Hưu!
Nháy mắt, Tần Thiên tránh được quyền của tên râu xồm.
Tên râu xồm đánh hụt một quyền, bởi vì dùng lực quá lớn, cả người theo quán tính lao về phía trước. Lúc ấy Tần Thiên đã di chuyển ra phía sau gã, đá mạnh vào giữa mông hắn ta.
Bốp!
- A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trên sân thượng, tên râu xồm co quắp trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, dị năng của gã đã biến mất, vô cùng đau đớn nằm rên rỉ.
- Hừ! Rắc rưởi, tưởng da mày dày, có chút khí lực thì ngon lắm sao, tao vẫn đùa chết bọn mày.
Tần Thiên lạnh lùng nói, tay túm lấy tóc tên râu xồm hỏi:
- Nói! Là ai phái các ngươi tới, mục đích là gì, không nói tao giết mày!
- Dạ… Là Phong gia bảo chúng ta tới… Bảo chúng ta… Giết người thừa kế Lý gia!
Tên râu xồm thống khổ trả lời.
- Phong gia? Đó là thứ gì a? Nói rõ ràng ra xem nào!
Tần Thiên quát.
- Phong… Phong gia chính là Phong gia, giống Tần gia của các ngươi, đều là một trong thất đại gia tộc của Hoa Hạ, chỉ là không lợi hại được như Tần gia.
Tên râu xồm khó khăn nói.
- Đợi một chút! Cái gì mà Tần gia của ta, vậy là ý gì, nói cụ thể cho ta nghe!
Tần Thiên lại hỏi.
- Đại … ca, ngươi không cần giấu diếm, ngươi chẳng phải chính là người thừa kế của Tần gia sao, còn hỏi ta… Ta làm gì. Mau cứu ta, ta không muốn chết!
Tên râu xồm khó khắn nói.
- Ta chẳng có thời gian rảnh rỗi chơi với ngươi, mau nói rõ cái gì là Thất đại gia tộc, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi!
Tần Thiên tức giận uy hiếp.
- Thất đại gia tộc… chính là: Tần, Tề, Sở, Yến, Triệu, Ngụy, Hàn… Chính là bảy đại gia tộc của Hoa Hạ, nắm trong tay mạch sống của cả Hoa Hạ,… Tần gia chính là gia tộc đứng đầu…
Tên râu xồm gian nan nói đến đây, chưa hết lời đã tuyệt khí chết.
- Fax! Còn chưa nói rõ ràng mà, không được chết!
Tần Thiên lắc mạnh tên râu xồm, nhưng mà sao hắn có phản ứng gì được.
- Mẹ nó, có vậy mà cũng chết được, dị năng cùi bắp!
Tần Thiên tức giận, bất đắc dĩ buông hắn ra.
- Thất đại gia tộc? Người thừa kế? Có ý gì? Còn nữa ta sao lại là người thừa kế Tần gia?
Tần Thiên mờ mịt, dường như Thất đại gia tộc rất trâu bò, chính mình lại là người thừa kế Tần gia đứng đầu Thất đại gia tộc, cha và ông hắn đều đã mất, vậy hắn chính là chủ Tần gia sao.
Nhưng vấn đề chính là, hắn chẳng thấy nhà mình có chỗ nào trâu bò cả, ông nội hắn tuy là một lão cách mạng, nhưng cha hắn lại là xã hội đen, trâu bò ở chỗ nào, đại gia tộc nắm mạch sống của Hoa Hạ ở chỗ nào?...
Bất quá Lý Phỉ Nhi bị dị năng giả đuổi giết, việc này không hề đơn giản, xem ra Lý Phỉ Nhi có gì đó giấu mình, gia tộc nàng chắc chắn cũng không phải bình thường, thế nhưng vẫn chưa được xếp vào Thất đại gia tộc. Tần Thiên cảm thấy rất mâu thuẫn, Tần gia chẳng phải còn mỗi một mình hắn sao, vậy có chỗ nào trâu bò nhỉ?
- Hừ, phiền phức quá, nghĩ sau vậy.
Tần Thiên lầu bầu, nhìn về hai thi thể trên mặt đất, hắn hiện tại không biết nên xử lý thế nào cho tốt.
- Ba Ba Ca, mày có thể đem được người không gian giới chỉ?
Tần Thiên hỏi.
-Được thưa chủ nhân!
Ba Ba Ca trả lời.
- Tốt lắm, ngươi mau đem hai thi thể kia để tạm ở đó đã.
Tần Thiên lập tức ra lệnh.
- Được, chủ nhân, nhưng người sẽ bị khấu trừ năm mươi điểm tích lũy.
Ba Ba Ca trả lời.
- Phất, như vậy mà cũng tốn điểm tích lũy.
Tần Thiên buồn bực nói.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca trừ việc đem ngươi vào Thần tàng tinh cầu thí luyện ra, còn lại không phụ trách mang bất kỳ vật nào khác vào, nếu chủ nhân muốn mang thứ khác vào phải tốn điểm tích lũy, đó là quy định của hệ thống.
- Phất! Cái hệ thống này khắt khe quá đi! Thôi được rồi, trở về thêm tìm thêm hai mỹ nữ nữa, kiếm điểm tích lũy vậy.
Tần Thiên hèn mọn thầm nghĩ, sau đó ra lệnh Ba Ba Ca thu hai thi thể kia lại, Tần Thiên sửa sang lại bộ dạng một chút, rồi nhanh chóng rời đi.
…
Khi Tần Thiên về nhà, Tiêu Du và Triệu Nhã Chi đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa ăn, Lý Phỉ Nhi cùng Triệu Tiểu Nhã đang ôm gối trong phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, hai ngươi lập tức quay đầu nhìn.
- Tần Thiên ca ca!
- Tần Thiên, anh không phải bảo là đi mua đồ uống sao, sao lại tay không trở về?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên thắc mắc.
- A! Anh đột nhiên nhớ là trong tủ lạnh vẫn còn nên không mua nữa.
Lúc nãy Tần Thiên nói dối nàng rằng mình muốn đi mua đồ uống, bảo nàng về trước, còn chính mình ở lại đối phó với hai tên dị năng giả.
- Tiểu Thiên, mau vào đây giúp chị!
Tiếng Tiêu Du vọng từ phòng bếp vọng ra, Tần Thiên bước nhanh vào.
- Nào, giúp chị gọt cà rốt.
Tiêu Du nói, Tần Thiên ừm một tiếng, tay cầm lấy dao bắt đầu gọt, ánh mắt vô tình nhìn Triệu Nhã Chi đang nấu súp bên cạnh, nàng vừa cúi xuống làm lộ ra một mảng tuyết trắng dụ người, tức thì phía dưới hắn kích động nóng rực.
- Dì Triệu, dì đang nấu gì thế, thơm quá, để ta xem nào!
Tần Thiên say đắm, nhân lúc không ai để ý tấn công bộ ngực sữa của nàng khiến Triệu Nhã Chi thiếu chút nữa hét lên, may là nhớ đến Tiêu Du ở bên cạnh, hét lên chắc chắn sẽ bị Tiêu Du phát hiện mất.
Triệu Nhã Chi hung hăng trợn mắt cảnh cáo Tần Thiên, thầm mắng Tần Thiên sắc lang. Nhưng Tần Thiên lại hèn mọn nhìn nàng không hề quan tâm đến cảnh cáo của nàng, bật cười hắc hắc, thình lình lại đặt tay lên ngực nàng, Triệu Nhã Chi mặt đỏ bừng, tức giận cầm chiếc muỗng bên cạnh lên uy hiếp:
- Sắc lang, còn làm loạn nữa, tôi sẽ biến cậu thành thái giám, xem về sau cậu làm loạn như thế nào!
- Hắc hắc, dì Triệu, dù có thể bỏ được sao, cái này chính là hanh phúc của dì đó.
Lời này của Tần Thiên khiến mặt Triệu Nhã Chi thêm đỏ bừng.
- Tiểu Thiên, em có gọt cà rốt nhanh lên không.
Tiêu Du không biết từ đâu đã đến phía sau lưng Tần Thiên, làm hắn đành thu tay khôi phục bộ dạng đứng đắn.
- Xong ngay đây!
Tần Thiên đáp.