5 thằng lục tục quỳ lạy van xin thảm thiết, tôi càng nhìn càng thấy khinh ghét và ngao ngán bọn này.
Giờ gặp phải “đối cứng” nên chúng nó mới làm bộ làm tịch vậy, chứ phải như lúc đánh người yếu thế thì chúng hùng hổ và hung tợn lắm.
Cái bản tính mất dạy này khó có thể sửa đổi vì đã thể hiện ngay ở cái tầm của bọn này chỉ đến được mức hành xử như loại lưu manh hạng bét.A.
Dũng nháy 1 thanh niên khác trong hội bấm số gọi cho ai đó.
Hóa ra chính là gọi cho tên Thắng lợn với danh nghĩa của a.
Dũng.
“Đấu tranh” qua đối thoại bằng việc phủ đầu ngay về chuyện của thằng Trung.
Chỉ sau 1 lúc chúng tôi đã biết được thông tin là thằng Trung đang ngồi cùng tên Thắng lợn ở quán kara Monaza.– Tin tốt đấy, giờ chú chịu khó đi cùng bọn anh 1 chuyến muộn nhé.
Làm dứt điểm cho xong vụ này rồi anh em mình đi giải khuây là vừa.– Vâng, em cũng muốn giải quyết càng nhanh càng tốt ạ.Gọi điện báo cho Xuân chóa yên tâm, tôi cùng hội a.
Dũng lên 2 chiếc suv 7 chỗ tiến thẳng tới quán Monaza.
Địa điểm đã được tên Thắng lợn “phím” từ lúc gọi điện, hành động ngày hôm nay sẽ dùng không khí “hữu nghị” giải quyết là chính.
Vì a.
Dũng cũng không muốn làm tên Thắng lợn phải mất mặt trước đàn em của hắn.Bước vào 1 phòng hát khá đẹp, đã thấy lố nhố 5, 6 tên đang say sưa bên cạnh “tay vịn”.
1 tên đầu cua béo ục ịch, trông mặt mũi đang khá căng thẳng, hẳn đây là tên Thắng lợn rồi.
Ngồi bên cạnh chính là thằng Trung, đang mải mê đè 1 “tay vịn” ra mà bú liếm.
Tên Thắng lợn vừa thấy bọn tôi đi vào thì lập thức đứng lên giả lả chảo hỏi a.
Dũng, rồi khẩy khẩy tiền bo cho đám “tay vịn” lâu la lui ra ngoài.
Thằng Trung lúc này mới phát hiện ra là có biến, nhìn thấy hội a.
Dũng lừ lừ đi vào và nhất là khi nhận ra tôi thì mặt hắn chợt đổi sắc tái mét, vội giật lùi trên ghế.
Bản lĩnh thế này xem ra không ăn thua, cái vẻ bình ổn, ngang ngược trưa hôm qua khả năng chỉ là bắt chước hoặc “tự kỷ” nhờ vào vài ba vết “vẩy mực” trên cơ thể mà thôi.– Thằng nào là thằng Trung???– … Dạ… em ạ… – thằng Trung sau 1 hồi ngập ngừng thấy không nhận được sự hỗ trợ của tên Thắng lợn thì mới e dè lên tiếng.
Tiếng nói run sợ thoát ra nơi cửa miệng nghe thật thảm hại so với những lời đe dọa tục tĩu ngày hq.– Mày biết Tuấn đúng không?– … Biết ạ…– Biết ntn???– … Dạ… thì học cùng trường người yêu em… Từng được người yêu em chăm sóc ở viện…– Thế làm sao mày lại mượn người đánh nó???– …– Tao đéo thừa thời gian với mày đâu!!!– … Dạ… vì nó… định “chăn” người yêu của em…– Tao đéo cần biết chuyện tình cảm của mày thế nào, chỉ biết thằng Tuấn chưa làm gì mày mà mày lại 2 lần mượn người úp nó.
Giờ mày tính thế nào???– … Em…– Việc này có liên quan đến thằng Thắng nhưng vì nó không biết ngọn ngành nên tao cũng không muốn làm to chuyện.
Quan trọng là phải xem ý thằng Tuấn nó thế nào.
Ý chú giờ muốn xử thế nào??? – A.
Dũng quay sang hỏi tôi.– Anh để em hỏi thằng này vài câu đã.– Nó hỏi gì mày phải trả lời chính xác, biết chưa!!! Nói dối chỉ 1 câu thì mày liệu hồn!!..
Giờ chú hỏi nó đi.– Ông với Trà chia tay rồi phải không? – Tôi phủ đầu luôn điều đang nghi ngờ.– … (Gật gật đầu)…– Chia tay từ hôm ở viện đúng không?– … (Gật gật đầu)…– Sao sáng qua vẫn còn thấy đưa đón cái Trà đi học?– ĐCM mày trả lời bằng tiếng cho rõ ràng!!! – A.
Dũng quát xen vào.– … Không muốn chia tay nó… nên níu kéo thôi…– Thế cái Trà có đồng ý không?– … Không…– Nghe cho rõ và nhớ cho kỹ đây, từ giờ cấm ông không được bén mảng làm phiền tới cái Trà nữa, để tôi bắt gặp thì liệu hồn.
Bài học hôm nay ông cũng thấy rồi đấy, ông chưa đủ to như cái mồm của ông đâu.
Nhớ kỹ đấy!!!– Nghe rõ những gì nó nói chưa.
May cho mày là nó không thèm xử mày đấy.
Giờ tính giải quyết hậu quả thế nào??? – A.
Dũng tiếp tục đe nẹt.– … Hậu quả gì ạ??..
– Thằng Trung ngơ ngác hỏi.– Đây em gửi anh… – tên Thắng lợn từ đâu đi đến khúm núm trao 1 tệp tiền vào tay a.
Dũng.– Chú không biết việc này nên anh thông cảm.
Nhưng thằng này thì vẫn phải tính riêng 10 củ cho nó.– … Sao cơ??? – Thằng Trung giật nẩy.– Bố mày còn đang nợ tiền người ta đấy, có bao nhiêu thì đưa hết ra đi – Thắng lợn khều tay nhắc nhở.Thằng Trung méo mặt vì phải chồng đủ 10 củ để đưa cho a.
Dũng.
Nguyên vụ này chỉ sau 2 ngày mất công vô ích đã tiêu tốn của nó tới gần 20 củ.
Nhìn dáng vẻ co rúm vì sợ sệt của nó khi đưa tiền cho a.
Dũng mà tôi thầm cười khẩy mấy cái hình xăm con rồng và chữ thập.
Đúng là chiếc áo không thể làm nên 1 thầy tu thực sự…Hơn 11h đêm mới giải quyết xong dứt điểm sự việc.
Lẽ thường là tôi sẽ về nhà luôn nhưng vì cái ơn giúp đỡ của hội a.
Dũng nên tôi đành tham gia cùng hội anh tiệc giải khuây đêm đó…Và cũng chính từ cái đêm này… tôi đã chính thức bước “vào đời”….