Sống Cùng Biểu Tỷ

Tần Thiên cùng Tống Vũ nhận lấy đan dược, Tống Vũ nhìn một chút, vội vàng thu vào. Tần Thiên thì không có, mà là cầm trên tay nhìn một chút, những đan dược này hiệu quả cùng một kiểu với yêu thú nội đan là phục hồi năng lực trong một khoảng thời gian, cùng một sao cấp năm yêu thú nội đan hiệu quả không sai biệt lắm…

Tần Thiên ở Thần Tàng tinh cầu chứa đựng mấy trăm viên nội đan yêu thú, cho nên hắn không bao giờ sợ thiếu. Ngoài ra, hắn còn có cả Phách Vương quyết, loại công pháp nghịch thiên này có thể hấp thu máu huyết của người hoá thành năng lực.

- Tốt lắm, các người trở về đi, sáng sớm ngày mai sáu giờ phải thức dậy. Ở nơi diễn tập quân đội mà tập hợp, chín giờ thì bắt đầu thi đấu. Sở Văn Long gật đầu nhìn hai người nói.

- Lần này, ta sẽ không bị người đánh bại. Tống Vũ từ phòng làm việc của Sở Văn Long đi ra nhìn Tần Thiên đắc ý nói.

- Cứ ôm hy vọng đi. Tần Thiên tuỳ ý nói, không có hứng thú cùng tên này tranh đấu.

Tống Vũ nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của Tần Thiên mà vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng nhanh chóng bỏ đi để lại Tần Thiên phía sau.

….

- Lần này quân khu chúng ta hoàn toàn có thể tiến vào nhóm ba, không biết Tần Thiên dùng cách nào để che giấu thực lực bản thân. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều, thực lực hiện nay của hắn không dưới Tống Vũ, có thể hắn đạt tới Hai Sao dị năng. Bên trong phòng làm việc Dịch lão nói với Sở Văn Long.

- Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi. Sở Văn Long nghe Dịch lão nói liền vui mừng.


Mặc dù không phải là Dị Năng giả, nhưng ông ta rõ ràng bảng xếp hạng hệ thống phân chia. Hiện tại, Dịch lão là Bốn Sao dị năng nhưng đã nằm trong nhóm năm mười hạng đầu của Long bảng rồi. Hai Sao dị năng thì có thể nằm vào cuối của một trăm thứ hạng tiếp theo, chưa kể ngày mai dự thi phần lớn chỉ đều là Một Sao dị năng, chỉ tồn tại một số ít Dị Năng giả Hai Sao. Cho nên lão càng tin Tần Thiên có thể tiến vào nhóm ba của Địa bảng, thậm chí là Long bảng càng tốt.

- Tần Thiên đúng là người của Tần gia, nhất định bên trong gia tộc có thủ đoạn bí mật, lần này chúng ta đánh cuộc tất cả lên người hắn dường như không sai. Dịch lão một bên nói.

-Hi vọng là như vậy.

….

Tần Thiên bên này sau khi rời khỏi phòng làm việc của Sở Văn Long liền đi tới chỗ của Sở Tương Tương. Trước khi Trương Thiếu Soái rời khỏi có cho hắn biết nơi của Sở Tương Tương ở đêm nay.

- Người đi đâu đó, doanh trại bên này mà? Tống Vũ thấy phương hướng tên Tần Thiên đi, liền hung hăng nói.

- Ta đi đâu mắc mớ gì người quản, người buồn ngủ thì về đi ngủ trước đi. Chẳng lẽ người sợ ma đêm không dám ngủ một mình sao. Tần Thiên liếc nhìn Tống Vũ nói.

- Ta không muốn quản nhà người, nhưng đêm hôm rồi người chạy đi tới kiếm Tương Tương làm gì. Người nghĩ ta không biết cái suy nghĩ đen tối của người sao, người chỉ là một tên lưu manh, ta tuyệt đối không cho phép người khi dễ Tương Tương. Tống Vũ ngăn trở Tần Thiên.

- Đầu óc của người quả thực có vấn đề nha, hay là người bỏ quên não ở nhà rồi. Tương Tương là bạn gái của ta, ta đi kiếm nàng thì có việc gì. Tân Thiên khó chịu, đẩy tên Tống Vũ cản đường qua một bên.

Tống Vũ nhìn thấy Tần Thiên vẫn phương hướng đi tới nơi của Tương Tương liền bất chấp đi theo. Quả thực Tần Thiên là bạn trai của Tương Tương, cho nên gã không thể vô lý ngăn cản. Nhưng trời tối như vậy, Tần Thiên đi kiếm Tương Tương lúc này, chín phần là làm những việc đen tối. Gã vẫn còn ôm hy vọng đoạt lại Tương Tương thì làm sao có thể để Tần Thiên và Tương Tương hai người một chỗ mà ân ân ái ái.

- Người sao lại đi theo ta, đừng nói nhà người thích ta thật đấy nhé. Tần Thiên làm điệu bộ sợ hãi nói.

- Người nào đi theo người, đường này không phải của nhà người, ta đi thì người có quyền gì thắc mắc. Hơn nữa ta là anh họ của Tương Tương, đi thăm nàng ta một chút cũng là bình thường. Tống Vũ nhìn Tần Thiên nói rồi cất bước đi thật nhanh về biệt thự của Tương Tương.

- Ngu ngốc. Tần Thiên mắng một câu rồi cũng nhanh chân đi.

Hai người nhanh chóng đã tới biệt thự của Tương Tương. Tương Tương lúc này đang xay sinh tố trái cây chờ Tần Thiên quay lại. Thấy Tống Vũ đến cũng là ngoài ý muốn, nhưng sau đó cũng khẽ mỉm cười với gã.

- Anh họ.


- Ừ, em họ dạo này em có khoẻ không? Tống Vũ hướng tới Tương Tương nói.

- Dĩ nhiên là khoẻ, sao lại không khoẻ được chứ, đúng không, Tương Tương! Tần Thiên từ phía sau Tống Vũ lên tiếng.

Hắn liền đi vượt qua Tống Vũ, đi tới trước mặt Sở Tương Tương, một tay ôm lấy eo nàng, đôi môi chạm khẽ lên môi của nàng ấy. Hành động bất ngờ khiến cho Tương Tương đỏ mặt ngượng ngùng.

Bên cạnh Tống Vũ nhìn thấy lập tức xanh cả mặt, gã hết sức tức tối hai tay nắm chặt lại. Ánh mắt gã gắt gao nhìn vào Tần Thiên, hận không thể phanh thay xẻ thịt của hắn lập tức.

- Người anh họ à, người cứ yên tâm, Tương Tương ở cạnh ta tuyệt đối không vấn đề. Ể, sao sắc mặt người khó coi vậy, anh họ không có chuyện gì chứ, nếu không thì tiện có sinh tố,anh họ dùng cho khoẻ. Tần Thiên nhìn Tống Vũ đang tức tối nói.

- Hừ không cần, ta nhớ ta có việc bận, ta phải đi bây giờ, ngày mai gặp lại. Tống Vũ cắn răng nhìn Tần Thiên châm chọc bỏ đi.

- Ngu ngôc, tự mình tìm nhục nhã. Tần Thiên thấy Tống Vũ bỏ đi liền cười lạnh.

- Tần Thiên à, sau này anh không nên đối với anh họ của em như vậy, dù sao anh ấy cũng rất tốt với em. Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói.

Nàng không muốn hai người thật sự trở mặt với nhau, như vậy ở giữa nàng sẽ có chút khó xử.

- Ừ, chỉ cần hắn biết điều không chọc đến anh, anh liền mặc kệ hắn. Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nhẹ giọng nói.


- Tần Thiên, anh tới uống sinh tố đi nè, em làm rất nhiều.
….

Ngày hôm sau, Sở Tương Tương còn đang chìm trong mộng đẹp thì Tần Thiên đã tỉnh lại. Hắn nhìn qua Sở Tương Tương còn đang ngủ ngon liền hôn nhẹ lên má nàng một cái rồi lặng lẽ rời đi.

Nơi diễn tập của quân khu, giờ phút này đã có một đám người đông đảo. Những người này đến từ các quân khu khác nhau trên cả nước, cả cổ võ môn phái và các đại gia tộc cũng tham gia.

Tất cả Dị Năng giả đều tràn đầy tự tin khi đến đây, khí thế của họ liên tục toả mạnh ra, cuộc thi chưa bắt đầu mà ý muốn tranh tài đã xuất hiện nơi họ.

Tuy nói là một cuộc thi Dị Năng so tài, nhưng các môn phái cổ võ ở các lần dự thi trước đều không chiếm được phần t hưởng nhưng bọn họ cũng không cần các phần thưởng đó. Những kẻ dự thi chắc chắn sẽ dùng các dược liệu trị thương, ở những nơi này thì đan dược của bọn họ sẽ có giá trị. Các gia tộc môn phái cũng chỉ phái một ít đệ tử tham gia để rèn luyện một chút thôi.

Tần Thiên từ xa thấy Sở Văn Long, liền lập tức đi tới. Tống Vũ thấy Tần Thiên đến gần, cao ngạo cười lạnh một cái.

Giờ phút này đây, toàn bộ quân khu phía ngoài, có một vài đoàn người xa xa đi tới, có cả đại đệ tử các môn phái cổ võ sáng hôm nay họ mới tới nơi.

--Truyện được dịch bởi Aqua --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận