Sống Chung Với Bá Tước

Bảo Nhi ngày đêm luyện tập kỹ thuật cắt rau _ cô nỗ lực vì mục tiêu muốn được tăng lương, cũng không ngừng phấn đấu vì món nợ tiền cơm kếch xù với lão quản gia.

Tịch Nhan nhìn cô bé với ánh mắt đồng tình, nhìn cô mỗi ngày ở phòng bếp cố gắng phấn đấu, bị lão quản gia khi dễ còn không biết, không khỏi dậy lên đồng tình, đại khái còn có cảm giác vì nhớ lại chuyện cũ mà kinh.

Nghĩ lại, hôm đó tỉnh dậy phát hiện mình bị cô bé này ôm ngủ suốt một đêm nên có chút lúng túng không được tự nhiên, nhưng cũng có cảm giác trái tim mình hơi loạn nhịp.

Hôm đó Bảo Nhi chỉ cho rằng mình không cẩn thận mà ngủ quên, cũng không thấy gì khác lạ.

Trên thực tế, tướng ngủ của cô không tốt, thân thể lại sợ nóng, không chịu được cái nóng giữa ngày hè, theo bản năng nhích tới gần nơi tỏa ra hơi lạnh.

Tịch đêm ngủ mơ mơ màng màng, có cảm giác mình bị một bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy, còn thỉnh thoảng có cơ thể mềm nhũn cọ cọ vào người mình, cơ thể hắn nhiệt độ luôn ổn định, tùy theo nhiệt độ bên ngoài mà tự điều chỉnh, một đêm này, cởi giày ra, cởi áo khoác khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Nhưng tỉnh lại, Tịch Nhan lại thấy cô bé này cứ như một con bạch tuộc dính ào trên người hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bị con người ôm ngủ suốt một đêm, nói ra thì quá mất mặt rồi, hơn nữa loại cảm giác đó là lạ, hắn bởi vì có bệnh quáng gà nên tương đối cô độc, không tiếp xúc quá thân cận cùng đồng loại, lại bất thình lình bị cô ôm một đêm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết nên nói gì.

Từ đó về sau, ban ngày nếu nhìn thấy Bảo Nhi hắn cũng chột dạ mà tránh cô.

Nhưng mà hắn từ trước tới giờ cũng không biết nói chuyện yêu đương như thế nào, mà Bảo Nhi lại vô tâm không hề cảm thấy có gì khác thường, chỉ cho rằng Tịch Nhan là một tên siêu cấp thích sạch sẽ nên vẫn còn có ác cảm với mình vì chuyện đêm đó.

Vốn là Tịch Nhan vẫn cứ như vậy tránh Bảo Nhi , nhưng vì sự xuất hiện của lão quản gia đã hóa giả được sự lúng túng đó, Tịch Nhan cũng không thích bị lão quản gia thông minh nhìn ra mình đang bị mất hồn, cho nên lại từ từ khôi phục như thường.

Một ngày này, Bảo Nhi tiếp tục ở trong phòng bếp vung Đao Quang Kiếm Ảnh luyện tập dao pháp.

Tịch Nhan mặc tây trang màu đen, tay trái cầm cà rốt, tay phải cầm vợt tennis, nhìn chằm chằm Đào Bảo Nhi nói: "Đi chơi bóng."

Bảo Nhi đầu cũng không có ngẩng lên, cho là Abe, lắc đầu nói: "Không đi, tôi còn muốn luyện tập."


Tịch Nhan mặt than chợt tối sầm lại, con người này không do dự cự tuyệt hắn, lại dám cự tuyệt hắn. . . . . .

Bảo Nhi vẫn còn vùi đầu luyện dao pháp, bất thình lình cảm thấy phòng bếp có trận gió lạnh thổi tới, không nhịn được thân thể có chút run rẩy , cô ngẩng đầu nhìn lên.

Liền nhìn đếnkhuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhan đang tái nhợt cảm giác như muốn đông cứng thành băng, vội vàng buông con dao trong tay ra, không có cốt khí nói : "Ai nha, lúc nào luyện tập mà chẳng được, thật lâu cũng không có vận động rồi, Tịch Nhan, chúng ta đi chơi bóng thôi."

Nói xong, không dám nhìn thêm vẻ mặt của tịch Nhan nữa, vội vàng làm vẻ mặt ưng thuận đi theo sau lưng Tịch Nhan.

Tịch đêm giống như là đang tức giận, vừa lên sân banh, liền đánh một đống bóng nhằm hướng Bảo Nhi lao tới, nếu là trước kia, có thể tránh được một nửa thì đã là quá tốt rồi, thế nhưng trong khoảng thời gian này cô phải học các loại dao pháp, cả ngày lẫn đêm đều mơ thấy mình đang cầm dao, bây giờ chỉ cần nhìn thấy một con ruồi bay qua, cô cũng không nhịn được vung dao lên chém chém, nên lúc này cô cũng vô thức áp dụng dao pháp. . . . . .

Một hồi "Đôm đốp đôm đốp" , Bảo Nhi chỉ là ngây ngẩn trong nháy mắt, liền phản xạ có điều kiện vung vợt tennis lên vợt, đánh bóng trở về. . . . . . Tựa hồ so với trước kia tốc độ nhanh hơn rất nhiều. . . . . .

Cô không hề bị cầu đập trúng một quả nào, Bảo Nhi miệng há thật to, không thể tưởng tượng nổi nhìn cây vợt trong tay, mình lại tiến bộ? Hay là Tịch Nhan đối với mình hạ thủ lưu tình đây?

Tịch đêm không nhanh không chậm gặm hết một cây cà rốt, đi tới trên sân, tựa hồ đối với biểu hiện của Đào Bảo Nhi tương đối hài lòng, đã làm nóng người xong, bắt đầu chơi bóng thôi.

Bảo Nhi thấy Tịch Nhan một thân tây trang đen đi đến trước mặt, nhất thời có cảm giác như nhìn thấy Alexander, chẳng lẽ Tịch Nhan cũng bắt đầu đợt huấn luyện ma quỷ nào nữa sao? Dường như chính mình sau chuyến đi tranh tài ở Pháp trở về cũng đã rất uể oải rồi, mỗi ngày đều bị lão quản gia hành hạ muốn chết đi sống lại, còn thời gian đâu nữa mà đòi đánh tenis.

Hít thở sâu một hơi cố nén sự tức giận, Bảo Nhi nỗ lực điều chỉnh tốt tâm trạng, chuẩn bị chiến đấu.

Nghĩ tới Tịch Nhan phát bóng là đường bóng xoáy? Bóng sát đường biên? Còn có tốc độ của bóng? Nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Tịch Nhan, Bảo Nhi cầm vợt trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, tự nói với mình phải dũng cảm đối mặt, không thể thua quá khó coi.

Cô chuẩn bị tốt bước chân, ổn định thân thể, hơi nghiêng về phía trước, một đôi mắt sắc bén như mắt mèo, nhìn chằm chằm tay Tịch Nhan.


Tịch Nhan nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đối diện, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, cũng bày ra tư thế chuyên nghiệp.

Bảo Nhi càng thêm sợ hãi lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi càng nhiều, không ngừng nhắc nhở mình : Bình thường Tịch Nhan đều là đánh rất tùy tiện không chút để ý, hôm nay đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, rõ ràng là muốn hành hạ chết mình à? Trời ạ! Mình gần đây đã làm sai cái gì?

Bảo Nhi chuẩn bị toàn lực ứng phó, chờ đến chân cũng đã tê rần, rốt cuộc thấy sắc bóng xanh nhạt bay tới. . . . . . Bảo Nhi nhanh chóng phán đoán đường bóng này là loại hình gì:

Tốc độ, chậm.

Đường cong, cao.

Vị trí, ngay giữa.

Chẳng lẽ đây là chiêu số mới? Bóng có biến hóa? Xem rất dễ dàng thực tế rất khó? Bảo Nhi suy nghĩ trăm phương ngàn kế cũng chỉ trong chớp mắt, vội nâng vợt lên vụt bóng quay trở lại. . . . . . Không hề bị lệch, thật sự đánh trúng. . . . . . Chẳng lẽ là mình vận khí tốt? Hay là lần này mình thật sự đón bóng rất lợi hại.

Tịch Nhan ở đối diện khóe miệng lại nở nụ cười càng lớn, vung tay, tiếp tục đánh bóng trở về, còn là rất chậm chạp, vị trí ngay giữa, Bảo Nhi lại rất dễ dàng đánh trở về.

Kết quả là đánh một trận bóng rất là quái dị, rất dễ dàng lại mềm nhũn, ngươi tới ta đi, ta tới ngươi đánh, một lần phát bóng cứ như vậy Bảo Nhi đánh một cái, Tịch Nhan đánh một cái, nửa ngày cũng không có rớt xuống.

Abe ở một bên xem náo nhiệt, thấy hai người đánh trận bóng như thế này, để cho hắn cũng buồn ngủ rồi, cái này chẳng lẽ chính là trận bóng tràn đầy tình ý trong truyền thuyết?

Người kiêu ngạo như Tịch Nhan tất nhiên sẽ không nói ra lý do thực tế là hắn muốn người đáng thương nào đó suốt ngày luyện tập kỹ thuật cắt rau được ra ngoài vận động một chút!

Hắn chỉ tiếp tục nhẹ nhàng thảy banh nhận banh, cho đến khi con người đối diện kia đều đều vận động toàn thân, cái trán khẽ toát mồ hôi, hắn mới thu vợt, quay người bỏ đi.


Để lại Bảo Nhi tiếp nhận lão quản gia tức giận xông tới quát to: "Cháu lại dám lười biếng, hôm nay cháu phải cắt một ngàn cái La Bặc(một loại cây thuốc ), mới cắt được 678 cái đã muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra sao, cháu đã làm ta quá thất vọng rồi. . . . . ."

Bảo Nhi một hồi chột dạ, nhìn lão quản gia ân ân thiết thiết biểu tình, trong nháy mắt cảm giác mình sai lầm rồi, ngoan ngoãn trở về cắt La Bặc.

Lão quản gia hả hê nhìn Bảo Nhi thuần thục kỹ thuật cắt rau, thầm nói: bước đầu tiên đã có thể chấp nhận được, bắt đầu bước thứ hai.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, lão quản gia đem Bảo Nhi gọi dậy, đối mặt với một vườn hoa hướng dương nói: "Từ hôm nay, mỗi ngày cháu luyện tập kỹ thuật cắt rau một canh giờ là được, thời gian còn lại dùng để học tập cái này."

Vừa nói vừa hả hê móc ra một thanh Violin.

"Cái này cũng là khóa học bắt buộc phải học?" Bảo Nhi mặt không thể tưởng tượng nổi, cô là người tương đối hoạt bát, để cho cô cầm một thanh Violin kéo kéo , cùng bông vải đàn hồi có gì khác nhau?

"Không nên hỏi vấn đề này, nhớ, nhiệm vụ của cháu bây giờ là học tập, không phải là hỏi." Lão quản gia vểnh râu ria lên nghiêm túc nói, thấy Bảo Nhi còn quệt mồm dáng vẻ miễn cưỡng, lại tăng thêm một câu: "Học Violin thật tốt thì thời gian tăng lương sẽ không còn lâu nữa đâu, e hèm. . . tiền cơm của cháu, ha ha. . . . . ."

Bảo Nhi nhớ lại một phần tiền cơm cực kỳ đắt tiền, nhất thời bi ai trong lòng, thuận tay vừa muốn đem Violin trong tay đập lên trên đầu lão đầu này, ông nha còn dám nói tiền cơm!

Chung quy từ nhỏ đã được dạy dỗ phải kinhd già yêu trẻ, Bảo Nhi cố gắng hết sức mới khống chế được mình, ôm Violin, không thể đập, không thể đập, ngộ nhỡ lão này không được khỏe, lỡ đập chết sẽ không tốt.

Lão quản gia thấy Bảo Nhi ôm Violin, nắm thật chặt thật chặt. Nhất thời mặt cao hứng, cô bé này nhất định có thể đánh ra một tiếng đàn rất hay, nhìn con bé thể hiện sự yêu thích đối với cây đàn như thế này cơ mà, từ đôi tay này sẽ phát ra tiếng nhạc trong nội tâm sâu thẳm khiến người nghe thật sự cảm động, cánh tay cầm đàn của nó vẫn còn đang run rẩy kia kìa.

. . . . . .

Vì vậy, biệt thự nguyên bản là có chút âm trầm quái dị, gần đây thì càng quái dị, mặc kệ ngày hay đêm đều có âm thanh thê thảm phát ra khắp nơi, vốn là trên đây phong cảnh tốt, thỉnh thoảng còn có một vài đôi tình nhân tới đây ngồi tâm sự nói chuyện yêu đương nhưng hiện tại thay vào đó là sự yên tĩnh đầy mỹ lệ.

Kết quả kể từ sau khi Bảo Nhi bắt đầu luyện tập Violin, đừng nói những đôi tình nhân, mà ngay cả chim chóc cũng không muốn tới.

Tịch Nhan và Abe cũng là đau đầu đến không muốn sống, ai oán nhìn lão quản gia.

Lão quản gia mặt thản nhiên nói: "Lễ nghi quý tộc, biết sử dụng nhạc khí ưu nhã là lớp học bắt buộc."


Bởi vì kỹ thuật cắt rau Bảo Nhi luyện thật sự là xuất thần nhập hóa, hôm nay luyện tập kéo Violin, lại thật là rất dễ dàng, muốn tay cô không run, cô cũng không run, để cho cô tay run, tay cô liền run, rất nhanh nắm giữ kỷ xảo, cái chính là không có chút tình cảm gì.

Bảo Nhi vẫn không có thay đổi gì khác so với lúc cắt La Bặc, cảm giác cùng với lúc cắt thức ăn không khác nhau là mấy, một bản nhạc khúc trữ tình có thể bị cô kéo thành cảm giác đang thái thái thái, băm băm băm. . . . . .

Mắt thấy Bảo Nhi chuẩn bị phải đi học, Lão Quản mặt như đưa đám, tiếp tục như vậy không được ah..., hắn cũng đã dùng rất nhiều lý luận cùng kiến thức cao siêu để nhồi nhét cho Bảo Nhi đến nỗi muốn cả mạng hắn rồi, nhưng cô vẫn là kéo mãi cũng không ra được khúc nhạc nào.

Ngày hôm nay lão quản gia mặt dịu dàng nhìn Tịch Nhan, nhìn một buổi tối.

Tịch Nhan gặm cà rốt, nghiêng đầu.

Lão quản gia liền xuất hiện ở phía ánh mắt của Tịch Nhan.

Lại nghiêng đầu, lão quản gia tiếp tục xuất hiện trưng bày cái mặt như cúc hoa của lão ra, thật không đẹp mắt.

"Nói." Tịch Nhan rất ngắn gọn cau mày.

"Cô bé kia không có cảm giác tốt lắm về âm nhạc, cậu có thể hay không làm mẫu cho cô bé một chút." Lão quản gia cười hắc hắc, tiểu tử trước mặt này là thiên tài trình diễn Violin, chỉ là không biết tại sao chỉ chơi có hơn một trăm năm về sau bất chợt lại không chơi nữa.

Nhưng mà hắn còn nhớ rõ lúc đầu mình mới nghe được tiếng đàn của tên Tiểu Tịch nhỏ mọn, lại muốn đổi 500 năm tuổi thọ để đi yêu đương với một con linh xảo Miêu Đầu Ưng đáng yêu. . . . . . Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a.

Nói tóm lại, Tịch Nhan chơi đàn Violin rất có ma lực , Lão Biên Bức mặc dù đã 3000 tuổi cũng có thể bị mê hoặc mất hết ý trí. Cho nên lần này lão quản gia muốn ra đòn sát thủ, khiến Tịch Nhan kéo một khúc Violin cho cô bé kia nghe, hắn không tin, nghe xong Tịch Nhan kéo Violin, cô bé kia còn có thể kéo ra nhạc khúc khó nghe như hiện tại vậy .

"Thù lao?" Tịch Nhan rất ngắn gọn thể hiện thái độ, trong lòng lại có một loại cảm giác quái dị, không khỏi nhớ tới một đêm với loại ngũ âm không hoàn hảo của cô bé kia cũng không theo đúng ngũ âm của âm nhạc thế nhưng lại khiến cho hắn ngủ rất thoải mái.

Lão quản gia cười hắc hắc: "Cậu suy nghĩ một chút đem một đống bột mì cầm lên như đang nâng niu một cây đàn violin, phối hợp với dao pháp lưu loát như cầm cung, giống như một nghệ sỹ đang biểu diễn đàn violin, tiết tấu âm nhạc tràn đầy tình cảm, loại mì được làm ra bằng cách ấy nhất định là loại mì ăn ngon nhất trên thế gian. Đến lúc đó cho cậu ăn phần thứ nhất."

Tịch Nhan nhún vai một cái: "Đồng ý."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận