Sống Cùng Biểu Tỷ

- Như thế nào, làm xong chưa?

Tần Thiên nhìn Phì Bưu đang đi tới hỏi.

- Vângg, đều làm tốt rồi. Thiên ca, đây là quần của anh, đem quần áo dính máu thay đi, chúng ta thống nhất tiêu hủy hết.

Phì Bưu cầm lấy một cái túi đưa cho Tần Thiên nói. Giải quyết tốt hậu quả công việc hắn làm vô cùng tốt, dù sao cũng lăn lộn nhiều năm như vậy rồi.

- Tốt, anh đi xuống đi.

Tần Thiên nhận lấy quần áo, sau đó vào WC của quán, thay đổi quần áo. Lúc đi ra Phong Tử cùng Thạch Trung Ngọc đã đi ra, nhìn bộ dáng hai người, hẳn là nói chuyện rất sảng khoái.

- Được rồi, ông chủ Thạch, chúng tôi không làm phiền ông nữa. Lát nữa cảnh sát tới phiền toái ông xử lý một chút. Còn bên hắc đạo tôi sẽ phụ trách.

Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.

- Tần lão đại đừng khách khí, sau này đã là người một nhà rồi, không nên gọi tôi là ông chủ Thạch. Tôi xem tôi lớn hơn cậu, cậu nếu là không ngại lời mà nói..., thì gọi một tiếng Thạch ca được rồi.

Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên nói, rất là nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Tần Thiên.

- Được, cứ như vậy đi. Sau này Thạch ca gọi tôi là Tần Thiên được rồi. Không quấy rầy nữa, Phong Tử, đi.


Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, sau đó xoay người rời đi. Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên rời đi, liền phân phó hộ vệ gọi điện thoại báo cảnh sát. Trong nháy mắt tìm người dọn dẹp quầy rượu, đem những người này ném xuống, cho cảnh sát đi xử lý. Nếu không nhiều người bị thương như vậy, đã chết cũng không ít, chỉ có cảnh sát tới mới có thể có chi phí chữa bệnh.

……………………

- Thế nào, Phong Tử, nói chuyện thế nào?

Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.

- Hắc hắc, A Thiên, mày dự tính lấy bao nhiêu?

Phong Tử nhìn Tần Thiên hỏi ngược lại.

- Năm mươi vạn chứ? Dù sao quán họ lớn như vậy, còn là quán cao cấp, một khi khai trương, khách hàng đông đảo, một đêm có thể kiếm lại năm mươi vạn.

Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.

- Mày nói không sai. Nhưng mày quên tính một chỗ, đó chính là cung ứng rượu. Bình thường bảo kê cũng kiêm cung cấp rượu. Nhưng trước mắt chúng ta chưa đủ năng lực này, không có cách nào cung cấp rượu. Lấy cấp bậc rượu của quán này, ít nhất chúng ta có thể kiếm năm mươi vạn trở lên. Hơn nữa đó chỉ là một gian, ba gian là đến gần hai trăm vạn. Cho nên, ta muốn mỗi tháng hai trăm vạn, ông ta ra dáng đau lòng lắm. Thật ra thì một khi khai trương, rượu, gái, ma túy những thứ này một khi chuẩn bị tốt, hắn một tháng tuyệt đối kiếm năm trăm vạn trở lên. Đó chỉ là tao ước chừng thôi.

Phong Tử nói.


- Ta kháo, mày ác như vậy sao? Lại đòi hắn hai trăm vạn, vậy chúng ta không phải là phát đại tài sao?

Sấu Tử bên cạnh giật mình nói. Tần Thiên cùng Phì Bưu cũng đều rất giật mình. Nhất là Tần Thiên, hắn không nghĩ tới Phong Tử lại có thể lái được giá hai trăm vạn.

- Hừ. Có gì mà tàn nhẫn, đó là rất bình thường. Nếu mà chúng ta bị đám kia giết chết, chắc chắn giá còn cao hơn nữa. Bởi vì quán bar của Thạch Trung Ngọc một gian bằng ba gian lớn của người khác, lợi nhuận siêu cao. Các người nhìn hắn tu sửa quán mà coi, nhất là ở giữa kia, đó là hội sở cao cấp, không phải người thường có thể đi vào. Người có thể vào tài sản phải trên trăm vạn.

Phong Tử nói, mặc dù hắn là con nhà giàu, nhưng về tầng lớp thượng lưu hiểu biết hơn người khác rất nhiều, đây cùng là lí do Tần Thiên để cho hắn quản lí mọi việc lớn nhỏ trong bang.

- Mụ nó, ngày trước lão tử ăn bữa nay lo bữa mai, không nghĩ tới chỉ chớt mắt, lão tử trở thành người có tiền. Mụ nó, lão tử phải ngày ngày uống rượu ăn thịt chơi gái mới được.

Sấu Tử ra bộ nhà giàu mới nổi nói, nhìn ba người Tần Thiên cười ha ha.

- Đúng rồi. Ba người phải chú ý, hôm nay chúng ta gây ra động tĩnh lớn vậy, trên đường khẳng định là có tên tuổi rồi, đến lúc đó sẽ có kẻ khó chịu với chúng ta. Các ngươi phải cẩn thận một chút, chú ý quản người của mình, cố gắng đừng gây chuyện, không nên làm cho người ta chú ý.

Tần Thiên nói.

Ba người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Đúng rồi Thiên ca, hôm nay chúng ta đánh bại mấy thế lực, có muốn nhân cơ hội chiếm lấy địa bàn bọn họ hay không? Dù sao bọn họ cũng không còn người.


Sấu Tử nói.

- Đừng, tôi cũng đang muốn nói chuyện này với các người. Căn cơ hiện tại của chúng ta quá mỏng, tạm thời không nên chém giết địa bàn khác, bảo vệ tốt nơi này được rồi. Hơn nữa, cho dù đoạt, cũng không nhất định đến phần chúng ta, các thế lực khác chắc chắn đã sớm nhận được tin tức, đoạt trước rồi, không đến phiên chúng ta đâu. Cái vũng nước đục này chúng ta không cần chen vào. Chuyện tối nay chúng ta làm đã rất chói mắt rồi, nếu lại đi tranh đoạt, tất sẽ khiến người khác tức giận. Sấu Tử và A Bưu, hai người các ngươi thừa dịp bây giờ, tuyển thêm ít tiểu đệ, tăng thêm sức mạnh. Tôi nghĩ không lâu nữa, sẽ có người tới cửa tìm, chuẩn bị sớm một chút. Phong Tử, cậu cũng lập ra bang quy cùng chế độ nhanh một chút, cùng có phúc lợi cho anh em trong bang. Chuyện này nhất định phải làm tốt, thuận tiện làm ra văn hóa bang phái luôn. Người trong bang sẽ có được những đặc quyền riêng, hiểu không?

Tần Thiên nhìn ba người nói, ba người gật đầu.

Sau đó mọi người bàn luận những chuyện khác rồi tản ra rời đi.

Chuyện ở khu quán bar, rất nhanh truyền ra, dân giang hồ đều biết ở khu này ngang trời xuất thế một bang phái mới, một người hung ác, Tần Thiên.

……………..

Tần Thiên về đến nhà đã là mười hai giờ khuya, bọn người Tiêu Du cũng đã đi ngủ rồi. Tần Thiên về phòng mình, cầm quần áo, đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị suốt đêm tu luyện. Không nghĩ tới vừa giặt xong đi ra ngoài, liền thấy Lý Phỉ Nhi mặc một thân đồ ngủ từ trong phòng đi ra.

Cô nàng này vóc người quá mức bốc lửa, trước ngực hai khối thịt lớn nặng trịch, cực kỳ mê người, đồ ngủ cũng bị nàng chống lên cao. Đặc biệt là ở giữa lồi lên, nổi bật hai cái điểm nhỏ. Bên trong, bên trong không có mặc áo ngực.

- Không ngủ nữa à?

Tần Thiên nhìn nàng tùy ý hỏi một câu, liền chuẩn bị trở về phòng. Đột nhiên, Tần Thiên cảm thấy không đúng, cô nàng này hình như là đang nhắm mắt. Tần Thiên lập tức liền quay đầu lại, liền thấy, cô nàng này thật sự là nhắm hai mắt, hơn nữa, hiện tại lại không ngừng đụng vào tường phòng khách, hiển nhiên là mộng du.

- Ăn đủ rồi, cô nàng này mộng du. Đến lôi cô ấy về giường thôi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Tần Thiên vừa nhìn, vội vàng đi qua kéo nàng, tránh cho cô nàng này đêm hôm khuya khoắt mở cửa chạy ra ngoài.


- Không đúng, dường như người mộng du không thể đánh thức, nếu không sẽ phát điên.

Tần Thiên đột nhiên nhớ tới, lập tức ngưng tay đang hướng về phía Lý Phỉ Nhi. Lý Phỉ Nhi đột nhiên xoay người lại, cả người thẳng tắp liền hướng Tần Thiên đến. Vô tình tay Tần Thiên vô thức liền tiếp xúc hai bầu vú vung cao của nàng. Một cảm giác vừa lớn vừa mềm, lại cực kì có giãn truyền đến. Không cần phải nói, hai tay Tần Thiên đặt ở song cầu của Lý Phỉ Nhi rồi, lại còn trên đỉnh nữa chứ.

- Ư.

Trong miệng Lý Phỉ Nhi phát ra một tiếng rên khẽ.

- Ta kháo, không có chuyện tốt như vậy chứ?

Tần Thiên nắm song cầu Lý Phỉ Nhi thầm nghĩ, cả người nàng cũng dựa sát vào người hắn rồi. Một mùi hương nữ nhân mê người kích thích lỗ mũi Tần Thiên, khiến hắn hốt hoảng một trận. Hai tay không khỏi nhẹ nhàng vân vê, nắm hai khối cầu thật lớn, trong lòng thầm hô thật thoải mái.

- Ư.

Lý Phỉ Nhi bị hai tay Tần Thiên đùa giỡn bộ ngực, nhất thời nhẹ nhàng phát ra tiếng, sắc mặt khẽ đỏ lên.

- Mẹ ơi, không ai nhìn thấy. Đây là cơ hội để mình trả thù ban sáng.

Tần Thiên nghĩ thầm, trên mặt tràn đầy vẻ hèn mọn, hai tay lại tăng thêm lực. Nhất thời làm Lý Phỉ Nhi phát ra trận rên khẽ, cực kì mê người. Tần Thiên nhất thời sảng khoái không thôi, đang nghĩ có nên thò tay vào trong hay không?

- Ừ, đừng động, mau buông ra.

Đột nhiên Lý Phỉ Nhi mạnh mẽ tỉnh lại, đưa tay đẩy tay Tần Thiên đang bóp hai vú của mình. Khi nàng thấy hắn hay tai đang vân vê cùng vẻ mặt hưởng thụ thì toàn thân ngây dại. Tần Thiên thì suýt bị hù chết, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, thật giống như gặp quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận