Sống Cùng Vạn Tuế

Lục Minh bỗng nhiên đi tới, ngồi xuống tại bên cạnh lão đầu bẩn thỉu.
Hắn mở ra một cái cà mèn nóng hôi hổi, tiện tay đem phần lớn cơm thịt bên trong, chia đến trong cà mèn của đến lão đầu bẩn thỉu, sau đó lấy ra đôi đũa, tự mình thoải mái ăn nhiều lên. Hắn không có liếc mắt nhìn lão đầu bẩn thỉu , lão đầu bẩn thỉu cũng không có liếc hắn một cái.
"Ông chủ. . ." Phía sau, Trịnh Yêu Đao mang chút ngại ngùng kêu một tiếng, cũng đã đi tới.
"Khụ!" Bọn Vương Đổng cùng kế toán, lão Phương đi qua thì biểu tình có chút xấu hổ, chẳng biết mình là nên đứng hay ngồi, đứng có chút thất lễ, ngồi xuống lại làm cho người chung quanh ghé mắt nhìn.
Lão đầu bẩn thỉu hơi ngẩng đầu, dùng con mắt tràn ngập hiếu kỳ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Minh.
Hắn bưng lên khay nhỏ, đặt lên trên đầu gối, dùng tay phải còn lại, một chút một chút đem cơm tẻ cùng thịt đưa vào trong miệng, thần tình tê liệt, con mắt vẫn như trước tro nguội trống vắng. Lục Minh chờ khi lão đầu bẩn thỉu ăn xong, chẳng biết từ đâu biến ra một chén nước nóng, hướng khay nhỏ của lão đầu bẩn thỉu nhỏ vào một chút. Mặt lão đầu bẩn thỉu khẽ nhúc nhích, nhìn ngón tay của Lục Minh một chút, tựa hồ có chút hiếu kỳ nước này là từ đâu làm ra tới.
Từ từ uống nước trong khay, lão đầu bẩn thỉu nhìn một chút Lục Minh: "Tiểu tử, tìm được việc chưa? Xem ra, đã hỗn ra chút bộ dáng rồi."
Lục Minh cười to: "Công việc tôi đã xong: đã tìm được. Nếu như làm người làm công, không ai mời tôi. Có điều là bây giờ tôi quyết định làm ông chủ! Bây giờ mở một công ty nhỏ. Muốn mời một anh hùng Lão Sơn đã từng tại trong chiến tranh lén giết hơn trăm tên địch nhân bảo vệ cửa khẩu Tây Nam của quốc gia, về làm người gác cổng cho công ty nhỏ của tôi."
Lục Minh vừa nói. Bọn Vương Đổng, Trịnh Yêu Đao nhất thời nghiêm nghị kính trọng với lão đầu.
Ở xa xa, nam tử lãnh khốc số 2 giật cái lỗ tai một cái ,bỗng nhiên bước đi qua. Đứng trang nghiêm. Toàn thân thẳng tắp. Nhìn chăm chú vào lão đầu bẩn thỉu. Sau đó chậm rãi nhấc tay. "Ba". Hắn dùng lực kính lễ một cái chào theo nghi thức quân đội.
Bọn Vương Đổng cùng Trịnh Yêu Đao, lão Vương kích động đến nhiệt huyết sôi trào.
Anh hùng chiến đấu trở về từ chiến dịch Lão Sơn. Trời ạ. Lão đầu bẩn thỉu này. Một lão nhân đầy mình bụi bặm ăn xin nghèo khó . Hắn lại có thể từng là cột sống cứng nhất mạnh nhất trong quân đội Hoa Hạ . Hắn lại có thể từng là máu nhuộm ranh giới canh gác biên cương tại cửa khẩu thiết huyết! Làm một anh hùng chiến đấu ám sát hơn trăm tên địch nhân. Cuối cùng lại có thể lưu lạc đến ăn xin. Thấy bộ dạng bây giờ của lão đầu bẩn thỉu, liền ngay cả nam tử lãnh khốc số 2 thiết huyết vô tình, trong mắt cũng đều có lệ ý đau nhức.
"Trong thời hòa bình, chúng ta không phải anh hùng. Mà là hung thủ giết người phá hư hữu nghị của hai quốc gia. Ta nên chết đi tại trận Tùng Mao Lĩnh mới đúng. . ." Lão đầu bẩn thỉu nhàn nhạt thở dài nói.
"Có một câu ca như này: 'Bằng hữu tới, có rượu ngon; nếu là sài lang kia tới, nghênh tiếp nó có súng săn!', lão nhân, quốc gia bây giờ vẫn đang cần đao nhọn giống như ông vậy, bên cạnh chúng ta còn có rất nhiều sài lang dương nanh múa vuốt, tùy thời đều cần lưỡi lê thấy máu, cho chúng nó một chút biết tay. Tôi trước đây là ngay cả công việc cũng không có, chỉ có thể cùng ông ăn thức ăn nhanh, có điều là, tôi bây giờ mở gian công ty lớn, lão nhân, tôi cần ông, tôi cần lưỡi dao sắc bén chân chính của quốc gia! Lão nhân, tiểu tử thỉnh cầu ông, xin đem tính mạng cùng nhiệt huyết cuối cùng của ông, rơi tại trên mặt trận Lam Hải này đi!" Lục Minh đứng lên, thành khẩn hướng lão đầu bẩn thỉu cúi người một cái.
"Cậu mở công ty gì?" Lão đầu bẩn thỉu ngẩng đầu lên, ánh dương quang chiếu vào trên mặt dơ bẩn cùng nếp nhăn của hắn, nhuộm thành một mảnh bóng láng.
"Tôi chuẩn bị mở một công ty có thể khiến con cháu Viêm Hoàng rửa sạch sỉ nhục lúc trước, lưng thẳng tắp, đứng thế chân vạc trên đỉnh thế giới." Lục Minh dùng sức nhìn vào con mắt của lão đầu bẩn thỉu, trả lời từng câu từng chữ một.
Lão đầu bẩn thỉu không có trả lời, nhưng bọn Vương Đổng, Trịnh Yêu Đao, lão Vương kinh ngạc nhìn thấy, một lão khất cái vốn tê liệt, bỗng nhiên lột xác thành một lão sư tử uy phong lẫm liệt! Con mắt tro nguội trống vắng kia, biến thành hai thanh đao nhọn sắc bén mãnh liệt mang máu, kẻ khác không dám trực tiếp nhìn. Lão đầu bẩn thỉu nhỏ gầy, trên người tản mát ra một loại sát khí dữ dằn có chứa mùi máu tươi, trong nháy mắt, liền ngay cả nam tử lãnh khốc số 2 cao to cũng phát hiện, mình cần ngưỡng mộ lão binh này.
Nam tử lãnh khốc số 2 cảm thấy khí huyết trên người của mình sôi trào, hắn đứng ở phía sau lão đầu bẩn thỉu, tựa hồ đặt chân lên chiến trường có khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Bên người, giống như có đại pháo rít gào, có súng tỉa gào rống, có đạn pháo bùng nổ. . .
Dùng hết tất cả khí lực bản thân, ép buộc mình tỉnh táo lại, nam tử lãnh khốc số 2, nhịn xuống đáy lòng một câu nói điên cuồng "Giết" kia mà không hét lên ! Chậm rãi nhấc tay, lần thứ hai, "ba", hướng lão đầu bẩn thỉu cố sức kính lễ một cái chào theo nghi thức quân đội.
Đứng trang nghiêm, lưng thẳng tắp như núi.
Lão đầu bẩn thỉu khẽ nhúc nhích khóe môi: "Cũng không tồi, ta còn tưởng rằng cậu sẽ giống như tân binh sợ đến tiểu ra quần, không tồi. . . Nghỉ."
"Rõ!" Lãnh khốc nam dùng hết khí lực, lớn tiếng trả lời, hắn giải trừ trạng thái cúi chào, chờ khi thoáng trầm tĩnh lại, phát hiện toàn bộ lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Sát thần trong quân trở về từ Lão Sơn, quả nhiên không phải binh sĩ hiện đại không trải qua chiến trường có thể đánh đồng , nếu như mình không phải mới vừa có kinh nghiệm huấn luyện, đổi thành binh sĩ khác , sợ rằng thực sự sẽ sợ đến run cả người đi! Sát khí thật là lợi hại, chỉ là bạo phát sát khí, cũng làm mình sôi trào toàn thân khí huyết, thiếu chút nữa, mình liền bởi vì sợ hãi, mà đánh mất lý trí!
Lục Minh nở nụ cười, cười đến sáng chói như mặt trời giống nhau.
Tuy rằng bọn Vương Đổng, Trịnh Yêu Đao, lão Vương cùng với lão Phương đứng một bên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nam tử lãnh khốc số 2 bị lão nhân bẩn thỉu dọa.
"Mọi người đừng quá căng thẳng , thả lỏng chút, chúng ta đi ăn cơm chiều trước đi!" Người duy nhất trong toàn trường còn có thể cười được, chính là Lục Minh.
"Tiểu tử, không gặp một thời gian ngắn, hiện tại hoàn toàn không nhìn thấu được , tuổi trẻ chính là tốt." Lão nhân bẩn thỉu đối Lục Minh tất nhiên là tán thưởng nhất, sau đó chính là nam tử lãnh khốc số 2 , về phần Vương Đổng, Trịnh Yêu Đao cùng với lão Vương , cơ hồ chính là không nhìn , vẻn vẹn là điểm cái đầu.
Vốn Vương Đổng muốn mời mọi người ăn ở nhà hàng lớn, nếu không quay về Phương Phi Uyển cũng được.
Chẳng qua đã hẹn trước rồi, phải tới nhà lão Phương gia ăn cơm.
Giai Giai thậm chí đã đến Phương gia, cũng hỗ trợ nấu ăn, nghe thấy Lục Minh gọi điện thoại, nàng vui mừng nói:"Mau tới đi, chúng ta sắp làm xong rồi ."
Khi Lục Minh cùng với mọi người đi vào, Hà tỷ đang cầm một chén rượu chờ ở cửa, dựa theo phong tục quê hương nhà nàng, nghênh đón khách nhân tôn quý nhất, đều là phải ở cửa mời rượu. Bởi vì trước đó Giai Giai an ủi một hồi, cuối cùng Hà tỷ cũng không nói tới quỳ xuống dập đầu trước Lục Minh nữa, chỉ là ở trong bữa tiệc chỗ gắp đồ ăn cho hắn, lại để lão Phương mời rượu.
Vợ lão Vương phi thường cảm kích Lục Minh, nếu không có ong chủ nhỏ này dùng lương cao đến mời lão Vương làm việc, phỏng chừng hết đời này hắn cũng chỉ bán cải thìa thôi.
Nàng thấy lão Vương ngồi không kính rượu, chính mình chủ động nâng chén đa tạ Lục Minh cùng với Giai Giai.
"Tốt lắm, nếu uống nữa sẽ say rượu ngã mất."Lục Minh ha hả cười, lại hướng đám Trịnh Yêu Đao nói:"Các ông bây giờ cùng Vương Đổng trở về trước, nghỉ ngơi vài ngày đi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Trương lão, hắn nói giới thiệu cho tôi một người, họ Lăng tên Tiêu, tên hiệu là Bao Công, nếu như mời hắn làm người quản lí nhân sự, như vậy tuyệt đối là một lựa chọn đúng người. Người còn lại thì chúng ta cữ từ từ tìm, hoặc là nhìn xem có bạn bè nào được thì giới thiệu, Vương ca gọi điện thoại hỏi Lại mập mạp một chút, nhân tài ở Hồng Kông cũng rất nhiều a! Mấy ngày nay tôi có việc bận, nghe nói có một tên rắm thối từ Nhật sang đây vì tôi, tôi đi xem có tình huống gì, có thể phải qua vài ngày nữa, tôi sẽ tìm mọi người."
"Tất cả mọi người đến Phương Phi Uyển đi, ở đó có rất nhiều phòng trống." Giai Giai kỳ thật đã sớm gọi cho Trang tỷ, nhờ nàng an bài chuyện này .
"Đi đi , ông chủ có việc cứ đi trước, chúng ta không vội!" Trịnh Yêu Đao biết, Lục Minh chính là "Hoa Hạ Tử Thần" không ai không nển sợ, chuyện mà Lục Minh phải đối phó, khẳng định nhiều lắm, việc buôn bán này , tự nhiên là để những người biết chuyện này đến xử lý.
Kỳ thật có tên hắn là được, có Tử Thần cùng với quân đội làm chỗ dựa, muốn làm buôn bán còn không phải là hạ bút thành văn sao!
Lục Minh luôn miệng từ biệt, vợ chồng lão Phương đưa tiễn thật xa, còn không chịu trở về.
Chờ khi trở lại nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, lại cùng Niếp Thanh Lam nói qua, Niếp Thanh Lam cũng không khỏi có chút cảm thán, một ít việc đối với Lục Minh hay đối với chính mình, chỉ là việc nhỏ nhác tay là xong, nhưng đối với vợ chồng một gia đình bình thường, nhưng lại quan trọng như vậy, xem ra, ngạn ngữ nói đúng lắm: Chớ vì chuyện nhỏ mà không làm!" Thật sự là phi thường có đạo lý, mình và Lục Minh duỗi tay nho nhỏ, là có thể cho người khác hạnh phúc cả đời......
Lục Minh lại cùng với chúng nữ nói chuyện phiếm đàm tiếu một phen, mới chợt phát hiện, lại một ngày phải trôi qua.
Vốn, tối hôm nay, hẳn là làm bạn với Giai Giai .
Nhưng cuối cùng, lại đến Phương Phi Uyển cùng Hoắc Vấn Dung ẫm ĩ một hồi, lại cùng với Vương Đổng đi khắp nơi vơ vét nhân tài, buổi tối còn tới nhà lão Phương Hà tỷ ăn cơm.
Ngày mai sẽ cùng với Cảnh Hàn xuất phát đi đào trộm mộ, bây giờ thời gian còn lại cho Giai Giai , đã không còn nhiều lắm . Lục Minh nhẹ ôm lấy than thể mềm mại thơm ngát của Giai Giai, mang chút áy náy hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với môi anh đào của nàng, nói:"Giai Giai, thực xin lỗi, anh hôm nay không ở cùng em, cũng không có đưa em nhẫn kết hôn, vốn anh tính cùng em cùng đi mua nhẫn kết hôn ."
"Lục Minh, không sao, em không cần mua nhẫn kết hôn, anh có rảnh hãy luyện một đôi nhẫn kết hôn đi!" Giai Giai cũng hôn nhẹ Lục Minh, mỉm cười nói:"Hôm nay em thật cao hứng, thấy Hà tỷ một nhà bình an, thấy khuôn mặt mọi người tươi cười, trong lòng em phi thường cảm động! Anh có thể đem bon họ vốn thân hoài tuyệt kỹ nhưng không được ai biết đến tìm kiếm ra từ trong tang đáy xã hội, cho bọn hắn cơ hội, đây là chuyện em tự hào nhất kiêu ngạo nhất chuyện...... Tương lai của chúng ta rất dài, em có thể làm bạn với anh cả đời, nhưng bọn họ thì phải lại gấp gáp muốn nhìn thấy hy vọng trong cuộc sống ...... Nhanh đi tắm rửa đi, em chờ anh!"
Vừa nghe Giai Giai mang chút xấu hổ nói "em chờ anh", trong lòng Lục Minh kích động, chẳng lẽ cô gái nhỏ này tốt rồi? Đêm nay còn có thể làm?
Hắn vội vàng tắm xong, nhảy lên giường lớn, ôm chặt mỹ nhân có làn da mềm mại như tơ.
"Có thể chứ?" Lục Minh dịu dáng dò xét xuống tiểu hoa viên, phát hiện lộ ra mật hoa trắng mịn, phi thường kích động, đem thân hình khẽ đè ép đi lên, hôn tai của Gai Giai, rồi hôn lên cái cổ nhỏ của nàng, hôn lên nụ hoa trước ngực của nàng......
"Bại hoại, hoan nghênh về nhà!" Giai Giai thở gấp , cũng tình mê ý loạn hôn lên mặt của Lục Minh , nhẹ vỗ về đầu cùng với lưng của hắn, hai chân hơi hơi tách ra, để hắn thuận lợi lại gần, ở hắn phi thường dịu dàng tiến vào trong, tuy rằng còn có một chút đau, nhưng càng nhiều hơn là tràn đầy hạnh phúc cùng với bao dung cực lạc, hai tay nàng ôm cổ hắn, hôn nồng nhiệt lến mặt hắn, cái mũi phát ra âm thanh lầm bầm của người vợ nhỏ hạnh phúc.
Đêm khuya, yêu, triền miên vô tận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui