A.
Mạnh gọi à? – A.
Dũng hỏi khi chúng tôi vừa lên xe để đến điểm tiệc tùng.– Vâng, là em gọi báo cho anh ấy yên tâm ạ.– Uhm, giải quyết như vậy chú thấy ổn rồi chứ?– Ổn anh ạ, ngay từ đầu em cũng chỉ muốn giải quyết làm sao cho nhẹ nhàng nhất có thể.
Là chuyện của em, cũng không phải to tát gì nên tránh phức tạp được chút nào hay chút đấy anh ạ.– Ừ, bọn anh thì thế nào cũng được thôi, nhưng chú nghĩ như vậy cũng tốt.
Thằng Thắng dù ít dù nhiều cũng là chỗ có qua lại với bọn anh nên anh cũng không muốn động tay động chân với chúng nó nếu chú thấy không cần thiết.
Còn mấy thằng kia thì cứ để thằng Thắng nó xử nội bộ.
Thôi xong việc rồi, giờ cứ thoải mái 1 bữa nhể, hề hề.– Vâng, thế này chắc lát nữa em lại phải nhờ bọn anh đưa giúp về nhà rồi.– Về làm gì??? Hê hê, đi với anh mà chú còn sợ không có chỗ ngủ à, HAHAHAAA – a.
Dũng và mấy thanh niên ngồi trong xe cười ồ lên trước vẻ mặt ngây ngô của tôi.11 rưỡi đêm – cả hội chúng tôi đổ bộ xuống 1 nhà hàng trên đường Lê Duẩn.
Mặc dù đã là gần đêm nhưng quán vẫn khá đông và náo nhiệt.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng vài chân dài đâu đó qua lại lượn lờ “ve vãn” đôi mắt đã ngấn men say của những đấng mày râu đương hưng phấn trên bàn nhậu.– Đây mới là tăng 1 thôi đấy, nhớ giữ “cữ” để dành cho tăng 2 nữa!!! – A.
Dũng nheo mắt cười hềnh hệc với tôi.Buổi nhậu diễn ra tương đối thân thiện và thoải mái, mọi người chào hỏi và giới thiệu nhau sơ qua với tôi.
A.
Dũng ngồi cạnh liên tục mời rượu (vậy mà trước đó ổng còn dặn tôi phải giữ “cữ”) và hào hứng kể về qua vài chuyện của bản thân cũng như mối quan hệ với a.
Mạnh.
Tôi thì từ sáng đến giờ cũng đã uống khá nhiều, tệ hơn là ăn ít nên lúc này đã bắt đầu cảm thấy xót ruột.
Đành cố gắng ậm ừ cho qua câu chuyện đối ẩm với a.
Dũng, 1 phần do bụng dạ càng lúc càng nôn nao, phần nữa là tôi cũng không có mấy hứng thú tìm hiểu quá nhanh về những người quen mới gặp.
Anh em với nhau khả năng là còn qua lại nhiều, không thiếu thời gian cũng như cơ hội để tiếp xúc và hiểu thêm về nhau.Hơn 1h đêm – tàn tiệc mấy anh em lại tiếp tục hạ cánh tại 1 quán kara để làm nốt tăng 2 như lời a.
Dũng đã nói.
Bố khỉ hôm nay là “ngày kara” thì phải, từ sáng đến giờ tổng cộng đã là lần thứ 3 tôi chui ra chui vô mấy quán như thế này rồi.
Cảm giác ngán ngẩm cộng với cái nôn nao sẵn có trong lòng nên tôi đành xin phép cáo lưu hội a.
Dũng để nghỉ sớm…– Chú mệt rồi à… Rồi… Giờ chú cứ theo người của anh, nó đưa chú về nhà nghỉ.
Tất cả mọi thứ anh lo từ a – z hết rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nhé!!! – A.
Dũng khoác vai dặn dò rồi nháy mắt cười khà khà với tôi.1 Đàn em trong hội a.
Dũng đưa tôi ra 1 nhà nghỉ ngay gần đó rồi cẩn thận lấy số phòng cho tôi.
Hình như mấy quán kara và nhà nghỉ ở đây đều có quen biết qua lại với hội a.
Dũng, vì mặc dù hôm nay là 20/10 nhưng thấy nhân viên đều tươi cười báo đã sắp xếp đủ hết phòng cho mấy anh em.Lê bước chân lên cầu thang về với phòng của mình, thú thực là đến giờ phút này tôi đã khá lâng lâng, phiêu phiêu, mặc dù về nhận thức thì vẫn còn tương đối tỉnh táo.
Nằm vật ra giường định ngủ thì lại thấy nặng đầu, nặng mi không muốn chớp mắt.
Thở dài sườn sượt tôi đành cố lê thân vào phòng tắm “thổ” bằng được cái đống dấm, cồn lúc nãy ra rồi xả nước qua người cho hồi phục lại tinh thần.
Bỗng…– “Cộc… Cộc… Cộc”Quái!!! Mình có gọi cái gì đâu nhỉ… Quấn vội cái khăn tắm vô “khẩu thần công” tôi lướt thướt bước ra mở cửa thì… Trước mặt là 1 cô gái… xinh vãi lềnh.
Trời lạnh nhưng ăn mặc khá sệc xi với áo hở vai trần, khoét sâu ngực và váy zuýp ngắn khoe trọn cặp chân thon dài, trắng nuột đang chới với trên đôi guốc cao gót hơn chục phân.– … Ớ… bạn… đi nhầm rồi phòng rồi…– … Dạ, anh có phải là bạn a.
Dũng không ạ??? – Nheo mắt cười 1 nụ cười dâm đến “cứng” người.– … Ờ… đúng rồi, nhưng… Ơ kìa…– Thế thì em vào đúng phòng rồi chứ nhầm đâu mà nhầm!!!Cô gái bất ngờ ôm ngang người tôi đẩy dồn vào trong phòng khiến tôi luống cuống suýt chút nữa là ngã ra sàn…– … Ơ… cô này hay nhở… làm cái gì thế???– Hì, em đến theo lời a.
Dũng mà… Anh để em “hầu” anh cho thật tốt… không a.
Dũng lại mắng em…– … Tức là… thế nào??..
Là… “ấy” á???.