Sống Chung Với Bá Tước

Đội bóng tennis của trường Nam Trung nổi tiếng toàn quốc.

Có tin tức truyền đến, đội tennis có nhận lời mời tham dự thi đấu giao hữu với một đội trường cao đẳng của Pháp, kỳ nghỉ hè này sẽ phái 5 học sinh ưu tú nhất sang Paris dự thi.

Tin này lan rất nhanh trong toàn trường, gây ra một trận xôn xao lớn.

"Paris a!" "Paris a!"

Đào Thi Thi cũng nghe nói.

Nghĩ đến trong đội tennis Đào Bảo Nhi xuất sắc như vậy, thầy huấn luyện viên ngày ngày nhìn Bảo Nhi như là nhìn một bảo bối, chỉ cần nhìn thấy Bảo Nhi là mắt híp tịt lại không còn biết trời đất là đâu nữa rồi. Đối với Đào Bảo Nhi thật là vô cùng tốt, cô ta có muốn gì cũng đồng ý, trong năm người này nhất định sẽ có Đào Bảo Nhi, không được, không thể để cho cô ta được tiện nghi như vậy!

Đào Thi Thi về nhà ôm mẹ lăn lộn làm nũng một hồi lâu.

Tô Cầm mãi mới được con gái buông tha, cũng không quan tâm mấy tới chuyện của Bảo Nhi, dù sao chồng mình cũng đã nói qua không cho nó quyền thừa kế, cũng không cho sinh hoạt phí, coi như không có đứa con gái này. Tô Cầm hiện tại chỉ chuyên tâm nuôi dưỡng con trai cưng, nuôi béo núc ních , con của mình mới chính là con ruột thịt của Khánh Hoa.

Đợi đến khi con trai ngủ yên giấc rồi, Tô Cầm mới để ý tới Đào Thi Thi.

"Thật là không có não, không phải bảo con đừng có để ý tới Đào Bảo Nhi nữa, con là đại tiểu thư Đào gia, nó chỉ là một người ngoài mà thôi, con cả ngày cứ nhìn theo những việc nó làm để làm gì, chuyện này mẹ tự có chủ ý." Tô Cầm càng nhìn đứa con gái này càng không vừa mắt, ngoại hình cũng rất giống mình, chỉ là đầu óc sao càng ngày càng không thể dùng vào việc gì được thế này.

Tô Cầm cũng là một thành viên trong hội đồng chủ tịch trường Nam Trung, mặc dù không có thực quyền, nhưng đối với loại chuyện nhỏ này lại không khó khăn gì. Học sinh nào cũng phải lấy việc học làm đầu, trí tuệ cùng thể lực đều phải phát triển toàn diện mới được, lời nói hợp tình hợp lý, Tô Cầm luôn là người rất biết cách nói chuyện.

Vì vậy, tin tức lại truyền tới. Học sinh lần này đi Paris dự thi, điều kiện tiên quyết là bất kỳ một môn học nào thành tích phải ở 80 điểm trở lên.

Đào Thi Thi hả hê cười, cứ nhìn vào thành tích của Đào Bảo Nhi bây giờ, nhất định là không cách nào đạt được.


Bảo Nhi ở sân tennis luyện tập, luyện xong, xuống nghỉ ngơi.

Bình An đưa cho cô một quả táo vừa to vừa hồng, cười nói: "Cậu ăn đi, đây là hái ở trong trang trại nhà tớ, quả chín cây, ăn rất ngọt."

"Cám ơn." Bảo Nhi sảng khoái nhận lấy, cắn một cái, quả nhiên có rất nhiều nước, rất ngọt ăn thật ngon.

Đào Thi Thi lần trước nhận được cảnh cáo của mẹ, cái tên mọt sách họ Lạc này lại là con trai độc nhất của Lạc gia, không thể đắc tội, cô không ngờ tới người hầu của Đào Bảo Nhi lại có một lại lịch lớn như thế, vừa tức lại vừa buồn bực.

Cô ngồi cách đó không xa cố ý nói chuyện thật lớn tiếng với Hoàng Lệ Hoa : "Có vài người chơi tennis vô cùng tốt, nhưng đấy chỉ là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Chỉ biết dùng tới chân tay mà thôi."

Hoàng Lệ Hoa cũng phụ họa nói: "Đúng vậy a, Đúng vậy a, chính là một con bé thô tục mà thôi. Ai, cửa ải 80 điểm, thật là khó a, chỉ là Thi Thi cậu thành tích tốt như vậy, nhất định rất dễ dàng, không giống có vài người."

Nói xong còn ý vị sâu xa nhìn về phía Đào Bảo Nhi.

Bảo Nhi mặc kệ họ, thong thả ung dung gặm hết quả táo, đem lõi táo nhằm về phía sau khẽ ném, vừa lúc nện vào ót một người.

"Ai u! Tên khốn kiếp nào dám ném tao?" Đào Thi Thi trong nháy mắt cảm thấy ót sưng lên.

Bảo Nhi xách theo vợt bóng bàn kéo Bình An lên, xoay người rời đi.

Dọc theo đường đi Lạc Bình An được Bảo Nhi nắm tay, rất hưng phấn, rất thẹn thùng, rất nhăn nhó, lấy dũng khí hỏi: "Bây giờ bọn mình làm gì?"

"Đến nhà cậu lấy cà rốt cho tôi chứ làm gì."


Lạc Bình An hụt hẫng trong lòng, chỉ là lập tức lại cao hứng , chỉ cần Bảo Nhi thích cà rốt là tốt rồi, hơn nữa hai người cùng nhau cúp cua cảm giác rất kích thích.

. . . . . .

Trở về, Bảo Nhi ở trước cửa phòng Tịch Nhan thả một cây cà rốt.

Lại đi hành lang thả một cây.

Ở cầu thang thả một cây.

Ở phòng khách thả một cây.

Ở trước cửa thư phòng thả một cây.

Ở trên bàn viết thả một cây.

Chờ Tịch Nhan sau khi đã ăn thoải mái rồi, nhìn thấy bảo Nhi ngồi trước bàn đọc sách cười mờ ám.

"Ăn ngon không?"

Tịch Nhan mặt than, không gật đầu cũng không lắc đầu, đáp lại chính là amm thanh gặm cà rốt: "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" . . . . . .

Bảo Nhi hả hê lấy ra một túi cà rốt tươi rói còn dính bùn đất.


"Cậu hãy giúp đỡ tôi vượt qua 80 điểm tất cả các môn trong kỳ thi cuối kỳ này thì những thứ này đều là của cậu, tất nhiên sau này cũng sẽ luôn luôn có."

Tịch Nhan nhìn chằm chằm túi cà rốt, giống như là nhìn thấy kim cương, giống như buôn lậu súng ống đạn dược, không có khí tiết. . . . . .

"Đồng ý."

Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Tịch Nhan nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của Bảo Nhi. Trong nháy mắt, Tịch Nhan có cảm giác cả người mình trở nên cứng ngắc. . . . .

Vì vậy Bảo Nhi bắt đầu kiếp sống học bổ túc.

Tất cả các môn ngoại khóa của cô cũng không đến nỗi nào. Nhưng là lịch sử cùng địa lý liền thê thảm không nỡ nhìn, hoàn toàn không có khái niệm.

Mỗi ngày buổi tối.

Abe chơi một hồi trò chơi liền bắt đầu rèn luyện thân thể giảm cân, tập chống đẩy, chỉ là Bảo Nhi có cảm giác hắn là nhân cơ hội đi ngủ, bởi vì nửa ngày cũng không trông thấy hắn chống đẩy được cái nào.

Có lúc hắn cũng vặn vặn eo thô.

Mà Tịch Nhan lại là mặt than gặm cà rốt bắt đầu dạy Bảo Nhi học thêm.

Tịch Nhan phát hiện cô bé này đặc biệt thích ăn đồ ngọt, không chỉ là lúc bị chảy máu, lần trước mua cho cô nhiều kẹo chocolate như vậy thế mà toàn bộ đã bị tiêu diệt rồi.

Vì vậy Bảo Nhi học thêm là quá trình màu đỏ tím tích. . . . . .(chỗ này mình không hiểu lắm)

Bảo Nhi làm bài, Tịch Nhan quét mắt một vòng tìm ra chỗ sai rồi để cho cô tiếp tục làm.

Bởi vì nếu sơ ý làm sai , Tịch Nhan liền đem cô xách đi lên, ném cô vào trong sân để cho cô chạy một vòng để suy nghĩ.

Nếu như toàn bộ cũng làm đúng, Tịch Nhan liền ném cho cô một khối chocolate.


Bảo Nhi cảm thấy bài tập khó khăn, Tịch Nhan cũng không giảng giải, sẽ trực tiếp đem ví dụ mẫu trên sách vở ném cho cô. . . . . .

Mỗi ngày Bảo Nhi học thêm, làm bài, chạy bộ, ăn chocolate, cũng có khổ cực cũng có vui vẻ , chịu đựng hành hạ chết đi sống lại, Tịch Nhan vẫn như cũ mặc tây trang gặm cà rốt: "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" "Cờ...Rắc" .

Tịch Nhan tựa hồ tâm tình có vẻ rất tốt.

Bởi vì trên sách nói ăn chocolate sẽ béo phì, hắn rất tò mò đợi, dùng rất nhiều chocolate cho cô bé này ăn, nuôi thành mập mạp sẽ là cái dạng gì, đại khái như vậy lúc ném cô đi sẽ chẳng phải lo té ngã gây trọng thương, giống như một con chó con mập mạp khi bị đánh vẫn sẽ đứng lên tiếp tục cao hứng chạy.

Bảo Nhi vẫn còn lo vùi đầu học tập, không chút nào phát hiện mặt than trước mắt hồn vía đã bay bổng đi đâu mất rồi. . . . . .

Abe rất vui vẻ, hắn không cần học tập, lạp lạp lạp! Lạp lạp lạp!

Mỗi buổi sáng Bảo Nhi cũng mang theo cặp mắt gấu mèo 0.0 đi học.

Lạc Bình An rất lo lắng, muốn dạy Bảo Nhi học thêm, lại sợ bại lộ sự thật thành tích của mình rất tốt, chỉ có thể mỗi ngày đau lòng mang cho Bảo Nhi các loại canh đại bổ dinh dưỡng.

Vì vậy Bảo Nhi buổi tối ăn chocolate, ban ngày uống canh đại bổ. . . . . . Chỉ có quầng thâm quanh mắt là vẫn như cũ mà thôi, lại càng ngày càng tròn trịa rồi. . . . . .

Sát vách cô bé mắt kiếng rất hâm mộ.

"Cậu ở cùng với anh chàng đẹp trai kia mỗi đêm cũng rất vất vả a!"

Đào Bảo Nhi bi phẫn nói: "Chúng tôi đang học thêm."

Cô bé mắt kiếng nhất thời hai mắt mơ màng, mặt ước mơ.

"Ai u, các cậu còn chơi trò chơi học thêm nữa chứ, người ta cũng rất muốn học thêm a!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận