Sống Cùng Vạn Tuế

Cổ mộ, đã được biết là phân ra mấy cái bộ phận, người thủ mộ tuần tra hành lang cùng tầng trên của mộ thất.
Tiến vào mộ thất, phía dưới tất nhiên là Địa Cung cùng Tử Môn.
Hành lang của người thủ mộ là thông đạo tuần tra dài hình chữ "Hồi", phỏng chừng ôm trọn lấy đỉnh núi hơn nửa vòng, đừng nói đi hết, chính là từ lối vào đi vào tầng trên của mộ thất cũng đã đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Không khí là ngưng đọng, nhưng vẫn hô hấp như thường. Trong thông đạo không có ánh sáng, ba người Khải Mỹ Tư, Lục Minh cùng Cảnh Hàn chuẩn bị đèn pin cầm tay, thậm chí còn đèn của thợ mỏ, thay phiên nhau sử dụng.
Thông đạo vẫn như cũ là cong lên, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, quanh co ngoằn ngèo như hình con rắn.
Lục Minh mơ hồ cảm thấy, thông đạo dưới chân mình đi hơi uốn lượn hướng về phía bên phải, tựa hồ làm thành một cái hình cánh cung cực lớn.
Tới lối vào tầng trên của cổ mộ, khắp nơi vốn là đường hầm do đất vàng tạo nên, dần dần biến thành đường hầm đất đá, cuối cùng lại thành đá tinh khiết cấu thành.
Ba người, tại trong đường hầm đá do nhân công xây thành đi vài phút, bỗng nhiên thông đạo có một khôn gian nho nhỏ, một bức tường lớn xuất hiện tại trước mắt, tường cao hơn mười mét, rộng hơn mười mét, dùng một loại cự thạch màu đen than chì xây chồng xếp mà thành, mỗi khối đều nặng từ mười tấn đến hơn trăm tấn, nối lại chặt chẽ, không cách nào dùng kim châm vào. Trên vách tường có đồ án kỳ quái rất lớn, tựa như rồng có cánh, phi thường cổ quái phi thường.
Tại phía dưới tường, có cửa nhỏ tiến vào, cao không được hai mét, chiều rộng thì hai người song song khó đi.
Từ cửa nhỏ tiến vào, lại đi mấy mét mới đi ra khỏi phạm vi của tường.
Phía sau vẫn là thông đạo bằng đá, cũng không giống như thông đạo lúc trước nhẵn bóng ngay ngắn như vậy mà theo núi đá đi vào, cát bụi đá vụn do đào móc ra rơi lả tả khắp nơi.
Lại đi thêm khoảng trăm mét, Lục Minh bỗng nhiên phát hiện, có một cái thềm đá lớn kéo dài dưới chân. Thềm đá từ từ dẫn xuống phía dưới. Khi Cảnh Hàn giả bộ thắt dây giầy thì không chú ý làm ba lô rớt ra một quả bóng cao su nhỏ mà trẻ con hay chơi. Quả bóng vẫn nhảy lăn về phía trước. Lấy thính lực của Lục Minh mà thật lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng nó dừng lại. Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ba người đi cũng không biết bao lâu mới đi đến một cái thạch thất rông lớn trống trơn không có gì .
Đây là tầng trên của mộ thất, vốn hẳn là có rất nhiều vật phẩm. Nhưng có lẽ là bị đội trộm mộ vận chuyển đi ra hết rồi. Chỉ thấy thạch thất còn lưu lại rất nhiều vết tích sau khi dọn dẹp. . . Bởi vì người trộm mộ đã mang đi, gian thạch thất lớn này quả thực tựa như dùng nước lau sạch. Trống không một vật.
"Lố vào của Địa Cung ở đâu?" Lục Minh thấy thạch thất chỉ có một lối vào, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ còn phải mở cái cơ quan gì mới có thể tiến vào Địa Cung?
"Lối vào ngay tại dưới chân." Khải Mỹ Tư tóc đỏ ra hiệu bảo Lục Minh, Cảnh Hàn đi qua, ba người đứng ở trước một viên gạch không đáng để vào mắt, bỗng nhiên hơn mười mét vuông xung quanh viên gạch ngầm rớt xuống, lộ ra một cái thông đạo có thềm đá đen nhánh.
Thềm đá của thông đạo này rất nhỏ, lại đi xuống phía dưới mấy chục mét, dần dần chậm lại.
Lục Minh bỗng nhiên lấy đèn pin chiếu tới thì phát hiện, có một cây cột đá cực lớn phải tới hơn mười ngươi ôm, dựng đứng ở trước mắt.
"Địa Cung tổng cộng có chín cây cột, có Đông, Đông Nam, Nam, Tây Nam, Tây, Tây Bắc, Bắc, Đông Bắc ở tám cửa thông đạo xuống phía dưới , bên trong có cơ quan trùng trùng, bẫy rập vô số, độc tiễn độc đinh, dao thép chùy sắt, đá rơi, thủy ngân, cái bẫy gì cần có cũng đều có. Mấy thế hệ người trộm mộ chẳng biết đã chết bao nhiêu người, mới lộ ra bảy thông đạo, mỗi thông đạo đều liền với một cái Địa Cung nhỏ của mộ giả . . . Mà ở thông đạo thực sự, sau khi phá giải xong cơ quan bẫy rập, mọi người phát hiện có một cánh cửa lớn đúc bằng đồng rất dày rất nặng. Vô sô Mạc Kim Giáo Úy, Bàn Sơn Đạo Nhân, Tá Lĩnh Lực Sĩ cùng Phát Khâu Tương Quân, luân phiên ra trận, đều không thể mở ra được cái Tử Môn này. Mặt trên có chi chít các ký hiệu, trong đó có đồ án tôi cho anh xem, nó cũng là đồ án trên cánh cửa đồng cực lớn cùng trên cột đá." Khải Mỹ Tư dẫn Lục Minh cùng Cảnh Hàn đi qua cột đá, đi tới một cái thông đạo tiếp nữa.
Dọc theo đường đi, phát hiện có cơ quan bẫy rẫy bị phá hủy còn chưa có hoàn toàn dọn đi, mơ hồ lưu lại mùi máu tươi, không tiếng động nói lên sự tàn khốc khi mở thông đạo này ra.
Trên vách thông đạo cũng có mũi tên to màu đen thui kỳ quái lưu lại, Lục Minh tùy ý cạo ra một chút, hơi ngửi một chút.
Nhận ra, ở mặt ngoài những mũi tên này có bôi khoáng vật kịch độc.
Cuối cùng đã tới Tử Môn rồi.
Cả phiến cửa đồng đúc bằng đồng thuần chất, cao tám mét, rộng bốn mét, trên mắt điêu khắc đủ loại đồ án án ký hiệu kỳ lạ, xung quanh là đá lớn xây thành, không ít địa phương đều có vết khoan phá của ngườ trộm mộ, thế nhưng vách thông đạo bằng đá này có đủ biến thái, có một cái hõm do mạnh mẽ đào vào hai mét nhưng vẫn không thấy đầu tận cùng.
"Không mở được Tử Môn, căn bản không cách nào đi vào." Khải Mỹ Tư khẽ thở dài: "Chẳng biết bao nhiêu cao thủ trộm mộ đành nhìn cửa mà than thở."
"Đó là bọn hắn!" Lục Minh ha hả cười nói.
"Tôi dùng phương pháp anh nói, di động các khối vuông trên đồ án trên cửa, nhưng căn bản không được!" Khải Mỹ Tư tóc đỏ lấy đèn pin chiếu lên cánh cửa đồng cực lớn, ở đó có ba hàng chín cột, có khắc đồ án mà nàng cùng Sâm ca đã cho Lục Minh xem qua .
Từng đồ án, đều là hình vuông, lại phi thường thần kỳ, lại có thể giống như hình ma di động tại trên cánh cửa bằng đồng.
Tại trong ba hàng chín cột, có một trăm lẻ tám khối vuông đồ án hoàn toàn không giống nhau, cũng có một trăm lẻ tám khối chỗ trống bằng đồng hoàn toàn giống nhau. Bây giờ không ít người đã thử phá giải, lợi dụng đủ loại phương thức tổ hợp, tiến hành ghép tổ hợp thành đôi. Tại trên cơ quan của ba hàng chín cột, một mảnh mất trật tự, chỉ có tổ hợp Lục Minh đã nói cho Khải Mỹ Tư, mới có mấy cái hợp cùng một chỗ.
Còn lại đều bởi vì các loại trở ngại, không cách nào tổ hợp.
,
"Cô tổ hợp không được, đó là cô quá ngốc." Lục Minh vỗ vỗ đầu của Khải Mỹ Tư tóc đỏ: "Tôi không trách cô, ngốc là trời sinh ."
"Mau ra tay, mở Tử Môn, bằng không tôi, tôi, tôi liền cắn chết anh!" Khải Mỹ Tư tóc đỏ phẫn nộ cho Lục Minh một quyền, trong cuộc đời mình chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy, dám can đảm vuốt đầu của mình nói quá ngốc, nếu như không phải cầu hắn mở cửa đã thiến sống hắn rồi.
"Đừng nên gấp gáp, chúng ta trước tiên chờ người phía sau một chút." Lục Minh đứng ở bên cạnh cánh cửa đồng lớn mà nhìn một hồi, cũng không động thủ, trái lại thoải mái mà ngồi xuống.
Khải Mỹ Tư tức giận đến muốn phát điên, thừa dịp người ở phía sau chưa kịp đuổi theo, mau mau đi vào mới tốt, lại phải chờ?
Nếu là như vậy, việc gì phải một đường vội vã chạy tới chứ?
Có điều là nàng cuối cùng vẫn là người thông minh, trong lòng nghĩ lại một chút, tiểu tử Lục Minh này nói phải đợi người phía sau đến mới mở cửa, chắc có dụng ý đặc biệt của hắn. Nhìn Cảnh Hàn không tiếng động theo sát hắn, trong mắt tràn ngập tín nhiệm, trong lòng an tâm một chút, hắn có biện pháp, cũng không phải kéo dài thời gian lừa gạt mình. Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, đám người Sâm ca phía| sau rốt cục chạy đến. Lúc này, Lục Minh sớm đã hoàn thàn một giấc ngủ mỹ mãn, hắn nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ, lười biếng ngồi lên, duỗi lưng ra, lẩm bẩm: "Thực sự là ầm ĩ, làm cho người ta căn bản không có biện pháp ngủ ngon được."
Mọi người điên cuồng toát mồ hôi, cửa này, không phải chỗ ngủ chứ?
Có điều là không ai có thể mở cửa, chỉ có hy vọng tiểu tử này có biện pháp, cho nên hắn có phong thái gì, mọi người cũng giả bộ phát hiện ra.
"Lục Minh huynh đệ, có thể phá giải bí mật của Tử Môn ?" Sâm ca một khi mở miệng, liền mượn hơi quan hệ cùng Lục Minh, mở miệng ngậm miệng nói là "huynh đệ" .
"Cái bí mất của Tử Môn này sao!" Lục Minh chậm chạp nói, kéo dài âm điệu, đem tâm thần của mọi người đều kéo đến căng ra, lại mang chút kỳ quái cười hỏi: "Thứ đơn giản như vậy , các ngài hẳn là cũng biết mới đúng, tôi thân là một hậu sinh tiểu bối, tại trước mặt các vị lão đại, là trăm triệu lần không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban. Cho nên tôi đợi mọi người tới thi triển diệu thủ, nhẹ nhàng mà mở cánh cửa đồng này ra."
". . ." Bọn Sâm ca, Cửu gia khô gầy, nam tử mập mạp "Hắc Cảnh" nghe xong, không nói gì một hồi.
Chính là bởi vì không ai mở được, mới để đến bây giờ.
Nếu như mọi người có thể nhẹ nhàng mở cái cửa đồng này, thì cần hắn làm chuyện gì?
Sâm ca vừa muốn mở miệng, mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân bỗng nhiên cười duyên nói: "Lục Minh công tử quá khách khí rồi, bí mật của Tử Môn, Sâm ca đã từng nói, ai có thể tự tay mở ra, sau này đoạt được bảo tàng, sẽ được chia một phần năm, xin mời Lục Minh công tử ra tay thần kỳ , giúp mọi người mở cửa này."
"Tôi không đồng ý!" David tóc vàng như sư tử cố hết sức phản đối: "Lâm Sâm đáp ứng chia hắn một phần năm, tôi kiên quyết không đồng ý!"
". . ." Mọi người nghe xong, lại không nói gì một hồi.
Đó chỉ là nói một chút mà thôi, tên quỷ Tây dương này còn coi là thật sao? Tiến vào bên trong, là cái tình huống gì còn chưa biết, bây giờ, chỉ có thể hứa hẹn với tiểu tử kia, làm cho hắn mở cửa, nếu như cửa cũng đều không thể mở, cổ mộ lớn như vậy nhà cũng đều không mở được, còn nói chuyện gì chia bảo vật gì chứ? Cho nên nói tên quỷ Tây dương này đầu ngốc nghếch, não toàn cỏ cây mà, một câu hứa hẹn miệng lưỡi cũng không đồng ý, muốn người khác ra tay mở cửa, đó là chuyện không có khả năng.
Hắc Cảnh mập mạp ha hả cười, hoà giải nói: "Lục Minh tiểu huynh đệ, xin yên tâm mở cửa, lời Sâm ca nói , chính là lời Tiểu Hắc nói, cũng là Cửu thúc nói ."
Kê Cửu hừ lạnh: "Các ngươi câm miệng, Lục Minh công tử xin an tâm mở cửa."
David tóc vàng như sư tử kia còn muốn mở miệng, vừa nhìn thấy vẻ mặt mọi người khác thường, trong lòng nghĩ lại, đành nghiêm mặt, không phản đối nữa .
"Chỉ là một phần năm sao? Cũng được, thế cũng tốt." Lục Minh đi đến đứng trước cánh cửa đồng cực lớn, rất thong thả vận khởi khối vuông đồ án tới, nhìn thấy hắn không chút phí lực đem từng cái khối vuông, trước sau tới lui, chợt cao chợt thấp, lại điều chỉnh hướng trái phải, cuối cùng thuận lợi mà đem một khối đặt tới chỗ góc trái. Hắn đặt một cái như thế , mọi người thấy trước mắt rực sáng, khối vuông đồ án cổ quái này lúc đầu tại trong một trăm lẻ tám khối không lọt vào mắt, nhưng trải qua sắp xếp của hắn, tất cả mọi người lại có loại cảm giác cực kỳ thích hợp.
Chính là như vậy, đặt như vậy là phi thường chuẩn xác.
Mọi người không thể nói rõ vì sao, nhưng sau khi nhìn kết quả này, là có thể bừng tỉnh đại ngộ.
Kế tiếp hẳn là làm sao? Lại kéo một khối kia? Trong một trăm linh bảy khối còn lại, nên dặt ở chỗ nào nữa chứ? Mọi người trong lòng âm thầm suy đoán lên, nhưng cảm giác một khối cũng không được, không thể làm gì khác hơn là lại mong đợi Lục Minh, nhất tề nhìn hắn.
Lục Minh lấy tay, rất tùy ý nhấn một cái, xác định một khối.
Mọi người mới nhìn thì cực kỳ khó hiểu, này thật sự là đúng? Thực sự không có tính sai sao? Trong lòng thậm chí muốn nhắc nhở hắn hiểu rõ rồi hãy đặt, David tóc vàng như sư tử càng muốn phản đối cái tổ hợp này, rất rõ ràng, này không phải đáp án chính xác. . . Chờ khi Lục Minh lại chợt cao chợt thấp điều chỉnh, đem một khối vuông đồ án kia phân loại đến gần khối thứ nhất, lại chăm chú dán sát cùng một chỗ thì, mọi người kinh ngạc phát hiện, hoá ra còn có tổ hợp như vậy!
Sau khi trải qua sự tổ hợp của Lục Minh, khối thư nhất cùng khối thứ hai hoàn toàn kề sát hòa hợp cùng một chỗ, phi thường hợp lý.
Mọi người trong lòng âm thầm xấu hổ, bọn Sâm ca cùng Kê Cửu càng cảm thấy không bằng ....
Nhãn lực của tiểu tử này, đích xác đủ thần kỳ!
Lục Minh như nước chảy mây trôi điều chỉnh lưu loát năm sáu mươi khối, cũng đem chúng nó phân đến ba hàng trái phải trong góc trên mặt đất, hình thành một bức đồ án lớn chưa hoàn thành lại có chút dấu hiệu. Nhìn hắn làm dễ dàng như vậy, tất cả mọi người có chút đố kị, đầu của tiểu tử này là làm bằng cái gì a? Tổ hợp mà người khác cũng đều không xếp được, hắn chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành phân nửa.
David tóc vàng như sư tử, móc ra súng, muốn bắn chết Lục Minh, sau đó mình tiếp nhận.
Bây giờ hắn đã nhìn ra một chút quy luật. . .
Có tâm lý giống như hắn, còn có đám Sâm ca, Kê Cửu cùng Hắc Cảnh, mang theo một người có bàn tay thần kỳ đi tầm bảo, như vậy khẳng định bất lợi cho mình. Nhưng mà vấn đề là tại trước khi chưa hoàn thành tới cùng, mọi người tuy rằng nhìn ra một chút quy luật, nhưng vẫn không có nắm chắc hoàn thành.
Tốc độ Lục Minh hoàn thành rất nhanh, hoàn thành khoảng chừng chín thành, hắn bỗng nhiên mỉm cười nói: "Tiểu tử múa búa trước cửa Lỗ Ban, hoàn thành non nửa, còn xin mọi người chỉ điểm. Tiểu tử là hậu sinh tiểu bối, không dám kể công, không bằng thỉnh một vị cao thủ khác đi ra, hoàn thành cái đồ án này. Nếu như hắn có thể thuận lợi hoàn thành, như vậy quyền lợi độc chiếm một phần thành, tiểu tử tuyệt không có ý!
"Ta tới!" David tóc vàng như sư tử đã chờ những lời này thật lâu rồi.
Hắn đã sớm muốn nổ súng giết chết Lục Minh, lại giành hết công lao hoàn thành cái đồ án trên cánh cửa bằng đồng lớn này.
Bây giờ cho dù là kẻ ngu si, cũng biết điểm quy luật, nếu phối hợp đồ án tiếp, muốn hoàn thành mười khối còn lại tin tưởng cũng không khó.
Cẩm y đại hán muốn mở miệng ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy Kê Cửu nhăm mắt đứng đó, không rên một tiếng, trong mắt dư quang nhìn lén phía Sâm ca bên kia, cũng thấy hắn không lên tiếng, đành cúi đầu, tránh đường, để David đang kiêu ngạo tiến lên.
"Mời." Lục Minh vừa nhìn thấy hắn chen thân tiến đến, hắn lập tức nhường đường, trở lại đứng bên người Khải Mỹ Tư tóc đỏ cùng Cảnh Hàn, vỗ tay nói: "Chúng ta hoan nghênh Sư Tâm Vương David đại triển quyền cước, mở Tử Môn cho chúng ta!"
"Cái này rất đơn giản, đừng tưởng rằng chỉ mày mới có thể!" David nghe xong cười lạnh một tiếng, hắn đem một khối đồ án vuông, rất thuận lợi đẩy đến một bên.
Động tác của hắn mặc dù không thể nhanh hơn so với Lục Minh, nhưng cũng là nhanh.
Rất nhanh, liền chỉ còn lại năm khối đồ án.
Trải qua một lúc tự hỏi, tại vô số chỗ trống vuông, hắn nghĩ hồi lâu, lại hoàn thành một khối.
Một khối tiếp đó, hắn chau mày, thoáng cái liền khép lại bà hàng bốn cột, chỉ đẩy qua một khối vuông nữa là được. Hắn rất đắc ý, hướng về phía Lục Minh kiêu ngạo cười to: "Thế gian này không có thứ gì có thể làm khó được trí tuệ của kỵ sĩ Đại Anh Quốc chúng ta, thế gian, không có bất luận cái thứ gì, có thể làm khó được Sư Tâm Vương David ta!"
"Ông thật thông minh, bội phục!" Lục Minh hướng hắn giơ một ngón tay cái.
"Hừ, các ông nhìn xem, xem tôi mở cửa ra làm sao!" David ra vẻ tinh vi đem một khối vuông đẩy hướng thích hợp một loạt, tất cả mọi người đều biết, ba khối còn lại nên là sắp hàng như thế nào, trừ phi là kẻ ngu si, bằng không ba khối đồ án vuông cuối cùng này, không có ai là không biết xếp ra sao.
Trong lòng đám người cẩm y đại hán có chút hối hận, vừa rồi mình làm sao lại không đứng ra ngoài sắp hàng chứ?
Để cho tên quỷ Tây dương này chiếm được tiện nghi, lãng phí .
Sắc mặt mọi người đều hơi kích động, lập tức là có thể mở Tử Môn, bảo tàng ngay trước mắt! Không ít người len lén thò tay, đặt tại súng bên hông, chuẩn bị tùy thời nổ súng. . .
Chỉ có khóe môi của Cảnh Hàn mới lộ ra một tia châm biếm.
Nàng biết, Lục Minh tuyệt đối sẽ không đem cơ hội nhường cho người khác, hắn tuyệt đối là trêu đùa quỷ Tây dương, mới chơi đùa chiêu thức ấy !
Quả nhiên, mười giây sau, David đem khối đồ án vuông kia hợp đến một góc, lại kinh ngạc phát hiện ra, khối vuông đồ án này là dù thay đổi tới, cũng không cách nào tương ứng cùng đồ án trước. . . Hắn lại dùng đường khác di chuyển một lần, phát hiện khi hợp lại, là một mặt khác xoay ngược lại, cũng không cách nào ăn khớp, ai? Cái này không phải chỉ là thay đổi của sao? Trong lòng hắn thẳng hận đến không thể dùng sức, đem khối đồ án này mạnh mẽ hợp với đồ án ở chính diện, làm cho nó cùng chõ dối ứng ăn khớp lại.
Khối nay không được, thử lại một khối khác, khối thứ ba cũng đều bị vấn đề này.
Ba khối cuối cùng có thể đến được chỗ tương ứng, nhưng không cách nào ăn khớp, chúng nó đều là thay đổi tới được, lại không cách nào cấu thành một bức đồ án trọn vẹn hoàn chỉnh.
Mọi người thấy thấy David đẩy thế nào cũng không được, mỗi người nhất thời đầu đầy mồ hôi. . .
Thứ nhìn như giản đơn, không nghĩ tới lại khó như vậy!
Trước đó, mọi người thật đúng là coi nhẹ đầu óc của Lục Minh! Tất cả mọi người cho rằng rất đơn giản, thật không ngờ, không có hắn, thật đúng là không được!
Cẩm y đại hán âm thầm lau mồ hôi, may là vừa rồi mình không có nốộc chạy ra sắp để bêu xấu, bằng không bây giờ mất mặt sẽ không phải là David, mà là mình !
"Khốn kiếp, mày đã động tay chân vào cái gì?" David xoay hồi lâu, làm như thế nào cũng không được, hắn đầy người đều là mồ hôi, cuối cùng thở ra hồng hộc, phát hận đánh vài quyền lên cánh cửa đồng lớn, lại hướng về phía Lục Minh phẫn nộ quát: "Nhất định là mày, nhất định là mày giở trò quỷ!"
"Nếu như trí lực thiếu nghiêm trọng, như vậy ông nên thừa nhận, không nên đi ra tự làm mất mặt xấu hổ!" Lục Minh mỉm cười nói: "David tiên sinh, xin chú ý, ông đang ở nói với một người trí lực cao, xin chú ý thái độ cùng ngôn ngữ của ông."
"Mày nói cái gì?" David bạo rống như sư tử, hận không thể bóp nát Lục Minh.
"Tự ông phát hiện đến xem, có thể biết được, trí lực của ông rất thấp, rất thấp, rất thấp. . ." Lục Minh mỉm cười.
Nam nhân ít nhất có hai thứ là không thể bị địch nhân tùy tiện khinh thị cùng làm nhục, một là khả năng đàn ông của hắn; hai là trí lực của hắn!
Một người nam nhân có thể không có thân thể cao to, có thể không có hình dạng anh tuấn, có thể không có tiền tài giàu có, có thể không có sức mạnh đấu tranh anh dũng mười bước giết một người. . . Thế nhưng, nếu như hắn bị người ta nói thành là vô năng, như vậy tin tưởng cho dù là người lương thiên nhất hiên hòa nhất, cũng sẽ liều mạng với người khinh thị hắn!
Nếu như một người nam nhân bị người nói thành là một kẻ ngu si thiểu năng, như vậy cho dù là người không thích so bì, cũng tuyệt đối không chịu nổi trào phúng như vậy!
Đặc biệt tại sau khi thất bại, bị người vô tình chế nhạo, càng là tâm lý nhỏ máu!
Giống như là Sư Tâm Vương David bây giờ!
Hắn tình nguyện để Lục Minh hung hăng dánh lên mặt hắn một cái bạt tai, cũng không nguyện ý để Lục Minh nói trí lực của hắn thiếu nghiêm trọng. . . David nghe Lục Minh dùng điệu bộ đặc biệt ra vẻ, bảo mình là "trí lực thấp" cần phải lễ phép hướng tới hắn "trí lực cao", càng làm lòng kiêu ngạo của hắn đau đớn thật sâu!
"Tao giết mày!" David phẫn nộ giơ súng, chỉ vào Lục Minh, chuẩn bị đem đầu hắn mở ra một bông hoa.
"Ông hình như mới vừa ở vườn bách thú chạy đến phải không?Tôi rất hoài nghi ông là không biết được cách sử dụng súng lục."
Lục Minh liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Giết, tao muốn giết thằng kiêu ngạo mày. . ." David tức giận đến thiếu chút nữa mạch máu nổ tung, khuôn mặt vẹo vọ của hắn liều lĩnh hướng về phía Lục Minh nổ súng!
"Pằng. . ." Tiếng súng vang lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui