Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Lê Chanh đi công ty là ngẫu nhiên, tuy nói non nửa năm nay là giai đoạn mậu dịch của hai giới (hiện đại và Đại Chấu giới) thịnh vượng phát triển, cậu cũng chỉ là một người đi lướt qua vận chuyển một chút hàng hóa, toàn bộ hành trình làm ông chủ rãnh rỗi, cơ bản trọng tâm đều đặt ở trong giới giải trí.

Khương Ngọc Sinh sau khi quay xong bộ phim võ hiệp không muốn bỏ qua nhân tài vừa ngoan lại nổi tiếng như Lê Chanh, trực tiếp quyết định bộ him tiếp theo [Ảnh Sát] cậu đóng vai chính, kỳ thật sở dĩ lựa chọn cũng có hai cái nguyên nhân, thứ nhất là Lê Chanh diễn xuất rất thuần thục, không thể nói rõ là hành động có tính phát huy cỡ nào, lại ổn thỏa giống như tập luyện qua hàng ngàn hàng vạn lần, thứ hai lại là một thân trang phục quý tộc của Lê Chanh trong concert của Nghê Chỉ Nhạn, chân chính là nhìn tới mắt Khương Ngọc Sinh lóe sáng, bản thân [Ảnh Sát] của gã là phim cuộc chiến gián điệp của thời kì dân quốc, loại quần áo và trang sức quý tộc này và đồng phục dân quốc có rất nhiều chỗ tương tự.

Trong một tháng Lê Chanh cũng chỉ có mấy ngày có thể nghỉ ngơi, quay phim rất gấp rút, có thể nói ăn ở đều ở phim trường, nhưng cho dù là như thế này, mỗi ngày cũng mệt mỏi giống như chó ấy.

“Thật đau lòng tiểu Chanh tử, hôm nay đi phim trường tham quan, tuy rằng bị ngăn ở bên ngoài cảnh quay nhưng vẫn như cũ có thể nhìn tới tình huống bên trong, tiểu Chanh từ từ tám giờ sáng vẫn quay suốt tới chín giờ tối, thời gian uống nước và ăn cơm đều chưa được một giờ đồng hồ! Kỳ thật đạo diễn cũng không cần gấp gáp như vậy, phim có tiểu Chanh tử đóng, chúng tôi vẫn là chờ được mà!”. Một người tên là [xuân điển] của Ba Hữu (1 diễn đàn con trong diễn đàn đàn trực tuyến của baidu tieba)

“A a a a a aa a  a………”.

“A a a a a có người đi phim trường tham quan, tui chỉ muốn nói thêm tui một người nữa nha”

“Chanh tử cự li gần là hình dạng gì, có hình chụp hay không, ai nha, nước miếng đều muốn chảy ra rồi……”

[xuân điển]: “Trong đoàn phim có vẻ như còn có rất nhiều người nổi tiếng, bên ngoài cũng có không ít fan, nhưng mà bởi vì tui là đi một mình, cho nên không biết ai là fan của Lê Chanh, chỉ có thể một người kích động nghẹn không nói chuyện, Chanh tử nhan trị (trị số nhan sắc) rất cao nha, không nói khuôn mặt, chính là trên người……. Rất ít có nhìn thấy cái loại làn da giống như ngâm sữa ra này, may mắn hai mắt của tôi đều là 0.5″. (chắc nó nói là 12/12 như bên Việt nam mình, mắt sáng như sao ấy)

“A a a a a a a a………”

“Thêm tui một người, thêm tui một người, cầu tổ đội, cầu mang theo…….”.

“Từ sau [Thiên Cơ] và [Tên Của Hoa Hồng] rất ít có nghe tới tin tức  của Chanh tử, hai bài hát này một mực liên tục tuần hoàn, không nghĩ tới cư nhiên im hơi bặt tiếng bắt đầu đóng phim rồi, quá tuyệt vời, tuy rằng tui không thích phim cuộc chiến điệp viên lắm, nhưng là Chanh tử đóng thì tui nhất định xem!!!”.

“Đúng đó, tui cũng đi, hơn nữa lúc Chanh tử đóng phim thật đáng yêu, ngoan ngoãn dễ thương, luôn được đạo diễn dùng làm tài liệu giảng dạy trực tiếp diễn viên khác, cơ bản cậu ấy đều là một lần là qua, không có một lần qua phần lớn đều là người diễn cùng mắc lỗi, thiếu niên đặc biệt nghiêm túc. Nghe nói ngày mai còn có thể có cảnh quay lộ thịt đó, mặc kệ có phải thật hay không, ngày mai tui đều phải đi xem, bằng không nếu bỏ lỡ liền rất đáng tiếc”.

Theo sát sau đó là một chuỗi văn tự tiếng thét chói tai, liều mạng gào khóc tổ đội tham quan, cuối cùng dưới trấn an đàn fan điên cuồng này của Ba Chủ (chủ topic trên diễn đàn Ba Hữu), quyết định sáng sớm mai tập hợp ở quảng trường thành phố đi đoàn phim, nội thành khác tự mình tổ chức.

Buổi tối Lê Chanh trở lại khách sạn, quay phim cả ngày hao tổn sạch sức lực tùy tiện tắm nước nóng ngã đầu liền ngủ, cũng không có đi chú ý tin tức trên mạng, bảy giờ hôm sau thức dậy, chào hỏi với mấy diễn viên cũng đang xuống lầu, sau khi ăn cơm xong trực tiếp đi trường quay.

“Lê Chanh ra nghề còn chưa tới một năm rưỡi ha, cư nhiên nhanh như vậy liền đóng nam chính phim của đạo diễn Khương rồi……..?”.

Đang ở khu ăn uống một nữ nghệ sĩ nhìn thấy bóng dáng của cậu, có chút hâm mộ nói: “Nghe nói lúc mới đầu cậu ta ngay cả kĩ năng diễn xuất cũng chưa học qua, khi đó liền bị đạo diễn Patrick nhìn trúng, còn đoạt một cái vai diễn của Giang Thiệu Tuấn”.

Nữ nghệ sĩ đối diện uống một ngụm cà phê, soi gương dán lông mi, dùng một giọng điêu tức giận nói: “Hết cách, người ta chính là lớn lên đẹp, thích hợp lên hình, loại giống chúng ta, lăn lộn hơn ba năm cũng không nhất định có thể xông pha ra ngôi sao hạng hai nữa, đây là chênh lệch. Có rảnh vẫn là làm tốt quan hệ nhiều chút đi, Lê Chanh này cũng không phải là ngôi sao bình thường, ở bên giới kinh doanh, Lê Chanh không chỉ có là một phú nhị đại, đồng dạng cũng là người sáng lập hàng đầu, người phụ nữ nào câu được con rùa vàng như vậy, trong mơ cũng muốn cười tỉnh”.

“Bản thân cậu ta liền bộ dạng đủ đẹp rồi, hiện tại ngôi sao nữ có thể đạt tới cái loại trình độ này sớm gả cho doanh nhân giàu có rồi, chưa gả thì nhìn cậu ta cũng cảm thấy ưu thế phụ nữ của bản thân bị khiêu khích, nghĩ tới nghĩ lui, trong giới thật đúng là không ai có thể ghép CP (couple = cặp đôi) cùng cậu ta”.

“……..”

“Nếu không phải người nói chuyện mang theo một cỗ mùi chua (ghen ghét), lời này ngẫm nghĩ cẩn thận cũng không có gì sai, diễn viên không dựa vào kĩ năng diễn xuất phải dựa vào nhan sắc bản thân, cho nên lớn lên đẹp lại hơi chút có chút kĩ năng diễn xuất có thể trở thành con cưng của giới giải trí, ở trong mắt người khác Lê Chanh cũng là như vậy.

Người đủ khả năng đối diễn cùng Lê Chanh cũng sẽ không cho là như vậy, bởi vì động tác thần thái của Lê Chanh cùng yêu cầu của đạo diễn nửa điểm không kém, rất ít làm ra thay đổi, liền giống như sách giáo khoa, ứng với câu đánh giá “qua muôn ngàn lần luyện tập” của Khương Ngọc Sinh.

Lê Chanh đi tới trường quay, đang nghe thấy đạo diễn kêu Chu Lôi đi thảo luận kịch bản, tình tiết một cảnh quay hôm qua Chu Lôi hiểu sai kịch bản, cho nên tới rồi sáng nay quay lại.

Thời gian Chu Lôi tham gia giới này phải dài rất nhiều so với Lê Chanh, là  ngôi sao từ Hồng Công tới đại lục phát triển, xem như cấp nhân vật đàn anh, lần này gã  đóng vai nhân vật là Lê Chanh ở nước ngoài đối diễn nhiều nhất, dù sao phim cuộc chiến điệp viên không phải như phim khác, phụ nữ lên sân khấu cực ít, cơ bản trường hợp chiến đấu đấu trí so dũng khí đều là đàn ông lên sân khấu, cho nên đóng cảnh yêu đương rất ít, đương nhiên này không có nghĩa là cảnh đóng tình cảm cũng rất ít,  đúng lúc tương phản, quan trọng nhất trong [Ảnh Sát] chính là cảnh diễn tình cảm từng đoạn từng đoạn xâu chuỗi lại.

Lựa chọn giữa chú cháu, giữa anh em thậm chí giữa quốc gia đều là kịch tính.

Có giảng giải của đạo diễn Khương, cảnh đầu tiên một lần quay xong, Tống Giai sửa sang lại đồng phục trên người Lê Chanh, nhìn thấy cậu trấn định lên sân khấu, mấy ngày nay vẫn đều là Tống Giai ở trường quay, Đường Hà bị cảm, một người dưỡng bệnh tại căn hộ thuê, công việc trợ lý phải tạm dừng, trước mắt là thuộc kẻ cần nghỉ ngơi.

Lúc này Đường mập ở trong ổ mền ngủ tới say sưa, thò tay ra rút một tờ giấy lau nước mũi quăng vào thùng rác, trong phòng im ắng, có lẽ là nhắm mắt lại, cái lỗ tai của Đường mập hiển nhiên là thính hơn nhiều, còn có thể nghe được tiếng chân chạm nhẹ xuống đất của con chó nhỏ, “……Đại Mao?”

Cậu ta nửa mở mắt ra.

“Mày đi tới đi lui chính là đói bụng sao?”.

Không có thanh âm đáp lại, Đường mập vẫn đều có một loại cảm giác đau trứng, giống như Đại Mao luôn luôn không phản ứng chính mình lắm, đang uể oải, Đường Hà đột nhiên cảm giác trong không khí bay tới một mảnh lông chó,…… Đúng vậy chính là lông chó.

Kỳ thật từ trước đó Đại Mao bắt đầu rụng lông, sau đó rụng tới đầy đất đều là lông, mỗi lần Đường Hà nhìn đều cảm thấy Đại Mao có thể bị bệnh ngoài da, suy nghĩ có thời gian mang Đại mao đi phòng khám thú cưng khám một cái, này còn chưa kịp làm, Đường Hà mơ mơ màng màng cảm giác trong lỗ mũi đều sắp bị lông chó lấp kín.

Thiếu niên mập mạp lo lắng một chút, trực tiếp vói đầu vào bên trong mền, lúc hô hấp khó khăn thường thường động đậy một chút, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng đóng cửa, nghe thanh âm cũng không giống của cửa nhà đối diện, Đường Hà cảm thấy cổ quái. Đợi tới lông cẩu rớt xuống đất thành một tầng nhỏ hơi mỏng, Đường Hà mới đứng dậy nhìn khắp nơi trong nhà, Đại Mao bình thường thích lăn qua lăn lại trên giường Lê Chanh cũng không thấy đâu?

“Đại Mao mày đi đâu rồi……”. Đường Hà nhìn lông chó đầy đất, hút hút nước mũi, tìm khắp các góc nhà cũng không phát hiện bóng dáng của con chó đâu hết, cậu ta nghẹn họng một chút, lập tức gửi tin nhắn cho Lê Chanh.

[Chanh tử, Đại Mao nó bỏ nhà đi rồi……]

Trong đoàn phim, Lê Chanh đang nghỉ ngơi di động kêu một tiếng, trên màn hình lóe lên một hàng chữ như vậy, sau đó khôi phục yên lặng.

Cách đó không xa Khương Ngọc Sinh xoay cái giá, chỉnh ống kính đối diện trong cảnh quay.

Đồng phục trường quân đội trên người Lê Chanh như là bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, hơi lộ vẻ lộn xộn rách nát, cậu kề sát tại góc ngoài vách tường, bàn tay vịn lên bụng, yết hầu nhúc nhích lên xuống làm động tác nuốt xuống.

Xa xa một đoàn người đã bắt đầu lục soát dày đặc.

Nghe được tiếng la lớn, chỉ có cách một bức tường có người trong nhà nghe tiếng cũng chạy ra, gã vươn tay quát lớn: “Xảy ra chuyện gì?”.

“Thư phòng của đại tá bị trộm, có tài liệu quan trọng bị mất, cấp trên nghiêm lệnh phải nhanh chóng tóm được tên trộm!”. Một người Nhật Bản hướng tới bên này la lớn.

“Khẳng định là thư tín bị trộm. Bằng không sẽ không khiến đại tá coi trọng như vậy”. Người này tự nói một tiếng, liền đã chạy tới phương hướng của Lê Chanh, sau đó người này vượt qua cái góc khuất, dần dần chỉ còn một cái bóng.

Ống kính chuyển qua đây, trong góc khuất đã không có bóng người nào rồi, lại nhìn lên trên, dao nhỏ sắc bén trong tay Lê Chanh đang cắm tại trên xà nhà cao ngất bên cạnh, cả thân thể treo ngược ở giữa không trung, dùng sức giống như cực kỳ nhẹ nhàng, cho nên không có phát ra nửa phần tiếng động.

Này không chỉ có cần lực cân bằng, càng phải có đẩy đủ lực cánh tay, thể lực tiêu hao khiến cho sắc mặt cậu càng lộ vẻ tái nhợt.

Lê Chanh mắt nửa híp, một bàn tay của cậu thả xuống bụng, chỉ thấy quần áo của bụng này dã bị máu thấm ướt rồi, ngón tay cậu lại nhích tới một chút lên trên mặt tường, nhổ xuống ba bốn mảnh nhỏ thủy tinh cẩn ở đầu tường, bước chân đã nhanh một bước đạp lên rồi.

Lại là một đoàn người đi qua, Lê Chanh nín thở, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua cả cái sân, xoay người nhảy xuống từ phía sau, ngay sau đó một bàn tay liền đã đỡ lấy thân thể cậu: “Con bị thương rồi!”.

Người tới cởi áo Lê Chanh ra, thân thể gầy yếu trắng nõn bày ra độ cong cơ thịt duyên dáng, cũng không có vẻ gầy yếu, vị trí dạ dày có thêm cái khe của vết dao lớn, động một cái chính là mồ hôi lạnh chảy ròng.

Người tới trấn định lấy ra thuốc cầm máu rắc lên, đi ra ngoài dò xét không có gì bất ổn, trong nháy mắt xoay người  bất cẩn bị đạn lạc bắn trúng, gã lảo đảo chạy về chỗ cũ, tự biết chỗ đạn lạc bắn trúng khó có thể chữa trị, liền dùng một chút sức lực cuối cùng, ghé vào bên tai Lê Chanh chuẩn bị nói ra bí mật chính mình che dấu.

Thực tế biểu diễn nói chuyện với cái lổ tai như vậy cực kỳ thân mật, hai diễn viên đều có chút mất tự nhiên, bản thân Lê Chanh luyện diễn qua rất nhiều lần mới luyện thành tình trạng vững như núi, người diễn cùng lại còn có chút không đỡ được, thân thể vừa run rẩy vừa áp sát nói chuyện, như thế nào đều cảm thấy có chút yêu cầu cao độ, hơn nữa bất đắc dĩ nhất là không được cách xa, cách gần tới chút là vẫn sẽ lơ đãng đụng tới làn da của vành tai thiếu niên.

Khién người diễn cùng này mặt đỏ tai hồng, lập tức liền mất trạng thái.

“Cắt ——”. Khương Ngọc Sinh hô cắt, trừng mắt người đối diễn nửa ngày nói không ra lời, gã một diễn viên, không phải là nhìn một người đàn ông sao, gã thẹn thùng cái lông.

Ngoài khu quay phim nhiệt huyết sôi trào rồi, tuy rằng ngoài miệng không thể hô lên, nhưng trong lòng đã lăn qua lộn lại thay đổi mười mấy ý nghĩ rồi, trong lúc nhất thời lượng lướt topic liên tục tăng nhiều.

“Thật sự có tiết mục lộ thịt, so với Eđie của [Ngân Hà] còn lộ thịt nhiều hơn, cư nhiên là cả nửa người trên! Dáng người Chanh tử càng ngày càng đẹp a a a a!”.

“Cầu quần trường quân đội cũng cởi nha!”.

“Tại sao chỗ bị cắt một dao không phải mông!!!”.

“Ngao ngao, thật muốn vào khu quay phim sờ môt cái”.

Đạo diễn vẫy vẫy tay kêu gã diễn cùng tới phê bình một chút, “Quay lại lần nữa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui