Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Mười ba ngày sau động đất ở thành phố Lang, trên cơ bản công tác cứu viện của quân đội cũng đã kết thúc, hiện tại là giai đoạn trùng kiến sau thên tai, tuy rằng tin tức TV lúc nào cũng chú ý, nhưng tiết mục giải trí khác nhưng không có chịu ảnh hưởng quá lớn, chính là thêm rất nhiều người dẫn chương trình cầm cái micro treo bảng hiệu hội quỹ XX trên tay, cũng hết lòng hết sức.

[Danh Dương] sau khi chiếu còn đang liên tục gây sốt, trước mắt cũng đã đi vào kì kịch tình cô đọng, cao trào thay nhau nổi lên, rating càng là tiếp tục tăng lên.

Lần này đại chế tác từ vai chính tới vai phụ đều là diễn viên ngàn chọn vạn chọn ra tới, lại là ảnh hưởng của cải biên phục chế tiểu thuyết hiệp của hai thế hệ, kinh điển vị đạo nồng hậu, bởi vậy,  những gần đây tiết mục giải trí [tôi hỏi, bạn dám nói không] của Hồ Trung Thai rating tương đối ổn định mời tới thành viên của đoàn phim [Danh Dương], lần này không riêng diễn viên tới đây, liền ngay cả đạo diễn, biên kịch kiêm nguyên tác tiểu thuyết Phạm Thu Thủy cùng với chỉ đạo võ thuật cũng toàn bộ có mặt, nhưng mà lúc tổ tiết mục gửi thư mời Lê Chanh, lại được cho hay đối phương xin nghỉ nửa tháng, trước mắt không tại thời gian làm việc.

“Có thể hỏi một chút hay không, Lê tiên sinh khi nào thì có thể nghỉ xong quay lại?”. Dù sao Lê Chanh cũng là nam thứ của bộ phim, tổ tiết mục vẫn là không muốn từ bỏ, trong lòng người chế tác tiết mục giải trí, lăn lộn giới truyền hình rất nhiều năm hiểu rõ, trên sân khấu làm tiết mục chỉ có mạnh mẽ tóm được gian tình mới là bùng nổ, bát quái là vĩnh viễn sẽ không bị chán ghét mà vứt bỏ.

Nam chính và nam phụ cùng nữ chính đều ở đây, như thế nào cũng có thể làm ra không ít chút tiếu lâm!

Nhưng nếu chỉ có mấy người đạo diễn, mặc dù tiết mục này còn có thể có không ít cao trào, lại không có gì bùng nổ rất kinh hỉ!

“Tôi nghĩ chỉ e rằng nửa tháng đều không có thời gian, lần này nghỉ ngơi đối cậu ấy mà nói cực kỳ quan trọng”. Trong lòng Tống Giai cơ bản không có ý muốn hối Lê Chanh trở về, cho dù thông cáo (= mời đóng quảng cáo, đóng phim, tham gia tiết mục giải trí…..) nhận được trong tay đã chồng chất như núi rồi, cho dù rất nhiều người gửi lời mời khó chịu chính mình từ chối thông cáo của bọn họ, nhưng so sánh với chuyện Lê Chanh đang làm hiện này, Tống Giai cảm thấy những cái này đều xa xa không bằng.

Cô luôn luôn là một người sẽ nhìn về hướng tiền bạc, bằng không cũng sẽ không bị cao tầng công ty Kim Điển nhìn trúng, vốn ông chủ Kim Điển liền tỏ vẻ chính mình cực kỳ xem trọng Lê Chanh, lúc này mới để cô đảm đương người đại diện của Lê Chanh, cho nên hết thảy điểm xuất phát của cô đều là vì danh tiếng của Lê Chanh.

Trước kia Tống Giai cảm thấy cái này tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng cũng là chủ yếu nhất, nhưng mà hiện tại nếu như lại suy xét vấn đề này, cô nhất định sẽ lựa chọn để Lê Chanh tự do phát triển, tính cách quyết định đường đi, phẩm cách quyết định vận mệnh.

Tổ tiết mục im lặng.

Thời gian nửa tháng, tới khi đó [Danh Dương] cũng nên chiếu xong rồi, trong tiết mục bọn họ xen kẽ trì hoãn chẳng phải là toàn bộ làm không công rồi? Cho dù là vì một nam thứ lên sân khấu, cũng không nên hố chính mình như vậy.

Vì thế liền có một kì của [tôi hỏi, bạn dám nói không] mời người thiếu một vị trí, trong đó bất kể là đạo diễn hàng đầu Khương Ngọc Sinh hay là tác giả Phạm Thu Thủy tiên sinh đều là có mặt, vô duyên vô cớ kéo không ít fan, bản thân nam chính và nữ chính cũng là diễn viên hạng A, nhưng thật ra MC nói ra một vấn đề làm cho nhân viên của đoàn phim có chút dở khóc dở cười, đều nói trong toàn bộ diễn viên của [Danh Dương] Lê Chanh mười tám tuổi là nhỏ tuổi nhất, nhưng tuổi nhỏ không thể chứng minh cái gì, ít nhất sau khi vào đoàn phim trong quá trình liền có không ít tai tiếng, nhưng tới nay lại chưa bao giờ  tuôn ra tai tiếng của Lê Chanh và nữ sinh, chẳng lẽ trong đoàn phim đều không có cô gái có quan hệ tốt cùng Lê Chanh sao?

Khương Ngọc Sinh suy nghĩ một chút: “Lê Chanh là một thiếu niên nghiêm túc, bình thường lúc trong đoàn phim không có phần diễn cũng chỉ là im lặng ngồi, về phần cô gái có quan hệ tốt……..Ngoại trừ Thọ Linh luôn luôn quan hệ không tồi, khác không phát hiện”.

Kiều Ôn Mậu: “Ấn tượng của tôi đối Lê Chanh là thích cười, rất ôn nhu, nhưng mà ngoài diễn xuất cậu ấy rất ít nói chuyện với nữ sinh, tuổi này, có thể là mắc cỡ”.

Thọ Linh: “Chúng tôi quan hệ đều khá tốt, ở trong đoàn phim [Ngân Hà] cũng đã quen biết rồi, tiếp đó người lại lớn lên đẹp, tính cách tính tình đều không tệ, cho nên tôi nhìn cậu ấy thuận mắt hơn so với đạo diễn. Bạn gái và vân vân, cậu ấy mới chỉ có mười tám tuổi, các anh không phải là nghĩ nhiều rồi hay sao?”.

Vai phụ 1: “Diễn xuất rất ổn, chín chắn hơn so với thiếu niên bình thường”.

Vai phụ 2: “Bình thường đều là ngoan ngoãn chờ ở trong đoàn phim, là cậu bé lễ phép, đối tất cả mọi người là giống nhau, không có nữ sinh  đối xử đặc biệt tốt”.

Vốn vấn đề này không có gì, nhưng tiết mục một kì này đã phát sóng rồi, lúc trước ngôn luận suy luận Lê Chanh là đồng tính luyến ái lại điên cuồng bùng lên, không thích nữ sinh, đó không phải là thích nam sinh sao?

Một ngôi sao từ xuất đạo tới nay cực kỳ nổi vào tay đám cẩu tử liều mình nhìn chằm chằm cậu ta không buông? Cho dù không có chuyện cũng nhanh nhanh chế tạo cậu ta ra chuyện thôi! Trước đó hình Lê Chanh và Giang Thiệu Tuấn hôn môi không phải là cẩu tử chế tạo ra sao?

Tuy rằng đoạn video của đạo diễn Khương rửa sạch hiềm nghi của Lê Chanh, nhưng mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên lắm, chế tạo tai tiếng cũng phải xem tình huống phát triển, làm sao cẩu tử không chụp được trường hợp Lê Chanh và phụ nữ ở chung, lại chụp cố tình chụp được cùng đàn ông ở chung vậy?

Chứng minh tần suất Lê Chanh và đàn ông đứng chung một chỗ rất cao!

Nghe một chút người của đoàn phim [Danh Dương] nói như thế nào?

Chưa thấy qua Lê Chanh có nữ sinh đặc biệt thích, ngoài quay phim cũng cơ bản không ở chung cùng nữ sinh, rất ít nói chuyện phiếm, làm một thiếu niên mười tám tuổi thời kỳ trưởng thành đang xao động, lẽ ra ôm thiện cảm mơ hồ đối khác phái, Lê Chanh cái này gọi là bình thường sao?!

Hoặc là lời này không đề cập tới.

Nếu có người có tâm cẩn thận cân nhắc một phen, đoán chừng đã nghĩ tới bắt đầu từ lúc không thể tham dự hội quỹ, Lê Chanh đã liên tục một tuần đều chưa hề lộ diện, hội quỹ có người truyền ra Lê Chanh là “đúng lúc bị bệnh”, mà lúc này MC của tiết mục giải trímột kì này còn nói đối phương là nghỉ ngơi, xem ra là ở trước khi quyên tiền Lê Chanh cũng đã xin nghỉ dài hạn, cũng không phải bị bệnh gì đó.

“Không chỉ có thể là một người đồng tính luyến ái, lúc thành phố Lang động đất còn đi ra ngoài nghỉ ngơi, quyên tiền của hội quỹ đều là người đại diện tham dự, chỉ quyên năm mươi vạn, nửa điểm tình thương đều không có!”.

Trong topic [Danh Dương] có một ID phụ đăng một bài như vậy, khiến cho fan của đoàn phim [Danh Dương] chú ý.

“Có dám dùng ID chính đăng bài hay không?”.

“Đạo diễn Khương người ta đều tung video ra rồi, cái gọi là đồng tính luyến ái đều là cái hiểu lầm, tôi liền không hiểu, làm sao luôn luôn có người cắn mãi không buông? Là không thể nhìn người khác danh tiếng hừng hực, hay là không nhìn được người ta nổi tiếng hả?”.

“Không thể nào chỉ quyên góp năm mươi vạn? Lê Chanh không phải rất có tiền sao?”.

“Lê Chanh một ngôi sao mới xuất đạo làm sao có nhiều tiền như vậy? Cậu ấy mới đóng mấy bộ phim chứ, vừa phải đưa tiền cho công ty, vừa phải chia phần cho người đại diện, còn phải mua quần áo và vân vân, hai ba tháng trôi qua có năm mươi vạn sẽ không tệ rồi! Mấy người đám thiếu nam thiếu nữ thật sự là không làm chủ gia đình không biết củi gạo dầu muối mắc!”.

“Hai ba tháng mới năm mươi vạn? Bạn không hiểu rõ thế giới của diễn viên, tôi nhớ rõ bộ phim Lê Chanh đóng đầu tiên là điện ảnh, còn là phim của đạo diễn nổi tiếng của Hollywood quay, cậu ta có thể đóng phim ở đó khẳng định kiếm được không ít tiền, đừng nói năm mươi vạn, chính là năm trăm vạn cũng có có thể! Hơn nữa trong tay bản thân Lê Chanh có một công ty, anh rể cậu ta là nhân vật cấp thổ hào! Chỉ quyên góp năm mươi vạn, suy nghĩ một chút tôi cũng là say rồi!”.

“Anh rể cậu ấy có liên quan gì tới cậu ấy? Hơn nữa công ty cậu ấy chính là giai đoạn khởi bước, trước đó còn tặng ba xe tải lớn vật tư cho dân làng của núi Đại Đoan nữa, người như vậy ở lúc thành phố Lang động đất sẽ chỉ quyên góp một chút? Dù sao tôi cảm thấy năm mươi vạn đó đều chính là hơn một nửa toàn bộ tài sản của Lê Chanh rồi”.

“Xem xong topic ở bên trên, ai nói cũng rất có đạo lý, nhưng tôi rất khó hiểu, nếu năm mươi vạn đối cậu ta mà nói đã rất nhiều…….Vậy cậu ta cư nhiên còn có tiền đi nghỉ ngơi sao?”.

Đúng vậy.

Nghỉ ngơi.

Trên mấu chốt nghỉ ngơi không phải nói rõ ra mình dư tiền sao. (chỗ này chém)

Nếu không bị tuôn ra còn tốt, nhưng cố tình bị người tung hê lên, vậy thảm rồi.

Một nghệ sĩ của công ty Thụy Tinh ở trên Weibo mơ hồ nhắc tới vấn đề này, bị ca sĩ của cùng công ty chia sẻ, đồng phát biểu bình luận chính nghĩa của chính mình, cơn gió lốc từ công ty Thụy Tinh này nổi lên thổi qua Weibo, mà chính như trước đó Tống Giai suy nghĩ, công ty Thụy Tinh còn chưa ai phát hiện Lê Chanh rốt cuộc ở đâu, cẩu tử cũng tìm không thấy, nhóm cẩu tử liên tiếp nằm vùng ở đại học A và phụ cận công ty cảm giác tâm tình hư không, cả người cũng không tốt lắm.

Thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất nhiều ngày tìm không thấy người, cái này có điểm không đúng.

Dư luận đều nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ Lê Chanh còn đang nghỉ phép? Công ty như thế nào cũng phải triệu hồi cậu ta về chứ! Nhóm cẩu tử dứt khoát  đem “nghỉ ngơi” trong miệng Tống Giai thành “nghỉ phép”.

Trên thực tế công ty là thật có ý lôi người về, nhưng mà từ một lần Tống Giai tham gia hội nghị cao tầng, tựa hồ thuyết phục tất cả mọi người.

Mỗi người đi ra từ trong phòng hội nghị đều có một loại vẻ mặt vi diệu, tựa hồ gặp vấn đề rất khó hiểu, lại giống như có điểm vui mừng và khâm phục, loại vẻ mặt này phân biệt hiện ra ở trên mặt của mỗi người, không thể nghi ngờ làm cho nhóm nhân viên nhịn không được bắt đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Bí mật”. Tống Giai ngậm miệng không đáp.

Tieba của Lê Chanh còn đang đau khổ chống đỡ, hai ngày nay liên tục có thuỷ quân* trùng kích topic, trực tiếp tung hê topic khắp nơi, Tieba này đều là fan ruột của Lê Chanh, có thể nói là nhóm người đầu tiên thích Lê Chanh, vẫn kiên trì tới bây giờ, trên cơ bản ngôn luận gì đều không đả kích tới tin tưởng của các cô.

*thủy quân: người được thuê để công kích người khác trên mạng internet

Bởi vì không có Lê Chanh thứ hai.

[Khách vãng lai “Lá phong tháng chín” của topic “Hiện tại trên mạng đều đầy trời Lê Chanh cũng không xuất hiện giải thích, xem ra chính là thật rồi, cũng không biết nữ sinh các bạn tại sao sẽ thích loại tiểu bạch kiểm* đồng tính luyến ái……”. Bị Tieaba “Chanh hương thức ngọc thủ” khóa bài, tài khoản cấm ngôn ba ngày. Lý do, bạn khách vãng lai này xin chú ý, xin nghiêm khắc tuân thủ 3 quy tắc, 3 nghiêm cấm công kích nhân thân], [khách vãng lai của bài đăng: “Xem phim của cậu ta, không phải 3 chữ sao, biết giả vờ,một thủ khoa đại học liền làm học bá của mình cho tốt đi, vào giới giải trí muốn hô mưa gọi gió gì, liền gai mắt cậu ta……”. Bị Tieaba “Bích Vân Thiên” khóa bài. Lý do: gai mắt bạn, bạn đăng một bài tôi khóa một bài, cao hứng sao……]

*tiểu bạch kiểm = tên mặt trắng: chỉ những người đàn ông ăn bám, sống nhờ phụ nữ nuôi, cũng có thể hiểu là trai bao ấy

[khách vãng lai “Sắc lam nhạt” của topic ” thân là ngôi sao loại tồn tại dẫn dắt trào lưu đại chúng cư nhiên không làm gương tốt, chỉ quyên góp một chút  tiền như vậy, một chút tình thương đều không có, dù cho đẹp cũng có ích lợi gì? Bĩu môi”. Bị Tieba “Chanh hương thức ngọc thủ” khóa bài. Lý do: Có thể bạn không đọc kỹ quy tắc của chúng tôi, thích Lê Chanh thì vào, phún tử* mời đi ra], [khách vãng lai “Ba bữa cơm thêm bữa cơm” của topic”Đồng tính luyến ái chết tiệt rất ghê tởm, ha hả hai người đàn ông làm loạn xxxx như vậy…….”. Bị Tieba”Bích Vân Thiên” khóa bài, tài khoản cấm ngôn vĩnh viễn. Lý do: tê liệt cút]. Cuối cùng Tam Chủ cũng nhịn không được nói tục, lấy tư thái cường ngạnh bảo hộ yên bình của Lê Chanh.

*tê liệt: ngôn ngữ mạng có nghĩa là nguyền rủa cậu bé của thằng này sẽ bị bất lực.

*phún tử: người chuyên đi nói xấu, bôi bác sỉ nhục người khác

Giờ phút này ba nữ nghệ sĩ hạng hai của công ty điện ảnh và truyền hình Thụy Tinh nhàn nhã ngồi ở bar “Ngôi sao xanh” uống rượu, tới nơi này tiêu xài phần lớn là ngôi sao, nơi này cũng đều có một bộ trình tự đề phòng cẩu tử bảo toàn riêng tư của ngôi sao, cho nên ngôi sao lớn đều thích tới nơi này.

Một người phụ nữ mặc váy một ca rô màu vàng nhạt đang nằm sấp nghỉ ngơi trên sô pha, móng tay sơn đỏ đang lướt Weibo, hài lòng nhìn thấy một cái ngôn luận gần nhất của chính mình được chia sẻ hàng loạt.

“Xem ra công ty quả nhiên có ý đồ này, tôi càng biểu lộ ra, ngay cả một nhất tỷ nhất ca (một nam một nữ nổi tiếng hàng đầu trong lĩnh vực giải trí nào đó) đều tự mình chạy tới chia sẻ, trực tiếp làm cho fan của tôi trên Weibo tăng mấy vạn”.

Hai người nữ đối diện liếc nhau, không khỏi bật cười, một người trong đó cầm ly rượu đỏ uống.

“Lê Chanh này liền làm ra sóng gió lớn như vầy, tiếp tục để nó phát triển tiếp đoán chừng rất nhanh muốn đi hướng Hollywood…….. Không, có thể nói bộ phim đầu tiên của nó liền cũng đã xuất hiện ở Hollywood rồi, có lẽ đây mới là nguyên nhân công ty hy vọng có thể thông qua chuyện này làm cho nó chìm xuống, làm công ty Kim Điển đối thủ của Thụy Tinh, có được một cái ngôi sao tiềm lực vô hạn, đối nghệ sĩ chúng ta mà nói, cũng nhất định không phải chuyện tốt”.

“Chèn ép hạ bệ Lê Chanh, công ty cũng có thể thở phào”.

“Tôi dẫn đầu làm việc này, nói vậy công ty sẽ nợ ân tình của tôi, đoán chừng sau này phim đóng sẽ tăng nhiều”.

“Này quả thật cần chúc mừng một chút”.

Ba người mỉm cười, giơ tay lên chạm ly, ly thủy tinh ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng ngũ sắc.

……..

“Mười lăm ngày rồi”. Khúc Quang Minh mặc áo bành tô quân đội, liền hít một hơi không khí lạnh, lồng ngực người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, thở ra một hơi, phúc chốt trước mắt phun ra tảng lớn sương trắng, đây là một cái mùa rét lạnh.

cái áo bành tô quân đội nè

Giống như ngày trực tiếp từ đầu tháng một bước tới cuối tháng một vậy.

Trung gian gã thậm chí không rảnh nhớ tới cái khác.

Chỉ nhớ rõ hai tay đang nắm thanh xà ngang đá khổng lồ, trên mặt dính đầy bùn đất.

Chiến sĩ trẻ tuổi thành nhóm chạy theo đằng sau Đại Mao.

Trước lúc này gã chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ nhận được một cái nhiệm vụ gian nan nhất tại trong vòng ba bốn ngày hoàn thành toàn vẹn, thậm chí sau đó đoàn đội còn có dư lực đi giúp đỡ công tác cứu viện của hướng khác, đều giống như nằm mơ.

Khúc Quang Minh xoay người, ánh mắt nhìn về phía bóng đèn nhỏ đã sáng lên màu vàng đất trong lều, đứa bé nghịch ngợm nhất cũng chịu ngồi ở bên người giáo viên im lặng học bài, học tập tri thức chính là sức mạnh, càng nhiều người sống lang thang, cô đơn không nơi dựa vào, đã trải qua nhiều như vậy —— gã nhưng thật ra tình nguyện, nhưng hiển nhiên không phải, cũng không khả năng là đang nằm mơ.

Dọc theo đống đổ nát khai thông ra một con đường, nhóm vật tư thứ ba đúng lúc đưa tới.

“Lát nữa lúc dỡ hàng, mau đi qua xem xem còn có loại miếng thịt này hay không!”. Một cái chiến sĩ phụ giúp bên cạnh đồng đội nháy mắt ra hiệu, vội vàng nhìn qua thùng xe bao vây kín mít.

“Loại nào?”. Đồng đội giả vờ không biết.

Tiểu chiến sĩ lẩm bẩm một tiếng: “Cậu sẽ không biết? Tới thành phố Lang tớ liền ăn qua một loại thịt miếng! Cái mỗi bữa tối chuẩn bị đó!”.

“Nhớ rõ ràng như vậy? Xem ra cậu còn muốn ăn? Vậy lát nữa tôi báo lại cho đội trưởng, cái khác có thể ít chút, chính là mỗi ngày nhiều hơn một phần thịt”.

“…….. Đừng chọc cười”. Tiểu chiến sĩ mặt cứng một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Mùi vị đó không thích hợp tôi loại người thô thiển này”. Đồng đội cười ha ha: “Bác sĩ Lê nói, đó là dược thịt tính chất đặc biệt, người thường muốn ăn còn chưa ăn được đâu, nhìn cậu khuôn mặt biểu cảm ghét bỏ này……..”.

“Tôi tình nguyện mỗi ngày gặp bánh quy nén”. Tiểu chiến sĩ khóc không ra nước mắt, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc giật mình: ‘Nhưng mà nói thật, cũng có thể là ảo giác hay là tâm lý ám chỉ gì đó, tôi cảm thấy sau khi ăn thịt miếng đó, mỗi ngày sức lực đều đang tăng trưởng, trước kia tôi nhảy xa hai mét đều lao lực, hiện tại có thể thoải mái nhảy tới hai mét rưỡi”.

Đồng đội như có chút đăm chiêu: “Tôi cũng có loại cảm giác này, bác sĩ Lê cố ý để làm cho người ta đưa tới thịt miếng, khẳng định có những tác dụng như vậy, nhưng cái mùi vị này, tôi liền không muốn nói gì nữa”.

Sợ hãi đối thịt miếng không chỉ là chiến sĩ của một đoàn Khúc Quang Minh, những đồng chí giải phóng quân hàng năm chịu khổ nhọc này, ngày đầu tiên ăn thịt miếng đều thiếu chút nữa nhả ra, trước thiên tai này dân thành phố bình thường càng là ăn một miếng giống như bị trúng độc vậy, nhưng chính như lời Lê Chanh nói, thân thể của mọi người đều khôi phục rất nhanh, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc theo quân đội đi tới cùng chậc lưỡi nói kì lạ, cũng có bác sĩ dưới sự đồng ý của Lê Chanh, chuyên môn lấy một miếng thịt nhỏ nghiên cứu.

Kết quả……. Tự nhiên là không có kết quả gì, hàm lượng linh khí dụng cụ tự nhiên kiểm tra không ra, nhiều nhất cũng xem một chút kết cấu của thịt.

Nhóm vật tư thứ ba không có thịt miếng của Lê Chanh, dù sao cũng là vật tư quốc gia vận chuyển tới, cùng đồ của Cống dược phường khẳng định là không cùng một dạng, làm cho mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại có điểm hơi buồn bã mất mát.

Ăn quen đồ khó ăn như vậy rồi, lại hưởng thụ cho dù là một cái bánh quy cũng là mỹ vị nhân gian, nhưng tóm lại không có cái loại cảm xúc đặc thù này.

Buổi tối đốt đống lửa, nơi này không có Noãn Bảo Bảo (tên của một loại miếng dán giữ nhiệt), không có thảm điện, điện lực còn chưa thể khôi phục, chỉ có phương thức sưởi ấm nguyên thủy nhất.

Noãn Bảo Bảo

Chiến sĩ bưng tô ngồi cùng nhau uống cháo gạo kê, nói thật loại ban đêm này mới là thời khắc thả lỏng nhất, không biết ai nhắc tới đề tài gì, một chiến sĩ đột nhiên nhắm mắt lại, cho rằng mọi người đều đang nói chuyện, cho nên cùng đồng đội ồm ồm hát: “Biển cả cười, hai bờ sông sóng cuồn cuộn, chìm nổi theo con sóng nhớ hôm nay……..”.

Chung quanh an tĩnh lại, lộn xộn vỗ tay một chút, chiến sĩ này mặt già đỏ lên, chuồn vào trong đám người, tiếp theo đồng đội gã đứng lên rống lên hai câu: “Trời xanh cười, cuộc đời liên tiếp cuộn sóng, ai thua ai thắng trời biết………

Người trú ở trong lều đều nhô đầu ra, mắt thấy bên ngoài liền thành đại hội âm nhạc rồi, Khúc Quang Minh mới rửa chén xong đi ra, liền bị binh nhất cấp dưới ôm cổ lôi vào trong vòng tròn, nghe bốn phía đều là ồn ào kêu hát đi, Khúc đội trưởng trong lòng biết chính mình ngũ âm không được đầy đủ trong lòng thầm mắng một câu đám thằng nhóc này, liền chờ ở đây cười nhạo lão tử hả? (lão tử = bố mày, cha mày)

Hắc, lão tử còn liền không sợ dọa người đâu.

Khúc Quang Minh lập tức đứng ở trung ương, quét mắt khắp nơi, đi phía trước hai bước lại kẹp một người chạy về tới, hắng giọng nói: “Này, cùng nhau hát”.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, người không may bị tóm này đúng là bác sĩ Lê vừa rồi ôm cánh tay cười tủm tỉm ở bên ngoài nhìn đám người không ngừng sủa loạn, cái này ngay cả cổng trạm canh gác đều thổi bay tới đây, tiếp theo chợt nghe Khúc Quang Minh một bàn tay làm thủ thế, một bàn tay ôm lấy bả vai Lê Chanh, ánh mắt hơi hơi híp nhìn về phía địa phương trong bóng tối, mày nhíu một chút, biểu diễn bài [trách em xinh đẹp quá mức] của một vị ca sĩ họ Trương trong concert từng nghe xong toàn trường khóc, há mồm hát: “Ai cũng có thể làm ngơ, trước một bờ môi hay một khuôn mặt, nhưng có cần phải tìm kiếm sự hoàn hảo……” (Bài này do Trương Quốc Vinh hát nhá,  tui lấy lờ bài hát từ clip này)

Rất khó nghe, cơ bản không câu nào đúng điệu.

Nhưng nét mặt gã cực kỳ nghiêm chỉnh nhìn về hướng đó, làm cho người ta ngay cả giễu cợt đều làm không được, chỉ cảm thấy cực kỳ nghiêm túc.

Lê Chanh đích xác biết hát bài hát này, chuẩn xác mà nói kỹ năng đã xem qua là nhớ đồng dạng có thể dùng tại trên bài hát cậu từng nghe qua, trước đây chịTống giới thiệu qua không ít ngôi sao với cậu, cũng có ngôi sao ca nhạc, cậu cũng nghe qua một chút bài hát [trách em xinh đẹp quá mức] của đối phương, loại bài hát cấp bậc kinh điển tự nhiên không thể xem thường, nhưng mà bất kể bài hát gì, để cậu hát ra sẽ có hiệu quả cực kỳ rung động, Khúc đội trưởng thật sự là thần hãm hại đội hữu.

Lê Chanh che mặt.

Khúc Quang Minh vỗ vỗ bả vai của Lê Chanh, cười lớn một tiếng: “Đừng ngây người, đám thằng nhóc này đang chờ cậu đó, cậu xem xem”.

Lê Chanh ngẩng đầu nhìn nhìn, quân phục xanh lá ngồi thành hàng như cây bạch dương nhỏ, đầu người đông nghìn nghịt, cách một khoảng đằng sau chính là mấy chục đứa trẻ con, đang xuyên thấu qua ngọn lửa đỏ mặt nhìn cậu, kích động vỗ tay.

cây bạch dương

Vẫy vẫy tay với cậu, quơ quơ nắm tay, làm khẩu hình cố lên, giống như chúc phúc cậu áp chế giọng của Khúc đội trưởng bên cạnh.

Lê Chanh đột nhiên không muốn phức tạp như vậy.

“……Sự mạnh mẽ và dịu dàng cũng không khác xa mấy, chỉ có đôi tay của em nắm lấy anh mới khiến anh vỡ tan, nhưng anh thật sự muốn chịu sự giày vò này, có thể bước ra đi, nhưng lại chấp nhận định mệnh và thoái lui…….”. Cậu lẳng lặng đứng, thanh âm sạch sẽ xuyên thấu một đoạn không gian này: “Chỉ trách em xinh đẹp quá mức, như loài rắn độc hung tàn, quấn lấy ràng buộc lẫn nhau, tựa như tận cùng của trái tim, đã làm hết mọi cách, tính mạng cũng đều khô héo…….”.

Giá trị tín ngưỡng màu trắng truyền thanh âm này cực kỳ xa.

Dừng trong lỗ tai cũng là ôn nhu.

Bên này bóng đèn tối mờ giống như đèn lồng mờ tối, đối diện vô số ánh sao lấp lánh trên sườn đồi, phía dưới con chó nhỏ thuần màu trắng  giống như sói nửa ngồi xổm chỗ cao nhất, nó ngẩng cằm, ánh mắt lại nhìn thẳng địa phương đám người tụ tập, sau một lúc lâu cái lổ tai giật giật, hai chân trước nó chậm rãi ghé vào trên sườn đồi, rủ mắt, mặt gối lên lông tơ màu trắng.

Gió lạnh hất lên bộ lông trên trán nó.

“Chỉ trách anh quá ư si mê, hoán đổi mọi thứ còn lại để được yêu em, mõi khi nghĩ tới sự hoàn hảo tuyệt vời đó của em, tất cả những thứ khác………”.

Thiếu niên hạ thấp thanh âm, mỉm cười. Tràn ngập tình cảm hát

“Đều trở nên chằng còn giá trị nữa”. Khúc Quang Minh tình cảm hát xong một câu cuối cùng, đột nhiên buông tay ra lùi ra sau hai bước, giang hai tay, giả vờ muốn cho Lê Chanh một cái ôm đồng đội, một cái ôm đơn thuần.

Gã muốn cám ơn người này.

Ban đêm luôn tràn ngập cảm tính.

Gã muốn làm như vậy, cảm thấy đúng, liền làm.

Trong đám người đột nhiên truyền ra một trận kinh hô, sau đó chỉ thấy một bóng trắng hướng tới ngực của Khúc Quang Minh đụng vào, chỉ nghe “ầm” một tiếng trầm đục, Khúc Quang Minh lảo đảo một chút nằm trên mặt đất, ngay sau đó mọi người mới nhìn thấy chú chó oai phong lẫm liệt đứng ở trên người đội trưởng nhà mình, Khúc Quang Minh mở mắt ra buồn bực vừa định đứng lên, trên mặt lập tức lại bị Đại Mao tùy ý đạp hai cái.

Trong lỗ mũi Đại mao phun ra một hơi.

Như là cực kỳ khinh thường.

Lê Chanh: “……..”

 *Tieba là mạng xã hội của Baidu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui