Sống Cùng Biểu Tỷ

Ba chiếc xe dừng lại. Rất nhanh cửa xe mở ra, hơn mười người cảnh sát nhảy xuống. Mỗi người đều cầm súng chĩa vào bốn người. Thấy tình huống trên mặt đất không khỏi chau mày, nhanh chóng lao tới, hô không được phép cử động, giơ hai tay lên trời. Cả bốn người lập tức làm theo.

Mà lúc này, chiếc Audi phía sau mở ra, một cán bộ hình như là người Trung hải đi ra. Trong tay cầm cặp công văn, hắn là Lưu Hồng Hải, chủ nhiệm khoa di dời và phá bỏ các công trình. Chuyện ở đây là hắn chịu trách nhiệm.

Lưu Hồng Hải nhìn tình hướng trên mặt đất, nhất thời kinh hãi, sau đó nhanh chóng hướng cái tên đã bị Tần Thiên phế cả tứ chi, còn đang rên hừ hừ đi tới.

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như vậy?

Lưu Hồng Hải nhìn nam tử mặc đồ tây hỏi. Nhưng hắn căn bản không nói ra lời, bởi vì miệng hắn đã bị đánh cho sưng lên.

- Không cần hỏi. Những chuyện này là do ta làm. Bọn họ không có liên quan.

Tần Thiên nhìn Lưu Hồng Hải nói.

- Không đúng, các ngươi không cần phải hỏi, chính là ta. Là ta làm đó!

Phạm Kiến quát lên, trực tiếp cắt lời của Tần Thiên.

- Hừ!Đem hắn bắt lại, mang về.

Lưu Hồng Hải cả giận nói. Hắn không nghĩ tới Tần Thiên đã đánh người mà còn kiêu ngạo như vậy.

Những cảnh sát kia vừa nghe, liền tiến tới bắt Tần Thiên.

- Dừng tay. Ta là Đại tá của quân khu Quang Châu. Các ngươi không có quyền bắt ta.

Tần Thiên nhìn đám cảnh sát quát to. Đem chứng nhận sĩ quan lấy ra. Một cảnh sát lập tức đưa tay đón lấy. Vừa nhìn, sắc mặt nhất thời đại biến, lại nhìn lại bộ dáng của Tần Thiên. Mặc dù không tin nhưng quân hàm này đúng là thật. Cảnh sát bọn họ không có quyền bắt hắn. Chỉ có thể báo người quân khu đến mang Tần Thiên đi.

- Hừ! Quân khu ngươi thì sao? Các ngươi dám ở địa phương của ta quản hạt mà làm loạn. Bắt lại cho ta. Động thủ.

Lưu Hồng Hải nhìn đám cảnh sát kia nói. Quân đội thì thế nào? Quân đội không thể nhúng tay vào chuyện địa phương. Về chính trường dù có quan lớn hơn cũng không làm gì được hắn. Dù có muốn cũng không được, hắn căn bản là không sợ.

Những cảnh sát kia vừa nghe Lưu Hồng Hải chịu trách nhiệm. Lập tức làm theo, đem Tần Thiên còng lại. Tần Thiên cũng không dãy dụa. Chẳng qua lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Hồng Hảo, nói:

- Hừ!Ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin tháo chiếc còng này.

- Mang về!

Lưu Hồng Hải lập tức giận dữ. Tần Thiên lại còn dám uy hiếp hắn, quả thực là muốn chết.

- Đi!

Đám cảnh sát quát lên sau đó đè ép Tần Thiên đi tới chiếc xe cảnh sát. Người nhà của Phạm Kiến muốn ngăn cản lập tức bị đám cảnh sát đẩy ra sau đó áp giải Tần Thiên rời đi.

Rất nhanh, Tần Thiên liền bị đám cảnh sát dẫn tới cục cảnh sát thành phố. Hai tên cảnh sát áp giải hắn tới phòng thẩm vấn, khóa cửa lại sau đó liền ra ngoài.

Chỉ chốc lát, cửa phòng thẩm vấn một lần nữa mở ra, hai tên cảnh sát cùng Lưu Hồng Hải đi vào.

-Đem di động của hắn lấy ra, mau!

Lưu Hồng Hải nói. Hắn lúc này mới nhớ tới khi nãy nam tử mặc đồ tay nói qua với hắn là Tần Thiên có quay lại video. Lập tức liền cho cảnh sát lấy di động ra. Nhanh chóng tìm ra video đó và thủ tiêu. Không nghĩ tới vừa mở ra nhìn, nhất thời mặt tái đi. Không tới nửa giờ, lượng người xem đã vượt quá 30 vạn. Lưu Hồng Hải lập tức ý thức không ổn. Vội vàng chạy đi, lấy di động ra gọi cho lãnh đạo, đem chuyện nơi đây báo cáo rõ ràng. Không nghĩ tới điện thoại vừa được nhấc lên liền ăn trận thoá mạ.

Nguyên lại là ngoài Tần Thiên phát ra như vậy, còn có rất nhiều dân chúng chụp và quay lại. Hiện tại nó đã tràn lan trên mạng. Tất cả đều ghi là Khoa di dời và phá bỏ công trình hôm nay thể hiện bản chất lưu manh. Chuyện này đã náo loạn tới trung ương. Lãnh đạo trung ương cực kỳ tức giận, lập tức hạ lệnh điều tra rõ ràng chuyện này.

- Tổ chức đối với các anh rất thất vọng.

Lãnh đạo ở đầu kia điện thoại nói. Sau đó mạnh mẽ cúp điện thoại. Lưu Hồng Hải sắc mặt một mảnh tro tàn. Ngồi phệt mông lên đất. Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng rồi, có lẽ con đường quan lộ tới đây là chấm dứt.

- Không được. Chắc chắn có người cứu được ta.

Lưu Hồng Hải kinh hoàng thầm nghĩ. Lập tức cầm lấy di động. Nhanh chóng gọi cho vài số điện thoai. Kết quả là chỗ dựa của hắn cả đám đều không nghe hoặc là tắt điện thoại. Cả đám tất nhiên là nhận được tin tức rồi, còn thằng nào ngu đến mức dây vào vũng nước đục này.

- Khốn kiếp, cũng tại tên chết tiệt kia. Chính là hắn. Ta muốn hắn chết không được tử tế.

Lưu Hồng Hải giận dữ nói. Chợt xoay người xông vào trong phòng thẩm vấn, nhào tới đấm một quyền vào mặt Tần Thiên.

Tần Thiên nghiêng đầu cho Lưu Hồng Hải đánh hụt. Sau đó mạnh mẽ nhấc chân một cước hung hăng đá vào hạ bộ Lưu Hồng Hải khiến hắn bay ra sau, quỳ xuống ôm lấy của quý mà la hét.

Hai tên cảnh sát kia vừa thấy, vội vàng chạy tới đỡ Lưu Hồng Hải.

- Đi. Gọi cục trưởng các người tới đấy. Nếu không các ngươi từ chức là vừa, lúc đó đừng nói ka không cho các ngươi cơ hội.

Tần Thiên nhìn hai người cảnh sát nói. Hai tên cảnh sát này biết Tần Thiên là sĩ quan. Nhìn bộ dáng không sợ hãi của Tần Thiên, suy nghĩ một chút bèn bỏ Lưu Hồng Hải đó mà chạy đi.

Tên cảnh sát còn chưa tới phòng làm việc đã thấy cục trưởng Lương Văn Đạo đang từ bên trong phòng làm việc gấp gáp đi ra. Thấy vậy hai tên cảnh sát vội vã đưa giấy chứng nhận cho cục trưởng.

- Mau! Người ở đâu?Mau dẫn ta đi, lập tức thả ra.

Lương Văn Đạo gấp gáp nói, hắn vội vàng đi ra cũng bởi lý do này. Vì chuyện của Tần Thiên, có nhân vật cấp trên yêu cầu lập tức thả Tần Thiên. Hắn tự nhiên không dám chậm trễ.

- Thế này là sao a, cái của nợ này sao cứ rơi lên đầu ta vậy a!

Lương Văn Đạo lầu bầu nói. Bởi vì hôm qua Tần Thiên cũng bị người của hắn bắt. Có người tới yêu cầu hắn thả người. Không nghĩ tới hôm nay lại thêm một lần nữa.

Lương Văn Đạo rất nhanh liền tới phòng thẩm vấn. Thấy Tần Thiên ở ngồi ở trên ghế và Lưu Hồng Hải ở trên mặt đất kêu thảm thiết, bỏ qua Lưu Hồng Hải, lập tức sai người tháo còng cho Tần Thiên.

- Là Tần Thiên đúng không? Cậu khoẻ a. Ta là cục trưởng cục công an thành phố.

Lương Văn Đạo nói. 

- Chuyện vừa rồi thật là sơ xuất, cậu không nên để trong bụng nha!

Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên cực kỳ khách khi nói. Mặc dù hắn không biết Tần Thiên là thế tử nhà nào nhưng không thể nghi ngờ là rất cường đại. Lăn lộn chốn quan trường, nhân tình là trọng yếu nhất, cho nên Lương Văn Đạo cố gắng nịnh bợ Tần Thiên một chút.

Tần Thiên bị biểu hiện của Lương Văn Đạo hù cho sợ hết hồn. Mình còn chưa xuất ra thân phận Long Tổ mà sao hắn đối với mình khách khí thế nhỉ. Đây là tình huống gì?

Những cảnh sát cũng giật mình. Làm sao cục trưởng lại khách khí với Tần Thiên như thế nhỉ? Mặc dù Tần Thiên là Đại tá quân khu nhưng hai bên không có ảnh hưởng lẫn nhau, cho dù quan lớn hơn cũng không động tới được nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui