Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Đường mập phát ra cảm khái giống mẹ Lê đã từng, sau đó nhét chính mình vào trong phòng khách, ôm máy tính lướt Weibo của Chanh tử, thói quen của trước kia làm trợ lý, hiện tại một ngày không lướt hai lần đều cảm thấy khó chịu.

Nhất là gần đây mới vừa xung đột cùng động vật biến dị, rất máu tanh, không tự chủ muốn lên mạng thoải mái một chút, địa phương khoa học nhất như vậy chính là Tieba và Weibo của Chanh tử, trên cơ bản đều là một đám đậu bỉ, đậu bỉ càng sung sướng.

*đậu bỉ: ngôn ngữ mạng, ghép từ hai từ rất tức cười và ngốc nghếch. Một cách đơn giản, đó là để nói một người là rất buồn cười, thêm chút ngốc nghếch, một chút dễ thương.

“Đã lâu đều không thấy Chanh tử đại đại nổi lên rồi, không có vòng sáng của nam thần bao phủ cảm giác cô đơn quạnh quẽ lạnh lẽo, thất nhớ cậu ấy (ˉ﹃ˉ).”

Đường Hà: Chanh tử đại đại nhà bạn tại trong lòng người đàn ông của cậu ấy đổ mồ hôi rầm rì ngâm khẽ đó, nghe âm thanh liền biết cũng không cô đơn quạnh quẽ lạnh lẽo.

“Mới vừa xem xong video của Chanh tử, bỗng nhiên phát hiện lại có hy vọng đối cuộc sống, một năm này mỗi một lần chiến đấu cỡ lớn đều có bóng dáng của Chanh tử, có thể nói lấy thủ đô là trung tâm hơn phân nửa cái lãnh thổ quốc gia đều là của Chanh tử và đồng đội của cậu ấy, bọn họ một đấm một đá bảo vệ ra, tôi rất cảm động. Trước kia tôi tính cách lạnh lùng, bình thường sẽ không vì cái gì mà đặc biệt cảm động, nhưng mà xem những cái này, tôi liền thật muốn khóc rồi. Thật là lâu ngày thấy lòng người, trước kia còn có báo chí nói Chanh tử đi thành phố Lang cứu trợ chính là làm màu, hiện tại tôi thật muốn nhìn một chút những người nói Chanh tử làm màu, bọn họ hiện tại làm chút gì”.

Đường Hà nằm dựa trên giường, ngồi dựa ở trên gối ôm, sau đầu gác một cánh tay, hơi hơi nhớ lại vài phần, suy nghĩ một chút trong một năm nay, thật sự cái gì đều trải qua rồi. Này ở trước kia là không thể tưởng tượng.

Đọc một chút đoạn lời nói này, Đường Hà trong lòng thở dài.

Đường Hà: nói đúng lắm.

Lúc này, trong  một căn cứ lâm thời xa xa ở tỉnh Nam Giang, một gia đình nam nữ sống tại tầng ba không nói gì xem video phát trên đài CCTV, mấy ngày trước bọn họ một đường bôn ba, thật vất vả vào căn cứ, thậm chí dựa vào tiềm lực của con trai có khả năng thành võ giả cấp một, ở trong căn cứ đạt được một chỗ ở an toàn. Tuy rằng căn phòng này không có rộng rãi như căn biệt thự trước đó, nhưng thắng ở tọa lạc tại căn cứ lâm thời do võ quán Trầm thị và quân bộ kết hợp xây dựng, thậm chí còn có một võ giả cấp bốn trấn thủ, ở phương diện an toàn có đảm bảo.


Bọn họ vừa mới bắt đầu bận rộn kết giao nhân mạch, mấy tháng này cuộc sống mới hơi có cải thiện, lại dùng giá gấp mười thông qua mấy võ giả cấp một, hướng bên ngoài mua một cái TV, hôm nay mới nhìn tới nội dung trong TV.

Nhưng mà đợi tới TV vừa mở lên, hai vợ chồng liền nhất thời ngẩn người rồi.

“Là nó”. Người vợ bên cạnh Dương Nghị hai mắt mở to, nhìn lướt qua khuôn mặt của thiếu niên từ trong hình ảnh, mãi cho tới hình dáng sườn mặt của đối phương, thiếu niên cực kỳ xinh đẹp này, cho dù tại sau khi chiến đấu trên mặt thêm mấy phần vẻ cương nghị, nhưng cũng không thay đổi dáng dấp của ban đầu.

Trước đó Dương Nghị ngược lại cũng có nghe nói quán chủ của võ quán Trầm thị kêu Lê Chanh, lại không nghĩ tới phương diện đối phương có thể là con trai của chính mình, Dương Nghị rủ mắt, kỳ thật cũng không phải không nghĩ tới, thậm chí cũng có hoài nghi qua, nhưng ông chính là không có mở miệng hỏi qua, hoặc là sợ chút gì đó.

Cho rằng đối phương như thế nào cũng không có thể sống tốt hơn so với chính mình, cho rằng con trai của vợ cũ không chấp nhận trợ giúp của chính mình chính là tính tình trẻ cơn thôi, tương lai vẫn sẽ chịu thiệt từ cái xã hội này…….

Mà nếu như đối phương thành quán chủ võ quán Trầm thị, vậy tương đương là đứng ở độ cao khó có thể chạm tới của quốc gia, cái loại hào quang này quá mức chói mắt, liền ngay cả ông cũng chỉ có thể quỳ nhìn lên.

Khác với em vợ của ông chủ Cống dược phường, khác với thủ khoa đại học hoặc là người sáng lập hàng đầu của công ty Cực địa Lan Phương, trở thành quán chủ võ quán Trầm thị hoàn toàn là quyền lợi của phương diện rất cao cấp., nếu…….

Nếu như ông không có……

Như vậy lúc này, người đứng ở bên người Lê Chanh, cũng có một phần cảu ông.

“Sao vậy?”. Chua xót cười một cái, vợ của ông vỗ vỗ sau lưng.


“……..Đó không phải con trai của ông sao, bọn họ có thể hay không, muốn báo thù chúng ta?”. Tống Tuyết Nhiên cắn cắn môi, cảm thấy lo lắng của chính mình là có đạo lý, dù sao thằng nhóc đó…….. “Hiện giờ nó đã là quán chủ võ quán Trầm thị, muốn tùy tùy tiện tiện dày vò một gia đình bình thường, căn bản chính là chuyện của một câu nói thôi. Hoặc là nó sẽ tự mình tới trừng phạt chúng ta, báo thù vì mẹ nó”.

Dương Nghị: “…….Bà nghĩ nhiều rồi”.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong mắt của Tống Tuyết Nhiên, Dương Nghị lắc lắc đầu: “Nó đã không nhớ rồi”.

“Nó sẽ rộng lượng như vậy?”. Tống Tuyết Nhiên nhớ tới thiếu niên đó, trong ấn tượng trước đây của bà, đó là một cậu bé cực kỳ an tĩnh, không có một chỗ giống nhau cùng con trai bà, tuyệt không hoạt bát một chút, đều không có bộ dáng tức giận, có thể cũng là bởi vì vợ cũ của Dương Nghị hoặc là do có được huyết mạch của Dương Nghị, Tống Tuyết Nhiên cũng không thích Lê Chanh, cho nên trong tiềm thức cho rằng, Lê Chanh cũng cực kỳ ghét bà.

“Nó chính là không nhớ, còn có một người cha”. Dương Nghị bình tĩnh nói xong câu đó, sau đó nhìn tới cửa phòng nhỏ hẹp bị người đẩy ra, con trai vẻ mặt sương gió từ bên ngoài đi vào tới, tóc ngắn của thiếu niên càng ngắn mọt chút, có vẻ cực kỳ gọn gàng, trên gương mặt non nớt của thiếu niên hơn mười tuổi cũng nhiều vài phần chín chắn.

Bộ đồ trên người của cậu ta máu tươi đầm đìa, rõ ràng là trải qua qua một phen chiến đấu dữ dội. Dương Thiên Cao lướt nhìn nhà nhỏ của chính mình, ánh mắt bay vút lướt qua trên TV: “Cha mẹ, con về rồi”.

“Về là tốt rồi, có đói bụng không, hôm nay trong nhà được chia một ít thịt của động vật biến dị, có thể bỏ trong cơm hấp ăn”. Tống Tuyết Nhiên chạy tới ôm con trai vào trong lòng hôn trán của con trai, giúp con trai cởi áo khoác ra: “Hôm nay có mệt hay không?”.

“Không mệt. Hôm nay cùng đoàn đội cùng nhau săn giết một con động vật cấp hai, lúc phân phối cho con trực tiếp tính một con động vật cấp một, chỉ cần qua hai tháng nữa đạt tới một trăm con động vật cấp một, con là có thể đạt được ngưng khí hoàn, sau đó đạt tới võ giả cấp một”. Lúc nói những điều này, Dương Thiên Cao lồng ngực hơi hơi chấn động, trong mắt cực kỳ sáng ngời.

“Có mục tiêu liền tốt”. Dương Nghị đứng lên ôm con trai, “Đáng tiếc cha không thể giúp con cái gì”.


“Con là niềm kiêu hãnh của cha”.

Dương Thiên Cao không khỏi nhìn về phía video truyền phát của CCTV, thiếu niên thân thủ sắc bén, đi lại bình thường trong đám động vật biến dị cấp hai cấp ba, thậm chí ngay cả động vật cấp bốn cũng không phải đối thủ của anh ta, người đó……. Mới nên kiêu ngạo ha, trước kia mình có lẽ sẽ cảm thấy cố gắng một chút nữa liền có thể đạt tới, nhưng hiện tại, chính là nhìn một cái liền tốt rồi.

Suy nghĩ một chút, từng tiếp xúc qua gần như vậy, tới bây giờ đều là một loại vinh quang. Nhưng mà những cái này đều chỉ có thể đặt ở trong lòng,. Dương Thiên Cao mất mát suy nghĩ, trước kia mình cho rằng người nọ là con riêng của cha, sau đó  mới biết, thì ra Lê Quế Hoa mới là vợ đầu của cha, nghĩ tới mấy năm trước chính mình lấy tư thái như vậy xuất hiện, đối phương nhất định cảm thấy được cực kỳ tức cười.

*

Trên đời này thật là cùng người không cùng mệnh, có người bất kể thời đại nào đều ăn ngon uống ngon, có người một giây trước còn tại thiên đường, giây tiếp theo liền vào địa ngục rồi.

Đan Văn võ giả  cấp bốn võ quán Trầm thị nghĩ như vậy, cũng không biết hôm nay là làm sao ấy, ông chủ lớn và ông chủ nhỏ không thấy bóng người, cho nên Đan Văn chỉ có thể làm người phụ trách lâm thời của võ quán Trầm thị tham dự hội nghị của trung ương, kỳ thật cũng chẳng qua chính là thảo luận nghiên cứu một chút phương pháp giải quyết kế tiếp nhằm vào động vật biến dị, Đan Văn cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành  tựu, bởi vì này đám người ngồi tại trên ghế chỉ phụ trách bày mưu tính kế, mà người quyết sách cuối cùng chính là cao tầng của võ quán Trầm thị bọn gã.

Khiến Đan Văn cảm thấy sảng khoái chính là, hội nghị từ đầu đến cuối, chủ nhân của nhà họ Phù ngồi ở vị trí sau chót nhất, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trong một năm phảng phất như già đi rất nhiều cũng không nói một câu gì, không phải không muốn nói, mà là không dám nói.

Tồn tại của nhà họ Phù đã là tồn tại trên danh nghĩa, sau khi quán chủ võ quán Trầm thị nói ra câu nói đó, cuộc sống của nhà họ Phù liền bị vây trong nước sôi lửa bỏng, thậm chí theo lớn mạnh của võ quán Trầm thị, nhà họ Phù ngoại trừ gia chủ trên danh nghĩa còn làm việc tại trung ương không thể loạn động, những người khác cơ bản đã bị mất chức về nhà làm ruộng nuôi con cái rồi.

Nhưng mà ngà nhiệm kỳ mới của trung ương cũng sắp tới rồi, nhà họ Phù cũng nhảy nhót không được mấy ngày.

Hội nghị đi tới sau cùng, Đan Văn lén ngáp một cái, đứng lên nhướn mày nói: “Lần sau lúc lại mở loại hội nghị này, tôi nghĩ người không đưa ra ý kiến xây dựng gì liền khỏi phải mời tới”.

Mọi người lập tức ngầm hiểu.


“Đan tiên sinh nói đúng, tới thời khắc mấu chốt, mỗi người đều phải lên tiếng, chỉ có tập hợp trí tuệ của mọi người mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn”. Một người vui sướng khi người gặp họa đâm chọt.

Ra khỏi cửa phòng họp, Đan Văn gọi điện thoại cho chủ võ quán, nghĩ muốn báo cáo một chút nội dung hội nghị cảu hôm nay, không nghĩ tới vẫn không liên lạc được, Đan Văn lo lắng đối phương có phải đi vệ sinh hoặc đang tắm nên không nghe thấy hay không, vì thế tiếp tục gọi, không nghĩ tới lúc này đây cư nhiên lập tức bị bắt máy.

“Quán chủ……”. Đan Văn hé miệng, nhưng mà nghe được đối diện truyền tới âm thanh quen thuộc thiếu chút nữa dọa tè luôn, nếu không phải bên cạnh có cây cột lớn, chỉ sợ cường giả cấp bốn danh tiếng lẫy lừng sẽ lập tức quỳ trên mặt đất.

“Lại gọi lần nữa thử xem”. Tiếng nói âm u lạnh lẽo của đối diện mang theo vài phần thở dốc cùng khàn khàn nói.

Đan Văn mặt khóc, bây giờ gã còn có thể không biết là xảy ra chuyện gì sao, vậy không phải phản ứng chậm, mà là ngốc, Đan Văn vịn cây cột khẩn cầu trời xanh cho chính mình một cơ hội làm người một lần nữa: “Lão Đại em sai rồi……”. Điện thoại bụp một tiếng cắt đứt.

Hiển nhiên là tại trước bữa tiệc thịnh soạn, đã không thèm chú ý loại cá nhỏ tôm nhỏ này.

“Đan tiên sinh…….”. Đằng sau một lãnh đạo đuổi theo tới đây, Đan Văn thay đổi sắc mặt đau khổ, ôn hòa bắt tay cùng đối phương, chỉ nghe thấy đối phương môi vừa động, vui tươi hớn hở nói: “Hiện tại Đan tiên sinh có thể giúp liên hệ chủ võ quán các anh hay không?”.

Đan Văn run run một chút, thăm dò nói: “……… Thủ trưởng Trương liền đừng nói đùa”.

Thủ trưởng Trương cũng ngẩn người:, suy nghĩ một chút nói: “Không nói đùa”.

Đan Văn: “……”

Đan Văn đang cầm di động, nửa ngày cũng không dám “lại gọi một lần nữa thử xem”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận