Song Diện Nam Sủng

Lúc nghỉ trưa,trong phòng học,một ít học sinh tản đi, ngồi thành mấy nhóm nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa  dùng bữa trưa.

“Tĩnh Dao,xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của cậu thật khó coi.” Câu hỏi này chính là người bạn thật là tốt của Lý Tĩnh Dao—— Kỷ Phong, con ngươi trong vắt  nhìn chăm chú Lý Tĩnh Dao trong đó tràn ngập quan tâm.

Lý Tĩnh Dao lấy lại tinh thần,nhìn Kỷ Phong cười, lắc đầu.”Tớ không sao, có thể do không ăn sáng, đói quá …thôi.”

“Thuận tiện cầm lấy đi.” Qúy Phong đem vật cầm trong tay chia ra đưa cho Kỷ Phong và Lý Tĩnh Dao.

Qúy Phong và Kỷ Phong hai người từ nhỏ đã biết nhau còn là hàng xóm,cho nên tên đệm hoàn toàn giống nhau,rất tự nhiên  trở thành bạn tốt.

Lúc Lý Tĩnh Dao vào lớp mười mới biết bọn họ,tiếp theo kết giao trở thành bạn thân.Đến khi biết bọn họ,hắn mới cảm thấy hắn sinh hoạt trong bóng tối có một tia ánh sáng.

Bởi vì có bọn họ hắn mới cảm giác mình là một học sinh trung học đệ nhị cấp bình thường,hắn có thể hoàn toàn phân chia học sinh trung học đệ nhị cấp Lý Tĩnh Dao, cùng ban đêm bán đứng thân thể kiếm tiền “Tiểu Dao”.

Song,nhưng bây giờ hắn lại bị mất bóp da,trong bóp da có chứng nhận học sinh của hắn. Hắn cũng đả từng trở về khách sạn tìm một lần,và hỏi người trong khách sạn,nhưng không ai nhặt được bóp của hắn.

Hắn từng nghĩ tới có phải Cao Vệ Di nhặt bóp của hắn, nhưng sau lại ở”Thiên Sứ Chi Dực” gặp lại được Cao Vệ Di,hắn chỉ lo mở miệng cầu xin hắn tha thứ,chứ không nhắc tới chuyện bóp da.Nếu hắn thật sự nhặt được bóp da, tất nhiên sẽ cầm bóp da tới  uy hiếp hắn, không thể nào không nói tiếng nào.

Nếu để cho trường học biết hắn buổi tối đi làm “Công việc”kia,bị xử phạt nghỉ học nhất định là tránh không khỏi,hắn không sợ nghỉ học,bởi vì thân phận học sinh này đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì,nhưng hắn sợ bị Kỷ Phong và Qúy Phong biết,sợ hai người đó biết hắn bán xuân.

Hiện tại, hắn chỉ hy vọng người nhặt được bóp da cái kia sẽ không lưu ý đến hắn căn cứ chính xác, sẽ không lưu ý địa điểm hắn làm rơi——

“Tĩnh xa, có người tìm cậu.”Bạn học ngồi ở hành lang bên cạnh hô.

Lý Tĩnh Dao ngạc nhiên  ngẩng đầu,men theo thanh âm nhìn lại,phát giác đó là một người xa lạ hắn không biết .

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt người nọ.”Có chuyện gì không?”

“Tôi là giúp niên trưởng truyền lời,hắn bảo tôi chuyển cáo cậu,hắn nhặt được bóp da của cậu,mời đến đỉnh lầu sân thượng.” Người nọ có chút sợ  nói xong, liền vội vàng rời đi.

Lý Tĩnh Dao cả người chấn động, làm sao cũng không có nghĩ đến, người nhặt được bóp da là người cùng trường!

Như vậy,người kia phát hiện sao? Hắn  không phải  hoài nghi hắn tại sao đến nơi đó?


“Tĩnh Dao,người kia nói cái gì sao?” Qúy Phong đi tới bên cạnh hắn. Hắn nhìn Lý Tĩnh Dao sau khi nghe lời của đối phương,còn đứng tại nguyên chỗ ngẩn người, mới đi tới.

“Không, không có chuyện gì,tớ...... đi một chút.”

“Tại sao,cậu còn chưa ăn.”

“Tớ...... Đợi lát nữa sẽ trở lại.” Lý Tĩnh Dao cười cười,sau khi đợi Qúy Phong an tâm sải bước trở về,hắn rời khỏi phòng học,đến tầng cao nhất trường học.

Đẩy ra cửa sân thượng.

Mở cửa ra,Lý Tĩnh Dao thấy một người đang đưa lưng về phía hắn,hai cánh tay vịn trên lan can, thỉnh thoảng phiêu một làn khói trắng, làm cho người ta không khó hiểu người kia lúc này đang hút thuốc lá.

Lý Tĩnh Dao đứng tại đó phía sau người đó định đi đến, người kia xoay người lại.

Người nọ có con ngươi đen như mực,khuôn mặt tuấn mỹ gian gian tà,trong miệng ngậm điếu thuốc,tóc đen tựa hồ bởi vì cào mà rối,quần áo lộ ra vẻ xốc xếch không chui vào quần,ngược lại tăng thêm tính mị lực.

Lý Tĩnh Dao ngây ngốc,hắn biết người này,hắn là niên trưởng năm thứ ba —— Phương Vật Viễn, toàn bộ thầy giáo và học sinh trường này cơ hồ không có một người không biết hắn.

Phẩm tính bất lương,thường trốn khóa, làm loạn quan hệ nam nữ tại trường học,mặc dù như thế những nữ sinh ái mộ hắn  vẫn tăng không giảm; hơn nữa,nghe nói cha hắn là lão bản của một tập đoàn tài chính,giúp khoản tiền lớn cho trường học,cho nên cho dù biết rõ hắn tố biết không lương, nhưng ngay cả Lão sư cũng không dám trêu chọc hắn.

Khó trách mới vừa rồi vị bạn học truyền lời  kia vẻ mặt kinh hoảng, thì ra là truyền lời giúp hắn.

Phương Vật Viễn không có ý mở miệng trước, Lý Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Niên trưởng, nghe nói anh nhặt được bóp da của tôi?”

“Đây là bóp da của cậu?” Phương Vật Viễn lấy ra một bóp da, cười cười  hỏi.

“Đúng vậy.” Lý Tĩnh Dao nhìn một chút, quả nhiên là thứ hắn mất.

“Bóp da là tôi nhặt được, bất quá ——” Thần sắc từ từ hiện lên một nụ cười, mỉm cười con mồi đã rơi vào bẫy rập

“Vậy nói cho tôi  biết,người như cậu tại sao xuất hiện ở chổ đó. 『 Tiểu Dao 』.”

Phương Vật Viễn vô cùng khoái trá nhìn người trước mắt biến sắc tái mét,nhìn dáng dấp đêm hôm đó đụng vào người của hắn quả nhiên là tên nhóc này!


Đêm hôm đó,hắn trong thang máy nhặt được bóp da Lý Tĩnh Dao,lúc ấy vốn không chú ý,nhưng sau khi phát giác người trong bóp da học cùng học trường,hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với Lý Tĩnh Dao.

Hắn biết cho nên hắn từng đến đồng chí ở quầy rượu hỏi thăm quá”Tiểu Dao”,cho đến khi đó hắn mới biết được,”Tiểu Dao” ở nơi này vô cùng  nổi danh, bởi vì hắn dung mạo xinh đẹp,cũng bởi vì hắn bán thân không chọn đối tượng,chỉ cần trả giá cao là có thể cùng hắn một đêm.

Hắn cơ hồ có thể xác định bóp da hẳn là rơi khi hắn ra thang máy đụng vào hắn,chẳng qua hình trên thẻ học sinh,và người đêm qua nhìn sơ cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Thẻ học sinh là  Lý Tĩnh Dao nhàm chán không hợp khẩu vị, nhưng “Tiểu Dao” kia xinh đẹp mị hoặc lòng người,hai tướng mạo hoàn toàn bất đồng này, thật có thể là cùng một người sao?

Bởi vì câu đố bí ẩn cho nên hắn mới có thể cảm thấy hứng thú với Lý Tĩnh Dao. Cũng bởi vì muốn xác định bọn họ không phải cùng là một người, cho nên hắn mới đem cái bóp da này trả lại cho hắn.

“Tôi nghe không hiểu anh đang ở đây nói gì.” Lý Tĩnh Dao từ từ bình phục khủng hoảng trong lòng,phủ nhận nói.

Hắn tin tưởng Phương Vật Viễn chẳng qua đang suy đoán mà thôi, chỉ cần lên tiếng phủ nhận lời, có lẽ, có lẽ ——

“Ngươi muốn phủ nhận cũng được,có lẽ tôi nên đem vật này giao cho nhân viên nhà trường thuận tiện nói cho bọn hắn biết,vật này là ở đâu nhặt được.” Phương Vật Viễn nhún vai, không sao cả  nói.

“Anh——” Lý Tĩnh Dao siết chặc quả đấm, bắt buộc mình tĩnh táo.”Nếu như nói cho nhân viên nhà trường,anh cũng không có thể thoát bị phạt.”

Hắn tuyệt sẽ không làm vậy,nếu là hắn nói cho trường học, chẳng khác nào nói chính hắn ra vào khách sạn này,hắn cũng khó tránh khỏi tội khác.

Quả nhiên tên Lý Tĩnh Dao này hắn và bề ngoài của hắn hoàn toàn không hợp. Hắn còn tưởng rằng,hắn chỉ cần thêm chút uy hiếp,Lý Tĩnh Dao sẽ nói ra tất cả, biết điều một chút đế hắn tùy ý hắn cấu xé.

Nhìn dáng dấp bên ngoài quả nhiên sẽ có người đánh giá thấp hắn.

“Vậy thì thế nào,trường học động được tôi sao?” Phương Vật Viễn không quan tâm  cười.

Lý Tĩnh Dao biết hắn nói rất đúng sự thật, cho dù chuyện này thật bại lộ,cha của Phương Vật Viễn cũng có thể dùng tiền giải quyết hết thảy,nhưng không giống,hắn căn bản trốn tránh không được trách phạt trường học .

“Anh đến tột cùng có ý đồ gì?” Lý Tĩnh Dao cắn răng nói.

“Nhìn dáng dấp cậu xem ra hiểu tình cảnh của mình.” Phương Vật Viễn nhếch môi lộ ra nụ cười thỏa mãn.”Vào một thời gian nào đó tôi sẽ trả cậu lại bóp da, cũng có thể không đem chuyện cậu bán thân nói cho nhân viên nhà trường ——” Phương Vật Viễn ngừng lại.


“Điều kiện là gì?” Lý Tĩnh Dao biết hắn nhất định có đoạn dưới,hắn nói nhiều thế tuyệt đối không thể có thể vô điều kiện bỏ qua  cho hắn.

“Rất đơn giản,tôi muốn cậu. Bất kể là ban đêm 『 tiểu Dao 』 hoặc là ban ngày Lý Tĩnh Dao.” Phương Vật Viễn  đáp án lại cực nhanh.

Lý Tĩnh Dao nắm chặc quyền vừa buông lỏng,hắn thẳng tắp  nhìn chằm chằm hắn,ngay cả Phương Vật Viễn cũng có thể cảm giác được rõ ràng, sau lớp kính con ngươi kia đang thiêu đốt lên rừng rực  lửa giận.

Cảm thấy hứng thú với tên nhóc này,không riêng gì bởi vì dáng ngoài,ngoại trừ muốn đoạt  thân thể Lý Tĩnh Dao,ngoài ra hắn muốn làm nhất chính là kéo xuống mặt nạ ngụy trang bình thản lương thiện của Lý Tĩnh Dao.

“Tại sao muốn tôi? Ngươi hẳn là không thiếu đối tượng.” Lý Tĩnh Dao đè nén tức giận hỏi.

“Không phải thiếu, nhưng giờ phút này tôi  cảm thấy hứng thú với cậu.” Phương Vật Viễn nhún vai,trêu chọc Lý Tĩnh Dao đối với hắn mà nói,chẳng qua là trò chơi đuổi nhàm chán mà thôi.

Lý Tĩnh Dao đóng chặt lại môi, nếu như có thể cự tuyệt lời của hắn. Bán đứng thân thể,bị đàn ông đều là “Tiểu Dao” ban đêm,chứ không phải học sinh trung học đệ nhị cấp ban ngày bình thường Lý Tĩnh Dao,hắn không muốn ngay cả Lý Tĩnh Dao ban ngày cũng bị ô nhiễm!

Nhưng hắn có thể cự tuyệt sao? Hắn gánh chịu được hậu quả sau khi cự tuyệt  sao?

Mắt thấy Lý Tĩnh Dao thật lâu không nói,Phương Vật Viễn giống như l đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “A, đúng rồi,tôi ở da bóp da của cậu thấy một tấm ảnh——” Vừa nói, hắn từ trong túi áo lấy ra một tấm hình lớn nhỏ  ước chừng ba tấc.

Lý Tĩnh Dao đang nhìn đến tấm hình,máu trên mặt giống như trong nháy mắt rút hết, trở nên tái nhợt như tờ giấy.

“Người này nhìn dáng dấp rất ngay thẳng,hắn là người cậu thích sao. Nếu để cho người đó biết cậu ở đây bán mình ——” Phương Vật Viễn vuốt vuốt tấm ảnh trong tay,ngữ khí giống như là nói chuyện phiếm.

“Câm mồm!” Lý Tĩnh Dao đột nhiên đưa tay đoạt lấy hình,hành động thô lỗ  cử động khiến cho Phương Vật Viễn kinh ngạc,nhưng hắn vẫn nhanh hiện lên nụ cười.

Chính là vậy mới có giá trị chinh phục.

Người trong tấm ảnh có dáng ngoài mãnh khảnh,tròng mắt trong suốt,nụ cười trên mặt giống như thiên sứ ngây thơ,nhu được có thể ấm áp lòng người.

Đó là Kỷ Phong,Kỷ Phong là bạn hắn—— nhưng cũng là người hắn yêu, cũng không dám yêu,cũng là người không thể yêu.

Nhìn tấm hình này,Lý Tĩnh Dao nhớ lại thời điểm hai người lần đầu tiên gặp mặt——

Đó là ngày đầu tiên lên trung học đệ nhị cấp,từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Phong,lần đầu tiên thấy nụ cười của hắn,hắn liền không cách nào khắc chế  được bị hấp dẫn.

Kỷ Phong thuần khiết như Thiên Sứ, nụ cười sáng ngời đơn thuần kia để cho một thân bóng tối như hắn thấy được ánh mặt trời.

Bởi vì Kỷ Phong linh hồn của hắn mới có thể được cứu,hắn mới có dũng khí tiếp tục.

Nhưng bên người Kỷ Phong vĩnh viễn có một Qúy Phong,hắn cũng biết là bởi vì bảo vệ Qúy Phong,cho nên Kỷ Phong mới có thể giữ vững hắn đơn độc tinh khiết, hắn căn bản không cách nào can dự giữa hai người bọn họ.


Hơn nữa Lý Tĩnh Dao cũng không muốn để cho Kỷ Phong thuần trắng như tờ giấy bị người dơ bẩn như hắn lây dính,cho nên từ lúc bắt đầu,hắn đã buông tha, buông tha không biểu lộ,cũng buông tha Kỷ Phong.

Nhưng hắn nhưng thủy chung chưa từng buông tha đoạn tình cảm này.

Hắn trong bóng tối là chuyện hắn không muốn nhất để cho Kỷ Phong biết đến!

Từ trong tấm ảnh ngẩng đầu,Lý Tĩnh Dao nhìn chăm chú người trước mắt,trong miệng thốt ra mấy chữ.”Tôi đồng ý với anh.”

Hắn biết mình không có lựa chọn nào khác.

“Nhưng tôi có điều kiện.” Lý Tĩnh Dao mặt không chút thay đổi nói tiếp.

“Điều kiện gì?”

“Nhưng tôi có điều kiện.” Lý Tĩnh Dao mặt không chút thay đổi nói tiếp.

“Điều kiện gì?”

“Anh có thể đối với ta làm bất cứ chuyện gì,nhưng tuyệt đối không thể hôn tôi!”

Phương Vật Viễn nghe,nhún vai.”Không thành vấn đề.”

“Mục đích của anh đã đạt, bóp da có thể đưa tôi?”

Phương Vật Viễn đem bóp da cầm trong tay ném trả lại cho Lý Tĩnh Dao, đang lúc Lý Tĩnh Dao muốn xoay người rời đi  Phương Vật Viễn lại gọi hắn.

“Muốn rời đi sao? Đừng quên,khi ngươi bắt được bóp da trong nháy mắt,giao dịch giữa chúng ta cũng đã bắt đầu.” Phương Vật Viễn cười nói,trong mắt lộ ra tia sáng săn thú.

Lý Tĩnh Dao nghe vậy,hoắc mắt xoay người,có chút không dám tin  nhìn hắn.

“Nơi này là trường học!” Hắn sẽ không phải là muốn ở chỗ này chứ......

“Vậy thì như thế nào.” Lộ ra nụ cười chẳng để ý,hắn nhìn Lý Tĩnh Dao đưa tay ra.”Cậu phải biết,cậu không có quyền cự tuyệt.”

Lý Tĩnh Dao mím môi giống như là đang nhìn mãnh thú rắn độc nhìn chằm chằm tay hắn.

Song,hắn vẫn chỉ có thể đi về phía Phương Vật Viễn,đi về phía hoài bão của ác ma kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận