Sống Cùng Vạn Tuế

Ở một chỗ bên dòng suối nhỏ rải rác đá cuội, Bạch Hạc truy đuổi bọn Lục Minh đang chạy trốn .
Nếu như chỉ lấy tốc độ của Lục Minh, đương nhiên có thể trốn nhanh hơn. Nhưng mà Phách Đao, Lạc Vân cùng Tàn Dương đều bị thương. Tốc độ giảm đi mọt chút. Hơn nữa tốc độ bản thân Bạch Hạc cực kỳ nhanh, nhanh như tia chớp. Cho nên chưa chạy được hai km bên bờ suối, đã bị hắn đuổi tới, còn chặn ở phía trước. Bạch Hạc lúc mới đầu còn lưu ý phía sau một chút. Loại chuyện tình bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau, hắn đã trải qua không ít. Hắn tuyệt đối không muốn làm một con bọ ngựa... Nhưng thấy người phía sau không tới, tâm thần không khỏi thả lỏng.
Xem ra, hai người phía sau cũng muốn mượn tay mình trừ bỏ "Tử Thần" .
Quan trọng nhất, bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc mình.
Mình không chỉ cùng bọn chúng nổi danh, hơn nữa lại có thái tử trong kinh làm chỗ dựa vững chắc. Nếu như bọn họ giở mặt với mình. Như vậy chính là tỏ ý đối nghịch cùng thái tử. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngu ngốc phạm vào cái loại sai lầm bằng trời này như vậy!
"Ở đây là mộ mà các ngươi chọn lựa sao?" Thần sắc Bạch Hạc lãnh đạm hỏi.
"Đúng. Nơi này là chỗ chúng ta chọn cho ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào? Còn không vừa ý sao?" Lục Minh bỗng nhiên lộ ra dáng tươi cười chói lọi như ánh mặt trời.
"Giờ không có con gái, không cho phép ngươi cười!" Phách Đao bỗng nhiên phê bình Lục Minh nói: "Ngươi cười đẹp trai như thế, rất dễ làm cho ta tự ti. Tâm linh thuần khiết của ta rất mỏng manh yếu đuối. Lỡ mà bị ngươi đả kích . Ngươi làm sao bồi thường tổn thất cho ta? Đương nhiên, khi có gái, tốt nhất cũng đừng cười. Bằng không cô nàng bị ngươi mê hoặc mất. Mấy người chúng ta biết làm sao? Ngươi có tồi tệ thì cũng phải cho chúng ta một con đường sống chứ! Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy chúng ta không có gái hóa thành đau khổ tự sát máu chảy thành sông thịt nát xương tan sao?"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Lục Minh toát mồ hôi. Không phải chỉ là cười một cái, có cần phải cường điệu hoá như vậy không?
"Ngươi để ý tới tên Dâm Đao này làm gì. Hắn uống phải nước tiểu của hươu, đầu óc đến bây giờ có lẽ toàn sỏi rồi!" Tàn Dương khinh bỉ tên Phách Đao này nhất. Hình dạng đã không được khá, lại còn cấm người khác đẹp trai hơn mình. Ở đâu có loại lý lẽ này!
"Quyết đấu. Ta phát hiện không quyết đấu với ngươi là không được!" Phách Đao căm tức Tàn Dương.
"Nếu như nội dung của quyết đấu so được với tiểu MiMi ở nhà ga. Ta có thể làm trọng tài cho các ngươi miễn phí, còn có thể tặng cho các ngươi một bà béo ba trăm cân!" Lạc Vân nghiêm trang gật đầu.
"Các ngươi thật sự là rất cường đại ..." Lục Minh phát hiện ba tên này thực sự là nhân vật cấp "Quốc bảo". Không khỏi dựng thẳng ngón tay cái về phía bọn hắn .
"Nói cho hết lời thừa đi. Các ngươi có thể ra đi rồi!" Bạch Hạc hoàn toàn tỉnh bơ. Làm một siêu cường giả, hắn đã quen nhìn đủ các loại địch nhân. Tâm chí đã sớm vững vàng như thép. Đừng nói mấy người đối thủ trước mặt này cãi nhau, cho dù là cùng nhau thoá mạ mười tám đời tổ tông của hắn, hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn cho tới bây giờ chỉ tin tưởng một điều. Chỉ cần biến thành người chết, mặc kệ lúc còn sống giảo hoạt cỡ nào, xảo trá cỡ nào, ghê tởm cỡ nào cũng đều không khác gì nhau.
"Chúng ta nghỉ ngơi trước. Tên Bạch Hạc này giao cho ngươi! Công Phu Tiểu Tử. Đợi lúc ngươi chuẩn bị bạo cúc hoa của hắn thì chúng ta xông lên làm giúp là được rồi. Kỳ thực các ngươi cũng không biết quá khứ của ta đã từng có một biệt hiệu. Đó là siêu cấp "Bạo Cúc Đạt Nhân" (người bạo cúc lạc quan>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui