Sống Cùng Biểu Tỷ

- Vào đây đi!.

Tần Thiên chỉ vào một nhà hàng đối diện nói.

- Chào mừng quý khách, mời vào trong! 

Nhân viên bán hàng xinh đẹp thấy ba người đến thì nhiệt tình nói, dẫn theo ba người đi vào trong. Phạm Kiến nhìn nhân viên bán hàng xinh đẹp này đến nước miếng cũng chảy cả ra. Tần Thiên thì không quá quan tâm, bởi vì nhân viên bán hàng dù xinh đẹp thì so sánh với Hàn Thi Vũ, Sở Tương Tương còn kém xa.

Ba người ngồi xuống. Phạm Kiến lập tức cầm lấy thực đơn, trên đó là các món ăn mặn vừa hợp khẩu vị Tần Thiên. Hàn Thi Vũ gọi người đến đặt vài món.

- Kháo! Thiên ca, nhân viên bán hàng nơi này thật xinh đẹp a. Mọi người đều giống như nữ sinh đại học đại học vậy, nếu là cua được một em thì sảng khoái rồi.

Phạm Kiến nhìn Tần Thiên hèn mọn mà cười cười nói.

- Khái khái… Phạm Kiến đồng học, ngươi nói gì a? Tư tưởng sao có thể hèn mọn như vậy? Chúng ta là sinh viên đại học phải chú ý tố chất, có biết không! 

Tần Thiên nhìn Phạm Kiến nghiêm túc dạy dỗ, ra vẻ đạo mạo, khiến Phạm Kiến lập tức tỏ vẻ khinh bỉ.

Rất nhanh, món được đưa lên, ba người rối rít động đũa. Phạm Kiến này quả thực giống như phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày. Một khối lớn thịt kho tàu nhai qua hai cái đã đi xuống bụng, sau đó lại gắp một khối lớn nhai vội mấy lần lại xuống luôn bụng. Trong khi Tần Thiên còn chưa ăn xong một khối thì hắn đã tiêu diệt ba khối, hai người Tần Thiên và Hàn Thi Vũ nhìn mà khiếp sợ.

- Hắc hắc, xấu hổ quá, ta ăn cơm hơi nhanh một chút! 

Phạm Kiến nhìn hai người xấu hổ nói. Ngay sau đó lại vùi đầu gặm lấy gặm để. Tần Thiên cũng vội vàng tăng thêm tốc độ, tránh cho ăn chậm chẳng còn gì.

Không lâu sau ba người ăn cơm xong. Bởi vì xế chiều còn có lớp nên Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ không muốn trở về. Ba người bèn quyết định ở lại trong phòng ăn hàn huyên rôm rả.

- Ta yêu nàng! Tiểu muội muội đáng yêu, nhìn thấy nàng tâm ta liền bối rối... 

Lúc này, chuông điện thoại Phạm Kiến vang lên. Phạm Kiến lấy ra nghe, vừa được vài giây thì mặt biến sắc/

- Ồ ngại quá, ta phải đi trước rồi! 

Phạm Kiến liền đứng lên muốn đi. Tần Thiên nhìn Phạm Kiến kia thần sắc gấp gáp, phỏng đoán có thể phát sinh chuyện không tốt, liền một tay kéo lấy Phạm Kiến.

- Chuyện gì xảy ra thế Phạm Kiến? Sao hoảng hốt vậy? 

Tần Thiên hỏi.

- Chủ đầu tư đất tìm người đem nhà ta vây quanh rồi. Ba ta bị đả thương, gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát chậm chạp mãi không đến nên ta phải mau trở về! 

Phạm Kiến gấp gáp mà nói.

- Đợi một chút! Ta với ngươi cùng đi, một mình ngươi ứng phó không được đâu! 

Tần Thiên lập tức nói. Nếu cảnh sát cũng gọi không đươic, vậy khẳng định là có người cố ý muốn làm khó nhà Phạm Kiến. Tần Thiên đối với loại chuyện tình cậy mạnh hiếp yếu này cực kỳ chán ghét. Nếu gặp được thì nhất định phải hảo hảo dạy bảo mới được.

- Tốt lắm!

Phạm Kiến nói, có chút cảm kích nhìn Tần Thiên.

- Ừ! Thi Vũ, vậy em đi về trước. Anh cùng Phạm Kiến đi xem qua một chút. 

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói. Hàn Thi Vũ gật đầu, sau đó liền gọi điện thoại để cho tài xế tới đây đón mình.

Tần Thiên thì cùng Phạm Kiến đi ra lấy xe, liền hướng nhà Phạm Kiến phóng đi.

Phạm Kiến nhà ở bắc thành. Chỗ ở là một cư xá cũ kỹ xây trước thập niên 90 nhưng mấy năm này bất động sản liên tục sốt cao, tấc đất tấc vàng cho nên rất nhiều thương nhân nhắm vào miếng mồi ngon này. Thông qua một chút thủ đoạn mua chuộc chính quyền nơi đó được quyền đầu tư cải tạo sau đó lấy giá tiền cực thấp phá bỏ và di dời các hộ dân đi nơi khác. Khiến cho oán thanh nổi lên bốn phía, phá bỏ và dời đi nơi khác làm nhà nhà người người trách cứ, nhưng căn bản không ai quản. Ai dám ở lại chống cự, sanh sự không chịu di dời liền bị cảnh sát vu cho tội nhiễu loạn trật tự xã hội rồi bắt đi và phạt tiền, khiến cho không ai dám phản kháng. Tuy nhiên cũng có một số hiện tượng là mọi người tử thủ lấy phòng ốc, không chịu đi để cho bọn họ không có cách nào hủy nhà, cho nên chủ đầu tư đất liền mướn dân du côn lưu manh tiến hành đe dọa uy hiếp. Còn không đi là trực tiếp đánh cho gần chết, báo cảnh sát cảnh sát cũng không quản.

Hai người rất nhanh liền đi tới chỗ ở Phạm Kiến. Vừa xuống xe Phạm Kiến lập tức dẫn Tần Thiên đi vào cư xá. Từ rất xa, Tần Thiên liền thấy một căn hộ trước cửa bị vây bởi rất nhiều người. Một trung niên nam tử rất gầy khoảng bốn mươi mấy tuổi trong tay đang cầm lấy một thanh thái đao cùng một đám người như vậy giằng co, cách thật xa có thể nhìn thấy trung niên nam tử trên mặt toàn máu tươi.

- Cha, cha!

Phạm Kiến vừa hướng đám người xông qua vừa lo lắng hô lớn. Lập tức rất nhiều người liền nhìn qua. Tần Thiên cũng nhanh chóng đi theo.

- Cha! Người không sao chứ? Làm sao chảy nhiều máu như vậy a, là ai làm thế này?

Phạm Kiến thấy cha của mình trên mặt tràn đầy máu tươi, nhất thời giận dữ quay đầu về phía đám đông cả giận nói.

- Đúng đấy! Là đám người này đánh cha ngươi đấy! 

Bên trong phòng, một phụ nữ trung niên chỉ vào đám người đồng thời hướng về phía Phạm Kiến nói.

- Khốn kiếp! Dám đánh cha ta, các ngươi muốn chết! 

Phạm Kiến giận dữ nói, lập tức liền muốn hướng đám hỗn hỗn kia xông qua nhưng bị cha của hắn kéo lại.

- Phạm Kiến, không nên vọng động, ngươi đánh không lại đám bọn chúng đâu. 

- Phạm lão đầu! Cho ngươi thời gian một ngày lập tức dọn đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí. 

Trong đám hỗn hỗn này, một tên đi giày Tây chỉ vào cha Phạm Kiến lớn lối mà nói.

Các ngươi không nên khinh người quá đáng. Đây là xã hội pháp quyền, không phải nơi các ngươi làm loạn! 

Cha Phạm Kiến cực kỳ tức giận nói.

- Hừ! Luật pháp! Chúng ta chính là luật pháp. Thấy không, chúng ta là nhân viên làm việc cho chính phủ! 

Nam tử đi dày đen chỉ vào băng tay màu đỏ. Trên đó viết mấy chữ phá bỏ và di dời chứng tỏ hắn là nhân viên chấp pháp. 

Nhất thời người vây xem xung quanh rối rít chỉ vào đám lưu manh mắng to lũ không biết xấu hổ.

Bên cạnh Tần Thiên vừa nhìn, thiếu chút nữa ngất chết rồi. Trời ạ! Đây là cái niên đại chó má gì a! Đám côn đồ cũng là nhân viên chính phủ. Thế giới này có còn hay không luật pháp..?

- Hừ! Các ngươi chẳng qua chỉ là một đám lưu manh! 

Phạm Kiến chỉ vào bọn lưu manh cả giận nói.

- Muốn chết a, tiểu tử! Dám nhục mạ nhân viên chính phủ làm việc. Có tin hay không ta cho ngươi đi ngồi tù a?!

Thủ lĩnh đám côn đồ nhìn Phạm Kiến quát lên.

- Chính phủ thì phải phục vụ cho dân chúng chứ làm gì có cái bọn đầu trộm đuôi cướp như chúng bay?!

- Đúng đấy! Nói không sai. Chính phủ nên vì nhân dân phục vụ chứ không phải bắt nhân dân phục vụ.

- Đúng vậy, lũ côn đồ...

- Người thanh niên, ta ủng hộ cậu...

Đám dân chúng thấy có người đứng ra thì cũng nhảy vào góp vui.

- Tiểu tử, mày là thằng nào? Dám nhục mạ chúng tao, nhục mạ nhân viên chính phủ làm việc. Mày muốn làm gì? Phản động sao? Cút ngay, không đến lúc vào nhà đá bóc lịch thì đừng kêu ông đây ác độc. 

Tên dày đen nhìn Tần Thiên lạnh lùng uy hiếp, giọng nói cực kỳ lớn lối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui