Sống Cùng Vạn Tuế

Hạ Linh nghĩ thầm thính lực tiểu tử này thật nhạy, mình dù tập trung toàn bộ chú ý còn không phát hiện ra bên ngoài có địch nhân tới.
Còn hắn có thể cùng mọi người vừa nói chuyện vừa nhận thấy được quả là dị thường.
Ít nhất hắn cũng có tính cảnh giác, mình có thể tin cậy phó thác. Hạ Linh đột nhiên có một loại cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi, ở nơi nguy nan trước mắt, có thể cùng tiểu tử này kề vai chiến đấu, chính mình vô hình trung cũng an tâm hơn nhiều. Hắn có lẽ không có khả năng chiến đấu như bọn làm nghề vệ sĩ như Từ Hào, nhưng hắn so với Từ Hào lại cảnh giác hơn, phản ứng nhanh nhẹn hơn, làm kẻ khác an tâm, tin cậy hơn…
Hạ Linh cầm súng đứng ở phía sau cửa, Lục Minh đứng đối diện nàng.
Ngu Thanh Y cùng Giai Giai không dám thở mạnh lui về phía sau.
Địch nhân ngoài cửa, đương nhiên không biết phòng trong còn có Lục Minh cùng ba nữ. Hắn cẩn thận đi tới từng cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, làm cho người ta tưởng là hắn đẩy cửa tiến vào, thấy không có phản ứng, hắn vứt đồ vật vào trong, ý đồ làm cho người trốn ở trong bị kinh sợ mà lộ thân.
Lục Minh rút tay về, ý bảo Giai Giai cùng Ngu Thanh Y hai nàng không cần sợ hãi.
Nhưng hai nàng hiểu lầm ý của hắn, tưởng hắn cho rằng hai nàng ngại bị hắn nắm tay, cả hai đều đưa tay ra, gắt gao nắm lấy cánh tay hắn. Mặc dù ý tứ của Lục Minh làm cho hai nàng hiểu lầm, nhưng cũng có tác dụng giúp hai nàng trấn định tâm lý, tiếng động bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến các nàng, có cánh tay Lục Minh làm chổ dựa tinh thần, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y cũng có thể bớt hoảng sợ.
"Thang huynh, tầng mười tám đã lục soát qua. Không có ai. Tầng trên thế nào?" Người bên ngoài dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau.
Lục Minh vừa nghe trong lòng cảm thấy kì lạ. Người bên ngoài tựa hồ là Dương Quỷ Tử, là một trong hai kẻ sát thủ đêm đó mình gặp tại Hương Tạ lệ xá. Chẳng lẽ hắn là sát thủ do bọn buôn bán cơ quan nội tạng thuê?
"Tầng trên cũng không có ai" Xa xa truyền đến một thanh âm nam tử khác.
"Thang huynh, ngươi xem chúng ta có nên lưu lại không? Ta rất thích trò chơi loại này. Quân đội Trung Quốc mặc dù không phải để làm cảnh nhưng chúng ta căn bản không phải kẻ địch của bọn họ. Người Nhật mới là mục tiêu trong hành động lần này của bọn họ. Ngươi chẳng lẽ không cảm giác được tình huống này rất thích hợp để chúng ta thêm dầu vào lửa sao? Bọn Nhật đang tiến hành kế hoạch quá thuận lợi. Nhưng trò chơi tiến hành quá thuận lợi sẽ không hấp dẫn. Hay là chúng ta tăng thêm chút khó khăn cho bọn họ. Ha ha ha. Về phần cảnh sát Trung Quốc, chúng ta sẽ thoát khỏi bọn họ dễ dàng. Lúc giải thoát con tin, khẳng định sẽ rất hỗn loạn, bọn Nhật cũng sẽ nhân cơ hội đào tẩu. Chúng ta tuyệt đối có thể an toàn thoát thân. Thang huynh, ta cảm giác được chúng ta hẳn nên lưu lại, góp vui cho trò chơi tử vong này để nó tăng thêm phần ly kỳ!"
Lục Minh có thể xác định người bên ngoài nói chuyện với nhau đúng là tên sát thủ đêm đó, Dương Quỷ Tử.
Còn tên kia chính là tên Hoa kiều sát thủ am hiểu thủ pháp bắn đạn chiết xạ. Xem ra bọn họ cũng vô tình bị vây trong này, đang tính phương pháp thoát thân.
Có hai sát thủ như vậy làm loạn bọn phỉ đồ, Lục Minh nghĩ, việc này cũng không hoàn toàn là xấu.
Hai tên nầy vì bảo vệ tánh mạng, khẳng định sẽ đối phó người Nhật Bản.
Có bọn họ ở bên trong gây loạn, tin tưởng người Nhật Bản sẽ rất đau đầu. Chỉ là có thêm bọn họ, sự tình lại trở nên phức tạp, mình càng khó có thể nắm được đại cục, hậu quả không có cách nào đoán được. Lục Minh trong lòng do dự một chút, hay là tìm cơ hội đi ra ngoài, giết chết hai tên sát thủ này, hoặc là để cho bọn họ tạo thêm phiền phức cho người Nhật Bản?
Cuối cùng, Lục Minh thu hồi sát tâm, quyết định tha cho bọn chúng một mạng. Tạm thời cứ để bọn họ cùng người Nhật Bản chó mèo cắn nhau, hi vọng thế cục xoay chuyển một ít.
Hạ Linh lúc này sắc mặt vui mừng.
Dựa theo ý nghĩ của nàng, bây giờ chỉ cần không phải là kẻ địch, vậy có thể xem như bằng hữu.
Nàng có thể nghe hiểu tiếng Pháp một chút, nhận ra Dương Quỷ Tử không phải đồng bọn của người Nhật Bản, có viện thủ ngoài ý muốn, có lẽ đây là một chuyện tốt.
Dương Quỷ Tử cùng sát thủ Hoa kiều đi rồi, một hồi sau, Hạ Linh cũng sờ soạng đi ra ngoài, nàng không gây một tiếng động rời đi. Lục Minh quyết định tìm một chỗ cho Giai Giai cùng Ngu Thanh Y ẩn núp, sau đó chính mình cũng đi ra ngoài hỗ trợ. Lục Minh trong lúc vô ý hiện lên một tia ý niệm trong đầu, chẳng biết hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam bây giờ như thế nào?
Phía dưới ngã tư đường, chiếc Hammer của Niếp Thanh Lam vừa đến.
Nàng nhảy xuống xe, phất tay ra lệnh cho tiểu đội huyết nhận phía sau: "Bảo vệ hiện trường, phát hiện ra địch nhân, nếu không thể bắt, cho phép nổ súng. Nếu có nhân vật khả nghi, bất kể là ai, dù là thống thống cũng bắt! Yêu cầu cục an ninh lập tức xuất động hình cảnh, vũ cảnh, đặc cảnh bao vây Ngân Phong thương xá, mời hình đội trưởng phái ra bộ đội đặc chủng tinh anh, trực thăng, xe thiết giáp hỗ trợ tác chiến, các ngươi lập tức lục soát, địch nhân có thể mai phục chung quanh, đồng thời sơ tán tất cả các dân cư phụ cận!"
Niếp Thanh Lam phát hiện chung quanh Ngân Phong thương xá đều là ô tô bị đốt cháy, khói đặc cuồn cuộn, mấy chiếc xe này đều nằm chắn ngang để cản đường đi, trong lòng trầm xuống.
Kẻ địch có vẻ là tổ chức khủng bố cực kỳ chuyên nghiệp, hoặc là bộ đội tác chiến, xem ra lai lịch địch nhân không nhỏ. Không biết tiểu tử nọ sao rồi?
Hắn bị nhốt bên trong, hay đã trốn ra bên ngoài? Có bị thương không?
Niếp Thanh Lam đột nhiên phát hiện mình ở tại thời khắc này còn có thể đi lo cho Lục Minh, thật sự làm cho nàng cũng không hiểu rõ… Quên đi, nói như thế nào hắn vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của mình! Niếp Thanh Lam trong lòng vội kiếm cớ, sau đó, mang theo vài thủ hạ đắc lực, phối hợp lẫn nhau, nhanh chóng tiếp cận Ngân Phong đại môn.
"Chị Hạ Linh không phải nói chúng ta lưu lại sao?" Ngu Thanh Y nghe Lục Minh nói phải rời khỏi nơi này, kỳ quái hỏi?
"Chẳng lẽ cô còn không hiểu? Đối với chị Hạ Linh mà nói, ba chúng ta là gánh nặng mà chị phải chiếu cố, nếu không có chúng ta, với thân thủ của chị Hạ Linh, nhất định có thể như cá gặp nước đánh chết rất nhiều kẻ địch!" Lục Minh đương nhiên biết nàng sẽ có nghi vấn, sớm nghĩ ra lý do ứng đối.
"Chúng ta đi rồi chị Hạ Linh quay lại, tìm không thấy chúng ta, chỉ nhất định rất lo lắng!" Ngu Thanh Y còn có chút do dự.
"Vậy đi, chúng ta có thể lưu lại cho chị Hạ Linh tin tức, báo cho chị Hạ Linh biết tình cảnh chúng ta phi thường an toàn, để chỉ an tâm giết địch." Lục Minh hướng về phía hai nàng mỉm cười, đem cửa đóng lại, nhấc cái bàn ra chèn cửa lại. Ngu Thanh Y cùng Giai Giai tò mò nhìn, đây là gì ý tứ? Không phải nói phải rời đi sao? Như thế nào còn chèn cửa lại?
Hành động của Lục Minh thật khó giải thích, làm cho hai nàng đầy tò mò, vô tình chuyển hướng chú ý của các nàng, giúp giảm bớt sợ hãi.
Hắn kê cái ghế, đứng lên trên, cẩn thận đem cửa thông gió gỡ xuống, sau đó hướng hai nàng chìa tay ra, mỉm cười nói: "Ai muốn tham gia đoàn mạo hiểm cùng tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui