Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Đợi Giang Mạnh Phi ở bệnh viện xử lý xong vết thương, Mục Phong muốn Nghiêm Hâm chở bọn họ tới lấy xe trước, sau đó tự anh lái xe đưa cô về nhà.

Nhà họ Giang là nhà một tầng khá cũ kỹ, diện tích không nhỏ, đáng tiếc không phải ở khu vực Tân Hoa, nếu không giá đất rất kinh người.

Xe vừa mới dừng, một bé trai ước chừng 4, 5 tuổi từ cửa chính chạy ra, vừa thấy được Giang Mạnh Phi liền ôm lấy đùi cô, trên mặt nở nụ cười thật tươi.

"Đứa nhỏ này là . . . . ."

Lòng anh như đột nhiên bị đánh một cái, sẽ không phải là con cô chứ?

"Con trai của em trai tôi, đáng yêu chứ?"

Cô hoàn toàn không nhìn thấy nghi ngờ của anh, ôm lấy đứa nhỏ, vui vẻ chọc lét nó, chọc đến cười ha ha không ngừng: "Tử Tử, chào chú đi."

"Chào chú."

Đứa trẻ gọi là Tử Tử dùng giọng nói non nớt gọi thật to.

"Ngoan."

Anh sờ sờ đầu Tử Tử, trong bụng không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm; haizz, may không phải là con cô, thật may.

"Lại đây, đi vào uống ly trà."

Vì cám ơn sự giúp đỡ của anh, cô hiếm khi muốn mời người ngoài vào nhà uống trà, đi vào nhà trước.

"Để chú ôm Tử Tử!"

Thấy cô cà thọt cà thọt, Mục Phong xung phong nhận việc ôm Tử Tử từ tay cô: "Tôi giúp cô ôm nó, cô cẩn thận chút đi."

"Cám ơn nha ~~"

Cô phát hiện hôm nay mình không ngừng nói cám ơn với anh, thật là có điểm không biết xấu hổ!

"Không cần khách khí như thế."

Anh không nhịn được trợn mắt một cái, cười với cô.

Giang Mạnh Phi cười, là bởi vì rõ ràng thân phận địa vị của người đàn ông này cao như vậy, lại chưa từng ở trước mặt cô tự cao tự đại, thẳng thắn mà nói cảm giác này tốt vô cùng, thiện cảm của cô dành cho anh không ngừng tăng lên.

"Tử Tử. . . . . ."

Giang Mạnh Nho từ trong nhà đi ra, liếc thấy Giang Mạnh Phi cùng người đàn ông xa lạ, lúc đầu khá sửng sốt, ngay sau đó chú ý tới vết thương ở chân của cô: "Chị, chân chị sao vậy?"

"Bị một tên không có mắt đụng, cũng may có ông chủ chị giúp đỡ, nếu không bây giờ chị còn ầm ĩ với tên kia ở ngoài đường đó!"

Cô cười, để cho Giang Mạnh Nho đưa tay đỡ cô.

"Ông chủ?"

Chị ấy không phải là không có việc sao, ở đâu ra ông chủ? Anh không khỏi tò mò nhìn người đàn ông kia.

"Đúng vậy, chị tìm được việc rồi."

Cô đỡ vai Giang Mạnh Nho, lấy tư thế buồn cười nhảy vào nhà: "Ngày mai sẽ bắt đầu đi làm đó!"

"Ngày mai không được, chờ vết thương ở chân cô lành lại rồi nói." Mục Phong đi theo sau lưng hai người bọn họ, không có nể tình dội cho cô một gáo nước lạnh.

"Người nào đi xe mà không té chứ? Tôi không sao hết." Cô không chịu nổi trề môi, đi vào phòng khách đỡ sofa ngồi xuống.

"Không được là không được."

Anh đem Tử Tử thả vào bên người cô, không có thương lượng mà bác bỏ.

Giang Mạnh Phi nghe vậy, bất mãn làm mặt quỷ với anh.

"Hai người quen biết nhau sao?"

Thấy hai người vừa mở miệng liền đấu võ mồm, Giang Mạnh Nho cảm thấy rất thú vị, tò mò hỏi.

"Không có, hôm nay mới quen."

Hai người trăm miệng một lời mà đáp nói, sau đó nhíu mày, liếc đối phương một cái.

"Ra là vậy!"

Giang Mạnh Nho bật cười nói: "Mới quen biết ngày đầu tiên mà hai người ăn ý tới kì lạ nha."

Giang Mạnh Phi le lưỡi một cái, không cho rằng lời em trai nói là thật.

"Chồng à, mẹ muốn anh ra đầu hẻm mua bình nước tương."

Một phụ nữ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Giang Mạnh Phi thì cười nói: "Chị hai đã về rồi sao?"

"Về rồi về rồi."

Giang Mạnh Phi phất tay một cái, chỉ chỉ chân của mình: "Hồng Quyên, phiền em nói với mẹ, sợ rằng chị không có cách vào phòng bếp giúp gì rồi."

"Dạ được."

Trần Hồng Quyên gật đầu một cái, chú ý tới một người đàn ông lạ ngồi ở phòng khách, nhưng không có hỏi nhiều, xoay người về phòng bếp, trước khi đi không quên lần giao phó nữa: "Chồng à, nhớ đi mua nước tương đó."

"Biết rồi mà!"

Giang Mạnh Nho đáp, ôm lấy con trai đi ra ngoài: "Hai người ngồi một chút, em đi mua bình nước tương, rất nhanh sẽ về."

"Nhà cô cảm giác rất náo nhiệt." Khi phòng khách chỉ còn lại anh và Giang Mạnh Phi thì anh mới mở miệng.

"Là cực kỳ náo nhiệt."

Giang Mạnh Phi lấy tay vẽ một vòng tròn thật to trên không trung, bây giờ quả thực có rất ít gia đình giống như nhà cô, tất cả mọi người sống chung với nhau: "Vừa rồi là em trai tôi, em dâu, cùng con của bọn họ Tử Tử, trừ ba người bọn họ ra, còn có ba mẹ tôi, em gái với bạn trai nó, nhà này nếu tính cả tôi thì tổng cộng ở tám người, đủ dọa người chứ?"

Mục Phong nhếch miệng cười yếu ớt, còn tới không kịp phát biểu bất kỳ cảm tưởng nào thì thấy một phụ nữ trung niên nhìn rất phúc hậu từ trong phòng bếp đi ra.

"Oa Oa, dẫn bạn về sao không nói cho mẹ biết trước một tiếng?"

Trên người Lưu Huệ Như mặc tạp dề, vừa thấy được Mục Phong liền ý cười đầy mặt, tiến lên tự giới thiệu mình: "Chào con, bác là mẹ đứa nhỏ này, con không chê thì ở lại ăn bữa cơm thường được không?"

"A, cám ơn bác gái."

Mục Phong trợn mắt lên, có chút thụ sủng nhược kinh.

Cô gái tàn bạo bên cạnh này, thậm chí có nhủ danh gọi "Oa oa"? (búp bê) Có “ý nghĩa” . . . . . .

"Mẹ, người ta là ông chủ lớn, rất bận rộn, làm sao có thời gian ở lại nhà chúng ta ăn cơm?"

Thấy mẹ nhiệt tình chào hỏi, Giang Mạnh Phi đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, mơ hồ có loại dự cảm không ổn.

Bây giờ trong nhà chỉ còn lại mình cô thân, hầu như ngày ngày đều bị người nhà làm mệt mỏi, muốn cô nhanh nhanh đi tìm chồng.

Cái đề tài này thảo luận đã lâu rồi, mà cô cũng chưa có gặp được thích hợp đối tượng, cho nên không hề tiến triển, nhưng hiện nay nhìn bộ dạng mẹ như vậy, chỉ sợ là xem Mục Phong là bạn trai cô rồi, cô phải mau giải thích mới được.

"Ông chủ?" Lưu Huệ Như trợn to cặp mắt, dò xét Mục Phong nói: "Con không phải là bạn trai Oa Oa sao?"

"Dạ không phải."

Mục Phong nghe ra trong giọng nói của bà có chút thất vọng, đành cười khổ báo cáo sự tình.

"Oa Oa nhà chúng ta không có việc, làm sao con là ông chủ được?" Lưu Huệ Như dừng một chút, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Hơn nữa làm sao con lại đưa Oa Oa về?"

"Hôm nay con tìm được việc rồi!"

Giang Mạnh Phi không đợi Mục Phong trả lời, liền vội ào ào nói: "‘ Mục thị Kim khống ’, không phải ba có mua cổ phiếu của bọn họ sao?"

"Có, ba con mua 20, 30 tờ."

Lưu Huệ Như mắt sáng lên, hướng Mục Phong thuyết phục: "Này nhìn chồng bác ủng hộ công ty con đi, ông chủ cậu đừng khách sáo, ở lại ăn bữa cơm thường đi!"

Mục Phong liếc mắt thối, nghiêm mặt nhìn Giang Mạnh Phi.

Xem bộ dạng cô chính là không muốn cho anh ở lại dùng cơm, nhưng ba mẹ người ta lại nhiệt tình mời như vậy, sao anh có thể nói không?

***

Bữa tối quả nhiên kinh người, bên bàn ăn có tổng cộng chín người.

Mục Phong rất ít khi thấy cảnh này, cảm giác rất mới mẻ, trên mặt mang nét cười nhẹ.

"Chị hai, bây giờ tìm được việc rồi, kế tiếp sẽ phải bắt đầu tìm bạn trai đó!"

Em út nhà họ Giang Giang Mạnh Hà gắp cọng rau cải nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói.

"Ăn cơm của em đi, bớt lải nhải đi."

Thật là tự vạch áo cho người xem lưng, thiếu chút nữa Giang Mạnh Phi nghẹn cơm ở cổ họng, cô tức giận nhắc nhở em gái một câu.

"Tiểu Hà nói cũng không sai, chị hai nên tìm bạn trai đi!" Không nghĩ tới Giang Mạnh Nho cũng tiếp lời: "Chị xem đó, hiện tại chúng em đều có gia đình rồi, về sau Tiểu Hà cũng sẽ kết hôn với Học Hạo, chỉ còn mình chị lẻ loi, rất cô đơn đó ~~"

". . . . . ."

Giang Mạnh Phi mắc nghẹn, quyết tâm không trả lời nữa.

Xã hội bây giờ không biết có vấn đề gì, người độc thân giống như có hại cho xã hội, mặc kệ nhận chức gì, ở đâu đều bị “tước đoạt ” một chầu, quả thực là vô lý.

"Oa Oa, em trai, em gái nói thì con nên nghe, nếu không chờ ba mẹ đi rồi, ai làm bạn với con?"

Lưu Huệ Như thấy cô không đáp, cũng gia nhập hàng ngũ đi thuyết phục theo: "Như vậy mẹ với ba con làm sao an tâm?"

Đề tài trầm trọng như vậy, khiến Mục Phong rất lúng túng, cảm giác người nhà cô chỉ hi vọng cô nhanh nhanh tìm đối tượng, mà cô và anh cùng nhau về lại chết ngay, vừa y là khác phái, hay nên nói là tự chui đầu vào lưới đi, người nhà của cô tự nhiên bắt được cơ hội ra sức khuyên một trận, vì vậy anh cũng nên chịu một phần trách nhiệm.

"Con nhờ mọi người trong lúc ăn cơm đừng nói cái này có được không?" Giang Mạnh Phi để đũa xuống, không nhịn được nổi đóa: "Mọi người làm vậy khách người ta làm sao nuốt trôi cơm?"

Thoáng chốc cả phòng yên lặng, trừ Giang Mạnh Phi, bảy người 14 mắt toàn bộ nhìn về Mục Phong, nhất thời khiến anh chảy mồ hôi lạnh.

"Thật ngại quá ông chủ, lúc ăn cơm nhà bác chính là như vậy, con đừng để bụng!"

Lúc này bác trai Giang Trình Lễ nói chuyện, rõ ràng không để cho khách cảm thấy lúng túng.

"Không thành vấn đề, con lại thích lúc ăn cơm náo nhiệt như vậy, lúc này mới giống người một nhà." Anh trả lời một câu cảm tính.

"Đúng đúng đúng, người một nhà chính là nên như vậy, chính là nên như vậy." Giang Trình Lễ vội vàng phụ họa.

"Anh thích, tôi không thích, nếu như hôm nay đối tượng bị công kích là anh, anh còn thích nổi sao?"

Có lẽ bị châm chọc quá mức, Giang Mạnh Phi giận hờn công kích Mục Phong một câu.

"Tôi nghĩ người nhà cô đơn giản là quan tâm, cô đừng làm méo mó ý tứ của họ." Mục Phong khuyên bảo.

"Ha ha ~~ ông chủ đừng để ý, Oa Oa chúng tôi chính là như vậy, nói chuyện không dùng đến não. . . . . ."

"Ai nói chuyện không dùng đến não? Đầu con, con biết rất rõ!"

Không đợi ba xin tha thứ, Giang Mạnh Phi lại gấp gáp kháng nghị nói.

"Dạ dạ dạ, đầu chị minh mẫn, vậy sao không nhanh tìm người gả đi chứ?" Giang Mạnh Nho không nhịn được làm cô đau lòng bằng một câu.

"Còn nói, nói nữa chị sẽ đánh em đó!"

Giang Mạnh Phi hoàn toàn phát bực, cô để đũa xuống lần nữa, vén tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau với em trai.

"Oa Oa!"

Lưu Huệ Như vừa thấy chuyện ngoài tầm kiểm soát, vội vàng sưng mặt lên quát nhẹ.

Giang Mạnh Phi nhất thời giống như chuột gặp mèo, im lặng không nói, còn ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy Mục Phong trong lòng hô thần kỳ, cười thầm đến thiếu chút nữa lộn ruột.

Cô gái này tàn bạo, mặc dù tàn bạo nhưng cũng có chừng mực, điều này làm cho anh cảm thấy hết sức thú vị, không khỏi đoán chừng rốt cuộc cô còn có bao nhiêu khía cạnh chưa thể hiện ra.

Cứ như vậy, bữa ăn tối kết thúc vừa kỳ quái lại lộ ra chút không khí ấm áp.

"Nhớ, ngày mai không cho phép tới công ty đi làm, nếu không tôi sẽ hủy chức vụ của cô."

Trước khi đi, Mục Phong tránh mọi người nhà Giang ra, nhỏ giọng cảnh cáo với Giang Mạnh Phi.

"Cái anh này rất kỳ quái! Đồng ý lệnh báo danh rồi không muốn cho người ta đi làm!" Mắt đẹp của cô trợn tròn lên, phồng má, giống như heo sữa đáng yêu.

"Không phải là không muốn cô đi làm, mà là muốn chờ cô bình phục rồi đi."

Anh mỉm cười, vui vẻ cô không giống nhân viên bình thường, luôn là đối với anh nơm nớp lo sợ, khúm núm, anh thích cách thức giao tiếp như vậy.

"Vậy lúc nào thì mới có thể đi?" Cô bĩu môi, buồn bực nói ~~

Thấy dáng điệu cô vừa buồn vừa giận, Mục Phong đột nhiên có loại xúc đông muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực mà an ủi, nhưng một khi ý thức được điều này, vội đem tay bỏ vào túi trước quần tây, không để mặc cho mình hành động thiếu suy nghĩ.

"Như vậy đi! Chờ tôi tan sở xong sẽ chở cô đến bệnh viện thay thuốc, chờ bác sĩ nói vết thương ở chân cô không sao, cô mới có thể đi làm."

***

Mặc dù Mục Phong ở một mình, nhưng thường về nhà thăm ba mẹ, chỉ là khi công việc quá bận rộn, cũng chỉ có gọi điện thoại về hỏi thăm.

Bình thường gặp phải loại tình huống này, ba sẽ không quá để ý, bởi vì đàn ông luôn hiểu đàn ông, biết rõ khổ cực trong xã hội, nhưng mẹ lại khác, hoàn toàn không chịu được việc quá lâu không thấy con trai bảo bối.

"Cái đứa con này, thúc giục vài chục lần mới chịu về là sao? Chê mẹ già, xấu xí hơn mấy mỹ nữ xinh đẹp bên ngoài của con nên nhác về chứ gì?"

Thật vất vả mới thấy con trai về, Nghiêm Hương Hương há miệng nói không ngừng như súng liên thanh.

"Mẹ, nhiều mỹ nhân hơn nữa cũng thua xa mẹ mà!"

Mục Phong tiến lên ôm Nghiêm Hương Hương ngồi xuống, hoàn toàn không có để oán trách của mẹ trong lòng: "Ba không có ở đây sao?"

"Ba con sang nhà bạn đánh cờ rồi."

Nghiêm Hương Hương liếc anh một cái, trong lòng cho dù có nhiều oán giận hơn nữa, nhưng nghe con trai nói như vậy, tức giận đã sớm tiêu mất hơn phân nửa: "Con thật biết nói ngọt, biết dỗ mẹ vui vẻ."

"Trời đất chứng giám, lời con nói đều là thật! Chỉ là gần đây công việc khá bề bộn, con không có thời gian, tuyệt đối không phải là cố ý không về thăm mẹ."

Mục Phong ôm bả vai mẹ, dẫn bà đến bên cạnh sofa ngồi xuống.

"Coi như bận rộn hơn nữa cũng phải về thăm mẹ, mẹ sẽ nhớ con nhiều đó!" Bà chỉ có một đứa con trai là Mục Phong, tất nhiên toàn bộ chú ý đều đặt ở trên người con.

"Được rồi, là lỗi của con, về sau dù bận rộn hơn, cũng sẽ về thăm mẹ được không?" Anh bảo đảm.

"Không được lừa mẹ đó."

Nghiêm Hương Hương yên tâm, nhưng nhớ tới một chuyện khác, toàn thân căng thẳng hỏi: "Mẹ nghe nói bà ngoại đưa ra tối hậu thư, muốn con với Quân và Hâm trong ba tháng tìm được người yêu, tóm lại chuyện này là thật hay giả?"

"Sao mẹ biết?"

Mục Phong cực kỳ kinh ngạc, anh cho là bà ngoại giấu giếm chuyện này cực tốt, không nghĩ tới mẹ vẫn biết.

"Mẹ đương nhiên có cách."

Nghiêm Hương Hương cười yếu ớt, đem vấn đề trở về quỹ đạo chính: "Con đừng quan tâm làm sao mẹ biết chuyện này, chỉ cần nói cho mẹ biết có hay không là được rồi."

"Có."

Anh hiểu tính cách của mẹ, nếu như bà không nói, dù anh hỏi chết cũng sẽ không có kết quả, dứt khoát không hỏi tới nữa.

"Vậy con định làm gì? Từ đông đảo bạn gái của con tìm một người tới lấy lệ cho bà ngoại sao?" Nghiêm Hương Hương gật đầu một cái hỏi.

". . . . . . Mẹ, cái gì gọi là một người trong đông đảo bạn gái của con?"

Nói như anh là playboy vậy.

"Con không phải là luôn đổi bạn gái sao? Chẳng lẽ nhiều như vậy, không có thực sự thích ai sao?" Nghiêm Hương Hương khó tin hỏi ngược lại.

"Thực sự thích. . . . . ."

Anh khẽ rên một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt quật cường của Giang Mạnh Phi, lòng anh như bị đánh cái “độp”, có chút giật mình nói: "Không có gì thực sự thích hết ..., cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Hay cho cái bạn bè bình thường nha! Chẳng lẽ mấy bài báo trong tạp chí đều là giả sao?"

Lấy cớ này lừa gạt người khác có lẽ tạm dùng được, nhưng muốn lừa gạt người làm mẹ như bà, hơi khó đó ~~

"Mẹ cũng không phải không biết, mấy bài báo đó viết toàn vô căn cứ hết."

Anh cảm thán người đời chung quy vẫn mưu cầu danh lợi, chỉ khi nào có danh lợi, tự do là hy vọng xa vời, hở ra là bị “chó săn ảnh” đuổi theo, không có chỗ để trốn.

"Con đó! Miệng ở trên mặt con, con thích nói thế nào không được."

Nghiêm Hương Hương tranh luận không lại anh, thở dài làm tổng kết: "Dù sao thì con cũng phải trong ba tháng tìm cho cô gái cho mẹ để báo cáo với bà con, nếu không ngoại con nói được là làm được."

Mặc dù lấy năng lực của Phong Nhi, mặc dù tất cả cổ phiếu Nghiêm thị bị Trịnh Tố Linh tịch thu, muốn thu mua lại cũng không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng trên đời này không có ai ngại có nhiều tiền, người làm mẹ như bà đương nhiên phải vì con trai tính toán.

Mục Phong không có đáp lời, trong đầu quanh quẩn là bóng dáng quen biết chưa lâu đó …

***

Hai, ba ngày sau , Giang Mạnh Phi phát hiện Mục Phong đúng là người nói được làm được, mỗi ngày sau khi tan việc anh đều đúng giờ xuất hiện ở nhà cô, chở cô đến bệnh viện thay thuốc.

Cũng bởi vì sự hỗ trợ liên tiếp, Giang Mạnh Phi giữa lúc vô tình đã thích ứng sự hiện hữu của anh, mỗi ngày chừng sáu giờ đã bắt đầu chờ Mục Phong đến.

"Oa Oa, ông chủ tới đón con này!"

Không chỉ cô, cả người trong nhà cũng có thói quen thấy Mục Phong xuất hiện vào lúc này, vừa thấy anh dừng xe, Giang Trình Lễ liền lên tiếng gọi cô.

"Con biết rồi!"

Không bao lâu Giang Mạnh Phi từ trong nhà đi ra, cười nói: "Hôm nay anh lại đúng giờ."

"Đó là đương nhiên."

Phát hiện cô bước đi không khác người bình thường, anh không khỏi sinh lòng mừng thầm: "Chân của cô đỡ nhiều rồi, đi bộ sẽ không cà nhắc nữa!"

"Đúng vậy, nhờ có ‘ nghĩa cử ’ của anh, chân tôi mới có thể hồi phục nhanh như vậy."

Cô không chút keo kiệt nào mà đánh giá anh cực cao: "Xem ra là tôi rất nhanh có thể đến công ty đi làm."

"È hèm, tôi rất mong đợi."

Anh cười khẽ, mở cửa xe để cho cô lên xe.

Giang Mạnh Phi ngồi vào chỗ của mình, cài dây an toàn, đợi sau khi lên xe, vô duyên vô cớ thở dài.

"Sao vậy?"

Anh lấy tay ra khỏi cần xe, thuận tiện nhìn cô.

"Tôi có tài đức gì để tổng giám đốc công ty lái xe đưa đón tôi chứ?"

Mấy ngày nay cô không ngừng suy nghĩ vấn đề này, dù sao bởi vì vết thương ở chân mình cũng không thể đi đâu, còn nhiều thời gian suy nghĩ lung tung.

Anh cười to, lập tức thu hồi ân huệ: "Cho nên chờ cô bắt đầu đi làm, thì phải làm trâu làm ngựa báo đáp tôi."

"Tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, anh còn tưởng thật sao?"

Cô sững sờ, cảm động trong mấy ngày này, toàn bộ bởi vì lời của anh mà tan thành mây khói.

"Vậy cô cũng coi như tôi là tùy tiện nói một chút đi!"

Mục Phong cười đến vui vẻ, cảm thấy đùa dai rất vui.

". . . . . . Xem như anh lợi hại!" Cô hướng anh le lưỡi.

"Nói đến lợi hại thì phải nói đến người nhà cô, ngày đó lúc ăn cơm. . . . .. Bọn họ luôn nói chuyện thẳng thắn vậy sao?" Đối với anh, không khí dùng cơm ở nhà cô ngày đầu tiên vẫn còn khá mới mẻ.

"Hả?"

Cô tạm ngừng, rất nhanh liền hiểu anh đang nói gì, không nhịn được bật cười: "Haha ~~ thật ra thì phần lớn thời gian không phải như vậy, chỉ là khi nhắc tới đề tài có chút đặc biệt này, không khí mới có thể trở nên căng thẳng thế."

"Cô nói là chuyện muốn cô tìm bạn trai sao?"

Mục Phong nắm tay lái thật chặt, cảm giác giống tình huống mẹ và bà ngoại thúc giục anh nhanh tìm bạn gái, anh hoàn toàn có thể hiểu bất đắc dĩ của cô.

"À, ừ ~~"

Cô thả lỏng hai vai, không hiểu vì sao độc thân phải bị khiển trách, một mình không phải cũng tốt sao?

Mục Phong nhìn con đường phía trước, sau một hồi khá lâu mới thở dài.

"Trên thực tế, tôi và cô có bất đắc dĩ giống nhau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui