đến 90%
số này là các nhân viên nữ trẻ. Lúc này phải bao trọn một phòng lớn, vừa vào
phòng, thư ký Trương bèn kéo Tô Dao ngồi xuống bên cạnh cô. Ngoài họ ra thì
công ty còn khoảng hai hoặc ba nữ nhân viên khác đã kết hôn cũng ngồi xuống
phía bên họ, còn lại là những người độc thân, quây quanh Hứa Đông Dương thành
vài vòng chật cứng.

Tô Dao không muốn hát, trước khi ăn cô đã uống một ít
rượu, tuy không nhiều nhưng lâu dần cũng bốc lên đầu, trong phòng lúc này là
một màu sáng mờ mờ, nhốn nháo ồn ào, cô chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc, đầu đau
như búa bổ. Nhìn đồng hồ đã tám giờ ba mươi, cô không muốn ngồi đây nhìn Hứa
Đông Dương, cũng không muốn về nhà sớm như vậy để phải đối diện với Cố Nguyên,
trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn vô hạn.

Hứa Đông Dương dù cũng lên hát theo mọi người, nhưng
không hề chọn một bài hát nào. Anh ngồi đó, bao quanh là những cô gái trẻ. Bên
cạnh anh lúc nào cũng như vậy, điểm này thì dù mười một năm trôi qua cũng không
có gì hay đổi. Tô Dao cúi đầu xem báo giá của phòng hát một cách nhàm chán, lúc
đáp lúc thưa với thư ký Trương

Đột nhiên phía trước mặt tối sầm, Tô Dao ngơ ngác
ngẩng đầu, Hứa Đông Dương đã rời khỏi chỗ ngồi phía bên kia bước lại, nhìn Tô
Dao và thư ký Trương cười, nói: “Thư ký Trương, có thể nhường chỗ cho tôi
không?”

“Ôi, chúng tôi bên này đều là hoa đã có chủ, bên kia
toàn là hoa tươi cỏ lạ tùy cậu chọn, sao cậu lại chạy sang bên này thế?”

Thư ký Trương trêu đùa nhưng cũng đứng dậy nhường chỗ
cho Hứa Đông Dương. Hứa Đông Dương ngồi xuống cạnh Tô Dao, thở dài: “Nếu tôi
không qua đây chỉ e đêm nay không thể sống sót đi về được.”

Nghe Hứa Đông Dương nói vậy, mọi người đều cười vang.
Tô Dao cũng mỉm cười, lông mày nhíu lại, cô nhích ra một chút. Nhưng ghế sofa
chỉ rộng có chừng ấy, mọi người đều ngồi chật rồi, cô còn có thể nhích xa được
bao nhiêu?

Hứa Đông Dương sau khi ngồi xuống không nói năng gì,
im lặng nhấc lon bia trước mặt uống. Bên cạnh anh, Tô Dao cảm thấy không thoải
mái, cô cũng không tiện đứng dậy đi ra ngoài, rất may là lúc này đã đến thời
gian đặt bài hát, Tô Dao nhân cơ hội này đứng dậy đi đặt cho mình một bài, sau
đó ngồi xuống ở đầu bên kia của phòng hát, không quay trở lại nữa.

Tô Dao vừa đứng dậy thì chỗ của cô đã có người ngồi
vào. Tô Dao tới đầu bên kia ngồi xuống thì sự ôn hoà của Hứa Đông Dương biến
mất, sự lạnh lùng lại bao trùm khuôn mặt anh. Anh ngồi trong bóng tối uống
rượu, những cô gái ngồi bên cạnh anh cũng không dám làm phiền anh. Họ nói vài
câu thấy Hứa Đông Dương không phản ứng lại, họ bèn quay sang nói chuyện với
người bên cạnh.

Hứa Đông Dương im lặng nhìn Tô Dao. Cô ngồi hờ trên
mép thành ghế sofa, chân hơi chạm đất. Nhìn từ góc độ này có thể chiêm ngưỡng
được toàn vẹn dáng người cô: cổ cao, bờ ngực đầy đặn, bàn tay mềm mại, hai chân
thon dài. Hứa Đông Dương cảm thấy m như đốt cháy cổ họng anh, anh như bị kim
châm đau đớn, thời gian không để lại dấu vết nơi cô, chỉ là cô bây giờ đã trở
thành một người phụ nữ càng mặn mà và quyến rũ.

Hứa Đông Dương đưa tay ôm mặt, anh muốn dùng hơi lạnh
của những viên đá làm cho mình bớt nóng, đầu óc anh bây giờ đang bị ong lên bởi
tin cô đã ly hôn.

Hứa Đông Dương nhìn chằm chằm vào Tô Dao, men rượu bây
giờ đã ngấm vào anh, sắc mặt anh theo đó càng lúc càng trầm xuống. Anh quay đầu
nhìn sang thư ký Trương bên cạnh, nói: “Thư ký trương, tôi uống rượu nên không
thể lái xe về được, cô gọi cô Cố qua đây lái xe đưa tôi về.”

Thư ký Trương nhìn Hứa Đông Dương với ánh mắt kỳ lạ,
đứng dậy tiến về phía Tô Dao, nói với cô vài câu theo lời dặn của anh. Tô Dao
xoay đầu nhìn sang phía anh, anh nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa
xoa trán, dường như rất mệt.

Tô Dao hơi chần chừ một lát, cuối cùng cũng tiến lại
phía anh, cúi nửa người khẽ nói: “Phó tổng Hứa, phó tổng Hứa, anh không sao
chứ?”

Hứa Đông Dương chỉ “ừ” một tiếng, nhưng không có ý
đứng dậy, Tô Dao khó xử quay đầu nhìn về phía sau, người lớn tuổi nhất ở đây là
thư ký Trương, cô Trương không ngại ngần, tiến lại giúp Tô Dao một tay.

“Tôi và cô cùng xuống dưới, đưa phó tổng Hứa lên xe
rồi tính tiếp.”

Thư ký Trương và Tô Dao, người bên phải, người bên
trái cố gắng dìu Hứa Đông Dương đứng dậy xuống lầu, ngoài việc bước hơi liêu
xiêu thì Hứa Đông Dương vẫn rất bình thường.

“Vuống nhiều quá, rượu lần này lại bốc lên rồi.”

Thư ký Trương lắc đầu nhìn Tô Dao, dìu Hứa Đông Dương
đứng dựa vào xe, ra hiệu cho Tô Dao mở cửa xe. Hứa Đông Dương dựa vào đầu xe
đứng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên, xem ra có vẻ tỉnh táo hơn: “Thư ký Trương, cô
cứ về đi, một mình cô Cố là được rồi. Chốc nữa cô đợi thanh toán tiền cho họ,
để cho họ chơi tiếp, chơi thoải mái thì thôi.”

Tô Dao nhìn thư ký Trương, đáp lại một tiếng rồi leo
lên xe. Thư ký Trương nói địa chỉ của Hứa Đông Dương cho Tô Dao rồi dặn dò vài
câu, sau đó đứng nhìn chiếc xe dời đi cho đến khi khuất bóng.

Đây chính là tình huống mà Tô Dao không muốn gặp phải
nhất.

Tô Dao chăm chú lái xe, Hứa Đông Dương ngồi sau không
lên tiếng, có thể là anh đã thực sự say rồi. Tô Dao thầm nghĩ, thế nhưng trong
lòng không tránh khỏi cảm giác bất an, trong tiềm thức cô vẫn cảm nhận được sự
nguy hiểm cận kề.

Nhà của Hứa Đông Dương nằm ở khu đô thị cao cấp phía
đông thành phố, khi lái xe tới đó đã hơn 10 giờ đêm. Tô Dao lái xe vào khu đô
thị, tìm tới tòa nhà theo lời dặn của thư ký Trương, mở cửa, dừng xe lại. Bốn
bề là màn đêm tĩnh mịch. Tô Dao ngồi ở ghế lái, chần chừ hồi lâu, rồi ngẩng đầu
nhìn vào kính chiếu hậu.

Hứa Đông Dương ngồi đó trong bóng tối, im lặng nhìn
cô, ánh mắt tỉnh táo, thái độ lạnh lùng, không có vẻ gì là uống say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui