Sống Chung Với Bá Tước

"Bùm!" Một thanh âm vang lên, xen lẫn tiếng kêu tức giận của Đào Bảo Nhi. . . . . .

Abe nhìn có chút hả hê.

Hắn soi gương lắc lắc eo mập, dường như gần đây gầy 0. 5 cm, mấy hôm nay làm giáo viên cũng có kết quả tương đương như mình tập chống đẩy vậy.

Vốn kế hoạch của hắn là một ngày 24h 20 giờ vận động, bốn giờ ăn rau dưa, ba giờ đầu chỉ giả bộ ăn, một giờ cuối cùng mới là ăn thật.

Vậy mà, kế hoạch được treo ở góc kín đáo trên tường, hùng tâm vạn trượng nằm ở trên giường.

Buổi tối,

Đào Bảo Nhi tiếp tục luyện tập kỹ thuật chạy trốn, đây là lần cô cố gắng nhất, bởi vì không chỉ chạy trốn đám con gái điên dồ kia, mà còn phải trốn tránh những hành động quái dị của các bạn học khác, quần áo bị làm bẩn, trở lại còn có thể bị cái tên Tịch Nhan thích sạch sẽ kia chỉnh đốn. . . . . .

Vừa chạy, Bảo Nhi vừa cùng Abe oán trách Tịch Nhan thật độc ác.

"Hắn lại coi tôi như cây lau nhà, dùng để lau sàn. . . . . ."

Abe nội tâm hết sức cao hứng, quả nhiên niềm vui là được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác.

"Cái tên đó coi vậy thôi nhưng mà cũng tốt lắm, nhớ năm đó. . . . . .lúc chiến tranh xảy ra ở trên quần đảo Mã Lai, Tịch Nhan sai binh lính đi đào hầm, người binh lính kia cự tuyệt, kết quả, Tịch Nhan lấy hắn làm cái xẻng, đào hố. . . . . ." Abe cười thật sảng khoái hai mắt nhắm chặt không nhìn thấy ánh mặt trời.

"Người binh lính kia sau đó thì sao?"

"Không có sau đó. . . . . ." Bàn Tử nghiêm túc suy nghĩ một chút đáp, sợ Bảo Nhi nghĩ sai, đang muốn mở miệng an ủi xuống.

Bảo Nhi chợt mở miệng hỏi: "Quần đảo Mã Lai ở Maldives sao?"

Abe. . . . . . Yên lặng trở về phòng, vì sao cũng không tìm được tiếng nói chung, thật đau thương.

Tịch nhan đang đứng xem, vẩy vẩy củ cà rốt. . . . . . Cô ta sẽ không thật sự là ăn cỏ lớn lên chứ?


Đào Bảo Nhi không để ý nhiều tới bọn họ, dồn hết sức để tiếp tục chạy vòng quanh, chiêu số chạy chốn này của Abe rất hữu dụng khi gặp phải đường cùng, cô vừa chạy vừa YY trong lòng: " tôi chạy nhanh như vậy, về sau Đào Thi Thi nếu còn dám trọc phá, tôi thấy cô một lần đánh một lần, nhiều người thì bỏ chạy, ít người tiếp tục đánh.

Cô đặc biệt thích loại cảm giác tốc độ này, gió ù ù thổi ở bên tai, dưới ánh mặt trời thản nhiên chạy, để cho cô cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.

Abe rất kinh ngạc, không nghĩ tới Bảo Nhi có thiên phú trong môn này.

Tịch Nhan nhìn điệu bộ cao hứng chạy của cô, tựa hồ tâm tình tốt hơn so với bình thường, nhẹ nhàng nhếch miệng.

Trường học,

Bảo Nhi một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm bánh tiêu, trên đường đi lên lớp học, mắt thấy mấy nam sinh quen mặt lại muốn tới đây đụng phải mình, cô lắc mình nhanh như cơn gió tránh khỏi, nhìn lại đã không thấy người đâu.

Lúc này, nam sinh chuẩn bị va chạm xong thẹn thùng nhắm mắt lại, nhiệt tình nói: "Ai nha, không cẩn thận đem bữa ăn sáng của bạn đụng rớt, tớ mời bạn ăn điểm tâm thôi. . . . . . Thôi. . . . . . Thôi. . . . . ."

Nào còn bóng dáng Đào Bảo Nhi nữa.

. . . . . .

Cuộc sống của Đào Bảo Nhi có một chút xíu thay đổi, không có ai cố ý đụng cô nữa, bởi vì cô có thể rất nhanh tránh được, cũng không có ai tới trêu chọc cô, bởi vì cô cũng không phải là một thục nữ, nhưng nhân duyên của cô vẫn là khá hơn.

Trong ngăn kéo thường sẽ xuất hiện các loại quà tặng nhỏ, cô chưa từng mở ra liền giao cho cô bạn mắt kính bên cạnh.

Mặc dù như vậy, quà tặng vẫn liên tục không ngừng đổ bộ vào ngăn kéo của cô, cửa lớp mười (3) giờ tan học sẽ luôn có người vây chật kín.

"Nhìn đi, đó chính là Đào Bảo Nhi, thật là xinh đẹp đúng không. . . . . ." "Cô ấy rất lợi hại , mười mấy người cũng đánh không lại cô ấy. . . . . ."

Bảo Nhi đầu cũng không có ngửng lên, nghĩ thầm: mọi người khi thấy hết mới mẻ sẽ mau quên thôi, sẽ mau quên thôi.

Cô ghét phiền toái.

Chỉ là, phiền toái cuối cùng sẽ đến.


Đào Thi Thi xuất viện.

Đào Thi Thi ở bệnh viện trong khoảng thời gian này, cô ta thật muốn điên mất rồi, mặc dù Doãn học trưởng thường xuyên đến thăm cô, nhưng mình bị Đào Bảo Nhi đánh vào mặt cùng mắt, khiến cả khuôn mặt sưng tấy , mắt cũng có một vòng thâm đen, khó coi chết đi được, mặc dù lại một lần thành công bôi đen hình tượng Đào Bảo Nhi ở trước mặt anh Doãn Thiên.

Còn có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở thân dưới, cô quả thực là rất khó mở miệng, cô không ngừng ở đại náo khóc lớn trước mặt mẹ, nhưng mẹ thường ngày cũng luôn bênh vực mình lần này cũng không có hành động gì, cha cũng chỉ nói mình chú ý dưỡng thương thật tốt.

Tô Cầm dĩ nhiên là không thể nào cứ để cho con gái mình bị bắt nạt như vậy , nhưng là chồng mình giống như đột nhiên tỉnh ngộ cái gì, cảm giác mình đối với con gái lớn không quan tâm, khiến Tô Cầm rất thấp thỏm, bà ta từ trước đến giờ đều thể hiện là người dịu dàng hào phóng có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thể không nhịn xuống giọng điệu này, còn cố gắng tự trách: "Khánh Hoa, không bằng đưa Bảo Nhi trở về nhà ở đi, em cảm thấy từ trước tới giờ nó vẫn không hề thích mẹ con em, nhưng không nghĩ tới nó lại có thể động thủ đánh Thi Thi, hai người là cha con ruột thịt với nhau, nó sẽ không đối xử với anh như vậy. Trong khoảng thời gian này em mang theo con trai cùng Thi Thi đi ra bên ngoài ở thôi."

"Không được, Tô Cầm, em vì anh đã hy sinh rất nhiều, hôm nay thật vất vả mới được ở chung một chỗ, anh tại sao có thể để cho em chịu khổ." Nghe vợ nói như vậy, một chút tự trách về sự sơ sài không quan tâm tới Đào Bảo Nhi trong lòng Đào Khánh Hoa lập tức vơi đi rất nhiều, huống chi thấy Thi Thi vẫn còn ở bệnh viện, Đào Khánh Hoa không biết mình rốt cuộc là tự trách hay là tức giận, đáy lòng thật ra thì hơn nửa là tức giận con gái đã thoát khỏi sự quản lý của mình mà thôi.

Vừa an ủi, hai thân thể vừa quấn quít, Đào Bảo Nhi lại bị vứt xuống sau lưng đi.

Đào Bảo Nhi cao hứng tự tại, cô đối với người cha này đã hoàn toàn thất vọng, nếu như không phải là bởi vì vườn hoa trong nhà còn lưu lại chút dấu vết của mẹ, cô thậm chí không muốn trở về nhà.

Đào Thi Thi vừa đến trường học liền tìm đám con gái kia cùng nhau kể lể than thở, cô bị thương nặng nhất, trở lại sau cùng, oán khí cũng lớn nhất, gặp mặt liền nói: "Lần này, chúng ta phải tính toán tốt, tìm cơ hội mai phục Đào Bảo Nhi."

Hoàng Lệ Hoa lập tức nói: "Những ngày này, chúng tớ đều ở đây quan sát Đào Bảo Nhi, cô ta buổi trưa thường đến phòng thí nghiệm sau sân cỏ. Nơi đó rất vắng vẻ, thích hợp để ra tay."

"Cô ta giống như thích tìm nơi có ánh mặt trời, chúng ta đến lúc đó núp ở trên cây, nhảy xuống trực tiếp đánh chết cô ta." Trong đám fans hâm mộ, con bé ú Tiểu Nguyệt Nguyệt nhao nhao muốn thử.

Đào Thi Thi kẹp chặt chân, hỏi nó: "Bạn sẽ leo cây sao?"

Tiểu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, lại nói: "Rồi sẽ có thôi."

Đám fans hâm mộ nhất loạt cùng lắc đầu.

"Chỉ là, cô ta ngày ngày nằm ở nơi đó phơi nắng, thế nào mà da lại không hề bị đen?"

"Đúng vậy a, da thật là trắng, một chút rám nắng cũng không có, đáng ghét. . . . . ."


"Không biết dùng là loại kem chống nắng gì."

"Lại còn càng ngày càng trắng hồng. . . . . ."

Người ái mộ mục tiêu nhanh chóng lệch ra lâu rồi.

Hôm sau.

Đám thành viên fans hâm mộ mang theo kéo, dao nhỏ. . . . . . Đào Thi Thi còn cống hiến một cái tông đơ chạy bằng điện, thầm nghĩ: mày không phải là đánh một lần liền đổi một kiểu tóc sao? Lần này, đem tóc mày cạo sạch, xem mày còn phách lối nữa không.

Lúc kiểm tra trang bị, con bé ú Tiểu Nguyệt Nguyệt bị tìm ra một hộp kem cạo râu.

"Cái này dùng để làm gì vậy?"

"Tớ lo lắng không biết làm thế cô ta có bị đau lắm không?Nếu bôi cái này nên sẽ đỡ đau hơn, có lẽ cô ta cũng không từ chối." Tiểu Nguyệt Nguyệt nhăn nhó nói ra ý tưởng.

Tất cả đều ném ra ánh mắt khinh thường.

Bảo Nhi híp mắt, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cảm thụ gió thổi vi vu bên tai, nhìn qua thật nhàn nhã.

"Đi ra đi!" Bảo Nhi đột nhiên đứng lên, rất tùy ý vỗ vỗ cỏ bám trên người.

Đám fans hâm mộ bước ra sau lùm cây, hai mặt nhìn nhau. Mọi người hiển nhiên vẫn có ám ảnh, mặc dù nhiều người, nhưng cũng không có ai dám xông lên trước.

Đào Thi Thi không nhịn được, quên mất sự thê thảm lần trước xông tới.

Bảo Nhi không có chạy, cứ như vậy chạy, quá tiện nghi cho Đào Thi Thi rồi, mình còn chưa có đi tìm cô ta, cô ta lại tự đưa lên cửa rồi.

Cô thân thể linh hoạt nhích tới gần Đào Thi Thi, cô ta còn không kịp phản ứng, cái tông đơ điện kia đã ở trên tay cô.

"Ai nha, mày ngay cả dụng cụ cũng đã chuẩn bị xong? Là muốn cầu xin tao cắt tóc cho đúng không." Bảo Nhi chưa bao giờ lấy ân báo oán.

Tông đơ rất sắc bén, là Đào Thi Thi cố ý chuẩn bị.

Điện đã được nạp đầy chờ phát động.


Nhưng là giờ phút này, Đào Thi Thi hi vọng mình quên sạc điện a.

Đào Bảo Nhi khẽ bật công tắc, tông đơ chấn động phát ra âm thanh "Ông ông" , tung hoành càn khôn đại na di trên đầu Đào Thi Thi.

Mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng bay lên, tán loạn ở bốn phía.

Đám fans hâm mộ mọi người trợn tròn mắt.

Bên tai, chỉ có tiếng thét chói tai Đào Thi Thi.

Tóc không còn! Tóc không còn!! Tóc không còn !!!

Đào Thi Thi giờ phút này hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Đào Bảo Nhi khi bị cắt tóc là như thế nào.

Các thành viên trong đám fans hâm mộ rốt cuộc mới có phản ứng, nhìn hình dáng Đào Thi Thi hiện tại cảm thấy một hồi mồ hôi lạnh, chỉ sợ người tiếp theo chính là mình.

Họ cùng nhau vọt lên. Chỉ thấy Bảo Nhi bỏ lại tông đơ, bắt đầu chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại cười nói: "Vốn là muốn đem toàn bộ cạo sạch cho mày, xem ra đồng bọn của mày thích đầu Âm Dương hơn, ha ha."

Vì vậy mọi người bị đả kích rồi, nhất là Đào Thi Thi, không để ý mình mới vừa xuất viện, quên kiểu tóc Âm Dương trên đầu, liền bò dậy đuổi theo.

Bảo Nhi tâm tình rất tốt, cười hì hì liều mạng chạy, còn bất chợt quay đầu lại trêu chọc họ.

Trong lúc vô tình, cô liền chạy tới sân tập chính.

"Mày có gan dừng lại cho tao." Một người vừa chạy vừa kêu.

"Mày có gan thì đuổi theo tao." Đào Bảo Nhi quay đầu lại làm mặt quỷ tiếp tục chạy.

Chạy chạy, vượt qua một cô gái mặc đồ thể thao, lại vượt qua một, lại vượt qua một. . . . . . Vượt qua một chàng trai mặc đồ thể thao, lại vượt qua một. . .cô đã đem đám con gái kia ném lại xa lắc phía sau.

Bảo Nhi tiếp tục chạy, lại vượt qua một chàng trai mặc đồ thể thao, lại vượt qua một, xông qua một dải lụa màu đỏ. . . . . .

Thầy huấn luyện viên trưởng đội thể dục, trong khoảnh khắc đó, nắm chặt đồng hồ bấm giây, vừa nhìn thời gian, nhìn lại một chút Đào Bảo Nhi vẫn còn đang chạy, kích động lệ rơi tung hoành: "Nhân tài a!"

. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận