- Hay lắm chị Tương Tương, bảo sao chị kêu em về, thì ra là ở lại đây cùng Tần Thiên ca ca làm chuyện này.
Triêụ Tiểu Nhã cố tình trêu chọc nói. Sở Tương Tương nhất thời lúng túng, đẩy tay Tần Thiên ra, nhảy ngay xuống giường, ngay cả giày cũng không đi cứ chân trần mà chạy ra ngoài.
- Hắc hắc, tiểu Nhã, em tới rồi sao.
Tần Thiên hơi lúng túng nói.
- Hừ! Đúng là đại sắc lang mà, vừa mới tỉnh đã nghĩ tới chuyện đó, anh xấu lắm!
Triệu Tiểu Nhã thẹn thùng nói, sau đó ngồi xuống giường ôm lấy Tần Thiên rồi đột nhiên khóc ô ô.
- Sao vậy!
Tần Thiên vộ hỏi, tiểu nha đầu này không hiểu thế nào tự nhiên lại khóc, chẳng lẽ ghen quá?
- Ô ô… Tần Thiên, anh làm người ta sợ muốn chết, một đêm hôn mê, tỉnh lại cũng không gọi cho người ta, chỉ biết cùng chị Tương Tương âu yếm, để mặc người ta lo lắng, anh xấu lắm!
Triệu Tiểu Nhã bĩu môi, chua xót nói.
- Hắc hắc, anh sơ ý quên mất.
Tần Thiên cố dỗ dành.
- Hừ! Anh là đại sắc lang, nhất định là thấy ngực người ta không lớn bằng của chị Tương Tương nên cố tình không gọi, sợ em quấy rầy chuyện tốt của hai người phải không?!
Triệu Tiểu Nhã nũng nịu nói.
- Làm gì có chuyện đó, tuyệt đối không phải đâu, của em cũng rất lớn a!
Tần Thiên vừa dỗ vừa đưa tay ra bắt lấy hai khối cầu, nhẹ nhàng xoa nắn. Triệu Tiểu Nhã rên một tiếng, mặt đỏ bừng, vội đẩy tay Tần Thiên ra rồi đứng dậy.
- Đại sắc lang!
Triệu Tiểu Nhã thẹn thùng hô lên, bộ dạng rất khả ái, làm người ta vừa nhìn đã muốn phạm tội, bất quá chỗ này Sở Tương Tương lúc nào cũng có thể đi vào nên Tần Thiên cũng không đùa giỡn nữa.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Tần Thiên nói, sau đó cửa mở, chính là Dịch lão bên cạnh Sở Văn Long đi tới, thấy Tần Thiên thì mỉn cười, Tần Thiên cũng vội chào hỏi. Triệu Tiểu Nhã hiểu chuyện vội rời đi.
- Sao rồi Tần Thiên, sức khỏe ra sao rồi?
Dịch lão ngồi xuống một chiếc ghế rồi hỏi.
- Cảm ơn ngài hôm qua cứu giúp, thân thể tôi không có gì đáng ngại nữa rồi.
Tần Thiên khá lễ phép nói.
- Ồ, không sao là tốt rồi, không cần cảm ơn ta, ta còn phải cảm ơn cậu hôm qua đã bảo vệ tiểu thư.
- Ha hả, chuyện nên làm thôi. Phải rồi, Dịch lão, bọn hôm qua là ai vậy?
- Ừm, mới vừa tra ra, chúng là bọn làm nghề sát thủ, thành phần của Quốc Tế Đệ Nhất, là tổ chức sát thủ lớn nhất, Thiên Đường.
Dịch lão sắc mặt ngưng trọng nói.
- Thiên Đường?
Tần Thiên mờ mịt hỏi lại.
- Đúng, là Thiên Đường của Quốc Tế Đệ Nhất, tổ chức sát thủ hàng đầu, sát thủ bên trong có tới hơn vạn, cao thủ như mây.Tên của cậu đã xuất hiện trên bảng nhiệm vụ, có người bỏ mười tỷ đô để mua cái mạng của cậu, ba tên hôm qua bị giết chính là kẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
- Sao cơ, mười tỷ đô la cơ à?!!
Tần Thiên nghe được chút nữa thì nhảy dựng lên.
- Kẻ nào mua mạng của ta giá cao vậy, ta đâu có đắc tội với ai nhiều tiền như thế?!
Tần Thiên tự lẩm bẩm hỏi.
- Không biết nữa, thân phận người mua là tuyệt mật, ngay cả bọn làm nhiệm vụ cũng không biết, bọn chúng chỉ quan tâm tới tiền. Hôm qua nhiệm vụ của chúng thất bại, hôm nay tên cậu lại hiện lên bảng, sắp tới sẽ lại có sát thủ tới.
- Không phải chứ, nói như vậy thì tôi vẫn bị đuổi giết nữa a?!
Tần Thiên sửng sốt nói.
- Phải, trừ khi người mua từ bỏ nhiệm vụ, nếu không thì khi nào cậu chết hoặc là tổ chức sát thủ chết hết mới thôi.
Dịch lão nói.
"Tiên sư cái thằng nào phát nhiệm vụ này! Ông mày rủa cả nhà mày chết hết!"
Tần Thiên chửi thầm, không hiểu tên này nhiều tiền như vậy sao không dành để bao gái mà lại đem ra giết mình, con bà nó nữa chứ!
- Cho nên câu bây giờ lúc nào cũng phải cẩn thận đấy, khi nào có kẻ nhận nhiệm vụ ta sẽ báo cho cậu.
- Được, phiền cho ông rồi, mà phải rồi, tài xế taxi thế nào rồi, có sao không?
Tần Thiên nhớ tên tài xế lao ra cứu Sở Tương Tương cũng bị tên áo đen đạp cho lăn ra, không biết còn sống hay chết.
Hắn không sao, đang nghỉ ngơi ở phòng bên, tiểu thư đang qua thăm hắn, chúng ta cũng tạ lễ cho hắn rồi, cậu đừng lo. Bạn đang đọc truyện được tại
Dịch lão mỉm cười đáp. Tần Thiên cũng gật đầu.
- Được rồi, cứ vậy nhé, cậu hảo hảo tĩnh dưỡng, ta phải đón tiểu thư về nhà một chuyến, mai sẽ đưa nàng trở lại.
Dịch lão nói xong thì đứng dậy rời đi tìm Sở Tương Tương.
- Tần Thiên ca ca, ông lão siêu nhân kia nói chuyện gì với anh thế?
Triệu Tiểu Nhã thấy Dịch lão đi thì chạy vào hỏi.
- Ông lão siêu nhân?
- Nga, hôm qua lúc anh hôn mê, ông ấy cứu chúng ta, từ trên phi cơ cao hơn trăm mét nhảy xuống, một tay tát văng một tên áo đen, vô cùng lợi hại a. Tần Thiên ca ca, các người học võ công ở đâu vậy, giống cao thủ võ lâm trên TV lắm nha, hay là anh dạy em đi, sau này gặp kẻ xấu cũng không sợ.
Triệu Tiểu Nhã hưng phần nói.
- Anh biết võ công khi nào, em nhìn nhầm rồi, anh chỉ biết đánh nhau thôi.
Tần Thiên cũng không muốn cho Triệu Tiểu Nhã biết chuyện dị năng, tránh cho nàng gặp phải phiền toái.
- Hừ! Anh gạt em, hôm qua em thấy rồi, anh không tới một phút đã giết hai người, nhất định là có võ công!
Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cảnh hôm qua không khỏi rùng mình.
- Khụ khụ, tiểu hài tử không nên học xấu, hay là chúng ta học ít việc tốt đi được không?!
Tần Thiên cố chuyển hướng.
- Học cái gì a?
Triệu Tiểu Nhã hỏi.
- Là học cái này nè!
Tần Thiên cười nói, một tay ôm Triệu Tiểu Nhã vào lòng, một tay năm lấy khối tuyết cầu, dùng sức mà xoa bóp. Triệu Tiểu Nhã kinh hãi, thầm mắng sắc lang, nhưng không chống cự mà ngược lại ôm lấy cổ Tần Thiên, chủ động rướn người lên hôn vào môi hắn.