- Tần Thiên ca ca, làm sao người đột nhiên bỏ đi, vậy mà cũng không nói với em được một tiếng, ở nói đó có cái gì để chơi không? Trên xe, Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói.
- Rất buồn chán, ở cái nông thôn đó, tín hiệu điện thoại đã không có, lại càng không có Internet. Tần Thiên nói với Tiểu Nhã.
- Thật không, nếu vậy sao anh đi lâu như vậy chứ.
- Bởi vì nơi đó quá là vắng vẻ, xe tới đó đã hai ngày, ở ba ngày, khi quay về thì lại gặp xe hư mất thêm một ngày, kết quả liền mất tám ngày.
- Xí, gạt người, anh tưởng nói vậy thì em sẽ tin sao. Nói mau, rồi anh có nhớ em không? Tiểu Nhã tiến tới sát tại Tần Thiên hỏi, một mùi thơm thiếu nữ tiến vào khiến cho tim của hắn đập thật nhanh, quay đầu ngắm lấy bộ ngực của Tiểu Nhã, hai bầu ngực sữa thật lớn, quả là hấp dẫn mê người.
- Nhớ, anh nhớ em đến khó chịu. Tần Thiên điều chỉnh lại điệu bộ nghiêm nghị để có thể tập trung lái xe. Hiện nay, hắn ngay cả hộ chiếu cũng không có, tất cả để cho Lương Văn Đạo hỗ trợ, cũng chưa biết hiện tại đã xong hay chưa.
- Tần Thiên ca ca, anh thật nghĩ tới em sao, hay lại nghĩ đến chỗ này. Tiểu Nhã thẹn thùng nói, nhưng tay lại kéo cổ áo mình xuống, lộ ra một bầu ngực lớn, trọn trịa nhìn qua rất mềm mại, mùi thơm thật câu dẫn.
- Tiểu Nhã, đang lái xe, em không được như vậy, mau ngồi xuống. Tần Thiên vội vàng nói, hắn hiện tại không muốn bị Tiểu Nhã hấp dẫn mà dẫn đến tai nạn xe cộ.
- Hihi, vậy khi về nhà Tiểu Nhã cở ra cho anh xem được không? Tiểu Nhã tiếp dục dấn tới hỏi, thấy sắc mặt Tần Thiên ửng đỏ, cô nàng cảm thấy hết sức khoái ý, năng lực hấp dẫn của mình vẫn còn rất mạnh.
- Được, về đến nhà rồi nói tiếp. Tần Thiên nhanh chóng đáp lời để tránh Tiểu Nhã tiếp tục câu dẫn hắn thì không xong rồi.
Rất nhanh, hai người liền trở về khu dân cư, Tần Thiên lái xe vào trong ga-ra, nhưng ngay sau đó hai người liền hướng lên lầu, đi tới một nửa liền gặp được Lý Phỉ Nhi đang mặc đồng phục cảnh sát, đang vẻ mặt tức giận cầm lấy cảnh sát mũ lên lầu.
- Hắc hắc, lão bà của ta, sao lại tức giận như vậy.
Tần Thiên ôm Lý Phỉ Nhi từ phía sau nói, làm cho cô bị doạ kêu to lên một tiếng, cho là có kẻ dám vô lễ với mình. Nhưng nghe được thanh âm của Tần Thiên, lập tức mừng rỡ, trên mặt xua tan giận dữ mà hết sức vui mừng. Thế nhưng, lại nghĩ đến việc Tần Thiên âm thầm biến mất, rất nhanh thần sắc lại trùng xuống, mạnh mẽ hất tay Tần Thiên ra.
- Hừ, không được đụng vào em, anh là tên khốn, bỏ lại một đám người bọn em, đi tìm niềm sung sướng.
- Đúng đúng, chính là như vậy! Triệu Tiểu Nhã lập tức đứng về phía Lý Phỉ Nhi chỉ thẳng vào Tần Thiên ra vẻ tức giận.
- Khụ, khụ. Nào phải là như vậy, anh quả thực có chuyện gấp ra ngoài, nếu không đâu cần vội vàng bỏ đi như vậy. Tần Thiên đau khổ giải thích.
- Gấp gáp như vậy em mới không tin, chín phần mười là bỏ chúng ta ra ngoài ôm ấp mỹ nhân khác rồi. Tiểu Nhã đi thôi, chúng ta không cần quan tâm tên sắc lang này nữa. Lý Phỉ Nhi vừa nói vừa lôi kéo Tiểu Nhã lên lầu.
- Khoan...khoan mà, chờ anh chút, anh sẽ giải thích. Tần Thiên vội vàng nói. Triệu Tiểu Nhã nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của hắn liền nở nụ cười xấu xa rồi bỏ đi.
Phỉ Nhi cũng vậy, vẫn không thèm nghe đi lên lầu. Tần Thiên thấy Tiểu Nhã bỏ đi thế là đuổi theo Phỉ Nhi, chớp mắt đã về đến phòng cô ấy. Phỉ Nhi đi vào phòng, đóng cửa lại bất quá cô cũng không khoá bên trong, Tần Thiên cũng nhanh chóng mở cửa vào, tiện tay khoá cửa ngược lại.
- Hắc, hắc. Phỉ Nhi, em không nên tức giận.. Tần Thiên ngồi xuồng bên cạnh Phỉ Nhi, ôm lấy cô rồi nói. Bất thình lình, Phỉ Nhi cúi xuống hung hăng cắn ngay ngực Tần Thiên.
- Á...đau quá. Tần Thiên đau điếng kêu lên.
- Em...mau thả ra. Tần Thiên vội vàng nói.
Phỉ Nhi tăng lên lực đạo cắn thật mạnh một cái rồi mới buông ra, nhìn thấy bộ dạng chịu thống khổ của hắn cô rất là đắc ý.
- Đáng đời, ai cho anh tội dám bỏ chúng tôi mà đi sung sướng bên ngoài.
- Hay lắm, dám cắn anh, anh muốn trả thù. Tần Thiên nở nụ cười gian tà nhìn Phỉ Nhi nói.
Phỉ Nhi nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên liền biết không ổn, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Tần Thiên đè xuống giường. Không nhanh không chậm, Tần Thiên giữ lấy hai tai nàng, mạnh mẽ hướng tới đôi môi đỏ mà hôn.
- Ô, ô…
Trong chớp mắt, đôi môi của Lý Phỉ Nhi đã bị Tần Thiên chiếm lấy, sau đó, cái lưỡi nho nhỏ của cô cũng bị Tần Thiên bắt giữ, một loại cảm giác đe mê thoải mái chạy khắp người cô. Lý Phỉ Nhi không bao lâu đã bị chế ngự, Tần Thiên thấy thế được đà tiếp tục dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của Phỉ Nhi làm cho Phỉ Nhi dần trở nên mê man.
Chớp lấy cơ hội, Tần Thiên luồng lấy bàn tay vào bộ ngực to lớn của Phỉ Nhi, dùng sức nhè nhẹ bóp lấy nó làm cho cả cơ thể Phỉ Nhi phải run lên. Phỉ Nhi muốn đẩy bàn tay của Tần Thiên ra, nào ngờ đâu bị hắn trực tiếp một tay cởi lấy những cúc áo bên ngoài liền để lộ ra cặp bánh bao to lớn. Tiếp đà, Tần Thiên lại dùng tay của mình nhè nhẹ sờ nắn lấy ngực của Phỉ Nhi khiến cô trở nên mềm nhũn người. Thừa cơ Phỉ Nhi vô lực, Tần Thiên cởi đi áo ngực của cô. Hai quả nho đo đỏ mê người lộ ra, Tần Thiên lập tức dùng miệng mút lấy nhè nhẹ kích thích cô.
-A…
Lý Phỉ Nhi không thể chịu được, rên lên khe khẽ, bây giờ sắc mặt cô đã đỏ bừng.
Bên dưới phòng bếp, ba người Hàn Phi Vũ, Sở Tương Tương cùng Triệu Tiểu Nhã nghe thấy thanh âm rên rỉ vừa thoải mái vừa thống khổ của Lý Phỉ Nhi liền lập tức biết tình huống đang xảy ra.
- Đại sắc lang.
- Lưu manh.
Hai thanh âm bất mãn của Hàn Phi Vũ và Triệu Tiểu Nha phát ra cùng lúc.
- Tần Thiên, mau buông ra, mọi người nghe được đấy. Lý Phỉ Nhi bây giờ hết rối loạn. Quả nho của nàng đang bị Tần Thiên mút cảm giác rất là thoải mái, phía bên dưới hắc động cũng đã xuất thuỷ, khoái cảm đã dâng trào. Thế nhưng nàng quả thực không dám tiếp tục vì sợ mọi người biết tình huống.
- Đây là do em cố tình chọc tức anh, anh chỉ trả thù thôi. Tần Thiên vô sỉ nói.
- Anh… dám.... Chưa hết câu, quả nho của Phỉ Nhi bị Tần Viên nhè nhẹ dùng răng cắn.
- Em không chọc tức anh nữa… em không dám nữa. Lý Phỉ Nhi vội vàng nói, cô sợ nếu cứ tiếp tục thế này cô không còn không chế được mình nữa.
Lúc này Tần Thiên mới buông lỏng ra vẻ mặt nhìn Phỉ Nhi rất xấu xa.
- Không chọc tức anh nữa là tốt.
- Hứ, sắc lang. Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên mà mắng, nhưng giọng nói lại không chút nào tức giận. Cô vội vàng mặc lại y phục của mình.
- Khụ khụ, các nàng cứ liên tục kêu ta là sắc lang. Trong khi ta đây rất là thuần khiết. Tnầ Thiên vô sỉ đáp.
- À đúng rồi, vừa nãy anh thấy em đang đùng đùng tức giận lên lầu.
Nghe Tần Thiên nhắc lời, sắc mặt của Phỉ Nhi liền trở nên khó coi. Bộ dạng giống như là đang muốn giết mười tám đời tổ tông người khác khiến Tần Thiên cũng bị doạ.
---Dịch bởi Aqua ---