- Tần Thiên, sao của anh lại lớn như vậy?
Hàn Thi Vũ ngượng ngùng nhìn quái vật to lớn trong tay mình hỏi. Nàng cảm giác nó rất đáng sợ, khiến nàng hết cả hồn vía, phía dưới cũng có cảm giác rồi.
- Có lớn hơn nữa thì anh cũng không giải quyết được, em mau giúp ta đi nào.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ đỏ mặt không dám nhìn cái thứ đang đằng đằng sát khí trong tay, gục ở trên bàn. Tần Thiên dùng tay chụp lấy một trái dưa của Hàn Thi Vũ bóp cho biến ra muôn hình dạng.
- Ư. Tần Thiên, anh không nên nghịch ở đó nữa, em sắp không nhịn được rồi.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên ngượng ngùng. Xem bộ dáng của nàng chắc lại muốn rồi.
- Thi Vũ, em có thể dùng miệng giúp anh một lần được không?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- A…không được. Em mới không cần. Thật sự là bẩn chết. :
Hàn Thi Vũ lập tức cự tuyêt.
- Van xin em mà. Thi Vũ, em có thể giúp anh một lần được không? Tay em không thể làm anh thoả mãn bằng miệng được.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cầu khẩn, bộ dạng nhìn có vẻ cực kì thống khổ. Hàn Thi Vũ nhìn hắn, không khỏi mềm lòng.
- Vâng…Vậy cũng được. Em sẽ thử một lần.
Mặt Hàn Thi Vũ đỏ bừng bừng, nhưng ngay sau đó cúi đầu xuống, hé miệng. Nàng học từ trong những bộ phim JAV, vươn cái lưỡi nhỏ ra bắt đầu hành động.
- Ư…
Tần Thiên nhất thời hít một hơi thật dài. Đúng là quá sung sướng. Hắn nhịn không được bắt lấy hai quả dưa của Hàn Thi Vũ dùng sức vuốt ve. Hàn Thi Vũ nhất thời phát ra một tiếng rên khẽ rồi ngâm ngậm lấy tiểu huynh đệ của Tần Thiên trong miệng, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm lên.
Tần Thiên lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, nhìn Hàn Thi Vũ cúi người lộ ra cái mông trắng bóc, hắn đưa tay ra xoa nắn rồi vuốt mạnh vào cái khe ở giữa. Hàn Thi Vũ nhất thời phát run, mạnh mẽ đem tiểu huynh đệ của Tần Thiên nuốt hơn phân nửa, làm Tần Thiên thoải mái khó tả, hắn lập tức càng thêm mạnh tay ở khe rãnh.
Hàn Thi Vũ bị ngón tay Tần Thiên kích thích nơi đó, thân thể không ngừng phát run, tốc độ miệng càng lúc càng nhanh. Tần Thiên trực tiếp cho ngón tay vào cửa động qua lại thật mạnh. Thân thể Hàn Thi Vũ run rẩy, lượng lớn nước từ trong bí động từng dòng chảy ra.
Một tay còn lại của Tần Thiên cũng không rảnh rỗi, day ở trên đầu v* của Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ lập tức chấn động, ô ô kêu to lên. Tần Thiên nghe vậy thập phần thoải mái. Hai người càng lúc càng nhanh.
Mấy phút sau, cả hai người lần lượt run lên kịch liệt. bí động của Hàn Thi Vũ lại phun ra một đống nước mưa, còn Tần Thiên trực tiếp phóng xuất trong miệng Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ vội vàng phun ra đầy đất.
- Tần Thiên, anh…xấu lắm.
Khôi phục như cũ, Hàn Thi Vũ thẹn thùng nhìn Tần Thiên mà nói.
- Hắc hắc, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, hai tay ôm nàng vào trong ngực. Hàn Thi Vũ biết điều nằm trong ngực hắn.
- Tần Thiên, sau này sẽ là nữ nhân của anh, anh phải hết mực yêu thương em đấy.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nhẹ giọng nói.
- Đó là đương nhiên rồi. Bé ngốc, em là nữ nhân của anh, tại sao anh lại không thương?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, hôn nhẹ vào trán nàng. Hàn Thi Vũ nhất thời lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, hai tay ôm thật chặt Tần Thiên, nhắm mắt lại.
Trong cả phòng học, tất cả mọi người đều ngồi phía trên, không ai chú ý tới hai người ở dưới. Lão sư ở trên cũng là một lão cứng nhắc, chìm đắm trong bài giảng của mình, không chú ý ở phía cuối vừa có một cuộc đại chiến.
……………………….
Rất nhanh hai tiết đã kết thúc, sau đó là bài chuyên ngành. Hết giờ học, hai người trở lại phòng vẽ tranh, chuẩn bị giá vẽ.
- Ai là tần Thiên?
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, một nam tử có thanh âm vang dội nói to đi vào, làm cho cả lớp ngoái đầu lại nhìn. Tần Thiên cho là lại lũ thiếu não đến làm phiền, tuỳ ý nhìn thoáng qua, không nghĩ tới lại thấy hai cảnh sát. Nhất thời vẻ mặt của hắn nghi ngờ, cảnh sát tìm mình làm gì?
Tần Thiên nhìn cảnh sát, đi tới nói:
- Tôi là tần Thiên.
- Cậu là Tần Thiên? Có người hướng chúng tôi báo án, nói cậu cố ý đả thương người, xin theo chúng tôi một chuyến.
Một cảnh sát tương đối thấp, nhìn qua có chút âm hiểm đi tới còng tay Tần Thiên.
- Cố ý đả thương người? Tôi thương tổn ai hả cảnh sát tiên sinh?
Tần Thiên nhìn tên cảnh sát nói.
- Chờ cậu về sở sẽ biết. Đi nào.
Tên cảnh sát không nhịn được lôi kéo Tần Thiên ra ngoài nhưng Tần Thiên gắt gao đứng lại.
- Cảnh sát tiên sinh không nói rõ ràng thì tôi không đi. Tôi làm sao biết có thật hay không?
Tần Thiên nhìn hai tên cảnh sát nói.
- Cậu có thể không đi nhưng tôi có thể lấy danh nghĩa bắt cậu đem đánh chết.
Cảnh sát thấp móc súng ra dí vào đầu Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Đi.
Tên lùn nói.
- Hừ. anh sẽ phải hối hận.
Tần Thiên nhìn hắn, lanh lùng nói, sau đó hướng phía ngoài đi ra.
- Tần Thiên.
Hàn Thi Vũ vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
- Không sao, anh sẽ rất nhanh trở lại, không cần lo lắng. Trở về đi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói sau đó hướng xe cảnh sát đi tới. Tên lùn đẩy hắn vào một cái phòng giam nhỏ trên xe rồi chạy ra khỏi trường học.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên bị bắt đi, cực kì lo lắng. Nàng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cha nàng.