Diệp Mộng tỉnh dậy trong cơn đói bụng, cô ngồi dậy trong cơn mơ màn một bên áo còn tuột xuống vai lộ ra xương quai xanh trong vô cùng quyến rũ
Tay cô vỗ vỗ vào đầu rên lên một tiếng: " Đau đầu quá "
" Đau đầu thì đi uống canh giải rượu "
Hả ! Sao có giọng đàn ông ?
Cô mở to mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh nào ngờ nhìn thấy anh vừa mới tắm bước ra đầu còn dính chút nước rơi xuống vai chảy dọc trên cơ thể
Cả người săn chắt quyến rũ cơ bụng tám múi cùng với đường nhân ngư nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Diệp Mộng chết trong sung sướng rồi
Chỉ là sao Tần Lập lại ở đây ?
Cô nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân, không lẽ đêm qua cô vào nhằm phòng ?
Diệp Mộng rõ tính nết của mình khi uống rượu, không khóc không la nhưng cái hành động thì còn hơn người thường.
Có thể chọc ghẹo nam nhân to gan hơn là thò tay vào trong áo cảm nhận từng đường cong và cái cơ bụng tám múi mà trước đây Tần Lập kể lại cho cô nghe
Nhớ lại khoảng thời gian còn yêu nhau mỗi lần cô say đều quấy rối người khác không cho ai ngủ nhưng đến sáng cả người lại ê ẩm mình mẩy đầy vết hôn.
Rốt cuộc cô là người được lợi hay anh là người được lợi đến giờ cô vẫn chưa rõ đáp án
Vô thức cô nhìn vào tay mình rồi nhìn vào cơ bụng ấy tự hỏi đêm qua có càng quấy không nữa
" Tôi...!đêm qua...!"
Tần Lập tỉnh bơ vừa lau tóc vừa trả lời cô
" Em nghĩ cái gì thì đó chính là sự thật "
Cô liền nhảy dựng lên rồi cái cảm giác trống trơn ở ngực làm cô chú ý đến kéo áo ra nhìn
Vậy mà còn không mặc áo lót !!!
Cô ngồi xuống kéo chăn che lại nhìn người đối điện chẳng biết nên mở lời thế nào nữa.
Vào nhằm phòng đã sai rồi mà còn ngủ tận một đêm hơn hết còn không biết mình tự cởi áo hay là người ta cởi nữa.
Rượu ngon thật nhưng mà tạo nên những tình huống đến cả cô cũng chả tưởng tượng nổi nó sẽ xảy ra
" Cái đó...!ông chủ Tần...!"
" Nói tiếng người ! "
Diệp Mộng nhắm mắt nhắm mũi la lên: " Anh cởi áo ngực tôi à ? "
Câu hỏi này hình như ngoài dự kiến của anh rồi.
Tần Lập không nói gì với ba cái chuyện nhạy cảm này đưa ta chỉ xuống giường rồi bước ra bên ngoài
Diệp Mộng đơ người nhìn xuống thì thấy áo mình đang nằm dưới lập tức như muốn hóa đá ôi ông trời ơi đào cái hố chôn tôi luôn đi chứ tôi làm sao thiết sống đây
Cô vội vội càng vàng chạy vào phòng tắm mặt áo vào sau đó thì lén la lén lút mở hé cửa nhìn xung quanh
Xác định không có ai cô liền mở cửa đóng nhẹ của lại rồi như chuột mà bước chầm chậm đến phòng mình.
Tất cả quá trình điều bị anh thu vào tầm mắt còn có cả Duy Nam, Thiên Duật và cả Chính Thành
Duy Nam thấy cô bước vào trong liền vỗ vai Tần Lập cười bò
" Haha...!được lắm người anh em "
Tần Lập nhíu mày đánh vào trán Duy Nam một cái rõ đau không nói thêm lời nào nữa.
Cấm dục bao nhiêu năm vậy mà chỉ sau một đêm thì liền lên
" Chơi đã rồi chứ ? Cũng nên về rồi đó "
Gì chứ, đây là muốn đuổi khách đó à không dễ là nhen
Thiên Duật: " Muốn đuổi người sao ? Làm gì dễ vậy "
Chính Thành: " Hôm nay chủ nhật bọn tôi rất rảnh muốn ở lại chơi thêm "
Duy Nam: " Hay là cậu lại muốn...!nên...!"
Chỉ có mình cậu đen tối.
Dù cho có muốn đến cỡ nào anh cũng không thể đè người ra mà ***** *** được kẻo bị báo án là vào tù như chơi
" Về đi tôi muốn ngủ "
Thế rồi anh để ly nước lên bàn xoay người bỏ đi chẳng thèm nhìn mặt ai nữa mà bước thẳng vào phòng cuối cùng cũng về trong âm thầm
Diệp Mộng trong phòng bước ra nhìn vào phòng anh mặt thoáng đỏ bừng lên bước đến phòng bếp mà làm vài món ăn trưa
Cô rất thuần thục như đã quen từ lâu thoáng chốc là xong ngay nhưng chẳng dám mở lời gọi anh
Diệp Mộng thập thò đứng trước cửa, tay cứ đưa lên rồi hạ xuống sau đó lại đưa lên, hàm răng trắng tinh khôi cắn lên môi mỏng
Giờ gọi có phải kì lắm không ? Mà không gọi thì càng kì hơn nữa.
Diệp Mộng à rốt cuộc mày có muốn gọi hay không đây ?
Cuối cùng thì cô cũng không gọi bước đến bàn ăn nhìn lên đồng hồ chỉ mười một giờ tay vô thức gõ lên bàn theo nhịp chân cũng ngứa ngái mà đung đưa khi cây kim chỉ số mười lăm mà chẳng thấy Tần Lập ra Diệp Mộng quyết định không đợi nữa
Tay cầu đũa lên vừa định gấp thì cửa phòng lại mở.
Thật biết cách lựa đó.
Cô thầm than
" Ông chủ anh có muốn ăn chung với tôi không ? "
Tần Lập nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế đôi môi tươi cười lộ ra đồng điếu đáng yêu cùng với cặp mắt to tròn mi mắt công công không những thế hôm nay cô lại trong rất dịu dàng với chiếc váy xanh ôm eo, tóc tết để chéo qua một bên
Anh lại cứng rồi !
" Em ăn đi "
Sau đó lại chạy vào phòng đóng sầm cửa lại mắt nhìn xuống cái quần thể thao màu xám đang nhô lên thành một túp liều lòng bắt đầu lo lắng
Không biết tiểu bạch tuột đó có thấy không nữa
Diệp Mộng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng tính hỏi rồi nhưng nghĩ với cái tính khó ở kia thì chắc là đang chê mùi của món nào đó nên thôi vậy
Đang ăn dở thì An Đới gọi đến nhấn nút xanh bật loa ngoài vừa ăn vừa nghe
" Diệp Mộng à ra ngoài chơi với tớ không ? Cao Lâm bận đi làm rồi nên tớ giờ chán lắm "
Trước khi có người yêu thì Diệp Mộng à Diệp Mộng ơi còn sau khi có người yêu rồi thì nữa câu cũng Cao Lâm hai câu cũng Cao Lâm còn giờ thì thảm hơn nữa người yêu bận kiếm tiền cô bạn này mới nhớ đến người bạn vô tình nhét vô xó nào đó tìm lại
Hơ...!nào có dễ
" Chán thì cậu xem phim đi chứ tớ lười ra ngoài lắm "
An Đới bắt đầu giở cái giọng nũng nịu đến nổi cả da gà
" Diệp Mộng à tớ yêu cậu nhất mà nha...!đi chơi với tớ nha...!"
" Không đi "
" Đi đi mà "
" Không ! "
" Diệp Mộng à cậu nỡ lòng nào bỏ bạn mình bơ vơ trước rạp chiếu phim đúng hong nè.
Nha nha nha...!nha...!"
Trước mấy lời cầu xin xanh rờn kia cũng chỉ khiến cho Diệp Mộng nổi hết cả da gà.
Cuối cùng thì cô cũng đi ai bảo An Đới có một người bạn tốt quá làm chi không nỡ để bạn mình cô đơn giữa rạp phim chật kính người, trước lúc đó cũng nên ăn cho no cái đã rồi ghi miếng giấy ghi chú dán lên tủ lạnh rồi đeo túi rời đi
Coi như cậu hay lựa đúng bạn tốt như tớ !.