Sống Cùng Vạn Tuế

Lục Minh ào ào rửa tay lần nữa, đang muốn mở rộng cửa đi ra ngoài, Thu Diễm Thường nằm bất động hồi lâu trên giường bỗng nhiên vớ lấy cái gối ném hắn.
Vừa thấy Lục Minh không để ý nàng, nàng lại cầm điện thoại ở tủ đầu giường tới, nhưng có sợi dây gắn liền nên vừa ném ra ngoài đã rơi trên mặt đất.
Thu Diễm Thường thấy người này phải đi, bất chấp mặc quần áo, lấy ga trải giường quấn người, cầm gạt tàn thuốc lá đuổi theo, hét lớn: "Lục Minh, tên nông dân đáng chết ngươi, ta liều mạng với ngươi! Nằm mơ đi, đem những gì mà ngươi dùng điện thoại di động chụp xóa hết toàn bộ mau, tên biến thái ngươi, ta đánh chết ngươi. . ."
Bên này, Lục Minh mới vừa mở cửa phòng, hắn chuẩn bị cầm cửa đóng cửa "sầm" một cái, làm cho nữ tử não hỏng Thu Diễm Thường này tỉnh táo lại một chút.
Có các ảnh đặc sắc vừa chụp được, phỏng chừng nàng không dám nói ra chuyện của mình.
Thu Diễm Thường hổn hển cầm gạt tàn đuổi theo, giơ tay muốn đập hắn, đang ở chỗ này, gian phòng đối diện cũng có một nam nhân trung niên mặt mày hồng hào mặc tây trang đi giày da mở rộng cửa đi ra, trong nháy mắt mở rộng cửa, còn thấy có một mỹ nữ chỉ mặc áo ngủ hướng hắn làm nũng phất tay cúi chào.
"Cha, cha, làm sao cha lại tới đây?" Thu Diễm Thường kinh ngạc đến ngây người, nàng phát hiện nam nhân trung niên từ cánh cửa đối diện đi ra là phụ thân của mình.
"A. . . Tiểu Thường, là, là con a. . ." Nam tử trung niên đối diện đi ra kia lại càng hoảng sợ, khi thấy rõ là con gái, trên mặt cực kỳ lúng túng, chợt lại che giấu nói: "Cha tới đây, khụ khụ, tìm một vị đồng chí, khụ, nàng là nhân viên của chúng ta, sinh bệnh nên cha đến xem nàng, cũng tìm hiểu công tác của nàng một chút. Các ngươi, vị này chính là Lục Minh đồng học mà con nói hả? A, Lục Minh đồng học, cháu lớn lên cùng ảnh càng ngày càng khác nhau, lúc trước ta còn cho điện thoại cho Liên Trường hỏi xem các con, khụ, chỉ là mấy năm nay bận công việc quá, cũng chưa kịp đến thăm các con. . . Hai người các con nghỉ ngơi cho tốt đi, ta còn có việc phải đi!"
"Cha thật là quỷ hoa tâm. Con phải muốn nói cho mẹ!" Thu Diễm Thường tức giận đến run người. Ở chỗ này gặp ai không gặp, lại gặp được phụ thân.
Nàng đã quên chuyện của mình, đem lửa giận phát tiết lên đầu phụ thân.
Đều là cha sai. Nếu như không phải cha háo sắc, cùng nữ nhân hẹn hò ở chỗ này, sẽ không có lỗi với mẹ, cũng sẽ không thấy mình làm trò hề. Đều là cha sai! Thu Diễm Thường đang muốn cầm gạt tàn ném ra ngoài. Lục Minh giơ tay đoạt lấy, tức giận nói: "Ầm ĩ đủ rồi đấy!"
Hắn chuẩn bị giơ lên tay lên cho nàng một cái tát. Nam tử trung niên vội vàng kéo tay hắn, nói một tràng khuyên nhủ: "Đừng đừng đừng, Lục Minh đồng học. Chuyện gì cũng từ từ. . ."
Thu Diễm Thường giận dữ, hét lên một tiếng: "Hai người các ngươi đều là đại hỗn đản. Ta phải nói cho mẹ biết!"
Nàng dùng sức đóng sầm cửa lại. tiếp đó, ở bên trong lại mơ hồ truyền ra tiếng khóc. Nam tử trung niên rất xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt, vỗ vỗ vai của Lục Minh, nhẹ giọng nói: "Đứa con gái bảo bối này của ta, có chút tính hư, đều là do mẹ nó chiều quá. Từ nhỏ tựa như một công chúa, cả nhà ta đều hận không thể đem nàng bế ở lòng bàn tay nuôi lớn. Cháu là con trai của Liên Trường, cũng là bằng hữu của nó. Lòng ta rất cao hứng, cũng yên tâm. Các con phải có chút ầm ĩ. Ta cùng mẹ nàng đều hiểu rõ. Người tuổi trẻ mà, đều có tính cách của riêng mình."
". . ." Lục Minh thầm toát mồ hôi, nghĩ thầm con gái của ngươi đưa cho ta cũng không thèm, não hỏng đến kinh khủng như vậy, ai chịu nổi nàng!
"Bất quá, nếu như cháu nổi lên phát cáu, có thể đánh, nhưng đừng nặng tay, nó là một nữ hài tử, thân thể rất mềm mại, tin tưởng cháu cũng hiểu rõ ràng." Nam tử trung niên nhìn hai bên một chút, lại nhẹ giọng hướng về phía Lục Minh nói: "Người tuổi trẻ các cháu, có lẽ là thích chơi đùa kích thích gì đó, nhưng mà phải chú ý khống chế, số lượng vừa phải, đừng quá độ, tuổi còn trẻ đã đem thân xác đều chơi đùa tới hư hỏng cũng không tốt. . . Cũng phải chú ý tránh thai, khụ, tin rằng cháu cũng hiểu được, thúc thúc cũng không nói nhiều, có thời gian cháu hãy dỗ dành nó, nó chính một tiểu cô nương mà, dỗ dành nhiều một chút là được. Thúc thúc còn có việc, khi nào rảnh rỗi cháu hãy gọi điện thoại cho thúc thúc đi!"
Nam tử trung niên nhét một tấm thẻ vào trong tay Lục Minh, vội vàng chuồn mất.
Lục Minh cảm thấy đôi phụ tử này đúng là "bảo bối", phụ thân háo sắc, con gái não hỏng, không biết mẫu thân nàng ra sao, nếu như có thêm một bà quái dị nữa, đó chính là tổ hợp không chê vào đâu được a.
Xuống đến tầng 9, Niếp Thanh Lam từ xa thấy Lục Minh trở về, cùng thê tử của Vương đổng khoát tay, bước tới đón .
Đầu tiên là ngửi ngửi trên người hắn, lại kéo hắn đến một góc ngồi xuống, nhìn thời gian một chút nói: "Lục Minh đồng học, anh vượt quá thời gian quy định, hơn nữa trên người có mùi vị của nữ nhân, phiền anh giải thích."
"Có thể giải thích, vấn đề là bây giờ không tiện." Lục Minh lấy điện thoại di động ra, mở file ảnh, Niếp Thanh Lam vừa nhìn thấy khuôn mặt đặc sắc của Thu Diễm Thường, nhất thời khẽ gắt lên một cái, thò tay ra nhéo Lục Minh, chỉ rõ nghiêm phạt. Nàng không dám mở điện thoại ra, rất sợ ánh mắt của toàn bộ đại sảnh đều nhìn qua, mới hơi do dự, kiểm tra hình ảnh mà Lục Minh lưu lại một chút, phát hiện không có hình khảo thân của Thu Diễm Thường, kỳ quái hỏi: "Làm sao lại không có ảnh chụp?"
"Anh cũng không phải Trần Quan Tây, chup một bức chỉ là đe dọa nàng đừng lắm miệng mà thôi, anh không có hứng thú chụp ảnh ." Lục Minh cười to.
Kỳ thực hắn có nghĩ tới chụp vài tấm ảnh, có điều là Niếp Thanh Lam khẳng định sẽ kiểm tra vật chứng, cho dù có ảnh chụp cũng sẽ bị nàng xóa đi, hơn nữa nàng còn có thể chịu chút dâm chua, cứ thẳng thắn lấy lòng nịnh hót nàng một chút thì hơn.
.
Chẳng qua nàng xem thấy ảnh chụp của Lục Minh chụp có tới chín phần là mình, có khuôn mặt tươi cười đặc sắc, có lúc xuống lầu, có khi chật vật vào bếp, cũng có lúc ngủ say trong mộng đẹp, từng chút từng chút trong sinh hoạtcủa mình, đều bị hắn chộp được chụp lại hết. Còn lại vài tấm ảnh chụp, chính là ảnh chụp của các nàng Cảnh Hàn, Giai Giai, Chúc Tiểu Diệp, Ngu Thanh Y, nhưng 99% ảnh chụp trong điện thoại di động, đều là nàng. . . Trong lòng thoáng cái ngọt ngào, không nhịn được ôm hắn, phi nhanh tới hôn hắn một cái.
Vui mừng xem đi xem lại một lần rồi lại một lần, nhớ lại từng lúc trong sinh hoạt lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Niếp Thanh Lam càng xem càng đắc ý.
Không thể nhìn ra , người này thật là có lòng, chụp nhiều ảnh sinh hoạt của mình như vậy.
Có ảnh mặc cảnh phục. . . Có ảnh mặc quần áo bình thường. . . Có ngang bướng, cả mặc váy cũng có, thậm chí còn có ảnh chụp mặc đồ lót, nếu là bình thường, thấy hắn chụp ảnh mình mặc đồ lót, khẳng định sẽ cho hắn một quyền . Nhưng mà bây giờ, trong lòng thực sự vui mừng, chỉ là hờn dỗi liếc mắt nhìn mắt, phần thưởng cho hắn là một cái nhìn trắng mắt, thân thể hơi nghiêng, dựa vào trên bờ vai của hắn, đem điện thoại giơ lên, cùng nhau xem với hắn, trong miệng không ngừng mà phê bình hắn chụp tấm này không tốt chụp tấm kia quá tồi.
Lục Minh nói chụp không tốt vậy thì xóa đi.
Bất mãn.
Hắn nếu thật sự dám xóa, nàng sẽ bóp chết tươi hắn, chụp không tốt thì chụp nhiều nữa, chụp ra cái đẹp nhất, xóa làm cái gì, thẻ nhớ không đủ chứa thì để lại vào trong máy vi tính bảo tồn vĩnh cửu, nếu không liền mua lấy một thẻ nhớ cói dung lượng cực lớn. . .
"Rốt cục tìm được ngươi rồi, hung thủ giết người !" Có một thanh âm lạnh như băng đánh vỡ thế giới ngọt ngào của hai người, Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một nữ tử mặc y phục váu màu đỏ hồng đứng ở trước mặt, dưới chân của nàng là một đôi giày da ống dài màu đỏ, tóc trên đầu cắt ngắn như nam sinh, giữa trán có một vệt ấn màu đỏ hồng, nhìn qua cả người tựa như một hỏa diễm nữ lang.
"Ngươi không biết rằng quấy rối người khác là rất không có giáo dục sao?" Niếp Thanh Lam nhìn về phía Lục Minh, phát hiện hắn không nhận ra nàng, lập tức giơ môi châm biếm lại.
"Thân là cảnh sát, ngươi hẳn là phải trừ bạo an dân, loại hung thủ giết người này, ngươi không bắt hắn lại, còn cùng hắn thân mật, xem ra cũng là cảnh sát cùng cướp cấu kết, trắng đen cùng một giuộc." Hỏa diễm nữ lang toàn thân đỏ au bỗng nhiên lạnh lùng cười rộ lên, nàng không cùng Niếp Thanh Lam đấu võ mồm, mà là gắt gao trừng mắt nhìn Lục Minh.
Ánh mắt như kiếm, hận không thể rõ ràng trừng mắt làm chết Lục Minh.
Lục Minh có cảm giác giống như mình là kẻ giết cha của nàng cũng khác lắm. . .
Hắn khéo léo nói: "Vị tiểu muội muội này, cô nói ai là hung thủ giết người? Phải biết có thể ăn bậy nhưng có một số thứ không thể nói bậy được, cô không có bằng chứng, còn tới nơi này nói bậy, chúng ta tính tính còn tốt đó, đổi lại thành người khác, rất có thể đã tố cáo cô tội bôi nhọ rồi!"
Lúc này, có một lão nhân râu tóc bạc phơ mang chút tiên phong đạo cốt đi tới.
Thanh âm của hắn có chứa sự uy nghiêm của trưởng giả, trầm giọng như sắt, nói: "Hoá ra, ngươi chính là Tử Thần giết chết Bạch Hạc . Người tuổi trẻ, có chút bản lĩnh, cũng không nên quá đắc ý, trưởng bối trong nhà của ngươi lẽ nào không có dạy ngươi, làm người phải khiêm tốn cẩn thận sao?"
Lục Minh nghe xong cười cười, đứng lên, ý bảo Niếp Thanh Lam đứng đến phía sau của mình, lại hướng về phía lão nhân râu tóc bạc phơ mỉm cười nói: "Tiền bối đức cao vọng trọng giống như ngươi, xin đừng nói cùng con nhóc nảo hỏng kia như nhau thế chứ! Nàng có thể nói là trẻ người non dạ, nhưng mà tiền bối ngươi ăn mắm ăn muối nhiều hơn nàng, bước đi qua cầu cũng nhiều hơn nàng, mà có vẻ não hỏng so với nàng còn muốn nặng hơn, này cũng không giống phong phạm vốn có của tiền bối đi?"
"Ngươi nói ai là con nhóc?" Hỏa diễm nữ lang kia vô cùng phẫn nộ, ánh mắt hận không thể hóa thành kiếm sắc, xuyên thủng thân thể của Lục Minh.
"Hình như có con ruồi bay qua. . ." Lục Minh không có nhìn nàng, duỗi tay khua khua tại không trung, tựa hồ đang đuổi con ruồi.
"Người trẻ tuổi, mồm miệng rất lợi hại, như vậy hãy chờ xem đi!" Lão nhân râu tóc như tuyết trắng trầm giọng hừ một tiếng, thân thể hơi run nhẹ, một cổ ám kình từ thân thể hắn bạo phát ra, giống như thủy triều hướng Lục Minh nhào tới.
Lục Minh ôm lấy Niếp Thanh Lam, khéo léo xoay tròn hai vòng, lại đem nàng buông ra.
Phía sau của hắn, bình hoa không đổ, nhưng có hơn mười cánh hoa bị ám kình của thủy triều cuộn trào mãnh liệt vừa rồi dâng trào đánh bay, cánh hoa mềm mại, lại có thể hơi bị găm vào trong tường cứng rắn. Niếp Thanh Lam nhìn thấy, sắc mặt đại biến, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay của Lục Minh. Lục Minh lại phủi phủi quần áo trên người, ha hả cười nói: "Quả nhiên không hổ là con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn a!"
Tuyết Hồ lão nhân^^ thấy Lục Minh khéo léo tiếp được ám kình khí chấn của mình, cũng không nói gì, xoay người chậm rãi bước đi rời khỏi.
Hỏa diễm nữ lang nắm chặt bàn tay, mấy lần muốn xông tới, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống .
Nàng giậm mạnh chân, ném xuống một câu: "Nhìn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu. . ."
Chờ khi lão nhân cùng hỏa diễm nữ lang đi rồi, Niếp Thanh Lam vội hỏi Lục Minh có việc gì hay không, sắc mặt cực kỳ lo lắng kinh hoàng.
Lục Minh nhẹ lắc đầu, mỉm cười an ủi nàng: "Yên tâm, anh không sao. Vừa rồi chỉ là thử, lão gia hỏa kia còn chưa sử dụng công phu thật sự! Ta thừa nhận, chân khí của lão gia hỏa này so với ta húng hậu hơn gấp mười lần, hơn nữa am hiểu nội công ám kình, có điều là anh không sợ hắn.
Hắn cho dù kiêu ngạo, cũng sẽ có chút cố kỵ, không có tuyệt đối nắm chắc, hắn sẽ không xuất thủ. Hắn cùng Bạch Hạc chính là cánh tay trái phải bên người thái tử ? Thực lực thật không tồi, có điều là, hắn cũng chỉ là một tảng đá lớn một chút cho anh lót chân mà thôi. . ."
"Hắn cùng Bạch Hạc khác nhau, em cảm thấy hắn ít nhất mạnh hơn gấp 5 lần so với Bạch Hạc." Niếp Thanh Lam nghe Lục Minh an ủi, sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
"Cho dù là mah hơn gấp 10 lần so với Bạch Hạc, hắn cũng không giết được anh! Thanh Lam, anh chỉ là lo lắng các em, nếu như các em đã có Lộ Quá bà bà bảo vệ an toàn, như vậy thì anh là ai cũng không sợ!" Lục Minh cười nhạt một cái, coong lực của lão già tiên phong đạo cốt này đích xác là không kém, chỉ bằng vào công lực mà nói, phỏng chừng gần bằng Hình gia gia hoặc là lão nhân Trang Thần.
Có điều là, Lục Minh tình nguyện đồng thời đối chiến với hai người như lão già này, cũng không nguyện ý chống lại một mình lão nhân Trang Thần.
Tại trong cảm giác, Hình Thiên Phong cùng Chiết Dực Thiên Sứ đang ẩn núp thật sâu, càng làm cho Lục Minh cố kỵ.
Còn giống như lão nhân râu trắng ỷ vào công lực thâm hậu coi thường thực lực của tiểu bối kia, Lục Minh không sợ chút nào, hắn chưa bao giờ sợ cường địch, nếu như địch nhân cường đại đến đáng sợ, như vậy Lục Minh cao hứng nhất, một là có thể khiêu chiến rèn luyện, đồng thời vượt qua đối thủ; hai là tranh đấu chân đao minh thương (đao thật thướng sáng), so với đâm sau lưng đả thương người càng khiến Lục Minh an tâm hơn. . . Trái lại, nếu như đối thủ là hổ cùng săn báo am hiểu đánh lén, như vậy Lục Minh mới phải cảnh giác nhất.
Khi giết chết Bạch Hạc, Lục Minh do dự nhiều lần.
Nếu như hắn bày ra thực lực cực mạnh, dư sức giết chết một tên Bạch Hạc, nhưng cuối cùng hắn không làm như vậy, mà là vẫn tỏ ra yếu kém.
Bởi vì hắn biết, Bạch Hạc chỉ là một khối đá lót đường to một chút mà thôi, chướng ngại vật thực sự của hắn, là Chiết Dực Thiên Sứ giảo hoạt ẩn nấp cùng Hình Thiên Phong thâm tàng bất lộ! Đương nhiên, thái độ của Lục Minh vẫn cường thế hơn trước đây rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là có người bảo vệ cho chúng nữ, có Lộ Quá bà bà, hắn hoàn toàn có thể buông tay ra, đại triển quyền cước!
"Nhìn, nam tử kia, đó là thái tử. . ." Niếp Thanh Lam thấy mấy người nam tử trung niên vây quanh một thanh niên nam tử tướng mạo tuấn lãng, mắt sao mày kiếm đi vào đại sảnh, lập tức nhẹ giọng nói cho Lục Minh biết mục tiêu đã xuất hiện.
Người này chẳng những cao to anh tuấn, hơn nữa dáng tươi cười chói lọi như ánh mặt trời, thái độ thân thiện, thấy bất cứ kẻ nào đều khẽ gật đầu, lại vẫn duy trì nụ cười như gió xuân ấm áp.
Đối mặt với nữ sĩ, thái độ của hắn nho nhã lễ độ, cử chỉ khéo léo, ăn nói ưu nhã.
Một đường đi vào trong đám người, cũng không cần tận lực đi ở phía trước mọi người, cũng lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ đại sảnh, ngay cả đám quan lớn thị trưởng phó thị trưởng bên người đều thành l nền cho hắn. Lục Minh nhìn hắn, lại nhìn lại Chung Tử Uy, phát hiện hai người có chút tương tự, nhưng Chung Tử Uy có danh hiệu Trí Hồ cùng thái tử kia so sánh, kém quá xa. Nếu như nói Chung Tử Uy là đom đóm, vậy thái tử chính là đèn điện ( Tuyết Hồ mới là mặt trời^^)!
Tuy rằng cũng rất xuất sắc, đều phát ra ánh sáng, nhưng độ sáng tuyệt đối không giống nhau!
"Thái tử trong kinh này cũng có võ công, hơn nữa không kém. . . Con mắt của hắn có tử mang nhàn nhạt tiết ra ngoài, hẳn là là tu luyện tà công nào đó học cấp tốc." Lục Minh phát hiện thái tử này cũng không đơn giản, thực lực vượt xa Niếp Thanh Lam, phỏng chừng cùng đám người Tàn Dương cùng Lạc Vân sàn sàn như nhau, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn.
Dựa theo thân phận người sống an nhàn sung sướng như hắn, không có khả năng giống như bọn Tàn Dương cùng Lạc Vân luyện công gian khổ như vậy.
Hơn nữa con mắt kia của hắn có tử mang tà sát mơ hồ tiết ra ngoài, phỏng chừng thái tử này chính là đi đường tắt. . . Lục Minh tại trên phương diện võ công, cũng không coi trọng thái tử trong kinh này, bất luận là tên thái tử này trâu bò ra sao, hắn cũng không có khả năng vượt qua mình.
Mặc dù thái tử đi đường tắt học tà công cấp tốc, nhưng cùng mình sau kỳ ngộ hấp thu chuyển hóa được năng lượng ngọc thạch thành Tiên Thiên chân khí mà so sánh, kết quả chỉ có một, đó chính là cùng mình chênh lệch càng so càng lớn, cuối cùng hoàn toàn bị mình quẳng xa, hắn ngay cả cơ hội hít bụi phía sau của mình cũng không có!
Điều duy nhất có chút cố kỵ chính là, chỉ sợ người này cũng là một con rắn độc âm hiểm giảo hoạt.
Hắn sẽ không cùng mình dùng sức!
Một khi làm khó dễ, khẳng định là âm mưu quỷ kế, là bẩy rập trí mạng. . . Điểm này, mình phải cẩn thận đề phòng mới được!
Thái tử kia đối với Niếp Thanh Lam cùng Lục Minh nhìn hắn hình như có cảm ứng, sau khi nhìn qua hơi kinh ngạc, không có tức giận, nhưng trái lại ngoài dự đoán của mọi người lại gật đầu, thậm chí hướng hai người cười cười.
"Anh cảm thấy thế nào?" Niếp Thanh Lam cảm thấy thái tử hẳn là kình địch của Lục Minh, nàng mang chút lo lắng mà hỏi thăm: "Lục Minh, anh có nắm chắc không?"
"Tại dưới vũ lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều là đáng chê cười!" Lục Minh nhẹ giọng nói: "Địch nhân hiện nay sẽ không động thủ, bọn họ sẽ cẩn thận thăm dò anh, chờ bọn hắn kết thúc thăm dò thì, phỏng chừng khi đó anh đã luyện thành tầng thứ hai, thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, thậm chí càng cao hơn, đến lúc đó tại dưới vũ lực tuyệt đối, anh giết bọn họ trong nháy mắt cũng là có thể! Thanh Lam, không cần lo lắng, anh đã sớm chuẩn bị một phần đại lễ, chỉ chờ thời cơ thích hợp, liền cho hắn chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. . ."
"Có người tới!" Niếp Thanh Lam gật đầu, hai người còn chưa ngồi xuống, bỗng nhiên có một nam tử béo vẻ mặt tươi cười đã đi tới.
Người thiện không đến, người đến không thiện.
Người này là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui